Chủ Nhân Xin Chào!

Chương 7




Đại Hắc nói tình yêu là phải chiến đấu.

Em không biết tình yêu là gì nhưng em nguyện vì anh mà tranh đấu.

Jill nhẹ nhàng đẩy cửa, ló đầu thăm dò, ánh mắt đảo một vòng quanh căn phòng chắc chắn không thấy ai mới kiễng mũi chân chậm rãi đóng cửa lại.

“Tiểu thư!”

“A!” Jill giật nẩy mình nhảy dựng lên hai tay ôm lấy ngực vội quay đầu lại “Suzanne!Vú làm con sợ chết kiếp”.

Cũng may không phải là Emma ách…may mắn chưa thấy đâu, Emma đã xuất hiện phía sau Suzanne, sắc mặt không tốt nhìn cô.

“Tiểu thư!Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Emma xầm mặt, bây giờ đã 8h rồi “Tiểu thư! Dạo gần đây con về nhà càng ngày càng trễ đấy. Chẳng lẽ con đã quên mình còn phải đi học gia sư sao?”.

Jill sờ sờ mũi, cô biết mình đuối lý nhưng so với về nhà cô muốn ở bên cạnh Bách Nghiêu Nhất hơn.Gần đây Bách Nghiêu Nhất đối xử với cô rất tốt, cho dù cô có làm loạn thế nào anh cũng không tức giận cùng lắm chỉ cắn cái miệng nhỏ nhắn của cô sau đó cùng cô làm tình. Cô thích Bách Nghiêu Nhất ôm cô…tuy rằng làm tình xong rất mệt nhưng lại rất thoải mái bởi vì người đó không phải ai khác mà là Bách Nghiêu Nhất, người mà cô thích nhất trên đời này! Cô thích cùng Bách Nghiêu Nhất hưởng thụ loại cảm giác khi anh tiến vào cô, da thịt hai người cùng va chạm, tim cùng đập chung một nhịp như là bọn họ chỉ có nhau vậy. Cô thích cảm giác thân mật như vậy nên càng quấn Bách Nghiêu Nhất. Không muốn xa anh cho nên mỗi lần phải trở về cô đều cảm thấy thật gian nan, nhưng không thể không trở về, thật đúng là phiền phức. Đặc biệt là, nếu về trễ còn phải đối mặt với Emma, làm cô không khỏi đau đầu. Jill bất đắc dĩ, đối mặt với sự quan tâm của Emma đành lộ ra vẻ đáng thương hai tay chắp lại cầu xin tha thứ.

“Emma vú đừng tức giận nữa có được không, con hứa từ nay về sau sẽ chú ý thời gian về nhà, chắc chắn sẽ không về muộn nữa đâu”

Được rồi cô sẽ ngoan ngoãn ít nhất mấy ngày để Emma nguôi giận, đỡ cho Emma lúc nào cũng canh chừng cô làm cô không chịu nổi.

Đáng tiếc Emma không bị bộ dạng của cô đánh lừa ”Tiểu thư, những lời này ta đã nghe nhiều lần lắm rồi” bà luôn bị bộ dạng này của tiểu thư làm mềm lòng nhưng bây giờ thì không.

Thấy Emma sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, Jill len lén liếc nhìn Suzanne cầu cứu. Bắt gặp ánh mắt cầu cứu của tiểu thư, Suzanne có chút do dự, dạo gần đây đúng là hành tung của tiểu thư rất kỳ quái, không chỉ có mình Emma lo lắng mà bản thân bà và Paul cũng rất phiền não nhưng lại không đành lòng cự tuyệt tiểu thư “Emma”

“Suzanne tôi còn quần áo chưa lấy vào, cô giúp tôi mang vào có được không?” Emma hoàn toàn không cho bà có cơ hội lên tiếng, mỉm cười bảo bà rời đi. Suzanne cũng không còn biện pháp nào khác, đưa mắt nhìn tiểu thư rồi lẳng lặng rời đi.

Jill trơ mắt nhìn Suzanne rời đi mà không biết phải làm thế nào đối mặt với Emma.

“Tiểu thư, con có thể giải thích cho ta vì sao dạo này con hay về trễ không?” Emma cũng không quanh co trực tiếp hỏi thẳng.

Jill sờ sờ mũi mắt chớp chớp không dám nhìn thẳng Emma “Chỉ là ngoài ý muốn..”

“Ngoài ý muốn cái gì? Có phải liên quan đến người mà tiểu thư thích không? Cậu ta là ai? Tại sao luôn luôn là tiểu thư đi tìm cậu ta? Cậu ta ở đâu? Sao chưa từng tới đây?”

Đối mặt với cơn giận của Emma, lông mày Jill nhíu chặt, cô không thích Emma to tiếng với mình càng không thích bà dùng giọng điệu chán ghét như vậy để nói về Bách Nghiêu Nhất.

Thấy tiểu thư nhíu mày bà biết tiểu thư đang tức giận nên không khỏi nhẹ giọng “Tiểu thư, người đàn ông Phương Đông kia không thích hợp với cô đâu.Cậu ta…”

“Vú làm sao biết anh ấy là người Phương Đông?” Jill càng nhíu chặt mày “Không phải vú sai người theo dõi con đấy chứ?”

Cô biết ngay từ đầu Paul bám theo sau mình nhưng sau vài lần cắt đuôi, Paul không còn đi theo cô nữa, cô tưởng rằng Emma đã buông tha rồi, ai ngờ bà còn biết Bách Nghiêu Nhất là người Phương Đông.

Emma không phủ nhận “Tiểu thư vú chỉ lo lắng..”

“Emma” Jill thật sự tức giận, cô không thích Emma làm như vậy ”Con không phải phạm nhân cũng không làm chuyện gì xấu xa, con biết vú quan tâm đến con nhưng cũng không thể phái người giám sát con như thế được”

Emma biết tiểu thư sẽ tức giận nhưng không ngờ cô sẽ giận đến mức này.Tiểu thư của bà trước kia dù có giận cỡ nào cũng sẽ không nói chuyện với bà kiểu đó, chắc chắn là tên Phương Đông kia làm hư cô. Điều này càng làm cho bà có ác cảm với Bách Nghiêu Nhất.

“Tiểu thư, vú biết vú làm như vậy là không đúng nhứng vú có trách nhiệm bảo vệ con, người đàn ông đó không có việc làm, cậu ta không xứng với con, con bị cậu ta lừa rồi”

Theo báo cáo điều tra bà biết cậu ta rất đẹp trai, nhưng lại không có việc làm, mỗi ngày đều ở nhà, quan hệ nam nữ thì phức tạp, theo bà tiểu thư là bị cậu ta lừa gạt, bà không phải không phát hiện dấu hôn trên người tiểu thư, cũng biết tiểu thư đã thay đổi. Đại khái cũng đoán được quan hệ của tiểu thư và cậu ta đã đến giai đoạn nào, điều này làm cho bà vừa tức vừa vội.

“Bảo bối, vú biết bây giờ con nhất định không nghe lời vú, vú cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi, người đàn ông đó vừa nhìn đã biết không phải người tốt, con…”

“Đừng nói nữa! Emma, con không cho phép vú nói bậy về A Nhất” Jill rất tức giận, đối với cô mà nói, Bách Nghiêu Nhất là người tốt nhất trên đời, cô không cho phép người khác nói về anh như vậy “Emma, vú không biết A Nhất là người như thế nào thì đừng nói bậy”

“Ta chỉ cần biết cậu ta không phải người tốt, tiểu thư bị lừa rồi”

“Không phải vậy” Jill bị Emma chọc tức, cô nóng nẩy không suy nghĩ gì hét lên “ Anh ấy không lừa con mà là con lừa anh ấy”

Nói xong cô vội vàng cắn vào đầu lưỡi suýt chút nữa thì buột miệng, nhanh chóng ngậm miệng lại, trong lòng thầm mắng chửi bản thân ngu ngốc.

“Tiểu thư nói cái gì?” Emma không hiểu ý của cô “Tại sao tiểu thư lại lừa cậu ta?”

“Không có gì” Jill chột dạ cúi đầu không nhìn Emma “Tóm lại A Nhất là người tốt, anh ấy một chút cũng không hư…vú biết thế là được rồi” vội vàng bỏ lại câu này sau đó Jill chạy nhanh lên trên lầu.

“Tiểu thư” Emma gọi lại

Tâm trạng của Jill như lửa đốt cô đưa lưng về phía Emma,lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi ”Còn chuyện gì nữa?”

“Được! Vú sẽ không quản nữa, nhưng tuần sau lão gia và phu nhân sẽ đến Paris thăm con, bọn họ nhất định sẽ không chấp nhận chuyện của con với tên đó” bà là người dưới không ngăn cản được tiểu thư, nhưng lão gia và phu nhân thì có thể.

Cái gì mà lão gia và phu nhân? Bọn họ dựa vào cái gì mà nói không được!

Jill không hiểu, chỉ cảm thấy bây giờ Emma rất phiền phức. Không để ý đến lời nói của Emma, cô đi nhanh lên lầu vào phòng bổ nhào lên giường vùi mặt vào gối.

Chán ghét! chán ghét! chán ghét!.

Làm người chẳng có gì hay ho, suốt ngày bị quản đông quản tây một chút cũng không tự do, không được ở cùng một chỗ với chủ nhân. Cô chỉ muốn tiếp tục làm mèo xám mà thôi, như vậy sẽ được ở bên chủ nhân, sẽ không có người nói chủ nhân không tốt, không có người ngăn cản bọn họ. Nhưng mà làm mèo cũng có điều không tốt, Đại Hắc từng nói chủ nhân sớm muộn gì cũng sẽ không cần cô, sẽ ở cùng một người phụ nữ khác, bởi vì chỉ có cô ta mới động dục cùng chủ nhân, chủ nhân sẽ không động dục cùng con mèo. Mà lúc này đây cô biến thành người có thể cùng chủ nhân động dục, gắn chặt một chỗ với chủ nhân. Nhưng Emma bọn họ không thích cô và chủ nhân ở cùng nhau. Lúc cô nằm viện cũng chưa từng thấy bóng dáng bọn họ. Cô biết lão gia và phu nhân là cha mẹ của Jill nhưng bọn họ chưa từng xuất hiện, cũng không quan tâm đến Jill. Lúc cô bị bệnh, chủ nhân luôn mang cô đi tiêm, một tấc cũng không rời. Bên cạnh Jill chỉ có ba người, cô không ngu ngốc, cô biết cha mẹ Jill không quan tâm đến Jill thật là kỳ lạ. Bình thường không quan tâm cũng không xuất hiện, sao bây giờ lại muốn xen vào chuyện của cô chứ?

Cô không hiểu, chỉ thấy phiền. Làm người luôn phiền phức như vậy hay sao?

Jill không hiểu,đầu óc đơn thuần căn bản không thể lý giải chuyện của loài người phức tạp, cái gì xứng với không xứng phiền toái chết thôi.

Đối với cô mà nói, thích là thích ghét là ghét, cô thích chủ nhân, muốn cùng chủ nhân ở một chỗ, ai cũng không có quyền ngăn cản.

Bách Nghiêu Nhất phát hiện mấy ngày nay hình như Jill có tâm sự, không còn cười tươi như trước nữa, lúc nào cũng ngẩn người một chỗ.

Sao lại có chuyện như vậy được?

Anh cho rằng đầu óc của cô thẳng tắp vô ưu vô lo, thế mà cũng có những lúc phiền não. Bách Nghiêu Nhất ngừng gõ phím ngẩng đầu nhìn về phía Jill đang tì cằm lên gối mềm, ngón tay vuốt nhẹ khung ảnh trên tivi. Anh đã từng không cho cô chạm vào khung ảnh đó. Nó là bảo bối của anh, không cho bất luận kẻ nào chạm vào. Mà bây giờ anh chỉ nhìn thấy gò má, cái nhướn mày và tiếng thở dài của cô.

Xem ra sự việc thật sự nghiêm trong đến nỗi cô cũng phải thở dài.

Bách Nghiêu Nhất bỏ Laptop xuống ôm lấy cô từ phía sau,khẽ cắn cắn vành tai cô.

“Nghĩ cái gì vậy? đầu óc của em không thích hợp suy xét chuyện khó khăn đâu. Có việc gì nói ra anh sẽ giải quyết thay em”

Jill bị cắn, tai hơi ngứa quay đầu tránh né, chu miệng “Anh không hiểu đâu. Anh cũng không giải quyết được việc của em” cô quay đầu cáu kỉnh.

“Anh không giúp được?So với người ngốc như em có lẽ còn có tác dụng hơn đấy. Vốn đã không thông minh, suy nghĩ nhiều thế nhỡ càng ngày càng ngốc đi thì biết làm thế nào?” Bách Nghiêu Nhất không khách khí cười nhạo cô. Hai tay ôm lấy khuôn mặt cô cắn một cái nói “Nói! Tính nhẫn nại của anh có giới hạn, anh không muốn nhắc lại lần thứ ba đâu”

Jill trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn lại phiền não, hơn nữa tâm trạng thực sự rất buồn. Cô cảm thấy phiền chán mỗi ngày về lại phải đối mặt với ánh mắt không hài lòng của Emma, tuy rằng Emma không nói gì nhưng nhìn vào ánh mắt của bà cô biết bà rất thất vọng. Nhưng mà cô thực sự đâu có làm gì sai? Cô chỉ là muốn ở bên chủ nhân mà thôi như vậy cũng không được sao?

Jill rầu rĩ nhìn ảnh chụp mèo xám.

“Em cảm thấy làm mèo thật tốt”

Bách Nghiêu Nhất hơi kinh ngạc.

Theo ánh mắt của cô nhìn về phía bức ảnh, tuy rằng dở khóc dở cười nhưng anh vẫn ép bản thân nghiêm túc đặt câu hỏi “Tốt thế nào?”

“Ăn no là ngủ ngủ dậy lại ăn không có phiền não không bị quấy rầy lại còn có thể làm nũng với anh,có thể sống cùng anh không ai quản lý ngăn cản.” Nói xong, cuối cùng cô yên lặng gục đầu xuống, giọng điệu rất buồn.

Bách Nghiêu Nhất hiểu được đại khái, nhìn bộ dạng uể oải phiền não của cô cảm thấy cô thật ngốc nhưng như vậy lại rất đáng yêu.

“Cho nên em muốn làm mèo?”Anh cầm lấy khung ảnh, ngón tay sờ qua ảnh chụp nhìn mèo xám, con ngươi màu đen lộ ra vẻ ấm áp “nhưng anh không muốn em biến thành mèo”

Jill ngẩng đầu lo lằng khó hiểu “Tại sao?” chẳng lẽ anh không thích mèo sao?”

“Bởi vì nếu em là mèo thì bây giờ không thể ngồi bên anh” Bách Nghiêu Nhất cúi đầu khẽ đặt trán mình lên trán cô, cánh môi cách môi cô rất gần “Miu Miu mất nhưng còn có em, Miu Miu là Miu Miu, em là Jill, em không cần trở thành Miu Miu em chỉ cần làm Jill của anh là được rồi”

Câu cuối cùng dừng lại trên môi cô.

Mèo xám Miu Miu mất đi làm sinh hoạt của anh khôi phục lại sự yên tĩnh bình thường. Không con mèo nào có thể thay thế được Miu Miu. Nhưng đột nhiên từ đâu lại xuất hiện thêm một Miu Miu màu vàng, cô rất ngốc nhưng cũng có lúc thông minh, sự xuất hiện của cô làm cho cuộc sống của anh có thêm nhiều màu sắc, làm cho người không có tình cảm đặc biệt với ai như anh cũng rung động vì cô mất rồi.

Anh hôn cô tựa như che chở vật quý báu.

Jill cảm thấy mình đang trên mây, cô nghe không hiểu tất cả những lời anh nói, nhưng cô lại nghe được câu cuối cùng.

Anh nói cô chỉ cần làm Jill của anh.

Cô từng là Miu Miu nhưng bây giờ cô là Jill, là Jill của anh. Cô rất thích cách gọi này.

Cô ôm chặt lấy cổ anh, mắt lam cong lên “ Bách Nghiêu Nhất, em rất thích anh” sau đó lại ôm chặt lấy anh. Cảm thấy mình làm thế nào cũng ôm không đủ bèn đẩy ngã anh, sau đó nằm đè lên. Bách Nghiêu Nhất hơi nhíu mày nhìn hành động của cô.

Jill cắn cắn môi anh, đầu lưỡi liếm một chút…cô thích mùi vị của anh, đầu lưỡi tham lam thâm nhập quấn lấy đầu lưỡi của anh, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi, cúi xuống cắn cằm anh. Bách Nghiêu Nhất mặc cô muốn làm gì thì làm, tay anh men theo đùi sờ cánh mông đẫy đà của cô. Jill thô lỗ giật phăng áo sơ mi của anh, cúc áo bị bật tung, cô như nữ chiến binh tham lam vuốt ve chiến lợi phẩm của mình, sau đó lấy răng khẽ cắn lấy đầu ngực của anh. Bách Nghiêu Nhất bị cô khiêu khích, bàn tay không chút do dự thâm nhập vào quần lót của cô nhanh chóng cảm nhận được cô ẩm ướt.

Đối với tình dục cô thật mẫn cảm chưa bao giờ che giấu.

Jill xoay eo cọ vào ngón tay dài, hai đầu ngực của anh bị cô liếm trở nên ẩm ướt, cô khẽ lấy tay chạm vào, nghe thấy tiếng anh cúi đầu khẽ rên.

“A Nhất! anh thật mẫn cảm” cô cười khẽ cắn ngực anh một phát, sau đó bàn tay đi xuống cách lớp quần lót túm lấy vật cứng rắn.

“Anh đã cứng rồi sao?”

Bách Nghiêu Nhất khẽ mím môi, con ngươi đen ánh lên ngọn lửa, ngón tay ở nhụy hoa khẽ động, Jill không khỏi phát ra tiếng kêu yêu kiều. Anh rút ngón tay ra đem ngón tay đặt trên môi cô. Jill mở miệng ngậm lấy, bàn tay bé nhỏ cởi bỏ quần của anh, trực tiếp nắm lấy vật nam tính đang bừng bừng phấn chấn kia. Mông cô cọ nhẹ cố tình chạm vào vật thô dài, hành động ám chỉ mạnh mẽ như vậy làm cho đáy mắt Bách Nghiêu Nhất càng trở nên thẫm lại, không có gã đàn ông nào có thể chống lại loại trêu ghẹo này huống hồ anh lại biết rõ cô có bao nhiêu ngọt ngào.

Bách Nghiêu Nhất nghiêng người áp đảo cô, thô lỗ kéo quần lót đã sớm ẩm ướt của cô xuống, thật sâu tiến vào trong cơ thể cô.

“A” hai chân Jill quấn quanh hông anh. Anh đi vào càng sâu, nụ hoa co rút lại như muốn cắn nuốt vật to lớn của anh.

Bách Nghiêu Nhất hung hăng hôn cô,thật sâu tiến vào hưởng thụ sự căng chặt cùng ấm nóng của cô.

Cô như đang lang thang trong tình ái, mặc anh tiến vào, biến hóa đủ loại tư thế, muốn anh ở trong cơ thể cô mà điên cuồng.

“A Nhất tuyệt quá…thật thoái mái” Jill quỳ sấp xuống, ngón tay bám chặt lấy ghế sofa, anh ở phía sau ôm chặt lấy cánh mông cô, vật thô dài tiến vào càng ngày càng sâu. Anh dùng lực xoa bóp hai bầu ngực của cô, ngón tay đặt trên đỉnh đồi khẽ gẩy

“Jill em xem nếu em là mèo thì làm sao nuốt được anh?”

Thân mình Jill chợt căng thẳng, nước mắt đã sớm chảy ra, hưng phấn làm cô co rút càng chặt, cơ thể không ngừng run run.

“Đã tới rồi sao? Em thật mẫn cảm” anh còn chưa đến cao trào đâu.

“Ô…A Nhất”

“Muốn cao trào sao?” Anh khẽ cắn sưng cánh môi đỏ của cô.

Xin anh…Jill quay đầu ngậm lấy miệng anh, xoay mông dùng sức muốn anh nhanh hơn một chút.

Jill gặt đầu bộ dạng thật đáng thương

“Vậy phải nghe lời anh”

“Được” cô ngoan ngoãn nghe lời.

“Hôm nay anh đưa em về nhà” người phụ nữ của anh không được phiền não, cô cứ ngốc nghếch như mọi ngày là được rồi,vô ưu vô lo có vẻ thích hợp với cô hơn.

“Không được…A” anh đột nhiên xoay cô đặt xuống dưới vật to dài khẽ động kích thích cô kêu lên, nước mắt lại trào ra, cơ thể run lên bần bật.

Bách Nghiêu Nhất ở trong cơ thể cô khuấy động một hồi, quá nhiều khoái cảm khiến cơ thể cô như nhũn ra, chỉ muốn ngất đi. Không cho cô có cơ hội cự tuyệt, anh mạnh mẽ xâm chiếm, mồ hôi nhỏ giọt lên cơ thể cô.

Nóng quá! Cô dường như muốn tan ra!

Anh tiến vào càng ngày càng sâu như muốn ăn luôn cô vào bụng, Jill bị anh làm cho không thể suy xét, không thể cự tuyệt chỉ có thể thừa nhận anh, mặc anh sở hữu.

Thẳng đến khi anh phóng thích, yêu dịch như xuyên thẳng qua cơ thể cô, cô run rẩy rên rỉ muốn hét lên nhưng lại bị anh khóa trụ đôi môi.

Cô chỉ có thể cảm nhận anh, chỉ có anh!

Bị ác ma xâm lăng một hồi, Jill chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời để Bách Nghiêu Nhất hộ tống về nhà.

Cô không phải không muốn cho anh đến nhà mà chỉ sợ sắc mặt của Emma khi nhìn thấy anh, hoặc nói những lời không xuôi tai với anh mà thôi.

Anh không cần đối mặt này nọ, bởi vì cô biết anh tốt thế nào, cũng sẽ không vì nghe người khác nói mà hiểu lầm anh.

“Đang nghĩ gì vậy?” thấy cô không lên tiếng anh khẽ nâng mặt cô lên hỏi.

Jill tóm lấy tay anh sau đó nắm chặt, có chút bất an nhìn anh “A Nhất nếu Emma có nói gì không xuôi tai anh cũng đừng tức giận, Emma chỉ lo lắng cho em mà thôi, tuy em thấy không cần thiết nhưng thực sự thì bà rất tốt, một chút cũng không phải người xấu, bọn họ đều không biết anh tốt thế nào…nhưng không sao, mình em biết là được rồi, như vậy mới không có người cướp anh đi mất.”

Bách Nghiêu Nhất khẽ nhếch môi, đúng là đồ ngốc, chỉ có cô mới cho rằng cái gì anh cũng tốt, đối với cô mà nói anh hoàn mỹ như vậy, một chút khuyết điểm cũng không có.

Được một người yêu đến mức như vậy, nói thật là anh cảm thấy rất thích thú.

Jill dẫn anh đến một khu dân cư cao cấp, đến bây giờ anh mới biết hóa ra cô ở ngay phía sau nhà anh. Chỗ của anh chỉ là nơi dân cư bình thường mà nơi này dành cho những kẻ có tiền đến ở.

Đương nhiên, không phải Bách Nghiêu Nhất không mua nổi, chỉ là, phòng do Bách Á Mạt tìm nên anh không phải mất tiền thuê, lại còn có thể ở ngay, hơn nữa anh cũng không có yêu cầu gì cao, chỉ cần yên tĩnh là được.

Đối với gia cảnh của Jill anh đã sớm đoán được phần nào, quần áo của cô không có gì đặc biệt nhưng chất liệu vô cùng tốt, có thể thấy được gia cảnh không tồi, bởi vậy, thấy cô ở khu cao cấp này cũng không có gì ngạc nhiên.

“Nhà của em ở ngay phía trước” Jill đi lên trước chỉ đường “Nhưng sao lại có xe đỗ ngay ở cửa nhỉ?”

Hơn nữa sao Emma bọn họ lại ở bên ngoài?

Jill nhíu mày nhìn cách cửa chiếc xe màu đen sang trọng, trong lòng có một dự cảm không tốt.

Đương nhiên Bách Nghiêu Nhất cũng thấy được chiếc Roll Royce quyền quý.

“Tiểu thư” Emma nhìn thấy bọn họ, lại liếc mắt sang Bách Nghiêu Nhất. Bà hơi nhíu mày lo lằng nhìn về phía chiếc xe một cái.

Lúc này, một phu nhân trang điểm cao quý bước ra khỏi xe. Khuôn mặt tinh tế, tư thái ung dung tao nhã.

“Jill” phu nhân mỉm cười với Jill, lại nhìn sang Bách Nghiêu Nhất, khuôn mặt không che giấu vẻ khinh thường. Bộ dạng Bách Nghiêu Nhất giống như kẻ hạ lưu, làm thể nào lại lọt vào mắt bà được.

Bà lại nhìn Bách Nghiêu Nhất và Jill vẫn đang tay cầm tay, nụ cười trên môi còn chưa kịp thu hồi lập tức nhìn về phía Emma, chất vấn “ Emma đây là chuyện gì?”

Emma cũng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể cúi đầu xoay người “Phu nhân, là tôi không chăm sóc tốt cho tiểu thư.”

Phu nhân lạnh mặt quay đầu nhìn Jill “Jill lại đây.”

Jill không nhúc nhích, phu nhân nhíu mày đang định mở miệng thì một người đàn ông trung niên bên trong xe cũng đi ra.

“Làm sao vậy?” ông hỏi vợ, sau đó nhìn về phía Jill, bắt gặp Bách Nghiêu Nhất mày không tự giác cũng nhíu chặt lại.

Bách Nghiêu Nhất biết đã đến lúc mình nên lên tiếng. Anh tiến lên một bước, dùng giọng điệu nhã nhặn ôn hòa cười “Chào hai bác, cháu họ Bách, lo Jill một mình về nhà không an toàn nên cháu đưa cô ấy về” sau đó lại bổ sung thêm một câu “ À, thật có lỗi, cháu quên nói cháu là bạn trai của Jill.”

Sau đó không tình nghuyện nhìn mọi người đều trầm mặt xuống. Trong lòng Bách Nghiêu Nhất tự giễu, xem ra anh không được hoan nghênh rồi.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đỏ dừng lại trước mặt, một mỹ nữ xinh đẹp bước ra.

“Cha! mẹ! dì! Bách Nghiêu Nhất, sao anh lại ở đây?” Anna kinh ngạc nhìn Bách Nghiêu Nhất.

Bách Nghiêu Nhất cũng không biết phải nói gì, anh chỉ cảm thấy đầu mình bắt đầu phát đau.

Jill bỗng tiến lên đứng trước mặt Bách Nghiêu Nhất, cô hất cằm như nữ vương nhìn mọi người xung quanh, tầm mắt dừng trên người Anna. Tư thế cô thẳng tắt như nữ chiến binh, sau đó mở miệng, giọng nói kiên định mà vững chãi “Bởi vì anh ấy là bạn trai của tôi”.