Chưa Bao Giờ

Chương 20




Mộc Ly rón rén đóng cửa nhà lại, không quên ngó nghiêng ngó dọc kiểm tra xung quanh. Ba ba Mộc Khải và Kai đều đã đến công ty, cô bây giờ có thể yên tâm trốn ra ngoài. Hôm nay, Trình Phong sẽ đến đón cô, trong tâm bỗng có chút rạo rực.

*thở dài*

Ba ba Mộc Khải đi rồi vẫn không quên giao cho mấy tên vệ sĩ trong nhà trông chừng cô. Cô bước một bước, họ bước theo một bước.

Thật phiền phức

Sau khi rời khỏi khu vực được lắp thiết bị bảo vệ, Mộc Ly hất mặt. Những chuyện nhỏ nhặt này, sao có thể làm khó được bổn tiểu thư.

Cô hí hửng đi tới khúc ngã rẽ, Trình Phong đã đợi ở đó từ khi nào.

Mộc Ly: "Trình Phong"

Cô cười, vẫy tay với anh.

Trình Phong bước xuống chiếc BMW màu đen nhám đơn giản nhưng sang trọng. Khí chất của anh luôn khiến những thứ xung quanh bị lu mờ.

Cô nhìn anh cười tít mắt.

Nổi nhớ nhung làm cho Trình Phong không kiểm soát được bản thân, anh kéo cô vào lòng, siết cô thật chặt. Người con gái trước mặt luôn khiến anh mất bình tĩnh như thế. Trình Phong khẽ vuốt ve mặt cô. Chỉ duy nhất một mình cô mới khiến anh trở nên khờ dại như vậy.

Mộc Ly cũng vòng tay ôm chặt lấy anh, cảm nhận hơi ấm nồng nàn mà anh mang đến.

Anh mở cửa xe cho cô, dịu dàng thắt dây an toàn giúp cô.

Trình Phong: "Trà đào của em?"

Anh chỉ vào ly nước đã để sẵn trên xe khi vừa ngồi vào chỗ.

Mộc Ly thoáng ngạc nhiên

Mộc Ly: "Trà đào của bản Sonate số 7"

*gật đầu*

Cô chớp chớp mắt

Mộc Ly: "Sao anh biết em thích trà đào ở chỗ này"

Anh cười nhạt

Trình Phong: "Cảm giác thôi"

Cô hí hửng cắm ống hút vào ly trà đào, uống một hơi.

Mộc Ly: "Anh không uống sao?"

*lắc đầu*

Tự nhiên cô thấy thái độ của anh thật đáng yêu, Mộc Ly chìa ly trà đào ra trước mặt anh. Cô mè nheo

Mộc Ly: "Uống với em đi"

Anh cúi xuống, hút một hơi, cảm thấy vị trà rất ngọt. Tại sao trước đây anh chưa từng phát hiện ra, trà đào lại ngon và ngọt đến vậy.

Mộc Ly thấy anh có vẻ thích thì tỏ ý đắc thắng

Mộc Ly: "Ngon đúng không?"

Chưa kịp để anh phản ứng, cô liền giả bộ giấu ly trà vào lòng, tỏ vẻ không muốn chia cho anh nữa.

Trình Phong cười gian

Cô thấy ánh mắt gian tà của anh thì cười tinh ranh. Mộc Ly hút một hơi hết ly trà đào, sau đó le lưỡi chọc ghẹo anh.

Trình Phong thắng gấp xe.

Két

Chiếc xe bị thắng gấp giật mạnh một cái khiến cô giật mình. Mộc Ly ngạc nhiên quay qua nhìn anh.

Anh nhanh chóng tháo dây an toàn, choàng tay đặt sau đầu cô. Khi Mộc Ly còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã kéo cô vào một nụ hôn sâu.

Môi anh lập tức cắn lấy môi cô, tận hưởng hương đào còn vương vấn trên đầu lưỡi. Mộc Ly hơi bỡ ngỡ, cứ để cho anh dẫn dắt mình, khiến cô say mê đến quên cả lối về.

Trình Phong dứt khỏi nụ hôn, sau đó nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô.

Trình Phong: "trà đào ngon thật"

Mộc Ly như đóng băng, cô xấu hổ muốn độn thổ. Bây giờ cô mới phát hiện ra, anh rất thích bắt nạt cô.

Thấy cô nãy giờ vẫn đơ ra vì ngại, gương mặt thì chuyển từ trắng sang đỏ rồi sang tím, Trình Phong yêu quá không kiềm lòng được. Anh nâng nhẹ cầm cô lên, môi anh kề sát môi cô như sắp hôn.

Anh thì thầm

Trình Phong: "Bảo bối...anh gần mất hết kiên nhẫn rồi"

........

Mộc Ly dựa vào vai anh, ngắm cảnh mặt trời lặn trên bãi biển. Hoàng hôn luôn man mác buồn như thế, mùi của biển làm trong tâm cô vương chút sầu bi.

"Trình Phong"

Nghe cô gọi, tay anh khẽ mân mê những sợi tóc suôn mền của cô.

"Hửm"

Mộc Ly nhích ra một tí, để nhìn rõ anh hơn.

Mộc Ly: "Thật ra...em đã quên đi một phần kí ức"

Trình Phong nhìn cô, gương mặt vẫn lạnh băng như thế, nhưng đôi mắt màu hổ phách dường như khẽ dao động.

Trình Phong: "Ừm...anh biết"

Mộc Ly nắm tay anh

Mộc Ly: "Kí ức của em...thật sự rất mơ hồ. Em...đôi lúc...cảm thấy bản thân rất bế tắc"

Anh chưa biết nên làm thế nào. Anh chỉ thấy tim mình thật đau thật nhói. Phần kí ức mà cô đã quên là khoảng kí ức giữ anh và cô. Có lẽ đó là khoảng kí ức đau buồn mà anh không cách nào có thể hàn gắn được. Quá khứ đó, yêu có, hận có, liệu anh có muốn cô nhớ lại nó hay không.

Trình Phong nhìn ra xa, có thể những việc trong quá khứ, đã tổn thương cô. Những vết thương mà anh gây ra cho Mộc Ly, anh không thể giúp cô chữa lành nó, vì vốn dĩ, anh còn không thể chữa lành cho vết thương của chính mình.

Cuộc đời quả thật thích trêu người.

Mộc Ly: "Trình Phong...anh có ngại không?"

Trình Phong chau mày

Trình Phong: "Ngại!????"

Mộc Ly nhìn sâu vào mắt anh

Mộc Ly: "Anh có ngại ở bên cạnh một người như em không?...Một người xung quanh có quá nhiều rắc rối, một người đến kí ức của mình cũng đánh mất không?"

"Trình Phong..."

"Anh có ngại ở bên cạnh em không?"

Trình Phong ngạc nhiên nhìn cô

Người nên nói câu đó, phải là anh mới đúng. Anh mới là người có quá nhiều bí mật, anh mới là người sống trong thế giới đầy máu tanh và thù hận.

Trình Phong: "Ngốc..."

Anh xoay người đè cô xuống bãi cát, những ngón tay thon dài đan chặt vào tay cô. Môi anh bắt đầu ngấu nghiến lấy môi cô lần nữa. Nụ hôn sâu đậm và mãnh liệt thay cho câu trả lời. Mộc Ly đầu óc dường như mụ mị, cứ để anh dẫn dắt trong từng cái lướt môi mật ngọt.

"Mộc Ly"

Anh nói giữ nụ hôn

"Anh yêu em"

Mộc Ly nhắm nghiền mắt, tay đan lấy tay anh chặt hơn.

Em

....

Em cũng yêu anh