Chú

Chương 13




Thanh niên đột nhiên mở mắt. Cậu mơ một giấc mơ, trong cơn mơ ấy có chú. Cụ thể những gì thì cậu không nhớ rõ, chỉ nhớ đó là một giấc mộng cực kỳ đẹp.

Cậu nhìn bốn phía, không giống khách sạn mà giống nhà ở hơn.

Có lẽ là một ngôi biệt thự. Cậu đang ở lầu hai, lúc kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời đã vàng ruộm khắp phòng.

Cậu nhìn xuống, là một bể bơi, ánh sáng được khúc xạ ra rất chói mắt. Chú đang thong thả bơi trong làn nước  xanh biêng biếc.

Thanh niên đi xuống lầu, còn gặp một bảo mẫu dọn vệ sinh. Là một người phụ nữ đã có tuổi, bà ta thản nhiên liếc nhìn thanh niên, sau đó làm như không thấy cậu lễ phép chào hỏi mà đi thẳng vào trong.

Lúc này chú mới đi từ ngoài vào, để trần thân trên, từng giọt nước trượt xuống dưới theo cơ bắp nhấp nhô trên người.

Chú gọi bảo mẫu lại, ngữ khí cũng rất lãnh đạm, còn nội dung thì không hề hiền hoà. Hắn nhắc bảo mẫu phải nói xin lỗi với thanh niên, nếu không sau đó không cần quay lại nữa.

Bảo mẫu ngẩn ra, thanh niên cũng sững sờ. Sau đó bảo mẫu khó thể tin mà tức giận nhìn chú: “Ngài không có tư cách sa thải tôi, tôi được tiểu thư mời đến đó!”

Chú dùng khăn tắm lau đi giọt nước trên mi mắt: “Bà đoán xem tôi có tư cách không?” Ngữ điệu của hắn rất chậm, nhưng không ai dám hoài nghi tính chân thực trong lời nói của hắn.

Thật sự hắn sẽ vì bảo mẫu dám vô lễ với thanh niên mà sa thải bà ta.

Sắc mặt bảo mẫu tái xanh, nhưng vẫn cứng đờ mà cúi đầu với thanh niên một cái, chịu nhận lỗi.

Thanh niên nào dám nhận, vừa định nói chuyện thì vòng eo đã bị lòng bàn tay của chú dán lên, thoáng dùng sức ôm chặt. Cậu không nói được lời nào nữa.

Bảo mẫu bèn đi vào, không dám ở lại phòng khách.

Chú xoa xoa đầu cậu: “Yên tâm, ở chỗ này của tôi, không ai dám để cháu chịu oan ức.”

Thanh niên ngước nhìn chú, nhìn người đàn ông đáng hờn này. Liệu hắn có biết làm như vậy có thể khiến người ta đớp phải bả không.

Chú nắm lấy tay cậu, dẫn cậu về phía bể bơi. Thanh niên không muốn xuống nước. Cậu không có quần áo, cái áo sơ mi đang mặc trên người này còn chưa biết là do chú đổi vào lúc nào.

Cậu hỏi vì sao mình lại ở đây, vị bảo mẫu hồi nãy là ai.

Vừa hỏi xong chuyện của bảo mẫu, cậu đã hối hận rồi. Cậu hỏi quá sâu, đã chạm vào giới hạn.

Nhưng cậu cũng cảm thấy buồn, rõ ràng giao lưu thân thể sâu thế nào cũng đã có, vậy mà trên phương diện giao lưu ngôn ngữ cậu lại sợ hãi.

Cũng may chú không quá để ý biểu hiện không ổn của thanh niên, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào ngực, dùng cằm cọ: “Cháu không nhớ sao, hôm qua cháu say rồi, trông thật đáng yêu.”

Chú cười, lồng ngực chấn động, đến mức tai thanh niên đỏ bừng.

Đúng là rất đáng yêu, bảo cậu làm cái gì liền làm cái đó. Thanh niên cọ cọ mặt vào vai hắn, còn dùng ánh mắt ngường ngượng ươn ướt nhìn chú, nói thích tất cả của chú, nhưng không thích cái bên dưới.

Chú yên lặng, hỏi tại sao. Thanh niên uất ức nói, quá lớn, lớn đến phát đau. Còn chưa đi vào toàn bộ đã khiến cậu sợ hãi rồi.

Chú cất tiếng cười to, cũng không biết làm sao, bèn đem người về nhà mình.

Thanh niên hỏi bảo mẫu là ai, chú cũng không che giấu. Hắn xoa tay của thanh niên: “Là người hầu trong nhà đến.”

Thanh niên hơi mở to mắt, nhưng vẫn không hi vọng được chú nói toàn bộ với mình.

Sau đó còn chưa kịp chuẩn bị thì chú đã đột nhiên ôm lấy cậu, nhảy vào trong nước.

Thanh niên giãy dụa muốn lên bờ, lại bị chú ôm lấy eo. Hắn trao cho cậu một nụ hôn nồng nàn dưới làn nước, hôn đến mức thanh niên bối rối.

Chú nổi lên mặt nước, nhìn cậu thanh niên đã ngơ ra: “Cháu nói không được hôn cháu trên giường, vậy trong nước thì sao?”