Chúa Đảo Xa

Chương 11: Kellaway chiến thắng




Nỗi sợ hãi khủng khiếp cứ theo đuổi tôi hoài. Tính mạng của tôi đang bị đe dọa. Nguy hiểm thật sự có thể xảy ra. Một cuộc thẩm vấn cùng với sự phản biện kịch liệt đã nổ ra trong tôi và đi tới một kết luận, một sự thật hiển nhiên.. Tôi sẽ bị giết!

Nhưng lý do tại sao? Một người muốn hại một người khác phải có lý do nào đó hoặc ít ra nó phải mang lại cho người ta một lợi lộc. Phải chăng đó là đảo Kellaway mà tương lai đảo sẽ thuộc về tôi?... Đã có một người thích nó, nhưng tôi không sao chấp nhận nổi giả thiết này.

Trong tôi là cuộc tranh cãi gay gắt giữa tình cảm và lý trí. Lý trí lên tiếng: - Sao cô ngốc vậy! Cô đã không chấp nhận điều này, chẳng qua là cô không dám đối mặt với sự thật. Nếu cô biến mất, thì đó chính là mục đích, là hành động của anh ta.

- Nhưng anh ấy yêu tôi. Anh ấy đã cầu xin được cưới tôi, - tình cảm trỗi dậy chống đỡ.

- Đúng, vậy là cô đã muốn tiến tới, cô đã say đắm đến nỗi không nhìn thấy sự thật - Lý trí phân tích.

- Nếu anh ta cưới tôi thì anh ta sẽ được chia một phần hòn đảo.

- Nhưng nếu cô chết thì anh ta được toàn bộ hòn đảo.

- Nhưng thật vô lý, nếu chỉ vì chuyện con thuyền...

Cuộc tranh cãi quyết liệt chưa kết thúc mà đầu tôi đã nhức nhối muốn vỡ ra.

Tôi nhớ tới khuôn mặt của Slack, đôi mắt của cậu nhìn tôi bối rối lo âu. Chứng tỏ cậu biết nhiều hơn những gì cậu thừa nhận, đây chính là cách cậu cảnh báo cho tôi.

- Silva, chị nói gì đi chứ. Phải chăng tôi là phần tiếp nối câu chuyện của chị? - Tôi nhìn vào bức chân dung của chị thầm hỏi.

Silva bất hạnh biết nhường nào, chị đã phải ra đi trên một con thuyền trong đêm dông bão! Phải chăng đó là hành động thách thức hăm họa giống như chị đã từng là, khi đứg ở trên tháp cao của lâu đài sẵn sàng lao mình xuống dưới đất? hay đấy là sự tuyệt vọng vì tình?

Phải có một người tham lam nào đó lừa dối chị, có lẽ hắn đã nhầm tưởng chị Silva là người thừa kế, bởi chị là con gái lớn của cha tôi, để rồi thất vọng khi khám phá ra người thừa kế là tôi, nên hắn đã hắt hủi chị.

Chân dung của Jago lại hiện ra trước mắt tôi, một khuôn mặt sinh động đầy ấn tượng, mí mắt lim dim ẩn chứa suy nghĩ sâu xa. Anh đang nhìn tôi say đắm khiến tôi muốn xóa bỏ ngay cái giả thiết anh là mối nguy hiểm đang đe dọa. Tôi như đang phiêu lưu trên con đường bất ổn, cả gan mạo hiểm với Jago đi tới tận cùng của sự thật, mà những ngờ vực đã ăn sâu vào tiềm thức để trở thành một phương trình rối rắm với nhiều ẩn số: “ Anh ta muốn tôi hay hòn đảo?”

Có lẽ anh ta muốn cả hai?... Phải chăng anh muốn chiếm hòn đảo cho riêng mình?.. Sự thật là anh mong đợi cái gì ở tôi?...

Có lúc, tôi thầm mong Slack không tìm thấy con thuyền Ellen bị đắm, để cho tôi khỏi phải nhìn thấy cái lỗ thủng kinh tởm với chút ít đường mật lừa dối.

Nhưng tôi lại tự răn mình. Đừng có ngu ngốc! Cô đã tìm thấy cái gì tốt đẹp của một kẻ âm mưu hại cô?

Trong lúc tôi đang tìm mọi cái để bác bỏ nghi ngờ Jago là thủ phạm khoan thuyền, bất chợt tôi nghĩ tới Michael Hydrock. Ôi cầu xin Chúa, xin Người đừng để cho con phải nghĩ tới điều đó. Anh luôn là một người bạn tốt, nhưng nếu như chính anh là kẻ lừa dối Silva thì sao?...

Tôi lại nghĩ tới Jenifry và Gwennol, những người không vui vẻ gì khi phải chứng kiến tình bạn của tôi và Mchaeli giống như cái gai chọc vào mắt họ.

Gwennol vốn là một cô gái yêu say đắm và khi ghen cũng khủng khiếp. Ở cô cũng như Jago đều có Quỷ trong người xui khiến. Cho nên, Jago thì muốn hòn đảo còn Gwennol thì muốn Michael Hydrock.

Nhưng đấy chỉ là truyền thuyết huyền bí, nó không lý giải nổi mối nguy hiểm đe dọa mà chỉ làm đầu óc tôi thêm rối bời.

Và điều đó chỉ lý giải một cách rõ ràng, nếu như mẹ tôi còn sống, nếu như tôi tới đảo sớm hơn để gặp chị Silva.

Tôi lại nhìn vào bức tranh vẽ căn phòng quái ác giống như trong giấc mơ. Căn phòng này mẹ tôi nhìn thấy nó ở đâu, ở trong lâu đài hay ở trên đảo? Nó cũng là một ẩn số mà tôi chưa tìm ra được.

Tôi đang ngồi suy ngẫm, chợt nghe thấy có tiếng động ngoài hành lang khiến cho tôi sợ run. Tôi đứng sát cửa nghe ngóng. Phải chăng kẻ giết người bắt đầu hành động?... Nhưng dù có chết tôi cũng phải biết kẻ đó là ai. Tôi liều mở cửa... Không có ai khác ngoài Slack đang đứng đó.

- Ôi là cô ư, cô Ellen? - Cậu thì thầm. - Tôi đã ngạc nhiên khi biết có người ở đây... vì nơi này chỉ dành cho những người phiền muộn.

- Cậu nói gì lạ thế, Slack?

- Ôi, có một điều kỳ diệu khi ở trong căn phòng này.

- Căn phòng này có gì đặc biệt?

- Cô Silva đã từng đến đây. Cô ấy cũng ngồi đúng vào chỗ cô đang ngồi bây giờ. Tôi không tin vào mắt mình... cô cũng giống như cô Silva thích ngồi trong căn phòng này.

- Làm sao cậu biết cô ta tới đây?

- Mắt của tôi đã mách bảo.

- Mẹ của tôi đã từng làm việc ở đây, tôi biết căn phòng này rất yên tĩnh.

- Có nghĩa là sao, cô Ellen?

- Một nơi mà cậu có thể ngồi một mình cân nhắc suy nghĩ phải hành động như thế nào, trước những điều cậu phân vân không chắc chắn.

- Ồ, đúng như vậy, - cậu nhíu mày suy nghĩ, dường như cậu muốn nói một điều gì đó mà không biết diễn đạt ra sao.

- Slack, cậu nói tiếp đi chứ, - tôi khích lệ.

- Cô muốn đề phòng phải không, cô Ellen?

- Cậu đã nói với tôi về điều đó trước đây rồi.

- À, cô đã biết đề phòng.

- Điều này sẽ dễ dàng hơn khi tôi biết phải đề phòng cái gì?

Cậu gật đầu: - Nếu cô sợ điều gì đó, cô Ellen, cô hãy tới đây. Tôi sẽ giúp cô đề phòng.

- Tôi tới đây, tới căn phòng này?

- Đầu tiên cô tới căn phòng này. Sau đó tôi sẽ khắc biết cô đang ở đây. Đó là điều tốt nhất đấy!

Tôi nhìn cậu, ngay lập tức tôi hiểu ra tại sao người ta đồn cậu bị “ dở người”.

- Tại sao, Slack?

- Nơi đây là tốt nhất, tôi cũng từng nói với Silva như vậy.

- Vậy là Silva đã tới nơi này với cậu.

Slack gật đầu. - Cô Silva đã tin tôi. Cô cũng tin tôi chứ, cô Ellen.

- Tôi tin cậu.

Slack đưa ngón tay lên miệng: - Suỵt...! Ở đây, trong căn phòng này, là nơi an toàn nhất cho cô.

- Tại sao?

- Thời gian tới cô sẽ biết, cô Ellen.

Slack thật đáng thương, tôi nghĩ cậu ta hơi “ mát” thật.

- Thế cậu không phải cho chim ăn hay sao? - Tôi hỏi.

- Đây là lúc tôi nghỉ năm phút, sau khi cho chúng ăn.

- Cậu không đợi cho chúng ăn xong ư? - Tôi đứng lên.

Slack mỉm cười, nhắc lại: - Hãy nhớ lời tôi nói, cô Ellen.

Ngày hôm nay biển động, gió Tây Nam rít lên từng hồi ầm ĩ, có một con thuyền nhỏ chới với giữa biển đang bị những con sóng dữ vây quanh hăm dọa. Tôi đang đứng ở trên một bờ vịnh, một mũi đất nhô ra biển. Tôi đã tìm thấy ở đây một nơi ưng ý, nó được che kín đáo bởi những bụi cây dương xỉ và kim tước. Thật sảng khoái dễ chịu khi từ đây ngắm nhìn lâu đài Kellaway hiện lên từ phía xa xa.

Tôi hiểu, chính các bụi cây trên mũi đất này đã dệt nên tấm áo màu xanh bất diệt cho đảo, và nó đã chắn gió thật hữu hiệu. Tôi có thể yên tâm ngồi ngắm biển mà không sợ gió quấy nhiễu.

Tôi đã nhìn thấy rõ thuyền nhỏ, lúc này nó đã vượt qua được sóng gió để vào bờ. Một người đàn ông lội nước đi lên bãi cát. Tôi thấy dáng dấp của hắn... rất quen! Hắn, tôi đã từng gặp hắn...

Bất ngờ, tôi thấy Jago xuất hiện. Anh phóng ngựa thẳng tới bờ cát nơi người đàn ông nọ đang đứng. Jago quát tháo: - Làm sao mày còn dám vác mặt tới đây kia chứ? Mày muốn gì?...

Tôi không nghe nổi tiếng người đàn ông nọ trả lời, gió đã rít lên át tiếng của hắn. Nhưng rõ ràng hắn đang khúm núm, run sợ đến thảm hại trước cơn giận dữ của Jago. Sự khúm núm ấy đã gợi tôi nhớ tới một người đàn ông - cũng đã từng khúm núm như vậy trước mặt tôi.

Gió đã tạm ngưng sau một hồi rít lên, ngay lập tức tôi nghe thấy tiếng nói của người tôi cần phải nghe: - tôi đã nói với ông rồi mà...

- Nhưng ta không muốn mày ở đây, - Jago nói - Mày có biết mày đang hành động rất sai lầm không?

Người đàn ông nọ giơ tay phân bua, vừa lúc gió lại rít lên khiến tôi không còn nghe được hắn nói gì.

Sau đó tôi lại nghe tiếng của Jago xen lẫn tiếng gió rít cuối cơn: - Bây giờ ta còn bận công việc... Hãy suy nghĩ cho kỹ... để nói với ta.

Người đàn ông nọ lại khúm núm van xin. Thật bực mình, tôi không sao nghe được tiếng hắn nói, bởi gió lại bắt đầu rít lên...

- Đúng vậy, - Jago nói. Hãy tới gặp ta tối nay. Đừng để cho ai nhìn thấy mày. Ta không muốn gặp mày trong Lâu đài. Hãy đợi ta suy nghĩ... thôi được, hãy tới gặp ta ở ngục tối, hiểu chưa. Vào khoảng chín giờ tối tới gặp ta ở đó, nhớ đi vào cửa hướng Tây. Đừng có lỡ thời gian. Mày sẽ không nhận được thêm một cái gì nữa, nếu mày không nghe lời ta. À, bây giờ mày ở đâu? - Người đàn ông nói gì đó tôi nghe không rõ.

Tôi lại nghe Jago nói: - Hãy quay về nhà trọ ngay. Phải nằm im ở trong phòng của mày. Mày sẽ phải hối tiếc, nếu không biết vâng lời, hãy nhớ đấy!

Jago cưỡi ngựa quay trở về con đường mà anh vừa đi tới. Người đàn ông nọ ngoái đầu nhìn theo, mặt của hắn hướng về phía mũi đất. Tôi vội né người nấp vào bụi cây dương xỉ sát gần đó. Hắn không nhìn thấy tôi nhưng qua kẽ lá tôi thấy mặt hắn rất rõ. Tôi giật mình nhận ra hắn là ai.

Hắn chính là Hawley người hầu bên nhà Carrington, người đã từng theo dõi tôi và Philip ở công viênPark.

Tôi thẫn thờ nhìn ra biển, suy nghĩ... Điều này có nghĩa là gì? Jago có quan hệ gì với Hawley - người hầu của nhà Carrington? Tôi đã từng ngạc nhiên, không hiểu sao Bessie lại yêu Hawley. Bây giờ tôi càng ngạc nhiên hơn khi Jago có dính líu tới Hawley.

Điều này không dễ gì giải thích được ngay, nhưng nó gây ra cho tôi một cảm giác khó chịu kinh khủng, không phải khó chịu vì hắn mà khó chịu bởi Jago. Hắn, anh ta và hắn dính líu với nhau bởi những chuyện có liên quan tới nhà Carrington và tôi trước đó?...

Jago đã giận dữ với Hawley, còn Hawley sợ sệt khúm núm?... Nhất định hắn phải làm một việc gì đó không vừa ý Jago, khiến Jago phải bực tức. Hawley có mục đích tìm gặp Jago, nhưng Jago lại e ngại không muốn cho hắn xuất hiện ở lâu đài, anh ta còn hẹn gặp hắn vào ban đêm trong ngục tối, tại sao? Phải chăng Jago lo sợ có người nhận ra Hawley... và người đó chính là tôi? Có lẽ, bởi vì tôi và hắn đã quá biết nhau khi ở nhà Carrington, bây giờ hắn ta xuất hiện ở đảo, tất nhiên tôi sẽ nhận ra hắn. Jago nhận thấy điều này có thể xảy ra ở ngay lâu đài, nên ngục tối trở thành điểm hẹn của họ.

Vậy Jago phải là người chỉ đạo tất cả mọi chuyện. Jago phải liên quan tới sự kiện khủng khiếp ở nhà Carrington. Jago phải liên quan tới cái chết của Philip.

Philip đã bị bắn chết. Anh không tự bắn anh, tôi biết rõ điều này hơn ai hết. Vậy phải có kẻ nào đó bắn anh, phải có một kẻ chủ mưu giết anh.

Nhưng tại sao? Đây chính là câu hỏi mà chỉ Jago mới giải thích được.

Tôi không làm sao tẩy rửa sạch vấn đề nhức nhối: Jago đã tới nhà Carrington trong một đêm dạ hội, với tư cách của một vị khách không mời mà đến. Với mục đích vì tôi, anh điều tra xem lý do gì một gia đình Carrington giàu có nổi tiếng lại đồng ý chấp thuận cưới tôi cho con trai cưng của họ. Anh đã bí mật hành động như một thám tử để dễ dàng khám phá... Nhưng mục đích và hành động của anh ở biệt thự Finlay Square thì sao? Anh đã giải thích, nhưng đó không phải là sự thật. Dường như bây giờ điều đó là đáng ngờ hơn cả.

Philip chết vì tự tử, họ đã phao tin như thế.

Sự thật, Philip đã bị giết chết, nhưng kẻ giết người là ai?

Hawley, phải chăng chính là hắn? Hắn đã làm điều đó nên hắn không dám lộ mặt, hắn phải gặp Jago trong ngục tối.

Buổi gặp mặt của họ trong đêm nay rất quan trọng, họ sẽ nói nhiều chuyện bí mật, chỉ riêng họ biết với nhau. Đó chính là điểm gút của một tấm lưới bí mật, những điểm gút nhờ đó có thể gỡ tôi ra khỏi tấm lưới rối bòng bong mà tôi đã bị sa vào bấy lâu nay.

Ngày hôm đó là một ngày dài lê thê, tôi chờ đợi hoàng hôn buông xuống, nhưng thời gian sao chậm chạp đến thế.

Trước khi ăn tối, tôi quyết định mặc bộ váy màu nâu nhạt, đeo chuỗi Kellaway vào cổ... trang phục Jago yêu thích nhất. Mặc dù có thể tối nay anh không chú ý gì tới trang phục của tôi vì còn bận bịu với chuyện gặp gỡ Hawley.

Trong lúc cầm chuối đá đeo lên cổ, tôi chợt nhớ ra cái móc khóa hơi bị chờn, tuy nhiên vẫn còn tạm dùng được.

Jago hài lòng nhìn vào cổ tôi lóng lánh chuỗi đá. Trong bữa ăn anh bàn tán sôi nổi về màu sắc của tơ lụa. Anh kể tỉ mỉ về các loại đá quý, người ta tìm thấy chúg ở đảo sau đó đem gọt giũa chúng làm thành các đồ trang sức: Mặt nhẫn, chuỗi, các viên óng ánh gắn trên mũ của các công nương và hoàng hậu, và chuỗi Kellaway là một trong những chuỗi đá quý ấy. Ngay cả trong lúc anh đang nói “ say sưa”, nhưng trong đầu vẫn để ý tới một việc quan trọng khác. Kim đồng hồ đã chỉ chín giờ kém mười, bữa ăn cũng vừa xong. Gwennol và chị Jenifry đi sang phòng khách uống cà phê, Jago không tham gia với họ. Tôi cũng từ chối, than phiền vì có một bức thư mới nhận chưa đọc.

Tôi không đi trở về phòng riêng, lén đi thẳng ra khỏi lâu đài, nhanh chóng vượt qua một cái sân đi về cửa hưóng Tây. Một nỗi e sợ khủng khiếp xuất hiện, nếu như Hawley tới ngục tối trước và bất chợt khám phá ra tôi thì sao...

Thật may, đêm nay trăng nhạt, các bức tường của lâu đài cùng với đường đi nổi lên mờ mờ. Tôi hồi hộp bước vào cửa Tây, đi xuống cầu thang dẫn vào xà lim.

Tôi đã từng tới ngục tối khi lần đầu tiên đi thăm đảo do Gwennol dẫn đường. Tôi đã kinh tởm không bước chân tới đây một lần nào nữa.

Tôi đi xuống cái sân hình tròn vây quanh xà lim. Rón rén mở cửa một xà lim, mùi mốc ẩm ướt cùng với luồng khí độc hại lâu ngày ùa ra xộc thẳng vào mũi làm tôi không sao chịu nổi, miệng tôi muốn nôn ọe... May sao, cái khung cửa sổ nhỏ xíu trên tường đã kịp lùa một chút không khí trong lành và một chút ánh trăng rơi vào giúp cho tôi đủ thở, đủ nhìn thấy lờ mờ. Tôi sờ soạng tìm một chỗ ẩn nấp kín đáo, tự giam mình vào xà lim.

Tôi đã chờ đợi quá lâu mà chưa tới chín giờ, cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang và tiếng cánh cửa kêu rít lên. Tôi nhìn thấy tia sáng le lói, Jago xách một cái đèn lồng xuất hiện.

- Hawley đâu? - Jago hỏi.

Im lặng! Không một tiếng trả lời.

Tôi co rúm người vào góc xà lim, tim đập thình thịch... lo sợ Jago phát hiện ra.

Ngay sau đó lại có tiếng bước chân xuống dưới cầu thang.

- Hawley đấy phải không? - Jago hỏi, - nào hãy nói rõ ngay những điều mày muốn.

- Tôi tới để gặp ông, - Hawley nói - lúc này tôi rất khó khăn. Tôi cần tiền!

- Tại sao mày hành động ngu ngốc như vậy?

- Tôi chỉ cần một ít tiền thôi... Tôi chẳng đã làm tất cả vì ông sao.

- Mày phải trả giá cho những gì mày đã làm, thật tệ hại. Ta không muốn liên quan tới mày nữa.

- Không dễ dàng chút nào, tôi không quen công việc hầu hạ, - Hawley nói.

- Đó là bài học tốt dành cho mày.

- Sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi rất lo lắng...

- Tất cả rắc rối xảy ra cũng chỉ vì những hành động sai lầm ngu ngốc của mày gây ra.

- Tôi có thể bị buộc tội giết người!

- Nhưng đã có kết luận cái chết là do tự sát là gì?

- Lẽ ra kết cục có thể khác. Cô bạn của tôi, người hầu gái ở trong nhà đã phát hiện ra những việc mà tiểu thư đang làm. Nhờ đó tôi đã làm chìa khóa đưa cho ông, một việc làm hết sức rắc rối.

- Đó chỉ là trò con nít, - Jago khinh bỉ nói.

- Trò chơi con nít, khi phải giết một mạng người.

- Lẽ ra mày phải thận trọng làm tốt công việc được giao. Vậy mà bây giờ mày còn vác mặt tới đây đòi hỏi. Ta không bao giờ chấp nhận sự ngu ngôc ấy...

- Ông... ông không muốn cho người con gái đó biết chứ?

- Mày dám đe dọa ta, phải không Hawley. Mày đừng quên những kẻ vi phạm luật đã bị xử như thế nào. Mày thích bị tống giam vào ngục tối, phải không? Nếu mày còn ngu muội, không sớm tỉnh táo thì mày sẽ được toại nguyện. Hãy cầu nguyện Chúa đi Hawley. Ta sẵn sàng trói mày lại đưa ra tòa vì tội hăm dọa tống tiền.

- Tôi nghĩ, ông không muốn làm thế, ông Kellaway. ông không muốn điều đó lộ ra với... tiểu thư...

Jago tức giận ngắt lời hắn, - ta không cho phép mày được đe dọa. Ở trong đất liên, mày đã nghe những chuyện ngồi lê đôi mách liên quan tới cô Kellaway. Bây giờ mày cố tình tới đây để hăm dọa thì đó là một sai lầm lớn. Ta khẳng định mày sẽ không được thêm một cái gì hơn nữa, Hawley. Hãy nhớ lấy bài học đắt giá trong phòng ngủ của Philip Carrington.

- Nhưng tôi làm việc đó chỉ vì ông.

- Mày phải thận trọng giữ miệng. Những việc này có thể làm cho mày tồi tệ thêm đấy.

Tôi lặng người đi vì kinh hoàng, dựa người vào tường hai tay ôm chặt lấy ngực, vô tình nắm cả lấy chuỗi đá. Phải chăng Philip đã bị chết bởi một kẻ có máu lạnh, một kẻ do Jago thuê! Chắc chắn hắn phải là một kẻ giết người chuyên nghiệp. Nhưng tại sao? Nguyên cớ đã rõ ràng: Jago biết tôi là người thừa kế đảo Kellaway, anh muốn cưới tôi bằng mọi giá, dĩ nhiên Philip phải chết.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng cạch nhẹ của một vật rớt xuống nền nhà. Một phút im lặng khủng khiếp trôi qua.

Jago kinh ngạc kêu lên: - Ủa, cái gì vậy?... Có người lạ!... Chính mày đưa tới, Hawley?

- Không. Tôi xin thề, tôi không dám đưa ai tới đây.

- Ta phải tìm xem, kẻ nào dám vào ngục tối.

Tôi co rúm người lại, áp mình vào sát tường, lặng đi vì kinh sợ.

Tôi đã nghe thấy những điều mà tôi không thể tin nổi. Phải chăng đó là nghiệm số của phương trình. Tấm lưới bí mật đã được gỡ rối, tưởng như tôi đã thoát ra khỏi tấm lưới rối bòng bong, nhưng bỗng sững sờ nhận ra, tôi đang mất một thứ vô cùng quý giá.

Đúng như một tấn bi hài, đúng lúc lý trí phán quyết thì trái tim luyến tiếc.

Nhưng nếu như lúc này anh tìm thấy tôi thì tôi cũng đủ dũng khí ra lệnh: Jago, sự thật như thế phải không? Vì Chúa anh hãy giải thích đi. Hawley là người được anh cử tới London, hành động theo lệnh của anh. Tại sao?... Tại sao?...

Sau đó, tôi nghe anh nói: - Hawley, hãy giữ lấy cái đèn.

Tôi hé nhìn qua khe cửa, ánh sáng ngọn đèn cùng với bọn họ xa dần cái xà lim mà tôi đang nấp. Họ sục xạo tìm kiếm ở những xà lim khác tạo cơ hội cho tôi thoát ra ngoài.

Tim tôi đập thình thịch khiến tôi phải ngạt thở. Họ đã đi xa, ánh sáng ngọn đèn mất hẳn, ngục tối trở về sự tối tăm của nó. May sao, tôi không bị lộ khi leo cầu thang trốn ra ngoài. Vậy là... tôi đã thoát!

Khi vượt qua cửa Tây, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Ừ, nếu như tôi nhút nhát sợ hãi, ở lại phòng khách với chị Jenifry và Gwennol thì chắc chắn tôi đã không được nghe những chuyện bí mật sét đánh này. Nhưng bây giờ tôi phải hành động như thế nào? Đó chính là kế hoạch tiếp theo mà tôi phải lựa chọn.

Tôi không được tự nhiên lắm khi vào phòng khách. Lúc này Gwennol đang đọc sách, chị Jenifry đang chăm chú vào từng mũi thêo trên khung vải. Họ thản nhiên nhìn tôi, cho rằng tôi đã hoàn thành việc đọc thư, viết thư trả lời.

Trong đầu tôi, hàng loạt các sự kiện bí mật đã được phơi bày ra ánh sáng.

Ôi Jago, tại sao tôi lại ngu ngốc đem lòng yêu anh? Chính anh đã nói với Hawley: “ hãy nhớ lấy bài học đắt giá trong phòng ngủ của Philip Carrington”, điều đó khẳng định chính anh đã thuê Hawley giết chết Philip.

Hawley rõ ràng là một kẻ giết thuê chuyên nghiệp. Hắn thật sự gây ra tội ác khi được trả một món tiền hậu hĩnh. Nhưng hắn nghĩ như thế là chưa đủ, hắn tới đây hăm dọa Jago để vòi vĩnh nhiều hơn.

Nhưng đáng sợ nhất là tôi không thể tin vào sự thật cay đắng đó. Tôi cho rằng, tôi đã hiểu sai ý nghĩa của sự kiện, suy diễn không đúng lô - gic. Jago đã muốn đảo Kellaway, vậy tại sao anh phải giết Philip mà không giết tôi? Trong tôi vẫn nhen nhóm hy vọng... Jago yêu tôi.

Phải chăng sự ngu muội của tình yêu đã lấn át lý trí. Làm sao tôi có thể tự lừa dối rằng đó là sai lầm nực cười, một hiểu lầm lẩn thẩn. Có lẽ chỉ có thiên thần Ê - rốt mới giải thích nổi: bất kể Jago là người như thế nào, bất kể anh làm gì, tôi vẫn yêu anh.

Có thể nào Ellen Kellaway lại ngu muội đến như vậy sao? Tôi biết Jago, anh đã khao khát hòn đảo như thế nào, nhưng đó không phải là tất cả, anh còn khao khát cả tôi nữa.

Bây giờ anh đang đi vào phòng khách. Vậy là anh đã thoát khỏi sự đeo bám của Hawley. Tôi cố lảng tránh nhìn vào anh nhưng người tôi vẫn nóng ran bởi cái nhìn chằm chằm của anh. Tôi đỏ mặt khi anh ngồi xuống sô - pha ngay cạnh tôi.

Anh nói: - Vừa rồi em đi đâu, Ellen?

Tôi nhìn anh tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh nhìn tôi sâu lắng, ẩn chứa điều gì đó mà tôi không hiểu nổi. Ánh mắt của anh vừa nồng nàn âu yếm vừa như trách móc thiết tha và tất nhiên có cả sự hóm hỉnh thích thú, sự thích thú của một con mèo vờn chuột.

Anh xòe bàn tay ra, tôi hoảng hốt bối rối, bởi nằm gọn trong đó là chuỗi đá Kellaway. Chột dạ nhìn xuống ngực, tôi mới biết chuỗi đá của tôi không còn. Có lẽ anh đã nhặt được nó ở trong xà lim. Khi tiếng cạch rơi xuống, chính là lúc chuỗi đá tuột ra khỏi cổ mà tôi không biết. Chỉ vì quá xúc động tôi đưa tay ôm lấy ngực, vô tình đã kéo căng sợi chuỗi làm móc khó vốn đã bị chờn tuột ra, chuỗi đá rơi xuống. Lúc đó tâm trí tôi đâu còn để ý tới chuỗi đá. Sau này khi lục soát, hẳn Jago đã nhặt được nó ở nơi tôi ẩn nấp trong xà lim.

Vậy là tôi đã bị lộ. Jago, anh đã biết tôi có mặt trong ngục tối và nghe được tất cả những gì anh và Hawley nói với nhau.

Tôi đưa tay lấy lại chuỗi đá, cố giữ cho tay khỏi run, tôi nói: - Tôi chỉ nghe tiếng rơi cạch một cái...

- Em nghĩ, tôi tìm thấy nó ở đâu? - Anh hỏi mà mắt vẫn nhìn tôi tha thiết... đến kỳ lạ.

- Không biết tôi làm rơi ở... đâu nhỉ? - Tôi hỏi lại, đưa mắt nhìn vào khoảng không ngơ ngác như một con nai.

- Em nên nhớ đó là ngục tối, là địa ngục trên trần gian. Ellen, em tới đó làm gì? - Anh nhẹ nhàng hỏi.

Tôi cười yếu ớt, vừa lúc Gwennol đưa mắt tò mò nhìn, gợi ý cho tôi trả lời: - Ồ, tôi thường muốn tìm hiểu về lâu đài, có phải thế không Gwennol?

- Tất nhiên, cô Ellen là người hay mơ mộng, - vô tình Gwennol đã trả lời giúp tôi.

- Nhưng phải thật can đảm mới dám đi tới ngục tối vào ban đêm như thế, - Jago nói.

Tôi nhìn thẳng vào anh: - Không có gì làm tôi phải sợ.

Anh nắm chặt tay tôi. Anh nói - tôi có lời khen lòng dũng cảm của em. Em tới phòng làm việc của tôi ngay nhé.

- Vâng, tôi sẽ gặp anh, - tôi nói.

- Ellen, đừng để tôi phải đợi lâu.

Tôi nghĩ thầm: Mình đã hành động quá vội vàng và thiếu thận trọng. Cần phải có thời gian để cân nhắc, suy ngẫm tất cả những điều mới nghe được và liên hệ chúng với những gì đã biết. Vả lại, bây giờ điều quan trong trước hết là thời gian. Thời gian đủ để kìm hãm tình cảm lãng mạn, ngốc nghếch của tôi lại.

Thay vì tôi trở về phòng riêng thì tôi lại đi vào hành lang dẫn tới sân bồ câu. Slack đang đứng bên cạnh chuồng chim.

Đúng là... cô đang lo sợ phải không, cô Ellen? - Slack nói. - ÔI, đã tới lúc rồi!

Quả vậy, tôi đang nghĩ tới Philip, anh đang ở trong phòng ngủ, bỗng tiếng súng nổ. Chính Jago đã ra lệnh bắn. Không, đó là một suy diễn điên khùng. Tôi không tin điều đó. Anh đã thổ lộ hết tâm chân tình của anh cho tôi nghe. Anh đã thuyết phục được con tim đau khổ của tôi phải lên tiếng chấp nhận anh. Tôi đã ru lý trí ngủ ngon để trái tim say đắm trong tình cảm đam mê sôi động của anh. Bây giờ tôi muốn đánh thức nó dậy, nhưng không thể được. Chỉ còn một cách duy nhất là tôi phải xa anh, để bình tĩnh đánh giá đúng về anh, về chính bản thân tôi nữa.

Slack nói: - Hãy đi về căn phòng bỏ không đi, cô Ellen. Tôi sẽ chỉ cho cô biết một cái rất quan trong. Cô Ellen, cô đừng có sợ, cô Silva cũng đã từng làm như vậy.

Tôi thầm nghĩ: Ôi Slack, không hiểu cậu đang nói gì vậy? Điều gì đã xảy ra với Silva, khi chị bỏ ra đi không bao giờ trở lại?

- Hãy nhanh lên cô Ellen, - cậu nói. - Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.

Cậu một tay cầm nến, một tay năm tay tôi, đưa tôi vượt qua hành lang ngược trở lại lâu đài tới phòng vẽ của mẹ tôi.

- Hãy cầm lấy nến soi cho tôi, cô Ellen, - Slack nói.

Tôi cầm lấy cây nên từ tay cậu soi vào cái trường kỷ, nơi cậu đang lật tấm ván lên.

- Cậu muốn giấu tôi vào đó ư? - Tôi kinh ngạc kêu lên.

Cậu lắc đầu: - Cô hãy nhìn xem, đây không phải là một cái trường kỷ thường đâu, cô Ellen.

Cậu đã chống được cái mặt trường kỷ lên, cúi xuóng lật tiếp cái đáy của trường kỷ. Tôi ngạc nhiên nhìn vào... một cái miệng hầm sâu hoắm!

- Hãy cẩn thận cô Ellen. Đó là cửa hầm bí mật. Cô có nhìn thấy không, hãy đi xuống với tôi... nhưng phải thật cẩn thận đấy. Cô cứ yên tâm, tôi đi ngay sát phía sau cô.

Tôi xoay người bước vào trong trường kỷ, nó giống như một cái hòm chỉ vừa đủ chứa người tôi. Chân tôi đã đặt đúng vào một cái bậc thang, tiếp tục dò dẫm leo xuống sáu bậc nữa. Lúc này, Slack đang cầm nến soi đường ở phía sau, cậu cẩn thận đóng nắp hầm lại. Một cái hang đen ngòm há ngoác miệng nuốt chúng tôi vào trong.

- Chúng ta đi đâu thế này, Slack? - Tôi lo lắng hỏi.

- Đây là một cái hang rất lớn ăn thông ra biển. Nhờ có cái hang này mà tôi đã đưa cô Silva bay đi xa.

- Cái gì đã xảy ra với chị ấy?

- Cô Silva đã có một cuộc sống hạnh phúc. Kể từ ngày cô thổ lộ ý muốn của cô, tôi đã giúp cô đi tới Hòn đá xanh bằng đường hầm này.

- Làm thế nào mà cậu biết nó?

- Mẹ tôi đã nói cho tôi biết, nó chỉ là một cái hang tự nhiên đã có lâu đời, họ đã biến nó thành con đường bí mật để buôn lậu. Đã có rất nhiều chuyến buôn lậu diễn ra ở đây từ hơn hai trăm năm qua. Sau đó nó đã bị lãng quên, vì từ lâu lắm rồi nó không được sử dụng tới. Mẹ của tôi được ông tôi kể lại, vì ông tôi vốn là chủ nhà trọ, thường sử dụng cái hầm này làm kho chứa rượu. Tàu bè của Pháp chở rượu lậu mang tới đảo, ngay lập tức chúng được bốc dỡ mang vào kho để sau đó bí mật chở vào đất liền.

- Chúng ta sẽ làm gì sau khi đi tới Hòn đá Xanh?

- Ông họa sỹ sẽ giúp đỡ chúng ta. Ông cũng đã từng giúp đỡ cô Silva, ông ta vốn rất tốt với cô ấy, ông coi cô Silva như con, ông luôn sẵn sàng giúp đỡ cô.

- Vậy đây là con đường chị Silva đã trốn chạy?

Cậu gật đầu: - Cô Silva ra đi để tìm hạnh phúc của mình.

- Còn con thuyền bị đắm thì sao?

- Đấy chỉ là một trò giống như đánh lừa. Cô Silva đã không đi trong con thuyền đó. Cô đã ra đi trong đêm bão tố nhưng khi nó đã tan, đêm đã yên tĩnh trở lại. Cô đã đi bằng con đường hầm này.

- Làm sao cậu biết tất cả những chuyện đấy, Slack?

- Đúng vậy, tôi đã giúp cô Silva. Cô Silva đã kể với tôi chuyện riêng của cô. Cô Silva đã tìm thấy hạnh phúc và trở nên vui vẻ khác trước rất nhiều. Tôi đã trở thành bạn tâm tình của cô. Cô nói, cha cô đã đối xử với cô rất tệ, rất tàn nhẫn. Cô biết ông sẽ ngăn cản nếu biết cô bỏ đi vì hạnh phúc của chính cô.

- Chị Silva bây giờ thế nào? Chị ấy ở đâu?

- Tôi không được nghe thấy điều gì thêm từ khi cô Silva đi vào đất liền...Hãy bước đi cẩn thận, cô Ellen.

Chúng tôi đi tới một cái dốc thoai thoải, ẩm ướt lạnh lẽo, nó dẫn tới một vũng lầy, chân tôi bước trên nước, cát và đá lổn nhổn. Thật may mắn, Slack bước đi rắn rỏi tỏ ra rất thông thuộc con đường hầm này.

Bây giờ chúng tôi bắt đầu leo lên dốc, có lẽ chúng tôi đã sắp tới nơi vì khoảng cách giữa đảo Kellaway và Đá Xanh chỉ có nửa cây số.

Tôi nói: - Không biết ông Manton sẽ nói gì khi gặp chúng ta?

- Ông ta sẽ sẵn sàng giúp đỡ cô đi vào đất liền nếu cô yêu cầu.

Thình lình tôi không muốn rời xa hòn đảo. Tôi chỉ muốn có thời gian ngồi riêng một mình để tôi bĩnh tĩnh suy xét trước khi gặp Jago. Tôi sẽ yêu cầu Jago phải giải thích tất cả những khúc mắc. Tôi muốn một ngày nào đó tất cả mọi cái phải thật rõ ràng. Những tội lỗi do Jago gây ra, những cảm xúc trong tôi do anh khuấy động... phải được đánh giá một cách vô tư, đúng mức. Tôi muốn phanh phui đưa ra ánh sáng tội lỗi của kẻ vô lương tâm đã gây ra cái chết bi thảm của Philip Carrington.

Đó là tiếng nói của lòng tôi. Tôi hiểu anh say mê đảo Kellaway hơn ai hết, anh khao khát mong muốn nó là của anh. Để có nó, anh phải cưới tôi hoặc là rũ bỏ tôi. Tôi đã không chấp nhận nổi sự thật cay đắng, anh không hề yêu tôi. Nhưng anh không phải là người đốn mạt như thế. Có lẽ anh yêu tôi còn hơn cả yêu đảo. Tôi thầm hứa sẽ làm rõ tất cả điều này dù rằng tôi có bị tổn thương nghiêm trọng. Kẻ giết Philip Carrington nhất thiết phải bị trừng phạt thích đáng nhưng nếu như Jago kịp thời tóm bắt kẻ giết người, ắt hẳn sự việc đã khác đi biết nhường nào.

Tôi hoang mang biết bao!

Nếu như Jago thuê người giết chết Philip để đạt mục đích cưới tôi thì sao? Những gì sẽ xảy ra nếu anh không hoàn toàn yêu tôi? Những gì sẽ xảy ra nếu tôi đồng ý cưới anh? Khi tôi đã tự nguyện sẵn sàng đến với anh, có lẽ nào anh không muốn tiến xa hơn nữa? Tôi đã biết những gì về Jago? Liệu người tôi yêu có liên quan tới kẻ giết người không?... Câu trả lời: Có! Có!... vang lên như sét đánh.

Nhưng có một điều anh không ngờ tới. Đó là chị Silva vẫn còn sống. Anh cũng như mọi người luôn nghĩ chị đã chết. Điều này thực chất là gì? Phải chăng chị Silva đã tìm đưọc một người tình và đã trốn đi theo người tình đó. Con thuyền trống rỗng trôi dạt vào bờ đã đánh lừa mọi người. Nưng nếu chị vẫn còn sống mà tôi chết thì chị sẽ được thừa hưởng tài sản thừa kế, đấy chính là điều Jago không lường được hết.

- Silva, bây giờ chị ở đâu?

Nếu như chỉ có mình tôi biết được.

- Cô có nghe thấy tiếng sóng biển không? - Slack nói. - Chúng ta gần đến nơi rồi.

Chúng tôi đã sẵn sàng leo lên dốc trong lúc tôi vẫn miên man suy nghĩ, và bây giờ tôi cũng đã nghe thấy tiếng sóng biển. Một làn không khí trong lành phả vào mặt tôi mát rượi.

- Chúng ta đã tới, Slack nói. Trước mặt chúng tôi mở ra một con đường mới, sau khi đã vượt qua đường hầm tối tăm, mệt mỏi. Gió biển thổi mạnh, mái tóc tôi bay tứ tung, gió như muốn hất tôi quay trở lại.

- Cô hãy nhìn ngôi nhà kia kìa, cô Ellen, - Slack nói. - Có ánh sáng ở cửa sổ...

Cậu kéo tay tôi đưa đến trước cửa ngôi nhà. Cửa vẫn mở. Cậu lên tiếng gọi: - ông Manton! ông Manton! Tôi đưa cô Ellen đến đây này.

Ngôi nhà vắng lặng không một tiếng trả lời. Chúng tôi mạnh dạn bước vào phòng khách.

Tôi ngạc nhiên, mắt hoa lên. Đó là... tấm thảm đỏ tua vàng, lò sưởi xây bằng gạch, cái bàn chân gỗ và cả tấm tranh “ Cơn bão biển” treo trên tường kia nữa... Sao mà giống căn phòng trong giấc mơ định mệnh của tôi đến như vậy.

Phải chăng đây là một cơn ác mộng. Tôi không dám tin vào mắt của tôi nữa. Sự kinh ngạc hãi hùng trong ngực tôi cũng không thấm tháp gì. Chắn hẳn tôi đang mơ, và sẽ tỉnh dậy vào bất kỳ lúc nào.

Slack nhìn tôi kinh ngạc.

- Slack, - tôi mơ màng gọi. - Tôi... tôi ở đâu thế này? Căn phòng này là...?

Slack không hiểu tôi nói gì. Cậu an ủi: - Cô Ellen, cô đang ở nhà ông Manton. Nơi này cô Silva cũng đã ở.

Mắt tôi nhìn trừng trừng vào cánh cửa phòng khách. Nó chính là cánh cửa trong mơ. Cánh cửa im lìm không mở ngay, nó chậm chạp từ từ chuyển động gây nên một cảm giác ghê rợn.

Tôi dán mắt nhìn vào cánh cửa không chớp, cánh cửa vẫn từ từ xoay...

Tôi đã khiếp sợ về căn phòng kỳ dị này, nhưng sẽ khiếp sợ biết nhường nào khi cánh cửa kia mở toang lộ ra hoàn toàn những bí ẩn của nó.

Một ý nghĩ lóe sáng trong đầu, tôi bình tĩnh theo dõi chúng cùng lắm chỉ vài giây nữa tôi là tôi phải đối mặt với sự thật, đối mặt với nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào trong giấc mơ của tôi. Chẳng lẽ đó là ông họa sĩ? ông ta muốn gì đối với cuộc đời tôi? Tôi chi mới biết ông ra gần đâu thôi, sao tôi phải khiếp sợ ông kia chứ?

Cánh cửa đã mở toang. Một người đàn ông đứng lù lù ngay bậu cửa. Không phải ông họa sĩ như tôi đã nghĩ, mà đó là... Rollo!

Sự sợ hãi trong tôi tan biến, chỉ còn sự kinh ngạc: - Rollo! Không biết anh đang làm gì ở đảo Đá xanh này vậy? - Tôi hỏi.

- Ellen! - Rollo mỉm cười. - Thật tốt biết bao khi tôi được gặp cô ở đây. Nhưng cô tới đây làm gì?

Tôi trở nên lắp bắp: - Tôi... tôi có một chuyện riêng. Tôi nghĩ... ông họa sĩ sống ở đây.

- Ông ta đi London vài ngày. Ông đã cho tôi mượn nhà... Ô, sao cô có vẻ ngơ ngác vậy. Hãy ngồi xuống đây. Tôi sẽ đem cái gì đó cho cô uống ngay bây giờ.

- Thật đáng tiếc, tôi không hiểu tại sao tôi lại bối rối đến vậy.

- Hãy ngồi xuống, Ellen.

Slack mắt chớp chớp nhìn vào Rollo. Ngay sau đó cậu ta ghé sát vào tai tôi thầm thì: - Sự khủng khiếp đã xảy ra với cô Silva!

Rollo để tôi ngồi vào bàn, trên cái bàn có mấy cái chai giống hệt như trong giấc mơ mà tôi đã nhìn thấy. Tôi không tin là tôi đang tỉnh táo và đây không phải là thực tế những gì đang xảy ra.

Rollo nói: - Ellen, cô phải nói cho tôi biết có chuyện gì đã xảy ra ở trong lâu đài? Ồ, tôi đã gặp thằng bé đưa cô tới đây.

- Chúng tôi đi tới đây bằng một con đường trong hang.

Rollo rót nước vào cốc đưa cho tôi. - Hãy uống đi, nó sẽ giúp cô bình tĩnh trở lại. Ôi, tôi nhận thấy cô như vừa trải qua một cơn sốc.

Anh đặt cốc nước vào tay tôi. Tôi không thể uống bất kỳ cái gì trong lúc này. Tôi đặt cốc nước lên bàn.

Rollo thản nhiên, không hề quan tâm tới điều đó. Anh ta nói: - Tôi có một chuyện liên quan tới cô. Bởi vậy tôi chưa muốn rời khỏi nơi này. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn đang đe dọa cô và cô cần phải được chăm nom cẩn thậm. Tôi không thể nào yên tâm quay trở về nhà ngay được.

- Anh nghĩ có một người nào đó đang cố giết tôi?

- Tôi chắc là thế - Rollo gật đầu.

Tôi thầm nghĩ, không phải Jago. Nhất định tôi không tin kẻ đó là Jago.

- Anh Rollo, tôi muốn đi vào đất liền, xa đảo một thời gian.

- Dĩ nhiên tôi rất vui lòng được giúp cô.

- Tôi nghĩ, tôi sẽ ở nhà trọ ở Polcrag một thời gian để suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra với tôi.

- Ôi, chuyện đó rõ như ban ngày, cô còn chưa biết sao? Cô được thừa kế một hòn đảo thật sự giàu có. Ellen, cô phải hình dung là cô rất giàu, cô có rất nhiều tiền, một số tiền khổng lồ mà nhiều người không dám mơ tới.

Tôi cười yếu ớt: - Đáng tiếc, tôi đang bối rối vì chuyện đó. Mọi cái xảy ra với tôi đến kỳ lạ. Bỗng chốc, một cô gái nghèo khổ như tôi đã trở nên giàu có. Đúng vậy, tôi mới chỉ khám phá ra điều này trong thời gian gần đây.

- Với những người khác, họ đã biết phải hành động như thế nào, cô Ellen.

- Rollo, tôi phải ngạc nhiên vì sự tử tế của anh.

- Tôi lấy làm tiếc những gì tôi gây ra trong quá khứ. Nhưng trong bất kỳ trường hợp nào thì cô cũng là một thành viên của gia đình chúng tôi. Ôi, nếu như Philip không chết thì tốt biết chừng nào.

Bên tai tôi lại vang lên câu nói của Jago nói với Hawley, “ chính mày đã gây ra trong phòng ngủ của Philip Carrington”. Không, tôi không tin kẻ đó là Jago. Tôi không thể tin vào điều đó.

Rollo đột nhiên giật mình, thốt lên: - Ôi, thằng bé đâu... có chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tôi nhìn lại phía sau. Slack đã không còn ở đó.

- Không biết cậu ta chạy quanh đâu đó, - tôi trả lời. Rollo đi ra cửa, anh ta cất tiếng gọi Slack.

Bây giờ, chỉ còn lại một mình tôi ở trong phòng, tôi tò mò xem xét lại “ căn phòng ác mộng”. Tôi đi đến cửa sổ sờ vào tấm rèm, tôi nhận thấy nó sống động hơn trong giấc mơ nhiều.

Tôi tự hỏi: - Tôi đang đi đâu vậy? Tôi có thể ở lại trên đảo để nói chuyện với Jago cơ mà. Tôi phải quay trở về nói chuyện với anh, tôi cần biết kẻ đó thực sự là ai.

Mẹ của tôi, hẳn là bà đã ở đây nhiều lần cho nên bà mới vẽ căn phòng này sinh động đến như vậy. Nhưng tại sao nó lại hiện diện trong giấc mơ của tôi. Đó chính là điều tôi không sao hiểu nổi.

Tôi đã tìm thấy căn phòng trong ác mộng, nhưng điều quan trọng tiếp đến sẽ là gì... điều gì sẽ xảy ra với tôi? Điều gì sẽ xảy ra sau khi cánh cửa bí mật kia đã mở toang và Rollo xuất hiện?

Có một điều tôi cảm thấy không đúng với Rollo trước đây. Anh ta vốn là người không phải thánh thiện như vây, tôi đã từng biết anh khi còn rất trẻ, qua đôi mắt sợ hãi của người em trai của anh. Rollo bây giờ đang giấu một cái gì đó rất bí ẩn, khác thường...

Cánh cửa đã mở, nhưng những cảm giác sợ hãi kỳ lại lại bắt đầu xâm nhập vào tôi.

Rollo đã quay lại, bộ mặt anh ta nhăn nhó tức giận trông thật khó chịu.

- Tôi không sao tìm thấy thằng bé điên khùng ấy, - anh ta nói. - không biết nó có thể đi đâu?

Cậu ta có thể quay về lâu đài, tôi thầm nghĩ.

- Tại sao nó phải chạy trốn như vậy? Vừa rồi nó nói gì với cô vậy?

- Ôi, cậu ta nói về Silva, người chị cùng cha khác mẹ của tôi. Cậu ta nói sự khủng khiếp đã xảy ra với chị Silva.

- Thằng bé nói vậy có nghĩa là gì?

- Tôi cũng không biết.

- Đúng là một thằng oắt điên khùng!

- Tôi không nghĩ vậy. Cậu bé có những khả năng đặc biệt khác thường. Cậu ta gọi đó là sức mạnh thần linh.

- Không đúng, nó chỉ là một thằng khùng, - Rollo nói. - Sao cô không uống nước? Uống đi, rồi cô sẽ cảm thấy trong người dễ chịu hơn.

Tôi cầm cốc nước lên, nhấp từng ngụm nhỏ.

- Anh Rollo, tôi muốn đi vào đất liền. - tôi nói.

- Tôi sẽ đưa cô đi.

Tôi đứng lên.

- Cô hãy uống hết cốc nước đi trong lúc tôi đi lấy thuyền.

- Ôi, tôi đã để mọi thứ ở trong lâu đài.

- Tại sao cô lại ra đi vội vã như vậy?

- Khi ấy, dường như đó là điều cấp thiết. Bây giờ thì...

- Ellen, cô đã ân hận?

Rollo mỉm cười nhìn tôi. Căn phòng nhạt nhòa mờ dần, trước mắt tôi chỉ còn bộ mặt Rollo cười nham nhở.

- Vâng, tôi cũng có phần nào hấp tấp. Lẽ ra tôi có thể chờ đợi để nói chuyện với Jago...

Miệng tôi bỗng như đờ ra, giọng nói ngọng nghịu rất khó khăn. Rollo tiếp tục nhìn tôi cười ranh mãnh:

- Cô cảm thấy rất buồn ngủ phải không? Ôi Ellen đáng thương!

- Tôi cảm thấy trong người rất lạ. Hình như tôi đang mơ. Đây là căn phòng...

Rollo gật gật đầu.

- Anh Rollo, cái gì đang xảy ta với tôi vậy?

- Cô đang mơ, - Rollo nói. - Ồ không, cô đang say thì đúng hơn. Tôi đã bỏ một chút thuốc giảm đau vào cốc nước cho cô uống, bởi cô đang cần quên đi những đau đớn.

- Anh... Rollo?

- Nào, bây giờ chúng ta lên đường.

- Đi đầu?

- Đi tới thuyền. Đi tới nơi mà cô muốn, phải không?

Tôi đứng dậy, ngất ngưởng loạng choạng muốn ngã. Rollo vội đỡ lấy tôi.

- Bây giờ thì dễ dàng hơn rồi, - Rollo nói. - Tôi sẽ giúp cô tới nơi mà cô thích. Điều này không có thể làm tốt hơn được. Chỉ tại cái thằng bé đáng nguyền rủa...

Rollo đưa tay dìu tôi đi, chúng tôi đi ra khỏi nhà. Không khí ngoài trời mát lạnh làm tôi tỉnh ra đôi chút.

- Anh Rollo, đã xảy ra chuyện gì vậy? - Tôi kêu lên.

Tôi nghe thấy tiếng cười trơn tuột, đắc ý của Rollo. - Tất cả rất tốt. Ta không ngờ lại may mắn đến thế. Ta cứ tưởng phải chờ đợi lâu hơn cơ. Vậy mà nó đến quá sớm. Thôi đi nào... Ellen, hãy xuống dốc rồi đi ra biển.

Thì ra, căn phòng trong giấc mơ đã cảnh báo đúng. Nguy hiểm là có thật. Rõ ràng nguy hiểm đang hăm dọa tôi.

Tôi dừng lại, nói: - Rollo, tôi đã nghĩ lại, tôi không muốn đi nữa.

- Đừng có ngang bướng. Cô phải đi, - Rollo gằn giọng ra lệnh

- Không. Trước hết tôi muốn gặp Jago đã. Tôi phải gặp Jago... yêu cầu anh ta phải giải thích tất cả...

Tôi bỗng trượt chân ngã nhào vào trong một bụi cây, cái ngã giúp cho tôi tỉnh táo trở lại.

- Sao cô lại tồi tệ thế này? - Rollo tức giận, ra sức kéo chân lôi tôi ra. Nhưng tay tôi đã bám chặt lấy bụi cây và ghì chặt lấy nó bằng tất cả sức mạnh khiếp sợ của một con thú đã bị dồn vào bước đường cùng.

Vậy là ác mộng đã đúng. Cánh cửa bí mật đã mở toang. Kẻ thù nguy nhiểm chính là Rollo. Hắn ta đã bỏ thuốc mê vào nước cho tôi uống, làm cho tôi mất hết khả năng chống lại hắn, để cho hắn dễ dàng làm bất kỳ những gì hắn muốn. Tại sao? Tại sao Rollo hành động như thế?

Vì lý do gì mà Rollo muốn giết tôi? Hắn ta đang hành động. Điều này đã quá rõ ràng. Rollo vừa xuất hiện, Slack vội... bỏ chạy.

Ngay lúc này tôi lại nhận được sự an ủi. Jago không đúng như tôi nghĩ. Ôi, sao tôi lại ngu ngốc đến vậy? Tại sao tôi phải chạy trốn khỏi anh?

Rollo đang ra sức kéo tôi ra khỏi bụi cây, tôi đã mệt mỏi không thể giữ chặt lâu hơn được nữa, sức tôi đuối dần tôi chỉ có thể làm cho hành động của hắn chậm lại mà thôi.

Hắn đã nhấc bổng được tôi lên. - Đừng có kháng cự, vô ích. Kháng cự không giúp được gì cho cô, chỉ làm ta thêm nổi giận, Hãy ngủ đi, đó là điều tốt nhất cho cô lúc này. - Hắn sống sưọng hăm dọa, nguyền rủa tôi trong hơi thở hổn hển.

Tôi vẫn còn tỉnh để phân biệt được tiếng sóng đang vỗ bờ và những gì hắn đang làm. Nhất định phải có một lý do quan trọng nào đó khiến hắn tìm mọi cách để giết tôi bằng được. Bây giờ hắn sẽ đưa thuyền ra xa rồi ném tôi xuống biển, trong khi tôi đã mất hết khả năng chống đỡ bởi thuốc ngủ mỗi lúc một ngấm sâu. Tôi mơ màng lịm đi lúc nào không biết...

Bỗng tôi nghe thấy có tiếng thuyền cạ vào bờ cát lạo xạo. Rollo ẵm tôi lên...

Chợt một ý nghĩ loé lên, tôi nói: - Chính anh dã làm hư tay vịn trên vực Tử thần để bẫy tôi.

- Ellen, cô thật cao số... nhưng bây giờ thì hết thật rồi.

- Rollo, hãy cho tôi biết... tại sao... tại sao anh phải làm như vậy đối với tôi?

- Ellen, cô đang cản đường ta đi, buộc ta phải làm vậy, đó chính là lý do.

- Nhưng con đường ấy... như thế nào? Tôi ở trên con đường nào vậy?

- Đừng có hỏi nữa. Hãy cầu nguyện đi.

- Anh tới đây để giết tôi. Tại sao vậy?

- Ta nói rồi, đừng có hỏi nữa.

Rollo thô lỗ ném tôi vào trong thuyền. Tôi cố trườn ra ngoài, nhưng bị hất lại vào trong.

- Đừng có ngu ngốc, ta không thích dùng bạo lực đâu.

- Anh không thể giết người vô cớ như vậy, - tôi nói. - Thì ra anh... chính anh là kẻ giết chết Philip.

- Nếu Philip còn sống, thì ta không cần thiết phải làm thế này.

- Rollo, tôi biết anh đang muốn giết tôi, nhưng bây giờ tôi xin anh cho tôi chút thời gian...

- Không lôi thôi nữa. Hãy cầu nguyện đi. - Hắn cộc cằn đáp lại.

Vậy là đã kết thúc. Bây giờ tôi biết chính xác cái gì đang xảy ra với cuộc đời tôi. Thân thể tôi mềm nhũn sẽ được ném xuống dưới biển, quần áo ngấm ướt sẽ từ từ kéo tôi chìm xuống nằm lịm đi dưới đáy biển... Nhưng tôi đã lầm. Tôi vốn là người cao số, ắt lúc này tôi phải có thần linh phù trợ ra tay giúp đỡ.

Đúng lúc, tiếng la hét giận dữ xô xát ầm ĩ vang lên, tiếng của Rollo và của... Jago. Ôi, Jago, anh đã tới! Jago đã đánh Rollo bật ngã sang một bên, anh lao tới vồ lấy tôi.

- Ellen... Ellen... Ellen, - tiếng anh gọi hòa vào trong con sóng đê mê, nó tràn lên quấn lấy người tôi trong một niềm hân hoan vô tận... - Ellen, Ellen yêu quý của tôi.

Tôi đã tỉnh dậy. Mở mắt ra, tôi thấy mình nằm trên giưòng ở lâu đài. Trời đã sáng bạch, Jago vẫn ngồi bên giường. Anh cúi xuống hôn tôi.

- Vậy là tốt rồi, Ellen, - anh nói.

- Đây là một giấc mơ. Em đã mơ...

- Không, đó không phải là một giấc mơ. Nó là một thực tế, rất thật. Rollo, hắn đã bị ngăn chặn, anh đã mang được em về nhà. Biển động dữ dội đã trừng phạt không cho hắn vào đất liền.

- Jago, em sợ...

- Quan trọng nhất là chúng ta yêu nhau. Tôi yêu em và em cũng yêu tôi. Trong đêm đó, dù thế nào tôi cũng phải nói với em tất cả. Tôi đã chờ đợi em tới như lời em đã hứa. Tôi chờ hoài mà không thấy em tới, tôi dã đi tìm em khắp mọi nơi. Đúng lúc Slack trở về với một vẻ hoảng hốt. Cậu ta nói em đi tới hòn Đá Xanh và ở đó có một kẻ nguy hiểm đang có ý định hãm hại em.

- Vì sao cậu ta biết hắn?

- Trước đây cậu ta đã gặp hắn.

- Hắn ta đã tới đảo của chúng ta?

- Đúng vậy. Hắn đã tới đây được mấy tuần, từ trước lúc ông Manton đi London. Ông họa sĩ đã cho hắn mượn nhà.

- Vậy là chính hắn đã đục thủng con thuyền Ellen của em. Tại sao... tại sao hắn lại muốn giết em?

- Đó là một lý do hết sức đơn giản. Em đã cản đưòng mà vợ hắn đi tới, để giúp hắn có một số tiền khổng lồ.

- Vợ hắn... vợ hắn là ai?

- Silva.

- Nhưng chị ấy... chết rồi cơ mà.

Jago lắc đầu: - Điều đó có thể là không đúng. Sự thật hiển nhiên, nếu cô Silva mà không còn thì hành động của hắn hoàn toàn trở nên vô nghĩa. Điều đó cậu bé Slack... một cậu bé ranh mãnh luôn giả đò non nớt đã biết hơn chúng ta rất nhiều.

- Vậy là Rollo muốn tiền. Em thật không ngờ.

- Tôi đã nói với em; Tiền bạc chính là mơ ước của họ, nhất là khi quyền lực của họ đang bị lung lay. Họ luôn nghĩ mọi cách để có nhiều tiền hòng cứu vớt tình thế nguy ngập của họ về tài chính. Điều này dễ dàng suy đoán tại sao họ lại vội vã chấp nhận cưới Silva. Sau này, khám phá ra nội dung bản di chúc của cha em, họ mới biết họ đã lầm. Người đầu tiên được hưởng quyền thừa kế chính là em chứ không phải Silva. Vậy là họ sẵn sàng chấp nhận cho Philip Carrington cưới em, hy vọng đảo Kellaway sẽ thuộc về họ.

- Ôi Philip thật đáng thương! Cái gì đã xảy ra với Philip? Anh Jago, em muốn nghe...

- Đúng, tôi biết em muốn nghe những chuyện của tôi với Hawley trong ngục tối. Em đã khám phá ra Hawley khi tôi gặp hắn ta, rồi em nấp vào trong ngục tối để nghe lén, sau đó chuỗi cổ của em bị rớt...Ellen, sao em có thể nghi ngờ anh?

- Em đã biết một số điều tai hại. Em sợ anh có thể dính líu vào.

- Chính điều đó đã ngăn cản tình yêu của em?

- Đó là một khám phá, để em không còn phải nghĩ ngợi gì nữa, anh Jago.

- Lẽ ra em cứ từ từ, rồi em sẽ biết tất cả. Nếu như quỷ thần xui khiến hắn hành động sớm hơn năm phút, thì em đã bị ném xuống biển. Ôi, Chúa cũng không biết điều gì sẽ xảy ra với em nữa.

- Hãy kể cho em nghe mọi chuyện ở đây đi.

- Có nhiều chuyện tôi không sao quên được. Nó đã ăn sâu vào tâm trí của tôi. Tôi cố xua đuổi mà không được. Cha em ngờ vực không tin Silva là con gái của ông, rõ ràng ông nghi ngờ cô là con gái của họa sỹ James Manton, bởi chính James Manton và mẹ Silva đã vụng trộm yêu nhau thật sự. Rollo là một người quan tâm đến hội họa, hắn ta đã gặp James Manton trong một cuộc triển lãm tranh và hắn đã được nghe ông ta kể về hòn đảo với dòng họ Kellaway. Hắn đi tìm gặp Silva bởi hắn biết Silva là con gái lớn của Chúa đảo Kellaway, và tin rằng cô sẽ là người thừa kế hòn đảo. Hắn cũng đã biết Silva còn có một người em gái mà mẹ của cô ta đã bỏ đảo ra đi và không còn được chủ đảo chú ý tới. Hòn đảo Kellaway màu mỡ giàu có đã lọt vào con mắt cú vọ của nhà Carrington, nó chính là một số tiền rất lớn mà họ đang cần để củng cố quyền lực đang bị lung lay. Rollo quyết định bí mật cưới Silva và đưa cô về London. Cha của em qua đời, nhà Carrington mới khám phá ra em chính là Ellen Kellaway, em của Silva, người thừa kế chính thức đảo Kellaway. Nếu em lấy Philip thì có nghĩa là đảo Kellaway sẽ được bán đi, họ sẽ khuyên em đưa tiền vào đầu tư theo ý định của họ, điều này đồng nghĩa với việc họ được sử dụng số tiền của em một cách hợp pháp.

- Và anh đã đích thân tới London.

- Tôi tới để tìm gặp em. Tôi muốn tìm hiểu thực chất điều gì đang xảy ra với em. Bởi tôi còn chưa hiểu nhà Carrington đang quan tâm tới cái gì, cũng như tôi không hề biết Rollo Carrington đã cưới Silva, vì tôi cũng như mọi người đều tin là cô ấy đã chết. Khi tới London, tôi mới hiểu tại sao gia đình Carrington lại vui vẻ chào đón em nồng nhiệt đến như vậy. Em luôn ghi nhớ, tôi phải có bổn phận chăm sóc em. Tôi đã âm thầm diều ra về nhà Carrington. Rollo là một con người mờ ám đáng khả nghi, bản tính và nghề nghiệp đã tạo ra hắn như vậy. Nhờ có người hầu trong nhà Carrington, tôi đã hiểu về họ nhiều hơn cùng với những nguồn tin tức khác. Khi tôi gặp em trong buổi dạ hội nhà Carrington, trái tim tôi đã mách bảo ngay rằng, tôi yêu em.

- Anh Jago, hòn đảo ngày một quyến rũ với em hơn.

- Em và Đảo, cả hai có một sự quyến rũ không thể nào cưỡng nổi đối với anh.

- Hòn đảo đối với anh là một chuyện đương nhiên.

- Và cả em nữa, em rất đẹp. Ngay từ giây phút đầu tiên gặp em anh đã hoàn toàn bị chinh phục. Em là một bông hoa ngát hương nổi bật bên Esmeralda bé bỏng dễ thương.

- Chính vì thế mà Philip phải chết.

- Thật ra, đó chỉ là một tai nạn... không may. Philip thật đáng thương! Một tai họa đã xảy ra khi Hawley đang mò mẫm lục lọi các giấy tờ trong phòng của Philip, bất ngờ hắn bị Philip phát hiện... Philip đã rút ngay khẩu súng ngắn ở đầu giường ra hòng uy hiếp Hawley, anh ta ra lệnh cho hắn phải khai ra những việc hắn đang làm. Hawley bất ngờ lao vào Philip, đoạt lấy khẩu súng trong tay anh ta. Rủi sao, trong lúc giằng co, khẩu súng bị cướp cò giết chết Philip. Hawley vốn là một người ranh mãnh, rất linh hoạt trong những chuyện mạo hiểm như vây. Hắn ra nhận thức được sự phiền phức nghiêm trọng như thế nào do hắn gây ra. Hắn khéo léo xếp đặt hiện trường giống như một vụ tự sát trước khi hắn biến mất.

- Jago, anh không thuê Hawley giết chết Philip đấy chứ?

- Lạy Chúa tôi, không. Tôi không làm việc đó. Tôi kinh hoàng biết bao khi nghe tin Philip chết.

- Nhưng Philip đang chuẩn bị cưới tôi, anh ta không biết một tý gì về đảo Kellaway.

- Thật đáng tiếc, tôi chỉ cố ngăn cản điều đó diễn ra chậm lại. Tôi đang chuẩn bị cho em biết mọi tin tức về nhà Carrington mà tôi thu thập được. Tôi sẽ cảnh báo cho em không được yêu Philip một cách mù quáng, không thể tiến tới một đám cưới vội vã như vậy. Tôi đã dự tính đón em tới đảo trong thời gian trì hoãn lễ cưới.

- Và Hawley đã làm cho anh một cái chìa khóa của biệt thự Finlay Square.

- Đúng, tôi đã có chìa khóa từ Hawley. Tôi muốn tới ngôi biệt thự đó để nói chuyện với em. Đó là một cơ hội mà tôi đã lựa chọn để gặp em. Tôi nghĩ rằng, ở đó tôi mới có thể bình tĩnh nói chuyện với em, đặt vấn đề một cách rõ ràng.

- Đó là một việc làm rồ dại.

- Rồi em sẽ thấy nhiều việc làm rồ dại của tôi. Em đang yêu tôi, và em sẽ yêu cả những việc làm rồi dại ấy. Tôi đã rồ dại vì yêu em, Ellen. Tôi luôn lo lắng bảo vệ em thoát khỏi mọi sự hiểm độc hăm dọa, hủy hoại cuộc sống của em. Với nhà Carrington, tôi không bao giờ tin họ sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Sau đó, cái chết của Philip đã làn thay đổi mọi chuyện.

- Bây giờ, nhà Carrington ra sao?

- Rồi em sẽ biết họ sụp đổ như thế nào, không lâu nữa đâu, chỉ vài tuần nữa thôi. Nhưng bây giờ hãy vứt tất cả những chuyện của họ đi. Chúng ta hãy nói về chúng ta, về em thôi, Ellen. Chúng ta sẽ nói về tương lai của chúng ta, về đảo Kellaway thân yêu nơi hai chúng ta cùng nhau chung sống.

Tôi nằm trên gường suy nghĩ rất nhiều... rất nhiều về anh.

PHẦN KẾT

Tôi và Jago đã làm đám cưới một tháng sau đó.

Theo thời gian, mọi cái đã trở nên thật rõ ràng. Con người của Rollo đã lộ rõ chân tướng vào cái đêm tôi tìm thấy ngôi nhà đã từng xuất hiện trong giấc mơ định mệnh khủng khiếp của tôi. Hắn đã bị thất bại hoàn toàn trước Jago, hắn không làm hại được tôi. Không còn một lựa chọn nào khác, hắn phải bơi thuyền cút ra khỏi đảo ngay đêm đó, Nhưng biển bất ngờ nổi giận, trăng sáng biến mất, sóng gió nổi lên dữ dội đã nhấn chìm hắn, dù cho hắn có chèo thuyền giỏi hay không cũng trở nên vô ích. Đó cũng có thể là một sự chấp nhận thất bại của Rollo, vì chỉ vài tuần sau, sự sụp đổ của nhà Carrington đã được loan tin trên khắp tất cả các báo chí London. Nó được gọi là “ Một thảm họa tài chính lớn nhất của thế kỷ”. Rất nhiều người bị mất tiền bạc trong sự sụp đổ ấy, họ tức giận đòi khởi tố Rollo nếu hắn còn sống. Điều đó giúp cho người ta suy đoán, Rollo đã cố tìm tới cái chết ở trên biển.

Tôi đã mang ơn Slack rất nhiều, cậu chính là người đã phát hiện ra Rollo, kẻ đã đưa Silva trốn đi. Cậu đã linh cảm thấy điều chẳng lành, Rollo có nhiều hành vi khả nghi, cậu vội quay lại đảo đưa Jago đến kịp thời cứu tôi.

Rốt cuộc Michael Hydrock đã cưới Gwennol, họ cùng nhay hoàn thành cuốn gia phả của gia đình Hydrock. Chị Jenifry cũng về sống với họ, chị vốn là một người mẹ tận tụy hết lòng vì Gwennol. Chị lo sợ tôi chớp thời cơ thuận lợi, giành mất Michael - tài sản quý báu của con gái. Bây giờ chúng tôi đã hòan toàn thân thiết với nhau, chúng tôi không còn gì để ngờ vực nhau nữa. tôi thường bật cười, tự chế giễu mình mỗi khi nhớ lại chuyện cũ.

Tôi đã ngờ vực chị hại tôi, đục thủng thuyền Ellen, chỉ vì tôi luôn có ấn tượng xấu về chị, bởi hình bóng kỳ dị hư ảo của chị ở trong gương cùng với truyền thuyết về con quỷ luôn ám ảnh tôi.

Tôi cũng đã tìm thấy chị Silva. Chị Silva tội nghiệp! Cuộc đời của chị mới bi thảm làm sao. Tôi đã cố tìm mọi cách để điều trị, chăm sóc chị tốt nhất, mong chị sớm được bình phục, đón nhận tình thương yêu của chúng tôi dành cho chị. Chị đã hiến dâng trái tim cho Rollo, nhưng tuần trăng mật đã sớm bị chấm dứt ngay khi chị nhận ra bộ mặt thật xấu xa của Rollo, hắn ta không yêu chị. Tái tim của chị tan nát hơn lúc nào hết. Rollo đã giam gữ chị ở một nơi xa lạ cùng với một người vú nuôi chờ ngày tài sản thừa kế của chị về tay hắn. Và khi hắn phát hiện ra có sự nhầm lẫn, hắn đã tìm mọi cách hại tôi để hoàn thành kế hoạch bẩn thỉu chiếm đoạt tài sản của người khác. Silva thật đáng thương, chị đã tin rằng chị thật sự bị mất trí.

Nhiệm vụ vô cùng quan trọng của tôi lúc này là phải thuyết phục chị, sao cho chị không được tin như vậy.

Tôi đã tìm thấy chị Silva trong một ngôi nhà cô độc ở một vùng quê hẻo lánh thuộc quyền sở hữu của nhà Carrington. Tôi đã đưa chị trở lại lâu đài mà không cần phải cho người coi giữ. Tôi luôn gọi Silva là chị, cho dù chị có thể đúng là con của James Manton đi chăng nữa, chúng tôi cùng nhau suy nghĩ theo khía cạnh khác. Ông họa sĩ là một người tốt, chúng tôi thường bơi thuyền sang thăm ông, chúng tôi uống trà ở trong căn phòng “Giấc mơ định mệnh”, nhưng ông vẫn mải mê với công việc hội họa của ông, cho dù ông có tốt với Silva thế nào đi chăng nữa thì ông cũng không thể mang lại cho chị một tình thương yêu đặc biệt mà chị đang cần.

Tuy nhiên, điều đó không phải là dễ. Đầu tiên chị âm thầm ngờ vực tất cả. May sao Slack đã giúp chị vượt qua khó khăn, đem niềm vui quay trở lại với chị. Cậu nhìn chúng tôi chan chứa yêu thương, giống như cậu là một người che chở đặc biệt vậy, cậu thường nở nụ cười mãn nguyện mỗi khi nhìn thấy hai chị em chúng tôi bên nhau.

Khi đứa con bé bỏng đầu tiên của tôi chào đời, Jago đã trở thành người cha cũng là lúc Silva bắt đầu thay đổi. Chị yêu quý, chiều chuộng đứa bé hơn ai hết. Tình thương và sự âu yếm ấy phải chăng là dấu hiện của hạnh phúc đã mỉm cười với chị.

Giấc mơ định mệnh khủng khiếp đã không bao giờ quay trở lại với tôi nữa. Tôi đã hiểu tại sao có bóng ma xuất hiện trong giấc mơ ấy, nó đã cảnh báo sự nguy hiểm đáng sợ đang đe dọa tôi, khi Rollo xuất hiện trên ngưỡng cửa của căn phòng. Mẹ tôi, bà không thể hòa nhập với cuộc sống ở trên đảo cùng với cha tôi, bà đã quyết tâm ra đi mặc dù ông đã ra sức ngăn cản. Vào một đêm, chính bà Pengelly mẹ của Slack đã giúp mẹ tôi trốn thoát bằng đường hầm bí mật dẫn tới hòn Đá Xanh. Họa sĩ James Manton đã sẵn sàng giúp đỡ bà trốn thoát, vì ông và bà là những người bạn cùng yêu thích hội họa. Mẹ tôi hẳn đã nhiều lần tới phòng khách của ông họa sỹ, bà muốn ghi nhận những dấu ấn kỷ niệm về một thời ở trên hòn Đá Xanh, và kết quả là căn phòng đã tồn tại trong tập phác thảo của bà. Nhưng căn phòng ấy là nỗi khiếp sợ của mẹ tôi trong lúc chờ đợi chạy trốn. Bà sợ hãi tưởng tượng ra cha tôi bất chợt xuất hiện trên ngưỡng cửa, giận dữ bắt bà quay trở lại đảo. Sự sợ hãi của bà đã hằn sâu trong tâm trí tôi, khi ấy còn là một đứa trẻ lên ba còn đang được bà ẵm ở trong lòng. Sự sợ hãi ấy ám ảnh tôi như một bóng ma trong giấc mơ định mệnh, kéo dài trong suốt những năm tháng đã qua của cuộc đời.

Giờ đây tôi yêu đảo Kellaway biết bao! Tôi yêu cuộc sống của tôi biết nhường nào! Jago và tôi đã vạch ra rất nhiều dự định cho tương lai của hòn đảo và cho chính cuộc sống của chúng tôi.

Chúng tôi thường cưỡi ngựa sóng đôi bên nhau đi thăm đảo. Mọi người dân từ người già đến con nít đều vui mừng chào đón chúng tôi. Bà già Tassie vẫn ra đứng ngoài cửa ngóng chờ cùng với con mèo Malken gừ lên vui sướng mỗi khi tôi xuất hiện. Dường như ở bà vẫn có một sức mạnh của thần linh tiềm ẩn bên trong, sẵn sàng làm hài lòng tất cả mọi số mệnh đang sinh sống ở đây.

Chúng tôi ngả mình nằm trên mũi đá cheo leo nhô ra biển, nơi tôi đã nhận ra Hawley. Có lúc chúng tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm thi thoảng có những con bồ câu vẫy cánh bay ngang qua, hy vọng chúng mang một thông điệp mới của Michael và Gwennol gửi tới. Đôi khi chúng tôi cũng nhắc lại những kỷ niệm buồn vui trong quá khứ xa xôi...

- Bây giờ tất cả đã là của em, - Jago nói.

- Của chúng ta chứ, - tôi nhắc nhở anh.

Vâng, tôi cho rằng đảo Kellaway giàu đẹp là của chúng tôi, của những đứa con yêu quý của chúng tôi, đấy chính là nơi có cuộc sống tốt đẹp vĩnh cửu của chúng tôi, của người dân Kellaway trên thế giới này.