Chúa Tể Chi Vương

Chương 521: Cẩn thận




Dưới ánh mặt trời.

Mảnh u lâm này. Phảng phất như bị lực lượng nào đó vặn vẹo bẻ cong ánh sáng, khắp nơi tràn ngập một mảnh quang ảnh hư ám, giống như đang khuếch trương “màn đêm hắc ám”.

Trên khoảng không của rừng cây.

Kim Dương gia và lão giả mũ rơm, thân thể dường như chết lặng, miễn cưỡng vùng vẫy vài cái.

Vụt vụt...

Trong bóng tối, hai đạo ảnh nhận u lãnh, vô thanh vô tức, không hề có dấu hiệu, xuyên qua thân thể bọn hắn.

Trong đó, Kim Dương gia chủ, căn bản không hề có bất cứ cơ hội phản kháng hay tránh né nào, trái tim bị ảnh nhận u lãnh kia đâm thủng, sinh cơ biến mất.

- Ngươi...

Kim Dương gia chủ vẫn duy trì động tác ngẩng đầu, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của “Tịch Sát Trưởng lão”.

Bịch...

Hắn ngã xuống trong vũng máu, trong mắt tràn ngập sợ hãi vô tận và không cam lòng, ngoài ra còn có một tia khó hiểu.

Bị giết không chút dấu hiệu nào, há có thể khiến Kim Dương gia chủ cảm thấy cam lòng?

Trước khi chết, hắn cũng không biết tên tuổi của đối phương.

Còn lão giả mũ rơm thì thân thể miễn cưỡng tránh đi nửa tấc, nhưng vẫn bị ảnh nhận u lãnh kia xuyên thủng ngực, sượt qua trái tim

- Tôn Giả tinh thông Ảnh Sát đạo, chẳng lẽ... Ngươi là vị “Tịch Sát Ảnh Tôn” năm xưa?

Trên mặt lão giả mũ rơm tràn đẩy hoảng sợ, ho khan mấy tiếng, khóe miệng ứa máu.

Điều duy nhất hắn có thể làm, đó là ngẩng đầu, nhìn lên vị “âm ảnh đội vương miện” vừa ám sát mình thành công.

Mặt khác.

Triệu Phong đứng yên tại chỗ, cưỡng chế sự kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ:

- Đây là thực lực của Tôn Giả Đan Nguyên cảnh sao?

Cường giả Đan Nguyên cảnh, Triệu Phong không phải chưa từng gặp.

Năm đó, tại đấu giá hội Thăng Long, sau đó là Chân Long hội, hắn đều đã gặp qua Tôn Giả.

Kẻ cả Giáo chủ Thiết Huyết giáo, cũng là Tôn Giả Đan Nguyên cảnh.

Thế nhưng thực sự nhìn thấy thực lực của Tôn Giả, thì đây vẫn là lần đầu tiên.

- Thực lực của Kim Dương gia chủ, tuyệt đối địch lại Nửa bước Đan Nguyên cảnh. Lão giả mũ rơm kia lại càng mạnh hơn, còn có cả huyết mạch đồng tử. Nếu như dưới tình huống bình thường ta muốn thoát khỏi hai người này thi cũng phải khốn đốn một phen...

Trong lòng Triệu Phong hồi lâu vẫn chưa thể bình ổn.

Hắn vốn cho rằng chiến lực của mình dưới Tôn Giả là vô địch, cho dù gặp phải Tôn Giả Đan Nguyên Cánh thì cũng có thể chống đỡ được đôi chút. Bây giờ xem ra, dự đoán của hắn vẫn có chút “chênh lệch”.

- Tịch Sát Trưởng lão này cũng không phải là Tôn Giả bình thường hắn tu hành Ảnh Sát đạo! Tại thời đại Xích Nguyệt, hắn chuyên môn phụ trách ám sát những cường giả đỉnh phong của Đại lục, Tôn Giả chết trong tay hắn cũng không ít. Lần huy hoàng nhất đó là từng tham dự ám sát Kiếm Tôn Diệp Vô Tà, thiếu chút nữa đã thành công...

Trong đầu Triệu Phong thanh âm của Khô Lâu đường chủ truyền đến.

Ảnh Sát đạo.

Tâm thần Triệu Phong thoáng run, thì ra Tịch Sát Trưởng lão này cũng không phải là Đan Nguyên Cánh bình thường mà là Tôn Giả tinh thông Ảnh Sát đạo, sở trường ám sát.

Khó trách Kim Dương gia chủ, thân mang huyết mạch Thánh Nhãn, lại không thể phát giác được trạng thái ẩn nấp của Tịch Sát Trưởng lão. Không những vậy, cả hai người thậm chí còn bị giải quyết nhanh như nhổ cỏ.

- Tịch Sát Trưởng lão, không ngờ ngươi đã khôi phục lại thực lực năm đó rồi, giải quyết hai con tôm nhỏ này cũng rất lưu loát.

Triệu Phong hời hợt nói, cũng không có biểu hiện kinh ngạc gì.

Hai con tôm nhỏ?

Nữ tử áo đen ở bên cạnh nghe vậy, thần sắc có chút cổ quái, gương mặt thoáng run rẩy một chút.

Người bị giết chính là gia chủ thế gia huyết mạch đồng tử mạnh nhất Đại lục a, vị còn lại, rất có thể chính là trưởng bối cao tầng của Kim Dương gia, thực lực đạt đến Nửa bước Đan Nguyên cảnh.

Đương nhiên.

Triệu Phong chẳng qua chỉ nói ngoài miệng là vậy thôi, nếu thật sự đối mặt với hai người này, e rằng hắn còn chạy nhanh hơn cả thỏ.

- U Cổ Đường chủ, nếu ngươi khôi phục lại thực lực đỉnh phong, thuật tinh thần quỷ bí, chế nhân trong vô hình, cũng ngang ngửa chẳng kém gì ta.

Tịch Sát Trưởng lão cũng không kinh ngạc, cũng không hề cảm thấy lời nói của Triệu Phong có chút cuồng vọng nào.

- U Cổ Đường chủ! Không ngờ ngươi...

Tinh thần và thể xác của lão giả mũ rơm đại chấn, hoảng sợ nghẹn ngào, trên mặt tràn ngập thần sắc bất đắc dĩ, cay đắng và hối hận.

Nếu như hai người biết được, đối tượng mà bọn họ đuổi giết chính là Đường chủ của Xích Nguyệt Ma Giáo năm xưa, e rằng cho bọn hắn một trăm cái lá gan, cũng không dám có ý niệm này trong đầu.

Bịch...

Lão giả mũ rơm không kiên trì được mấy nhịp hô hấp thì đã tuyệt khí bỏ mình

Tịch Sát Trưởng lão dù sao cũng sở trường Ảnh Sát đạo, cho dù sát chiêu không trúng chính giữa trái tim, thì việc giết chết một tên Nửa bước Đan Nguyên cảnh cũng hết sức dễ dàng

Ngắn ngủi trong vài nhịp hô hấp.

Kim Dương gia chủ và lão giả mũ rơm, lần lượt ngã trong vũng máu.

Quá trình bọn hắn bị giết, cùng với phương pháp Tịch Sát Trưởng lão ra tay, đều không ai nhìn thấy.

Kể cả Triệu Phong cũng không phản ứng kịp.

Vụt...

Quang ảnh hư ám bao phủ cả khu vực này, bỗng nhiên thu lại, chỉ còn lại Tịch Sát Trưởng lão đang đặt mình trong tầng quang ảnh âm u vặn vẹo mà thôi.

- U Cổ Đường chủ, tại sao ngươi lại trêu chọc vào Kim Dương gia? Lúc trước ta có nghe được một vài tin tức, ngươi phụ trách khối khu vực Bắc đại lục mà...

Tịch Sát Trưởng lão hạ xuống bên cạnh Triệu Phong.

Đứng cùng Tịch Sát Trưởng lão tại khoảng cách gần như vậy, trong lòng Triệu Phong chợt dàng lên một trận hàn ý.

Cục diện của hắn lúc này, giống như đi trên dây thép bắc ngang qua hai vách núi.

Trước đó, Triệu Phong đã sớm nghĩ ra biện pháp ứng phó, tồn tại theo dõi mình từ đầu đến cuối, rất có khả năng là Tôn Giả.

Thế nhưng

Tịch Sát Trưởng lão này lại không phải là Đan Nguyên cảnh bình thường hắn tinh thòng ám sát. Triệu Phong ở trước mặt hắn, rất có thể sẽ không có chút lực hoàn thủ nào.

Dưới loại tình huống như vậy.

Triệu Phong càng không thể tỏ ra bối rối chút nào, để tránh lộ dấu vết.

Đồng thời hắn cũng cảnh cáo Khô Lâu đường chủ, nếu như có bất kỳ dị động nào, bản thân chỉ cần một ý niệm là sẽ dồn hắn vào tử địa.

Khô Lâu đường chủ cũng rất thành thực, hắn tự nhiên minh bạch, tốc độ Triệu Phong giết hắn, tuyệt đối nhanh hơn Tịch Sát Trưởng lão giết Triệu Phong rất nhiều.

- Tình huống phía Bắc đại lục, cũng không lạc quan lắm...

Triệu Phong than khổ một tiếng, căn cứ theo tin tức mà Khô Lâu đường chủ cung cấp, tiến hành chọn lọc, tận lực nói những lời lập lờ nước đôi hoặc không rõ ràng

- Ta tọa trấn Trung Đại lục, bên này gặp phải áp lực càng lớn hơn.

Tịch Sát Trưởng lão khẽ lắc đầu.

Từ chỗ Tịch Sát Trưởng lão. Triệu Phong cũng biết được một số tình huống

Thì ra trong bố cục của Xích Nguyệt Ma Giáo, Trung Đại lục mới là vị trí trọng yếu nhất, tuyệt đại đa số cường giả, đều bố trí ở nơi này.

Hết thảy những việc này, đều vì ứng phó với một thế lực cường đại siêu nhiên, đó là liên minh Thánh Vực.

- Đúng rồi, gần đây có một Đại quốc, còn có một vị Đường chủ, ngươi có muốn gặp mặt hay không? Hơn nữa, Giáo chủ đại nhân cũng ở Trung Đại lục, không lâu nữa sẽ xuất quan...

Câu nói tiếp theo của Tịch Sát Trưởng lão lại khiến cho Triệu Phong hãi hùng khiếp vía một phen.

Hắn không ngờ rằng chính mình đã lọt vào hạch tâm đại bản doanh của Xích Nguyệt Ma Giáo.

Nhất là khi đề cập tới “Xích Nguyệt giáo chủ” cũng ở Trung Đại lục, còn có khả năng sẽ gặp mặt, Triệu Phong gần như kích động muốn “nhanh chân bỏ chạy”.

Cũng may tâm linh tố chất của Triệu Phong đủ mạnh, biết rõ bản thân không thể bối rối, càng không thể lập tức bỏ chạy được.

- Haizz, ta cũng rất muốn gặp Giáo chủ đại nhân. Chẳng qua, bên phía Bắc đại lục, cục diện vẫn còn rối rắm vô cùng, nếu không nhanh chóng xử lý, hậu quả thiết tưởng không chịu nội Hơn nữa, ta phải nắm chặt thời gian này, khôi phục thực lực, nhằm ứng phó với đại thế sắp diễn ra...

Vẻ mặt Triệu Phong có vài phần bất đắc dĩ.

Tịch Sát Trưởng lão liên tục giữ lại, nhưng đều bị Triệu Phong cự tuyệt.

- Được rồi, ngươi lấy đại cục làm trọng, như vậy cũng không sai.

Tịch Sát Trưởng lão cũng không miễn cưỡng.

Sau đó.

Trong mãnh u lâm này, hai đại cự đầu của Xích Nguyệt Ma Giáo, lén trao đổi một ít sự vụ cơ mật, sau đó mới cáo từ.

Toàn bộ quá trình, Triệu Phong đều cẩn thận vô cùng.

Nếu không phải trong tay hắn có át chủ bài “Ngọc Long bảo hộ”, thì chắc chắn sẽ không bao giờ loại kế hoạch như vậy.

Nửa tháng sau, tại Kim Dương Thành Thành.

Vụt...

Một luồng khí tức cường đại không thể hình dung, lướt qua trời mây, bay qua trên Kim Dương Thánh Thành.

- Người nào!

Nhóm canh phòng cổng thành, lập tức nhìn thấy một đoàn ánh sáng rực rỡ mỹ lệ, từ trên trời giáng xuống

Ánh sáng mỹ lệ kia, phảng phất như rực sáng trong thiên địa, khiến người khác có cảm giác tâm linh và thị giác bị trùng kích mãnh liệt.

- Triệu Phong có ở đây không?

Người tới là một thanh niên tóc đen, ánh mắt thâm thúy mênh mông rộng rãi như tinh không hắc ám.

Thanh niên kia đứng chắp tay, nhất cử nhất động đều có một loại ý chí cường đại không thể hình dung xuyên thấu tâm linh, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.

Triệu Phong?

Trên cổng thành, rất nhiều cường giả của Kim Dương Thánh Thành, đều bị kinh động Thạnh niên vừa đến, khí tóc thật sự quá mạnh mẽ, loại tự tin cường đại vô hình này, phảng phất có thể phá hủy hết thảy.

- Là hắn... Vũ Thiên Ngô!

Không biết là ai, đột nhiên kinh hô một tiếng, dường như nhận ra thân phận của thanh niên tóc đen.

Chỉ trong thoáng chốc, Kim Dương Thánh Thành đã chấn động

- Không ngờ là hắn! Thiên Kiêu Chi Vương, vô địch trong đám thế hệ trẻ của Đại lục.

- Nửa tháng trước, tên yêu nghiệt kia vừa đi, bây giờ lại một tên đến nữa.

Thành viên Kim Dương gia, từ trên xuống dưới đều có cảm giác bất lực.

Nửa tháng trước.

Triệu Phong quét ngang Chân Long Trà Hội, chiến bại Tam Nhãn Thánh Tử, cướp đi danh hiệu huyết mạch đồng tử mạnh nhất Đại lục.

Điều này đối với Kim Dương gia mà nói, không thể nghi ngờ, chính là đả kích cực lớn.

Nhưng bây giờ, một vị Thiên Kiêu Chi Vương nổi danh ngang với Triệu Phong lại đến.

Luận uy danh, trước khi diễn ra Trà Hội, Vũ Thiên Ngô thậm chí còn trên cả Triệu Phong

Bởi vì, Chân Long hội trước, Vũ Thiên Ngô là đệ nhất.

Hơn nữa, tại Thánh Vực Chân Long Hội lần này, Triệu Phong cũng không chiến thắng Vũ Thiên Ngô.

- Vũ Thiên Ngô, Chân Long Trà Hội đã chấm dứt rồi.

Một thanh âm nóng giận lo lắng từ Kim Dương Thánh Thành truyền đến.

Vụt...

Một thạnh niên tóc vàng thân hình như đao gọt, trên trán có một con mắt khép kín, xuất hiện trên bầu trời.

Người đến, chính là Tam Nhãn Thánh Tử.

Sau lần thất bại trước, tâm tình Tam Nhãn Thánh Tử cực kỳ không tốt, trong Thánh Thành này, cũng không có người nào dám trêu chọc hắn.

Trước mắt, số người bị Tam Nhãn Thánh Tử giận cá chém thớt đánh chết, đã không dưới mười người.

Bởi vậy, Tam Nhãn Thánh Tử vừa xuất hiện, những người xung quanh Kim Dương Thánh Thành đều câm như hến, rất sợ bị Tam Nhãn Thánh Tử giận chó đánh mèo.

Tam Nhãn Thánh Tử nhìn thấy Vũ Thiên Ngô, đương nhiên vẻ mặt không dễ nhìn lắm.

Chân Long Trà Hội lần này, hắn vốn cho rằng chỉ có Vũ Thiên Ngô là đối thủ, chẳng ngờ, đối phương căn bản không hề tới.

Cuối cùng, Tam Nhãn Thánh Tử thảm bại, phụ thân đi đâu không rõ, ngọn lửa giận trong lòng, dưới áp lực cực lớn, lại không có chỗ phát tiết.

- Ngươi chính là Tam Nhãn Thánh Tử?

Ánh mắt Vũ Thiên Ngô lóe lên, dường như biết đại danh của thanh niên đối diện.

Trong lòng Tam Nhãn Thánh Tử có chút thoải mái, hừ lạnh một tiếng:

- Vũ Thiên Ngô, Chân Long Trà Hội ngươi không tham gia, bây giờ lại đến Kim Dương Thánh Thành, đừng cho rằng Kim Dương Thắng Thiên ta dễ ức hiếp, muốn khiêu chiến với ta như Triệu Phong.

- Không!

Vũ Thiên Ngô lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Chân Long Trà Hội? Ta không có hứng thú! Ta tới tìm Triệu Phong... Hắn là đối thủ duy nhất của ta.

Nghe thấy lời này, Tam Nhãn Thánh Tử vừa mới binh định nộ khí, thiếu chút nửa đã tức bể phổi.

Lý nào lại như vậy!

Thật sụ quá cuồng ngạo!

Hai đại Thiên Kiêu Chi Vương đương thời Triệu Phong thì mang theo thái độ “khiêm tốn học tập” mà đến Kim Dương Thánh Thành.

Còn kẻ còn lại thì thái độ cực kỳ tự phụ và cuồng vọng.

- Có ai biết, Triệu Phong đi đâu không?

Ánh mắt Vũ Thiên Ngô nhàn nhạt quét qua đám người.

Nhưng không ai dám trà lời hắn, mọi người đều sợ chọc giận Tam Nhãn Thánh Tử.

Vũ Thiên Ngô cũng không dừng lại, liền xoay người rơi đi, miệng lẩm bẩm:

- Ta đến Thiên Bồng đại quốc vậy.