Chú Thiền Ký

Chương 20




Minh Liễu trước tiên nói: “Tam lão gia đem ta cùng Lục đại phu tha ra ngoài, bọn thị vệ một đao làm thịt Lục đại phu, ta sợ quá ngất xỉu. Tỉnh lại đã rời đi Nhan gia. Tam lão gia cho ta tiền, nói ta về sau sẽ không còn là nô tài Nhan gia, ta vẫn luôn ở tại nơi này, mãi đến khi người kia đến.”

“Ta nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết liền nghĩ đến Minh Liễu ngươi đã chết, ta còn mắng hắn là Ma Vương giết người… Hắn, hắn vì sao không nói cho ta biết?”

Minh Liễu trợn trắng mắt: “Hắn thấy ta và ngươi tốt với nhau, liền đỏ mắt ! Ngươi che chở ta hắn càng ghen tị, nhìn thấy cơ hội liền đem ta đuổi ra a!”

Đây là lý do gì a?

Nhưng, hắn không phải là cái loại người kỳ quái như này sao?

Sau đó Mã Kiêu nói: “Ta ngày đó ở sau xe ngựa đuổi theo, nửa ngày cũng không đuổi kịp, mệt ở trên đường ngồi thở. Kết quả mấy chục cái sơn tặc lợi dụng lúc ta gặp khó khăn, thiếu chút nữa liền giết ta, còn đem khuyên tai mà ta cất giấu thật kỹ cướp đi. Lại sau chính là người tên Nhan Lễ đã cứu ta, đem ta đến nơi đây, còn cảnh cáo ta không được bước vào Đại Biệt sơn một bước!”

Nhan Lễ không phải là người đã đem nàng áp giải đưa tới Lý Ngọc Kha sao? Trách không được Lý Ngọc Kha lấy được khuyên tai kia.

Nhưng vì sao hắn nói Mộc Trụ ca đã chết, lúc ấy nàng tức giận đến mức muốn độc chết hắn!

“Họ Mã , lần trước ngươi nói là mười mấy sơn tặc vây công ngươi, lúc sau lại nói vài cái sơn tặc vây công ngươi, lúc này còn nói mấy chục cái, rốt cuộc bao nhiêu người cướp gì đó của ngươi a?”

“Này… Ta trong lúc nguy loạn sao có thể thấy rõ, dù sao chính là rất nhiều rất nhiều…”

“Uy , ngươi người này thực không thành thật nha!”

“Cái gì, ngươi đến Lý gia trang hỏi, ta Mã Mộc Trụ đỉnh thiên lập địa…”

Bọn họ làm sao vậy? Tiểu Thiền nhìn hai người không coi ai ra gì ầm ỹ sôi sục, Minh Liễu cùng Mộc Trụ ca… Dường như rất xứng đôi nga…

Biết Minh Liễu cùng Mộc Trụ ca còn sống, Tiểu Thiền lại chậm rãi hồi phục vô tư cùng đơn thuần khoái hoạt như trước. Có đôi khi sẽ cảm thấy, những chuyện trong một năm rưỡi qua dường như chưa từng phát sinh.

Minh Liễu cho nàng bôi thật nhiều loại dược, còn mang nàng đi ngâm nước suối nóng, vết thương trên người tốt lên rất nhanh, nhan sắc hồng ngân càng lúc càng mờ nhạt. Vết roi xấu xí trên mặt tuy rằng vẫn thực dọa người, dần dần cũng bắt đầu khép lại.

Minh Liễu cùng Mộc Trụ ca đều không đề cập tới chuyện đã qua, Tiểu Thiền hỏi bọn họ làm sao đến được nơi đây, bọn họ làm sao có thể có nhiều dược như vậy, bọn họ đều ấp úng, nói bậy cho qua chuyện.

Kỳ thật đáp án ngay tại bên miệng, chính là Tiểu Thiền không muốn suy nghĩ.

Chỉ cần nhìn Minh Liễu cùng Mộc Trụ ca mỗi ngày cãi nhau, ngọt như mía lùi, hoặc là khi nàng một mình chui vào ổ chăn lạnh lùng, nàng mới có chút hoảng hốt.

Không biết người kia thế nào , có tân hoan hay không.

Trong nháy mắt, đến mười sáu tháng 10, Tiểu Thiền nhớ đó là dỗ đầu của Úc Sâm, nàng muốn Mộc Trụ ca làm rất nhiều rất nhiều diều, thiêu cho người trượng phu mất khi mười lăm tuổi.

Nhìn ánh trăng, Tiểu Thiền hỏi hắn: “Ngươi có tìm được mẫu thân hay không, mẫu thân ngươi rất được a, hắn thích nàng như vậy… Ngươi yên tâm mà đầu thai đi thôi, cha ngươi không phải không thương ngươi, chính là… Hắn rất kỳ quái.”

Buổi tối, Tiểu Thiền như thế nào cũng không ngủ được, trùm chăn đếm cừu, đếm tới mấy ngàn cũng không ngủ .

Đột nhiên nghe được thanh âm cửa phòng bị đẩy ra, có người đi vào.

Bàn tay to nhẹ nhàng phất qua mái tóc nàng, miệng người kia phát ra một tiếng rên rỉ nặng nề.

Mùi của nam nhân càng tới gần nàng, miệng phun ra nhiệt khí nàng đều có thể cảm giác được, sau đó rất lâu không hề động tĩnh, thật lâu thật lâu, Tiểu Thiền đều sắp ngủ, người nọ mới rời đi.

Là hắn…

Hắn vì sao không…

Tiểu Thiền chu miệng lên, hắn khẳng định là chê ta xấu, trứng thối!

Sau lại, Tiểu Thiền mỗi ngày buổi tối đều đã khuya đã khuya mới dám ngủ, Minh Liễu kỳ quái hỏi nàng: “Ngươi như thế nào , mỗi ngày đều đen mắt? Ngủ không được, muốn ta ngủ cùng ngươi hay không?”

Tiểu Thiền liên tục lắc đầu: “Không, không có gì !”

Minh Liễu xuy nói: “Mới tốt hơn một chút, lại kỳ quái!”

Đợi đến lần thứ hai người kia xuất hiện đã là mười lăm ngày sau.

Lần này, hắn ở lại càng lâu, cuối cùng còn nhịn không được lấy tay sờ mặt nàng.

Tiểu Thiền sắp giả vờ không nổi, nghĩ rằng: “May mắn hồi nhỏ nửa đêm dậy bắt đom đóm phải giả vờ ngủ lừa gạt phụ thân, luyện được một thân bản sự giả bộ ngủ, bằng không khẳng định bị lòi ra!”

Khi người kia đi thế nhưng còn cùng Mộc Trụ ca nói chuyện.

Bọn họ liền gạt một mình nàng!

Ngày hôm sau, Tiểu Thiền hỏi Mộc Trụ: ” Ngày hôm qua ngươi có nhìn thấy có người lạ đến nhà chúng ta hay không?”

Mã Kiêu kinh ngạc nhìn nàng, không hé răng, sau một lúc lâu, hắn đem nàng đưa tới bên cạnh dòng suối nhỏ ở phụ cận.

Nhìn ánh mắt sáng ngời trong suốt của Tiểu Thiền, hắn nói: “Tiểu Thiền, người kia làm việc tùy tâm sở dục, không kiêng nể gì, háo sắc hoang dâm, lại giết người như ma, tâm ngoan thủ lạt, cũng không phải cái thứ gì tốt.” Hắn bám trụ bả vai nàng.”Nhưng là, hắn đối với ngươi, thực không xấu… Xem xét , là thực động chân tình!”

Tiểu Thiền sửng sốt nửa ngày, thật lâu không thể động.

Lại qua một tháng, Tiểu Thiền tính tính ngày, ngày hôm nay năm trước là bốn chín ngày của Úc Sâm, vào ngày hôm đó, hắn chiếm đoạt nàng.

Tiểu Thiền cảm thấy hôm nay hắn sẽ đến.

Ban đêm, nam nhân đứng ở trước giường nàng, chỉ là nhìn.

Tiểu Thiền rốt cuộc không chịu nổi, mạnh xốc chăn lên, mở mắt ra.

Nhan Chú mặc hắc y đứng đó.

Hắn gầy, khuôn mặt đao tước sắp không có thịt ; hắn già đi.

Nhìn ánh mắt Tiểu Thiền, hắn lại có chút xấu hổ: “Ngươi tỉnh sao?”

Tiểu Thiền đứng lên, hỏi hắn: ” Khi đó ta tỉnh lại ngươi vì sao không đến thăm ta? Hiện tại vì sao lại lén lút đến?”

Hầu kết nam nhân bắt đầu khởi động, nhẹ tay khẽ vuốt thân thể của nàng.

“Ngươi nói, ngươi có phải chê ta xấu hay không.” Nàng dùng tay che vết roi trên mặt, tránh ra tay hắn.

Nam nhân bất đắc dĩ nhíu mày, thanh âm ủy khuất: “Ngươi vốn cũng không xinh đẹp.”

Tiểu Thiền quyệt miệng. Lại không biết bộ dáng tiểu nữ nhi như thế này hấp dẫn như thế nào.

“Vậy ngươi vì sao cũng không chạm vào ta? !”

Nam nhân cười khổ a, vất vả nhẫn nại , lại còn bị hoài nghi, nam nhân dùng một tay lấy ôm nàng vào trong lòng.

Đã bao lâu không ôm nàng ? Thỏa mãn trầm ngâm từ trong yết hầu hắn phát ra: “Ngươi này tiểu yêu quái!”

Tiểu Thiền, lần đầu tiên chủ động ôm lấy thắt lưng hắn, tay nhỏ bé ở trên lưng sờ loạn.

Đôi mắt nam nhân trở nên thâm thúy, nhịn không được thét lớn một tiếng, dục vọng ẩn giấu đã lâu đột nhiên tăng vọt, một chưởng ấn vào mông nàng, cực nóng cứng rắn để vào nơi mềm mại.

Tiểu Thiền cả người phát run, đầu thật sâu chui vào trước ngực hắn.

Nam nhân đem cả người nàng ôm lấy, cầm lấy hai cái đùi vắt lên trên lưng chính mình: “Thân thể có thể chịu được sao?”

Tiểu Thiền không trả lời, phấn môi nhẹ nhàng hôn lên miệng hắn, cả người hắn giống như muốn nổ tung, đầu lưỡi cạy mở miệng nàng, nơi nơi đảo loạn…

Y bào nam nhân, trung y, cái yếm, quần lót… từng vật từng vật rơi xuống đất.

“Không, đừng nhìn, đều là vết sẹo, quá xấu.”

Hắn lấy ra bàn tay đang che lấp thân thể của nàng, hôn lên từng vết hồng ngân…

“Còn đau không?”

Nàng lắc đầu: “A – đừng, đừng hôn nơi đó… Thật tu nhân !”

Nam nhân nặng nề cười: “Thực ngọt…”

“Thối — “

Một đen một trắng hợp làm một, quay cuồng giao triền…

“A — Quý Lăng…”

Tiểu Thiền ghé vào trong ngực ngăm đen rắn chắc của nam nhân, tay nhỏ bé nắm lấy tiểu anh đào của hắn.

Hắn cầm trụ tay nàng: “Còn chưa đủ?”

Tiểu Thiền nhỏ giọng tức giận: “Quý Lăng, ngươi không cần đi, ta chỉ có ngươi .” từng giọt lệ rơi trong ngực nam nhân.

Bàn tay to nhẹ nhàng lau đi nước mắt, thanh âm khẽ run: “Cục cưng,… Lập tức, lập tức liền cùng một chỗ.”

Có gì đó ấm áp nhẹ nhàng lướt qua ngực Nhan Chú.

Viên mãn sao?

Ngày hôm sau, Nhan Chú vẫn rời đi.

Không lâu truyền đến tin tức Đường quân vây quanh Nhan phủ tại Đại Biệt sơn, Mã Kiêu không dám nói cho Tiểu Thiền.

Tiểu Thiền mỗi ngày đều đợi.

Về sau lại có tin tức nói, một cây đuốc lớn thiêu Nhan phủ cháy sạch, cơ nghiệp Nhan gia hơn mười năm kinh doanh tại Đại Biệt sơn hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Tiểu Thiền vẫn đợi, Nhan Chú lại chậm chạp không xuất hiện.

Đến tháng hai năm sau, Minh Liễu cũng Mã Kiêu đều cảm thấy Nhan Chú nếu không phải đã chết thì chính là sẽ không tiếp tục đến nữa, nhưng bọn hắn không dám khuyên Tiểu Thiền.

Tiểu Thiền rốt cục nhịn không được, cầu Mã Kiêu: “Mộc Trụ ca, mang ta đi Nhan phủ!”

“Nhưng chỗ đó đã trở thành một mảnh phế tích!”

“Van cầu ngươi!”

“Ai, tùy ngươi!”

May mắn đại quân vây quanh đã rút lui, Mã Kiêu, Minh Liễu cùng Tiểu Thiền thuận lợi tới Nhan phủ.

Đại trạch ngày xưa rường cột chạm trổ rộng rãi, bây giờ chỉ là một mảnh đất khô cằn cùng cột gỗ cháy đen, ngay cả phần mộ tổ tiên cũng bị quật khai đốt sạch.

Tiểu Thiền nghĩ: “Úc Lăng cũng chôn ở chỗ này!”

Quý Lăng, ngươi đã nói, lập tức chúng ta sẽ cùng một chỗ, hiện tại ngươi ở nơi nào? Sống có được không?

Ba người lại yên lặng quay về chỗ ở, không nghĩ đã có người ở nơi đó yên lặng chờ bọn hắn trở về.

Tiểu Thiền chưa bao giờ thấy qua người đẹp trai tuấn lãng như Lý Đàm, nhìn không chớp mắt theo dõi hắn.

Cũng như vậy, Lý Đàm cũng muốn nhìn kỹ xem nữ nhân làm Nhan Chú động tâm đến tột cùng có bộ dáng gì, vừa thấy, khó tránh khỏi thất vọng. Chưa tính tới vết sẹo dài rạch bên má phải, cũng không thể nói là xinh đẹp. Thực không hiểu Nhan lão tam tại sao lại coi trọng một con nhóc nhỏ hơn hắn chục tuổi như vậy!

Tiểu Thiền từ biệt cặp đôi Minh Liễu cùng Mộc Trụ đã muốn thành thân, theo Lý Đàm đi gặp Nhan Chú.

Lý Đàm không nói cho nàng tình hình của Nhan Chú, làm hại Tiểu Thiền ngủ không được ăn không vô.

Đầu tháng ba, rốt cục đến Lý phủ ở Giang Ninh.

Cảnh xuân sáng lạn, Tiểu Thiền mười tám tuổi cùng Nhan Chú ba mươi ba tuổi gặp lại.

Trong trận quyết chiến cuối cùng với Đường quân, ngực Nhan Chú trúng một kiếm, triền miên giường bệnh, mới bỏ lỡ hành trình.

Tiểu Thiền cũng không kiêng nể có mặt Úc Tú cùng Lý Đàm ở đây, phác như bay về hướng Nhan Chú: “Quý Lăng…”

Cũng chính tháng ba, vết thương cũ của Lý Thăng phát tác, không trừng trị bỏ mình. Lý cảnh kế vị.

Ngoài thành Giang Ninh, vợ chồng Lý Đàm đưa tiễn Chú, Thiền.

Nhan Chú tựa hồ càng thêm thương tiếc Tiểu Thiền, tính tình cũng không kỳ quái như trước kia.

Lý Đàm ôm quyền: “Tam huynh, bảo trọng! Tam tẩu, bảo trọng!”

Úc Tú lại nói: “Tam thúc, A Thiền muội muội. Bảo trọng!”

Năm đó, toàn tộc Nhan thị di dời hướng về Thục Trung. Nhan Chú cùng Lý Tiểu Thiền cả đời không có con nối dõi.

Năm năm sau, mười lăm tuổi Nhan Úc Cẩn chấp chưởng tất cả sự vụ lớn nhỏ trong Nhan gia, vợ chồng Chú – Thiền hạnh phúc bên nhau quy ẩn Đại Lý, cả đời tư thủ.