Chúa Tể Chi Vương

Chương 522: Bình yên trở về




Không nhận được đáp án, toàn thân Vũ Thiên Ngô lóe lên một tầng huyền quang mỹ lệ, bay ra khỏi Kim Dương gia.

Dứt lời liền rời đi.

Mọi người trong Kim Dương Thanh Thanh, đều sững sờ.

Nhìn lời nói và hành động của Vũ Thiên Ngô, giống như hắn không hề có hứng thú đối với Tam Nhãn Thánh Tử hoặc Chân Long Trà Hội vậy.

- Hừ, muốn đi sao?

Trong mắt Tam Nhãn Thánh Tử lộ ra một tia tức giận, loại cảm giác bị khinh thường này, càng khiến ngọn lửa giận trong lòng hắn triệt để bùng cháy.

Vụt...

Tam Nhãn Thánh Tử hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo kim quang rực rỡ kinh người, từ Kim Dương Thánh Thành bay ra, lao thẳng đến Vũ Thiên Ngô.

- Có gì chỉ giáo?

Vũ Thiên Ngô dừng lại trên tầng mây, chắp tay lạnh lùng nhìn Tam Nhãn Thánh Tử.

- Vũ Thiên Ngô, giữa ta và ngươi... Vẫn còn một trận chiến.

Toàn thân Tam Nhãn Thánh Tử ngưng kết một tầng kim văn rực rỡ, con mắt thứ ba trên trán mở ra, giống như một vầng Kim Dương diệu thể, phát ra liệt quang chói mắt.

Luồng khí tức Đồng lực vô hình màu vàng này, thẩm thấu hư không, đập thẳng vào mặt, khí thế kinh triệt tâm hồn.

Cho dù là những thiên kiêu cái thế khác đối diện với Tam Nhãn Thánh Tử, cũng khó có thể chính diện chống lại luồng khí tức này.

- Không hổ là đệ nhất Chân Long hội khóa trước, chỉ tiếc, đây không phải là thời đại của ngươi. Hơn nữa, mấy trăm năm qua, Kim Dương gia vẫn là bại tướng dưới tay Vũ gia ta.

Vũ Thiên Ngô có chút tiếc hận.

- Tiểu nhi vô tri, năm xưa lúc ta quét ngang Chân Long hội, lúc đó ngươi vẫn còn mặc tã...

Tam Nhãn Thánh Tử nhướng mày, không giận mà cười.

Mặc dù đã sớm nghe nói Vũ Thiên Ngô tự phụ, nhưng nghe hắn nói vậy, mọi người đều giật mình.

Tam Nhãn Thánh Tử trước Vũ Thiên Ngô, đã hai lần giành hạng nhất trên Chân Long hội, có thể nói là tiền bối của Vũ Thiên Ngô.

Luận tư lịch, tu vi, Tam Nhãn Thánh Tử đều trên Vũ Thiên Ngô.

- Chiến đi!

Vũ Thiên Ngô dứt khoát nói, trên người dâng lên một luồng chiến ý vô hình cường đại.

Hiển nhiên, Vũ Thiên Ngô cũng đã nghe qua uy danh của Tam Nhãn Thánh Tử, mà đối phương quả thật hoàn toàn có tư cách làm đối thủ của mình.

- Trận chiến này, ta sẽ đoạt lại vinh quang vốn thuộc về Kim Dương gia.

Tam Nhãn Thánh Tử kích phát toàn thân huyết mạch, “con mắt thứ ba” trên trán tập trung vào Vũ Thiên Ngô, Đồng lực màu vàng vô hình vô chất, thâm thấu hư không, thiêu đốt tâm linh.

Thân hình Vũ Thiên Ngô có chút trầm xuống, bốn phía hư không giống như bị lực lượng nào đó trói buộc hạn chế.

Kim Hư Long Dương Trảo!

Kim văn trên tay Tam Nhãn Thánh Tử di động, bỗng nhiên xuất ra một trào, quang trào kim văn cực lớn, dài hơn mười trượng, nổi lên một tầng đỏ thảm, bao phủ cả mảnh hư không

Vụt...

Một trảo kinh người này, mơ hồ chấn động hư không kết hợp với huyết mạch Thánh Nhãn tập trung khóa chặt, quả là sự phối hợp tuyệt diệu.

Cho dù là cường giả Chân Chủ cập đỉnh phong gặp phải công kích như vậy, cũng phải động dung rất khó chính diện chống lại.

Vũ Thiên Ngô đứng yên tại chỗ, không tránh không né, cũng mặc kệ có bị huyết mạch Thánh Nhãn tập trung hay không

- Phá!

Không hề suy nghĩ nhiều, Vũ Thiên Ngõ bổ ra một chưởng cực kỳ đơn giản, kèm theo đó là một loại khí thế bễ nghễ hết thảy.

Mắt thường chỉ thấy một đạo chưởng quang mỹ lệ, giống như cực quang thần bí trong thiên địa, chỉ trong khoảnh khắc trở thành trung tâm của thiên địa, dẫn dắt uy năng nguyên khí mênh mông bá đạo, phủ kín vạn vật.

Nếu như Triệu Phong ở đậy, nhất định sẽ giật mình, ý cảnh một chưởng của Vũ Thiên Ngô, so với cảnh giới tinh thần của Tôn Giả, tuy cách làm khác nhau, nhưng hiệu quả lại giống nhau đến kỳ diệu.

Nhưng loại ý cảnh của Vũ Thiên Ngô, chính là thông qua ý chí của bản thân để biểu đạt, hết sức đơn giản.

Rắc rắc...

Giữa tầng mây truyền đến một tiếng nổ vang rền, mọi người cách Kim Dương Thánh Thành vài dặm, chỉ cảm thấy một trận cuồng phong cát chạy, đập vào mặt.

Bịch bịch bịch...

Một vài người đang xem chiến trên cổng thành, bị dư âm sóng khí cường đại thôi bay, tràng diện hết sức hỗn loạn.

Một vài cường giả Chân Linh cảnh đều ngừng thở, quan sát tình huống trận chiến, đều lộ thân sắc cực kỳ hoảng sợ.

Trên bầu trời.

Chỉ thấy quang trảo kim văn cực lớn do Tam Nhãn Thánh Tử phát ra, lập tức bị xuyên thủng, nát thành từng mảnh.

Ọc...

Tam Nhãn Thánh Tử bạo lui vài bước, phun ra một búng máu, vẻ mặt hoảng sợ không thể tin nổi:

- Vô Song chiến kỹ? Không đúng, nó dường như còn sát nhập với loại ý cảnh Truyền thừa Ngoại Vực nào đó...

- Tam Nhãn Thánh Tử, nếu như ngươi không xuất ra bản lĩnh thực sự, e rằng ngay cả một chút cơ hội đánh một trận cũng không có.

Vũ Thiên Ngô cười ngạo nghễ.

Tam Nhãn Thánh Tử hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên ngưng trọng Trước khi giao phong hắn cho rằng Vũ Thiên Ngô có chút thua kém Triệu Phong mà đối phương lại không có huyết mạch đồng tử cường đại, bản thân mình có lẽ sẽ chiếm phần thắng

Nhưng khi chính thức giao thủ, Tam Nhãn Thánh Tử mới hiểu được sự đáng sợ thật sự của Vũ Thiên Ngô và Vũ gia.

Khó trách, những người thế hệ trước như phụ thân, đều bị Vũ gia giẫm nát dưới chân.

Thậm chí, mạnh như Triệu Phong cũng không thể đánh bại Vũ Thiên Ngô trên Chân Long hội.

- Tam Nhãn Thần Quang- Kim ô Phần Thế!

Con mắt thứ ba của Tam Nhãn Thánh Tử, giống như một vầng Diệu Nhật, kim quang rực

Phành...

Một đạo ánh sáng Kim Ô hình thái diễm điểu ba chân, hóa thành Liệt Dương Thần Quang xuyên qua bầu trời, chôn vùi vạn vật.

Một tia viêm khí cấm kỵ, xuyên thấu hư không phảng phất đốt cháy cả hư không

Giờ khắc này.

Bí pháp Tam Nhãn Thần Quang của Tam Nhãn Thánh Tử đã được thúc dục đến cực hạn, đồng thời phân liệt tinh thần, vật chất, còn đốt cháy phá hủy hết tất cả.

- Ha ha, như vậy còn có chút dáng vẻ.

Vũ Thiên Ngô cười dài một tiếng, lại lần nữa bổ ra một chưởng.

Vô Song Cái Thế!

Chỉ thấy một đạo cự cường cực quang thần bí rực rỡ, toàn thân lắp lánh một tia tinh quang lạnh lẽo như băng phảng phất như nuốt chửng, đồng hóa cả một mảnh thiên địa.

Phốc...

Cự chưởng cực quang kia cùng nguyên khí mênh mông cuồn cuộn trong thiên địa hô ứng, có một loại khí thế quét ngang thiên hạ, cái thế độc tôn bá đạo đến cực hạn, những nơi nó đi qua, tất cả mọi thứ đều bị nghiên nát.

- Trời đất.

Xa xa, đám cường giả trên Kim Dương Thánh Thành đều như ngừng thở, hãi hùng khiếp vía.

Trong phương viên vài dặm, phảng phất tràn ngập một chưởng cái thế vô song bễ nghễ kia, bầu trời Nhật Nguyệt đều giống như bị nuốt chững, tất cả đều ảm đạm thất sắc.

Tam Nhãn Thánh Tử dưới loại uy thể bá đạo vô biên này, cũng có cảm giác hết sức nhỏ bé.

Cho dù là phụ thân, thậm chí là vị Đại trưởng lão trong Tộc, cũng không thể nào mang đến cho hắn áp lực lớn như vậy.

Tam Nhãn Thần Quang, mặc dù có thể chôn vùi, phân giải vạn vật, thế nhưng công kích của hắn, giống như xuyên qua một ngọn núi lớn vô biên, bị lực lượng bá đạo trùng trùng điệp điệp ngăn cản và chôn vùi.

Đáng sợ hơn chính là.

Trong một chưởng của Vũ Thiên Ngô, có một loại ý chí tinh thần cường đại không thể hình dung, Tam Nhãn Thần Quang có thể phân liệt lực lượng tinh thần, cũng không chịu nổi một kích, hết thảy đều tan rã sụp đổ.

Ầm...

Đối diện với cự chưởng cực quang được tinh huy lạnh lẽo như băng vờn quanh, Tam Nhãn Thánh Tử không kiên trì nổi một nhịp hô hấp thì đã bị đánh bay ra ngoài.

Phành...

Thân thể của hắn bay ngược trong không trung, thổ ra vài búng máu, toàn thân đau nhức kịch liệt, thậm chí sắp sụp đổ.

- Điều này sao có thể? Đây là lực lượng của Chân Chủ cấp sao? Hắn có tu vi tiếp cận Chân Chủ cấp đại thành, nhưng ý chí tinh thần và cảnh giới hết sức cường đại, ngoại trừ Tôn Giả ra, không ai có thể sánh được...

Trong lòng Tam Nhãn Thánh Tử hết sức kinh hãi.

Tu vi của hai người đều không chênh lệch nhiều, thế nhưng “Vô Song Cái Thế” của Vũ Thiên Ngô, lại hoàn toàn nghiền nát bí thuật Tam Nhãn Thần Quang của hắn.

Sau khi thối lui vài trăm trượng

Tam Nhãn Thánh Tử miễn cưỡng ổn định thận hình, sắc mặt tái nhợt, ngay cả huyết mạch Thánh Nhãn cũng bị lực lượng tinh thần nghiền áp trùng kích.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta, cho dù là tại thời kỳ đỉnh phong nhất của ngươi.

Vũ Thiên Ngô nhàn nhạt thu tay lại.

Hiển nhiên, hắn cũng nhìn ra được nguyên khí và huyết mạch Đồng lực trong cơ thể Tam Nhãn Thánh Tử, có chút hao tổn, thậm chí nội thương còn chưa khôi phục.

Dù sao thì nữa tháng trước, sau trận chiến với Triệu Phong Tam Nhãn Thánh Tử cũng bị thương không nhẹ.

- Chẳng lẽ ngươi đã mở ra huyết mạch Chiến Thiên Vô Song trong truyền thuyết?

Tam Nhãn Thánh Tử hít sâu một hơi.

- Huyết mạch Chiến Thiên Vô Song? Chỉ khi gặp được đối thủ mạnh hơn ta, mới có thể kích phát huyết mạch Chiến Thiên Vô Song này. Ngươi... Còn chưa có tư cách đó.

Vũ Thiên Ngô cười ngạo nghễ, dùng tư thái của người chiến thắng phá không rời đi.

Thể xác và tinh thần của Tam Nhãn Thánh Tử đều chấn động thần sắc ảm đạm, hết thảy cảm xúc sỉ nhục, ủy khuất, phẫn nộ, đều không có chỗ phát tiết.

Vũ Thiên Ngô chiến thắng hắn với ưu thế áp đảo.

Hắn thua không oan.

Nhưng khác với Triệu Phong Vũ Thiên Ngô cường đại, bá đạo, tụ tin, thậm chí là tụ phụ, vừa ra tay đã nghiền nát hết thảy, không hề đùa giỡn hay dây dưa chút nào.

Còn Triệu Phong thì khác, trước đó mặc dù Đồng lực chiếm ưu thế áp đảo, thế nhưng hắn vẫn ôm thái độ “khiêm tốn học tập”.

Nếu so sánh.

Tam Nhãn Thánh Tử lại càng thưởng thức Vũ Thiên Ngô hơn, tên Triệu Phong kia quả thực là một tên tiểu tặc “đạo văn” cực kỳ đáng kinh tởm

Kim Dương Thánh Thành.

Đám cường giả đưa mắt nhìn Vũ Thiên Ngô với tư thế thần võ oai hùng cao ngạo rời đi, trong lòng rung động không thôi.

Giờ phút này.

Tất cả mọi người đều có một loại giác ngộ.

Đó chính là thời đại của Tam Nhãn Thánh Tử, quả thật đã trở thành quá khứ.

Thời đại này, thuộc về hai đại Thiên Kiêu Chi Vương.

- Vũ Thiên Ngô, nhất định sẽ đi tìm Triệu Phong khiêu chiến.

- Hai đại Thiên Kiêu Chi Vương, đứng trên đỉnh cao của mấy chục thời đại, không biết ai mới thật sự là Vương Giả?

Phần đông thân ảnh trên Kim Dương Thánh Thành, đều mơ hồ sinh ra một tia hưng phấn, chờ mong

- Kim Dương Thắng Thiên, không ngờ “Thanh Hoa Vực” của ngươi, lại có thiên tài đáng sợ như vậy. Cho dù là những Chân Long thiên tài đỉnh cao trong “Tam Thánh Điện” cũng không hơn gì những người này.

Một thanh niên mày rậm xuất hiện bên cạnh Tam Nhãn Thánh Tử.

Tam Nhãn Thánh Tử không trả lời, xem như chấp nhận với lời nói đó.

- Hai đại thiên tài như vậy, nếu như có thể đề cử tới “Tam Thánh Điện”, chắc chắn sẽ lập được công lớn.

Thanh niên mày rậm tiếp tục nói, dáng vẻ có chút kích động

- Đề cử bọn hắn đi Tam Thánh Điện? Không tuyệt đối không được.

Tam Nhãn Thánh Tử hét lên một tiếng.

- Kim Dương Thắng Thiên, đây chính là cơ hội lập công lớn. Nếu như Tông môn ban thưởng nói không chừng, ta và ngươi đều sẽ có đột phá và kỳ ngộ.

Thanh niên mày rậm có chút bất mãn.

- Đầu tiên, Vũ Thiên Ngô kia tuyệt đối không thể gia nhập Tam Thánh Điện. Vũ gia tại Ngoại Vực có bối cảnh quan hệ rất lớn, thiên tài tuyệt đỉnh từ trước tới nay đều sẽ không đưa đến Tam Thánh Điện. Nếu như ta đoán không sai, Vũ Thiên Ngô này sẽ vội vàng đi tìm Triệu Phong khiêu chiến, hẳn là không lâu sau sẽ rời khỏi Thanh Hoa Vực, tiến nhập đại thế lực thần bí ở Ngoại Vực, nội tình của thế lực này rất có thể còn vượt qua cả Tam Thánh Điện.

Tam Nhãn Thánh Tử giải thích.

- Thì ra là vậy.

Thanh niên mày rậm cũng không kỳ quái, dù sao thì thiên địa Ngoại Vực cũng quá rộng lớn, Thanh Hoa Vực chẳng qua chỉ là một hạt mè mà thôi.

- Nhưng tên Triệu Phong kia, sau lưng hẳn là không có cơ duyên như vậy.

Thanh niên mày rậm nhếch miệng, nỡ một nụ cười vui vẻ.

- Ngươi không thể làm vậy, nếu như tên tiểu tặc “đạo văn” xấu xa kia gia nhập Tam Thánh Điện, Kim Dương Thắng Thiên ta sẽ không còn chỗ đặt Chân trong Tông món nữa...

Tam Nhãn Thánh Tử thiếu chút nữa nổi điên.

Nếu để Triệu Phong gia nhập Tam Thánh Điện, huyết mạch Thánh Nhãn của hắn cũng sẽ không còn giá trị nữa, hết thảy đều sẽ bị vùi lấp dưới hào quang của Triệu Phong.

Mấy tháng sau.

Thiên Bồng đại quốc, Tổng Đà Thiết Huyết Giáo.

Một trận phong ảnh hồ quang điện, cấp tốc lao tới, vạch phá Chân trời, hạ xuống bên trong Tổng Đà.

- Trở lại rồi.

Người đến là một thiếu niên tóc lam, chính là Triệu Phong.

Nghĩ đến lần trước mạo hiếm, nói chuyện trong khoáng cách gần với Xích Nguyệt Trưởng lão cấp bậc Tôn Giả, cho đen bây giờ. Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Cũng may, trên đường trở về, sau một phen thăm dò, Triệu Phong cũng xác nhận mình không còn bị truy tung nữa.

Bây giờ, lúc trở về Tổng Đà Thiết Huyết Giáo, cuối cùng hắn cũng yên tâm, dù sao thi ở dãy cũng có Tôn Giả.