Chu Sa Hồng

Chương 6




Edit: Yangmimi912

Tiễn Lương Phù, Phó Duật Thành quay lại tiệm. Tưởng Sâm quả nhiên không nghiêm túc chỉnh sửa tư liệu, ngồi lôi kéo Đinh Thi Duy nói chuyện phiếm. Đinh Thi Duy chịu không nổi phiền phức, liên thanh nói,: "Tôi không biết! Cậu đừng hỏi tôi!"

Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy cứu tinh trở về, như trút được gánh nặng.

Không đợi Phó Duật Thành mở miệng, Tưởng Sâm lập tức tranh giành, ngồi thẳng thân thể, mặt căng ra, "Các cậu đừng quấy rầy tôi, tôi muốn bắt đầu làm bài."

Đêm rất dài, Tưởng Sâm và Đinh Thi Duy ngồi hai bên gõ gõ bàn phím tạo thành âm thanh như hợp tấu, làm cho Phó Duật Thành có chút buồn ngủ. Một giờ trôi qua, Tưởng Sâm không lười biếng nữa, coi như thành thật sửa tư liệu. Phó Duật Thành tinh thần hơi buông lỏng, mí mắt dần chìm xuống, khoanh tay lại, dựa vào một bên ngủ gật. Nhưng ngủ không được bao lâu, điện thoại trong túi rung. Phó Duật Thành rút ra nhìn một cái, gõ mấy chữ, lại đưa điện thoại vào túi, tiếp tục ngủ bù.

Việc Đinh Thi Duy cần làm đã sớm làm zong, chỉ còn việc mở web page ra xóa một vài nội dung không liên quan, mắt cô sáng lên, lấy điện thoại ra giải tỏa. Nhìn Phó Duật Thành, mắt hiện lên ý cười.

Lại một giờ nữa trôi qua, Tưởng Sâm làm cũng không tệ, duỗi người một cái, vừa mới chuẩn bị gọi người, chân dưới bàn bị Đinh Thi Duy đá vào.

Tưởng Sâm xém chút mắng một câu thô tục.

Đinh Thi Duy làm động tác "Xuỵt", thấp giọng  nói: "Nhỏ giọng một chút, Phó Duật Thành đang ngủ."

"Cũng phải thức cậu ấy dậy thôi, điều hòa mở nhiệt độ thấp, ngủ như vậy không sợ bị cảm mạo sao?"

Đinh Thi Duy sửng sốt một chút, hơi đắn đo.

Tưởng Sâm đâu thèm để ý nhiều như vậy, đưa tay đẩy mạnh một cái, "Lão Phó, đứng dậy, đứng dậy, tôi làm xong rồi."

Phó Duật Thành bỗng chốc bừng tỉnh, chỉ trong chốc lát đã tập trung được ánh mắt, nhìn Tưởng Sâm đang kể công, anh nhẹ nói: "Cho tôi xem một chút."  Vừa tỉnh nên giọng có chút trầm.

Tưởng Sâm đem Laptop đưa tới, đứng dậy duỗi lưng một cái, " Mệt chết lão tử."

Phó Duật Thành đè lên mi tâm, ngáp dài một cái, nhìn thành quả của Tưởng Sâm làm cũng được, mặc dù lấy tiêu chuẩn của anh khẳng định cái này vẫn còn chưa đạt. Nhưng Tưởng Sâm bị phân tâm, để cho cậu ta làm lại đoán chừng đánh cũng đánh không ra nửa cái rắm.

"Đi, cứ như vậy đi, gửi qua hòm thư cho tôi."

Tưởng Sâm ập tức lên mặt, "Tôi thi nghiên cứu sinh đạt hạng hai còn  không biết đạo lý này sao?"

"Cậu dự định ôm thành tích thi nghiên cứu sinh xếp thứ hai thổi cả một đời?" Lời vừa nói xong, Đinh Thi Duy rất không nể mặt mũi cười ra tiếng.

Tưởng Sâm còn sống trong quá khứ, Phó Duật Thành cũng lười để ý đến cậu ta. Cách thời gian ký túc xá mở cửa còn sớm, ba người họ quyết định đi suốt đêm, đến phòng tự học nằm sấp. Phòng tự học mở cửa cả ngày, còn có người coi đây là nhà mà ở cả ngày.

Phó Duật Thành đến cuối phòng, ngồi xuống nơi hẻo lánh nhất, khoanh tay lại, lưng dựa vào vách tường, cứ như vậy mà ngủ mất.

Tưởng Sâm ngồi ở hàng thứ hai đếm từ dưới lên, cũng ngã đầu liền ngủ. Đinh Thi Duy đi toilet về, đi thẳng đến hàng cuối cùng, cách chỗ Phó Duật Thành ba bốn ghế ngồi xuống. Cô cầm bản bút kí lên, cánh tay gối lên nó, hướng về phía Phó Duật Thành chăm chú nhìn anh.

Lông mày anh hơi cau lại, không biết là ngủ không thoải mái hay là nằm mơ thấy cái gì đó không tốt. Dưới ánh đèn màu trắng, cả người hiện ra một loại khí chất cực kỳ xa cách lạnh lùng.

Lương Phù lái xe nửa giờ thì về đến nhà, cô sợ đánh thức bố mẹ mình, cố ý thả nhẹ bước chân, ai ngờ trong phòng ngủ truyền ra tiếng mẹ cô:  "A Phù, về rồi à?"

"Vầng."

" Tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi"

"Con biết rồi."

Lương Phù lên giường nằm xuống, lấy  điện thoại di động ra mới phát hiện không biết lúc nào Phó Duật Thành đã thông qua bạn tốt Wechat, tên " Fyc ", ảnh đại diện là ảnh phong cảnh không có ý nghĩa, cùng với cha cô một đời làm thầy giáo kia rất giống nhau.

Lương Phù cũng không cho anh đổi ghi chú, gửi tới hai chữ: "Đã về."

Phó Duật Thành rất nhanh rep lại: " Ngủ sớm."

Cô bóp điện thoại di động, nghĩ đợi lát nữa trả lời, nhưng mà mệt mỏi cực, nhắm mắt một cái liền cảm giác buồn ngủ.

Đối diện phòng ngủ cô, Bình Ngọc lại ngủ không được, đẩy Lương Am Đạo tỉnh ngủ, nhất định phải cùng bà nói chuyện.

"Lão Lương, ông không cảm thấy A Phù gần đây động tĩnh có chút kỳ lạ sao?"

Lương Phù muốn chỉ đạo sinh viên mới  chuẩn bị tiết mục tiệc tối, chuyện này, Lương Am Đạo cũng biết. Lương Am Đạo chỉ có một đứa con gái, cưng chiều từ nhỏ đến lớn, hai người họ mười mấy năm qua ngay cả nặng lời cũng chưa từng nói với cô. Năm trước trong viện có học sinh tư chất không tệ, Lương Am Đạo có tâm để Lương Phù và người này tiếp xúc. Kết quả Lương Phù nổi trận lôi đình, nói học sinh trong học viện cô không có hứng thú. Từ đó về sau, ông đã không làm loại chuyện tự rước lấy nhục này, ai mà nghĩ đến lúc này Lương Phù lại chủ động đến viện chuẩn bị tiết mục gì đó.

Bình Ngọc nói: "Tôi không cảm thấy chuyện này đơn thuần như vẻ bề ngoài."

Vừa nói như vậy, Lương Am Đạo cũng nhìn ra chút kỳ quặc, hai người hạ giọng, đem nam sinh trong học viện năm nay mới tuyển đến loại bỏ toàn bộ.

Cuối cùng Bình Ngọc chợt nói: "Tôi nghĩ đến một người, bộ dáng tốt, thành tích tốt, không biết có phải là cậu ta không."

Lương Am Đạo nói: " Bà nói không phải là … …"

Bình Ngọc: "Lý Văn Diệu, là Trịnh viện trưởng tự mình mang nghiên cứu sinh này tới."

"Không thể nào, A Phù và cậu ta không có tiếp xúc qua."

"Bí mật tiếp xúc, ông có thể biết được sao? Việc này ông lưu tâm chút, đừng lại để cho nó làm loạn … …" Bình Ngọc dừng một chút, " Tôi vẫn cảm thấy người này tốt, vì hiểu rõ từ trước."

"A Phù từ nhỏ cùng cậu ta cùng nhau lớn lên, muốn thành sớm đã thành."

"Con gái của ông tính cách thế nào ông còn không biết? Có đôi khi thần kinh so với ống dẫn nước còn thô hơn, có lẽ nó  chỉ là chưa từng nghĩ qua phương diện kia."

Lương Am Đạo xem thường, nhưng ông không dám phản đối ý tứ phu nhân, liên tục gật đầu đồng ý.

Lương Phù lại lần thứ hai đi đến học viện dạy múa.

Lần trước đã tập qua, còn tự bọn họ tập luyện thêm, lần này so với trước tiến bộ rất nhiều, chỉ cần uốn nắn thêm đôi chút, tiết mục cơ bản thành hình, có thể biểu diễn trong tiệc tối rồi.

Lương Phù công thành rút lui, Tưởng Sâm kiên trì muốn mời cô ăn cơm, Lương Phù từ đầu đến cuối từ chối không được, trước tiên đáp ứng đã.

Lương Phù một bên thu dọn đồ đạc một bên hỏi Tưởng Sâm: " Cậu cùng Phó Duật Thành kia làm việc nhóm xong rồi?"

"Đã làm xong, lão Phó quả thực là ma quỷ. Bất quá cậu ấy làm báo cáo, hiệu quả rất tốt, tôi đi theo cậu ấy kết quả chắc không tệ."

Lương Phù cười nói: "Cậu không phải nói thi nghiên cứu đứng thứ hai sao?"

Tưởng Sâm vội vàng thanh minh cho bản thân, "Tôi hiện tại chí không ở học hành, tôi … … tôi có mục tiêu còn cao xa hơn."

" Hay là đi học cho giỏi đi, các người  đầu óc tốt, đừng lãng phí."

Tưởng Sâm không ngừng gật đầu, "Được, tôi nghe sư tỷ."

Lương Phù cười, lại hỏi, " Phó Duật Thành đâu? Hôm nay không gặp anh ta."

"Cậu ấy tối nay có môn tự chọn."

"Các người là nghiên cứu sinh còn muốn học môn tự chọn? Tại viện sao?"

"Không, học ở khoa khác."

Phó Duật Thành dự cảm hôm nay có thể nhìn thấy Lương Phù, nói chung là bởi vì sáng sớm Tưởng Sâm đã niệm niệm lẩm bẩm lần thứ hai này chỉ đạo tân sinh viên như thế nào.

Nhưng anh chỉ là có dự cảm, không nghĩ tới gặp lại là sau khi anh tan học, trước cửa khoa. Chỗ đấy có một cây ngô đồng rất cao, đêm đến thắp đèn, lúc anh ra cửa, liền nhìn thấy cô. Cô đứng dưới tán cây, cũng không nhìn phòng học, tay mò vào trong túi áo khoác, lấy kẹo cao su ra nhai, giống như có chút buồn bực ngán ngẩm.

Phó Duật Thành nhìn một lát mới đi về phía cô, trong lòng muốn không nhìn thấy cô nhưng vừa ra cửa liền gặp, không biết đứng đây có phải muốn trị anh tội thiếu giám sát hay không.

Lương Phù cảm giác được anh đang đi tới đây, ngẩng đầu về phía anh cười, "Phó Duật Thành, các anh lên lớp cũng rất lâu đấy."

Cách một khoa không xa chính là chuông trường học, Phó Duật Thành nhìn một chút, chín giờ rưỡi, thời gian nói sớm không sớm nói muộn không muộn.

"Tìm tôi có việc?"

"Cha tôi, bảo anh đi thư viện giúp ông ấy mượn mấy quyển sách." Cô đưa tay móc túi quần, nhét giấy vào trong tay Phó Duật Thành. Phó Duật Thành nhận lấy, nhìn tờ giấy lại nhìn Lương Phù, ý tứ dò xét.

"Kỳ thật, bình thường thầy Lương sẽ gửi Wechat."

Lương Phù hơi chớp mắt.

"Tờ giấy ghi tên mấy quyển sách này, chỗ thầy Lương có rồi, năm hai đại học đã có."

Lương Phù: "…"

"Chữ thầy Lương tôi cũng nhận biết được."

Lương Phù cười, một điểm cũng không xấu hổ vì bị vạch trần, "Anh nói chuyện quanh co lòng vòng không mệt mỏi sao?", cô thoải mái thừa nhận, "Tôi mệt mỏi, lười lái xe, anh nếu không tiễn tôi một đoạn, không đưa tôi đi ăn gì đó hồi phục tinh lực thì thôi vậy."

Phó Duật Thành nhìn cô, giống như trầm tư một lát, anh nói: "Chọn một hay chọn nhiều?"

Luận ăn nhậu chơi bời, Chu Đàm so với tất cả mọi người đều rõ. Lương Phù gọi điện thoại cho cô, lĩnh giáo kinh nghiệm.

Chu Đàm nói: “Trực tiếp tới nơi này của chị? Đàn ông của em cũng đánh bài sao, chúng ta nơi này lập tức có người, vừa lúc thiếu người.”

Lương Phù nhìn bên ghế lái, "Em chơi được, cho em một suất."

"Tiểu muội muội, trình độ chơi bài của em nát nhừ, thắng em không có ý nghĩa."

Lương Phù liền hỏi Phó Duật Thành: "Anh có biết chơi bài không?"

"Không chơi."

Lương Phù nói qua điện thoại: "Anh ấy có thể học."

Phó Duật Thành cười lên.

Trước khi cúp máy, Lương Phù còn dặn dò: "Chuẩn bị cho em chút gì đó để ăn, thanh đạm một chút, đừng nóng quá."

"Được rồi đại tiểu thư, tranh thủ thời gian đến đây đi, chỗ này cái gì cũng có."

Địa điểm kia không biết là cái nơi xó xỉnh nào, trên bản đồ căn bản không đánh dấu rõ ràng, Phó Duật Thành lái xe đi đi về về ba chuyến, cuối cùng cũng không xác định lắm, dừng ở một nơi trông có vẻ giống, "Là chỗ này?"

"Không biết." Lương Phù trực tiếp mở cửa xe, "Xuống xe tìm đi, anh đi xe vòng vòng tôi lại muốn nôn."

Không đợi Phó Duật Thành, cô trực tiếp nhảy xuống xe, đi vào khe cửa nhỏ kia.

Phó Duật Thành hai ba bước liền đuổi kịp, bắt được cánh tay Lương Phù, đưa cô vòng ra sau lưng mình, còn anh đi phía trước dò đường.

Đi vào bên trong là một ngõ nhỏ rất hẹp, đi tiếp nữa, nhìn thấy ánh sáng, bên trong này là khu dân cư kiểu cũ, cửa sổ pha lê lóe sáng, trong nhà có người.

Lương Phù nói: "Hẳn là chỗ này."

Phó Duật Thành tiến đến gõ cửa, sau một lúc liền có người đến mở cửa. Người kia nhìn một chút, thấy Lương Phù đến, đem họ đi vào: "Mời vào."

Đi vào trong, dần dần nghe thấy tiếng nói.

Khu dân cư kiểu cũ bên trong được trang trí lại, tất cả đều là chất gỗ, rất có cảm giác. Trong phòng có bàn đang đánh bài, bốn người một bàn, bên cạnh có người nghỉ ngơi trên ghế sa lon. Mùi khói, hương trà, mùi nước hoa, son phấn, người vừa vào cửa liềm cảm thấy u ám, có chút buồn ngủ.

Phó Duật Thành nhìn qua một chút, chỗ mấy người đánh bài từ khí chất và cách ăn nói giống như là có chút lai lịch. Bàn này chỉ có một phụ nữ, có lẽ là người bạn Lương Phù nói chuyện điện thoại lúc nãy.

Người này ra bài, ngẩng đầu gọi: "A Phù, dẫn người ngồi trước đi, ván này sắp xong rồi."

Lương Phù đưa Phó Duật Thành đi đến khu nghỉ ngơi uống trà, mấy người ngồi trên ghế sa lon oanh oanh yến yến, thân phận bọn họ không ai nói cũng biết. Các cô dò xét nhìn Phó Duật Thành, xì xào bàn tán, nhưng không ai dám trực tiếp hỏi thân phận của anh.

Một lát sau, ván bài kết thúc, một người đàn ông hạ bài, trên salon hai người phụ nữ đứng lên, nghênh đón người đàn ông kia. Người kia đem tiền trên bàn cho vào túi, hai người phụ nữ lập tức lao vào tranh nhau.

Chu Đàm cười nói: "Thua liền chuồn, Đào thiếu gia, chúng tôi đều thay anh nhớ kỹ."

"Mời cô uống trà, cô còn không cao hứng?". Người được gọi là Đào thiếu gia này, một tay ôm phụ nữ, đi về phía Lương Phù chào hỏi.

Lương Phù lôi kéo Phó Duật Thành đến chỗ đánh bài, cùng ba người khác giới thiệu: "Phó Duật Thành, học sinh cha tôi."

Trừ Chu Đàm, hai người đàn ông kia Lương Phù cũng không quen biết, nhìn hiền hòa, nhưng cũng không biết tên là gì. Nhưng mà người Chu Đàm đưa tới, hân phân nửa đều là người có mặt mũi.

Hai người kia gật đầu cười, nói với Phó Duật Thành: "Rất vui được gặp."

Phó Duật Thành biết rõ, câu này là nói với Lương Phù, với Lương Am Đạo, chứ không phải vì anh mà nói ra.

Chu Đàm thì cười nói: "Học sinh giáo sư Lương, về sau tiến vào nghành tư pháp, rồi cũng là rường cột nước nhà. Lương Phù, chị hỏi cậu ấy số điện thoại em không ngại chứ?"

"Em sao phải để ý? Tay dài ở trên người anh ấy."

Chu Đàm cười, lấy ra một điếu thuốc trong bao, bảo Lương Phù, "Chị nghỉ một chút, em trước tiên dạy Phó tiên sinh bài này chơi như thế nào."

Lập tức liền có người tới châm trà, còn có đồ ăn vặt, lại tiến ra mở cửa sổ thông gió.

Tuần đàm cười cười, lấy ra điếu thuốc, phân phó Lương Phù, "Chị nghỉ một chút, em trước tiên dạy Phó tiên sinh cách chơi bài này như thế nào."

Liền có người tới châm trà, bên trên có đồ ăn vặt, lại tới mở cửa sổ thông gió.

Lương Phù đem bài mở ra ( lược một đoạn về cách chơi bài, có nhắc đến điển cố Hồng Lâu Mộng)

Chu Đàm nói: " A Phù có văn hóa a, giảng cái mặt bài còn trích dẫn điển cố."

Lương Phù cười nói: "Đúng thế, thật vất vả mới có thể tìm được cơ hội, cùng Phó Duật Thành khoe khoang."

Phó Duật Thành cũng cười một tiếng, anh nhìn Lương Phù, không biết rằng ánh mắt mình khi nhìn cô đã ôn hòa thêm mấy phần.

Lương Phù không ngồi, liền đứng, lúc nửa nằm trên bàn đánh bài. Quanh anh là mùi hương phật thủ thơm ngát, ngón tay cầm bài tinh tế, dưới ánh đèn càng trở nên chói mắt.

Không bao lâu ván bài bắt đầu, Phó Duật Thành mới quen quy tắc, đỡ trái hở phải, thua mấy ván. Chờ dần dần quen, ỷ vào tân thủ quang hoàn hộ thể, đánh ván nào cũng thắng.

Chu Đàm cười nói cười nói: "Nhân tài thành phố Sùng có khác, rất linh hoạt."

Lương Phù ngồi một bên xem họ chơi bài, Chu Đàm sai người đưa cho cô cháo yến mạch, cô bưng bát chậm rãi uống, đối với cục diện này lo lắng cực kỳ. Cô rất muốn ỷ vào mình quen tay mà chỉ cho Phó Duật Thành, nhưng mà dần dần hoàn toàn đoán không ra hướng ra bài của anh, chỉ biết anh chơi ván nào thì thắng ván đó.

Rất nhanh đêm liền sâu, bàn đánh bài lại đổi người, chỉ có hai người không nhúc nhích là Chu Đàm và Phó Duật Thành. Tiền dần nhiều hơn, mọi người trên ván bài làm ầm ĩ, Phó Duật Thành  thắng được đầy bồn đầy bát, Chu Đàm liên tục tác chiến vài giờ, đều có chút mệt.

Chu Đàm để Lương Phù mang Phó Duật Thành lên lầu nghỉ ngơi, phía trên thanh tịnh, còn cô mặc áo khoác, đi ra cửa gọi điện thoại.

Lương Phù  cảm thấy Chu Đàm có thể là đang chờ người, nhưng chỗ này đến tột cùng là địa bàn của ai cô cũng không rõ, cũng lười hỏi đến. Liền đem Phó Duật Thành thắng lợi cùng tiền đi lên lầu.

Trên lầu là phòng trà, hiệu quả cách âm tốt, cực kỳ thanh tịnh.

Lương Phù đem số tiền kia vung trên bàn, Đếm vài lượt. Phó Duật Thành ngồi  trên ghế sa lon, chống tay nhìn cô, Lương gia đại tiểu thư, lúc này giống như chưa thấy qua tiền, cực kỳ cao hứng.

" Phó Duật Thành, về sau tôi đi Macao chơi, nhất định mang theo anh."

"Đánh bài nhìn đường, cược / bác xem vận khí, cái này không giống."

"Vận khí anh cũng không kém."

"Phải đi đúng hướng?."

"Đi thế nào?"

Lương Phù chờ giây lát, không thấy anh nói chuyện, ngẩng đầu mới phát hiện anh đang nhìn mình. Ánh mắt kia rất sâu, nhất thời nói không rõ ý vị.

Lương Phù bị anh nhìn không được tự nhiên, cúi đầu trốn, đem tiền đã  đếm xong  chồng làm một xấp nhét tiến trong tay anh.

Phó Duật Thành nói, "Cô cầm dùng đi."

Lương Phù cười lớn, thanh âm lại rất thấp, " Gấp gáp cho tôi tiền dùng như vậy?"

Cô cuối cùng cảm thấy mình có chút không tự nhiên, đột nhiên đứng lên, "Tôi đi toilet."

Đến cuối hành lang, mới thấy bên cửa là một vầng trăng khuyết. Lương Phù từ toilet trở về, vào nhà muốn gọi Phó Duật Thành đến xem, lại phát hiện anh chẳng biết từ lúc nào đốt một điếu thuốc kẹp trong tay, từ từ nhắm hai mắt, ngủ.

Cũng không phải là chưa tiếp xúc qua với mấy minh tinh giải trí, nhưng bất luận là nhìn bao nhiêu lần, Lương Phù đều cho rằng Phó Duật Thành là người đàn ông đẹp mắt nhất mình từng gặp.

Trong trường hợp nổi sóng như vậy, anh bị cuốn vào, nhưng không bị vấy bẩn.

Cô nhìn xa xa, cảm thấy anh luôn xa cách, giống như cô đơn và độc lập,  trông coi đêm dài không rõ tâm sự.