Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 42




Đêm qua Dương Liên đài đột nhiên phát sáng, khiến nhiều người nghi hoặc cùng khó hiểu, liền kéo nhau ra xem, phát hiện là đá nhân duyên đang phát sáng. Trên đá đề tên linh đế đệ thập tam, còn có một người nữa, là U Khuynh Lang Hàn thượng thần, ai nấy đều khiếp sợ.

Long tộc nghe tin liền kéo đến xem, phát hiện duyên phận trên đá nhân duyên cải biến, lo nghĩ trữ quân không lấy được linh đế, kéo nhau trở về bàn bạc đối sách.

Nghe tin mọi người đều trầm mặc không vui, nhất là Tế Anh, nàng nhíu mày nghĩ ngợi, rốt cuộc là điều gì làm cho đá nhân duyên cải biến duyên phận của Diêm La Phượng Hỏa!?

Long quân đứng dậy, nói: "Không thể đợi nữa, phải đến U Nham sơn hỏi cho ra lẽ."

"Phải, đến U Nham sơn!"

Không hẹn, ngũ tộc cùng thiên tộc đều kéo đến U Nham sơn, khiến U Nham sơn được một trận gà bay chó sủa. Đón tiếp bọn họ chỉ có Diêm La Phượng Hỏa, hơn nữa còn chặn bọn họ ở bên ngoài U Nham sơn, ngồi trên một cụm mây đỏ, phe phẩy Khuynh Hỏa phiến.

Long quân giận dữ nói: "Trữ quân, ngươi mau cho Long tộc bọn ta một câu trả lời đi."

"Trả lời thế nào?" Chu Sa điềm nhiên hỏi: "Chẳng phải đá nhân duyên đều ghi rõ ràng rồi sao?"

"Ta không muốn cùng ngươi tranh cãi, gọi U Khuynh Lang Hàn ra đây đi!" Long quân quát lớn: "Ả dám cùng Long tộc đối đầu, vậy thì Lang tộc chờ đợi Long tộc mang quân sang đi!"

Chu Sa nheo mắt: "Vậy ngươi cũng chờ đợi Phượng tộc cùng Hổ tộc đến đi."

"Diêm La quân đừng càn rỡ!" Tế Anh khoát tay ngăn phụ quân đang giận dữ, chấp tay nói: "Ta cùng Diêm La quân được định hôn sự từ trước, nay đá nhân duyên cải biến, lại liên quan đến Thượng thần, chỉ mong có thể rõ ràng nói chuyện với nhau thôi."

"Ta không có kiên nhẫn đó, hơn nữa các ngươi cũng đừng nghĩ làm phiền sư phụ ta." Chu Sa phe phẩy quạt, nói: "Đá nhân duyên cải biến là do ta cùng trữ quân Long tộc không duyên không phận, hà tất cưỡng cầu, chi bằng ở nơi này nói luôn một lần, đoạn hôn sự này coi như không thành, ta sẽ đến Long tộc tạ lỗi."

"Như vậy không được!" Thiên hậu gắt lên: "Linh đế sao lại lấy một nho nhỏ thượng thần chứ? Điều này là không hợp lẽ thường!"

"U Khuynh Lang Hàn không chỉ là thượng thần, còn là Lang vương, Thiên hậu quá lời rồi." Chu Sa nhàn nhạt mở miệng: "Hơn nữa trước nay chưa có chuyện linh đế không được lấy thượng thần."

"Bọn ta không muốn nhiều lời, mau gọi U Khuynh Lang Hàn ra đây!" Long quân giận dữ đến mức trán cũng nổi cộm gân xanh, trừng lớn mắt: "Bọn ta phải hỏi cho rõ đã xảy ra chuyện gì."

"Phiền toái."

Chu Sa nheo mắt, phất tay áo, lập tức Long quân bị đánh văng ra một góc, ôm ngực thổ huyết.

"Diêm La quân ngươi quá càn rỡ rồi!" Tế Anh quát lên: "Ngay cả Long quân ngươi cũng hạ thủ?"

"Bản trữ quân đã hết kiên nhẫn với các ngươi rồi!" Chu Sa thản nhiên nói: "Mau rời khỏi đây trước khi bản trữ quân hạ thủ với tất cả các ngươi."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẫn kiên quyết không chịu đi, hai bên liền dằng co qua lại, Chu Sa không kiên nhẫn hạ thủ. Một mình Chu Sa căn bản không ngại bọn thần thú thần tiên linh lực chưa qua ba vạn, nhưng nếu đấu cùng mấy trăm người, tất nhiên sẽ không dám khẳng định điều gì.

Trận chiến còn chưa kết thúc lại nghe thấy một đợt sấm nổ, những kẻ bao vây Chu Sa đều bị đánh văng sang một góc, hóa thành tro bụi.

Trên không kéo đến một cụm mây xanh, từ trên cao hai thân ảnh đồng dạng bạch y đáp xuống phía trước Chu Sa, đem nàng bảo hộ ở phía sau.

Thiên Văn Cẩm tức giận quát một tiếng: "Càn rỡ, dám đánh cả thiên địa chi chủ?!"

Diêm Tống Bình sẵn giọng: "Bốn mươi vạn quân Phượng tộc đang chờ sẵn nơi này, cùng các ngươi sống chết một phen."

Mọi người lập tức buông vũ khí xuống, quỳ trên đất hô lớn: "Linh đế, Linh hậu thỉnh bớt giận."

"Ngông cuồng!" Thiên Văn Cẩm liếc nhìn từng người đang quỳ, nói: "Thiên địa chi chủ là người các ngươi có thể khinh nhờn sao? Chỉ vì một cái tên trên đá nhân duyên lại náo thành bộ dạng này, các ngươi là quá sức nhàn rỗi hay muốn cùng Hổ tộc Phượng tộc gây chiến?"

"Linh đế thỉnh bớt giận." Tế Anh đứng dậy, chậm rãi chấp tay: "Là bọn ta nghĩ không thấu đáo, nhưng cũng muốn được nghe giải thích một chút, dù gì mối hôn sự này cũng là do ngài cùng phụ quân ta ước định từ trước."

Thiên Văn Cẩm nói: "Còn giải thích điều gì? Đá nhân duyên lập nên nhân duyên cho tất cả chúng sinh, ngay cả ngũ tộc chúng ta cũng không ngoại lệ. Lần này đá nhân duyên xuất hiện tên U Khuynh Lang Hàn đồng nghĩa Diêm La và thượng thần đã được định sẵn nhân duyên, chúng ta còn có thể làm gì đây?"

"Nhưng ngài chẳng phải..."

"Chuyện này không phải do bản linh đế định đoạt." Thiên Văn Cẩm liếc nhìn Long quân: "Là Long quân đây tự mình chủ trương, bản linh đế cũng chưa từng đáp ứng chuyện gì cả."

Long quân lập tức đón nhận được rất nhiều ánh mắt xăm soi của mọi người, hắn cắn chặt răng cúi đầu xuống, đúng là chuyện này tự hắn chủ trương, cũng bởi Thiên Văn Cẩm không nói gì cho nên hắn mới tưởng nàng đồng ý đoạn hôn sự này, bây giờ thì mất mặt rồi.

"Chuyện này đến đây thôi." Diêm Tống Bình nói tiếp: "Các ngươi mau trở về đi, đừng để bản cung nhìn thấy các ngươi nữa."

"Vâng, Linh hậu."

Mọi người lập tức đứng dậy trở về, không những không đòi được công đạo còn bị đánh thê thảm, đúng là có chuyện gì cũng đừng động vào trữ quân Phượng tộc.

Đợi mọi người đi rồi, Thiên Văn Cẩm quay lại nhìn Chu Sa, ánh mắt âm trầm giận dữ.

Chu Sa biết Thiên Văn Cẩm đoán được nhân duyên trên đá nhân duyên là tự nàng viết nên, liền quỳ xuống nghe trách mắng.

"Diêm La, con có biết con đang làm cái gì không vậy?" Thiên Văn Cẩm cố kiềm chế tức giận, bình tĩnh nói: "Con tương lai là linh đế, lại làm chuyện không có suy nghĩ như vậy sao?"

"Mẫu thân, Diêm La biết sai rồi."

"Biết sai liền xóa đoạn nhân duyên đó đi."

Chu Sa ngẩng đầu lên, nói: "Không thể, có chết Diêm La cũng không xóa."

"Con..."

"Văn Cẩm đừng tức giận!" Diêm Tống Bình ngăn nàng lại, nói: "Là do con chúng ta còn nhỏ chưa biết suy nghĩ, dù gì cũng còn một lần thay đổi nhân duyên mà."

Mỗi linh đế đều có quyền quyết định nhân duyên, nhưng chỉ được thay đổi một lần, nếu sau khi thay đổi, sẽ không còn được định nhân duyên nữa, mà do đá nhân duyên quyết định thay.

Thiên Văn Cẩm hít một hơi thật sâu, chỉ tay vào mặt Chu Sa, lạnh nhạt nói: "Nếu lần sau con còn như vậy nữa, thì bản linh đế sẽ xem như không có đứa con này!"

Diêm Tống Bình kêu lên: "Văn Cẩm!"

Thiên Văn Cẩm vờ như không nghe thấy, phất tay áo bỏ đi, biến mất giữa sương mù.

Diêm Tống Bình định đuổi theo, thấy Chu Sa vẫn còn quỳ, liền đau lòng cúi xuống xoa đầu nàng.

"Nha đầu, con tương lai là linh đế, không thể càn rỡ, cũng không thể lấy Úc Khuynh Tư, nàng căn bản không có tim."

Chu Sa ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hổ phách đỏ bừng, kéo theo hai giọt nước mắt nặng nề chảy xuống.

"Nha đầu, khóc rồi thì không được như vậy nữa." Diêm Tống Bình hôn lên trán nàng, nói: "Nương biết mẫu thân nói như vậy sẽ khiến con đau lòng, nhưng con phải nhớ, mẫu thân con Thiên Văn Cẩm đặt rất nhiều kỳ vọng vào con, Diêm La Phượng Hỏa."

Chu Sa yếu ớt gật đầu: "Vâng, Diêm La biết rồi."

"Hảo, biết rồi thì tốt." Diêm Tống Bình ôn giọng: "Nương phải về Ức Luân sơn, sau này gặp chuyện gì đều phải nói cho nương nghe, đừng tự mình giải quyết."

"Vâng, nương."

Diêm Tống Bình cười nhẹ, xoa đầu nhi nữ một cái, rồi sau đó cũng biến mất trong sương mù.

Chu Sa vẫn quỳ ở đó, đưa mắt nhìn theo hướng mẫu thân vừa rời khỏi, cúi đầu xuống, nước mặt chảy dài.

"Mẫu thân, ngài thật sự không cần Diêm La nữa sao?"

Cả thiên hạ này đều đã quay lưng với nàng rồi, hiện tại nàng chính là tội nhân của ngũ tộc, ngay cả mẫu thân cũng không cần nàng nữa rồi...

Mưa ở U Nham sơn rất ít, chỉ khi đông đến mới kéo theo vài giọt mưa băng lạnh đến tê dại da thịt. Thân ảnh hồng sắc vẫn quỳ dưới đất, mưa băng rơi trên người, vừa đau vừa lạnh, nhưng cũng không bằng đau đớn bị mẫu thân chối bỏ. Nước mắt như muốn kết băng, Chu Sa run rẩy không ngừng, tay siết chặt lấy nắm tuyết dưới thân, cắn răng ngăn tiếng nức nở thoát ra ngoài.

"Mẫu thân, ngài không cần Diêm La nữa... Diêm La phải làm sao đây..."

Úc Khuynh Tư nhìn bóng lưng cô độc không ngừng run lên vì lạnh của Chu Sa, cõi lòng cũng đau buốt, tại sao biết rõ làm như vậy bản thân sẽ phải chịu đau khổ mà vẫn làm? Tại sao lại cố chấp như vậy?

Tình yêu... hóa ra khiến con người hèn mọn như vậy sao?

Nâng ô che mưa băng rơi xuống cơ thể đang không ngừng run rẩy kia, Úc Khuynh Tư cất giọng nhẹ bẫng nói: "Đừng khóc nữa, linh đế cũng đã đi rất lâu rồi, không nghe thấy ngươi khóc đâu."

Góc váy bị nắm lấy, Úc Khuynh Tư kinh ngạc nhìn xuống, chỉ thấy bàn tay đỏ bừng lên lạnh của Chu Sa không ngừng siết lấy góc váy của nàng.

"Làm ơn..."

"Sao?"

"Ngũ tộc... thiên tộc... mẫu thân... và cả thiên hạ này đều đã quay lưng với ta rồi..." Chu Sa ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ bừng, cơ mặt vặn vẹo, nước mắt theo khóe mi tràn ra liên tục: "Trên đời này ta không còn ai nữa... làm ơn... sư phụ... ngài đừng bỏ lại Chu Sa..."

Úc Khuynh Tư siết chặt bàn tay, hốc mắt cay xè, tay còn lại siết chặt cán ô đến đau đớn.

"Được, ta hứa với ngươi."

Thế nhưng cuối cùng, Úc Khuynh Tư vẫn là người buông tay Chu Sa, khiến nàng rơi vào súc sinh đạo, hóa thành tro bụi.

Lúc nhìn thấy Úc Khuynh Tư cũng là chuyện của rất nhiều năm về sau, Chu Sa thản nhiên châm chọc: "Úc Khuynh Tư, lần đó cũng nhờ ngươi gϊếŧ ta mà ta mới nhận ra được ai mới là người không bao giờ bỏ rơi ta. Ngũ tộc, thiên tộc, hay thậm chí cả thiên hạ này đều quay lưng với ta, ta còn nghĩ ngươi sẽ không như bọn họ, cuối cùng ngươi cũng cùng bọn họ giống nhau, đều muốn ta chết. Chỉ có mẫu thân và nương là cần ta, nếu không có họ, ta đã không nhận ra bộ mặt giả dối của ngươi, ngay cả nước mắt ngươi rơi xuống vì ta đều là giả, nếu vậy ta sẽ không phát hiện ra được hóa ra ngươi cũng rất giỏi gϊếŧ người, nhất là khi ngươi gϊếŧ ta, thật đủ tàn nhẫn..."

...

Ánh trăng không chiếu rọi đến U Nham sơn được, xung quanh bao bọc không khí lạnh lẽo của ngày đông, hơi thở phả ra làn khói trắng đục. Rèm thiển tử sắc phủ xuống, che đi xuân sắc phía sau bức rèm mỏng, tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào vẫn cứ vang lên không ngừng.

"Sư phụ... ưʍ..."

Đầu lưỡi được dịp quấn quít, bắt lấy nhau, hai thân thể trần trụi không ngừng ma sát, tạo ra từng đợt nhiệt khí tưởng chừng có thể thiêu cháy cả hai.

"Hô..."

Chu Sa chống đỡ ngồi trên người Úc Khuynh Tư, đôi gò má phiếm hồng, mồ hôi trượt từ thái dương xuống, thân thể đỏ bừng mê hoặc.

Úc Khuynh Tư vươn tay đỡ lấy thắt lưng đang chuyển động nhẹ nhàng bên trên, ngậm nuốt lấy ngón tay của nàng, vang lên âm thanh vô cùng dâm mỹ. Trên sàn đan vương vãi máu đỏ, không ngại bản thân là xử nữ lần đầu trải qua da thịt chi thân mà đau đớn, Chu Sa lại nhiệt tình hơn rất nhiều, không ai nghĩ nàng là trữ quân Phượng tộc, xem ra giống nữ tử Hồ tộc thì đúng hơn. Chỉ là không ai biết được Chu Sa vui vẻ đến mức nào, được trở thành nữ nhân của sư phụ, dù đau chết cũng thành hạnh phúc, một chốc liền tìm được kɦoáı ƈảʍ dục tiên dục tử.

"Sư phụ..." Chu Sa thở hổn hển, cả người đều đau nhức vẫn có thể mỉm cười, ghì chặt lấy vai của Úc Khuynh Tư: "Sư phụ... Chu Sa... cuối cùng cũng có thể làm nữ nhân của ngài..."

Úc Khuynh Tư gấp gáp hô hấp, giữ lấy thân thể sắp đổ của Chu Sa, cổ họng khô khốc không nói ra được, chỉ có thể đưa mắt nhìn nhân nhi xinh đẹp trên người mình.

Chu Sa không nghe Úc Khuynh Tư trả lời, lại không bắt được một tia nhiệt tình của đối phương, không khỏi cảm thấy thất vọng cùng đau đớn. Nếu là Diêm Cư, phải chăng sư phụ sẽ vui vẻ hơn? Sẽ nhiệt tình hơn? Sẽ không dùng gương mặt lạnh nhạt này nhìn nàng?

Ngay cả một chút kɦoáı ƈảʍ Chu Sa cũng không cảm nhận được, nàng chuyển động thật nhanh, tự làm chính bản thân mình bị thương, nỗi đau thể xác này mới đủ sức khiến nỗi đau trong lòng nàng giảm nhẹ lại.

"Chu Sa..."

Úc Khuynh Tư khàn khàn gọi, giữ lấy thắt lưng điên cuồng chuyển động của Chu Sa, nàng cảm giác tay mình cũng tê dại, đối phương chuyển động quá mãnh liệt, khiến máu cũng không ngừng chảy ra.

"Sư phụ..."

Nước mắt men theo khóe mi chảy xuống, Chu Sa cúi người xuống, nhìn đôi mắt bàng bạc lạnh lẽo của đối phương, phát ra một tiếng cười chua xót.

"Ngài có yêu Chu Sa không?"

Úc Khuynh Tư chấn động, nàng không biết phải trả lời thế nào, bởi vì nàng không biết yêu là gì, nàng chỉ biết bản thân thật vui vẻ khi ở bên cạnh Chu Sa, cũng cảm thấy muốn ở bên cạnh nữ nhân này cả đời.

Nhưng đó có phải là yêu không, nàng cũng không rõ...

"Ta không biết..."

Chu Sa trào phúng cười nhạo bản thân mình, sư phụ ngay cả có yêu nàng không cũng không biết, vậy nàng đã lấy dũng khí ở đâu để chống đối với cả thiên hạ này để ở bên cạnh sư phụ vậy?

Nhìn thấy tia bi thương trong mắt Chu Sa, Úc Khuynh Tư không thở nổi, ghì chặt lấy thắt lưng của nàng ấy, rất sợ nàng ấy sẽ giống năm trăm năm trước mà bỏ nàng đi.

Chu Sa đổ sụp lên người Úc Khuynh Tư, nhắm chặt mắt lại, nước mắt chảy dài xuống, nàng cuối cùng đang làm tất cả những điều này là vì cái gì vậy?

Úc Khuynh Tư đưa tay sờ nhẹ tóc của Chu Sa, trên ngực một mảng ướŧ áŧ, nàng biết, là Chu Sa đang khóc.

"Đừng khóc..."

Chu Sa yếu ớt gật đầu, nàng ngay cả quyền khóc cũng không có, nàng đã hèn mọn đến mức như vậy rồi, không thể yếu đuối nữa...