Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 6




Tô Quý chuẩn bị đón nhận những lời chọc tức cười nhạo, nhưng kiểu chế nhạo này khiến cô cảm thấy người kia chắc chắn có chút bất lực, Mặc Viễn Ninh mới nói hết một câu liền cúi đầu xuống ho khan vài tiếng.

Anh ho một lúc, mới lên tiếng đã bị nuốt âm cuối, nghe không giống ho khan mà giống như đang chịu đựng một cơn chấn động lớn.

Tô Quý nhìn ra ngoài hồi lâu, sau đó mới hoài nghi hỏi: “Anh đau dạ dày?”

Cô không do dự cho Mặc Viễn Ninh uống thuốc độc một năm, chỉ có hai lần anh xuất hiện bệnh trạng, những lần khác đều không hề thấy có gì khác thường.

Nếu như không phải sau đó nghi ngờ độc dược cô bỏ vào trong bát súp mỗi ngày chẳng có hiệu quả gì, cô cũng sẽ không mạo hiểm lật bài ngửa với anh.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Quý cũng cảm thấy có thể mình khiến Mặc Viễn Ninh trúng độc mãn tính, trên người anh nếu có bệnh, cũng chỉ có bệnh dạ dày mà thôi.

Chỉ là cô nhớ bệnh đau dạ dày của anh không hề nghiêm trọng, sau khi kết hôn được đầu bếp nhà họ Tô chú ý kỹ lưỡng, rất lâu đều chưa hề tái phát.

Sắc mặt Mặc Viễn Ninh tái nhợt, trán cũng đổ mồ hôi, nghe cô hỏi vậy cũng không phủ nhận, chỉ vừa cười vừa nói: “Chờ một lát nữa sẽ ổn thôi.”

Anh nói xong cười có chút áy náy: “Chờ lâu quá rồi, trong bếp còn món sò chưng trứng, phiềm em tự lấy ra ăn nhé.”

Hóa ra là còn một món nữa, Tô Quý nói mình ăn nhanh quá, quét sạch cả bàn đồ ăn no nê rồi, chỉ có thể nói: “Tôi ăn no rồi, anh còn chưa ăn gì, bát trứng kia anh để lại ăn đi.”

Cô chỉ là thuận miệng nói vậy, Mặc Viễn Ninh liền giương mắt lên, đôi đồng tử sâu hun hút cũng dịu dàng không thể tin nổi.

Tô Quý nhìn anh cười với mình, ngữ khí cũng nhẹ nhàng chậm trở lại: “Cảm ơn.”

Cảm ơn làm cái quái gì, nhà này của anh, đồ anh ăn làm, cô ăn no rồi, chỉ còn một bát trứng để phần anh mà thôi.

Tô Quý cảm thấy anh thật sự đau quá nên hồ đồ rồi, cô suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn quyết định nói mục đích chủ yếu cô tìm anh: “Bát đũa không ai dọn cả.”

Mặc Viễn Ninh nghe xong ngược lại cười rộ lên, nhịn không được lại ho hai tiếng mới nói: “Để đó là được rồi.”

Tô Quý do dự một lát, đúng là cô vẫn không có dũng khí bỏ rơi người trước mặt đang đau đớn đổ mồ hôi, vươn cánh tay đến trước mặt anh: “Anh có muốn nghỉ ngơi không? Tôi vịn anh về phòng.”

Sắc mặt Mặc Viễn Ninh nhìn cô không tình nguyện lắm, giật giật khóe môi: “Được, cảm ơn em.”

Anh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, căn bản không chuyển chút sức lực nào sang người cô, mà là tự đứng thẳng người dậy.

Anh đã khí phách như vậy, Tô Quý cũng không nhiều lời, hỏi: “Phòng anh ở đâu?”

Mặc Viễn Ninh nhìn cô, cong khóe môi: “Phòng lần trước em ngủ.”

Tô Quý lập tức cảm thấy mình hỏi thừa, biệt thự này vốn không lớn, căn phòng ngày đó cô tỉnh dậy hiển nhiên là phòng chủ.

Chỉ là ngày đó cô không nghĩ nhiều, bây giờ vừa nghĩ đến việc mình thức dậy trên giường của Mặc Viễn Ninh, rõ ràng có chút xấu hổ.

Cũng may Mặc Viễn Ninh cũng không thừa hơi đi quan sát sắc mặt cô rồi giễu cợt, cô miễn cưỡng duy trì trấn tĩnh, dìu anh về phòng ngủ.

Mặc Viễn Ninh đi không nhnh nhưng cũng không tính là quá chậm, chỉ là lông mày vẫn không dãn ra dù chỉ một chút, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Tô Quý thấy tình hình của anh không ổn, không giống bộ dạng của người chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏi, thầm nghĩ không chừng hôm nay cô phải ở lại đây khá lâu.

Có lẽ thói quen nhiều năm ở chung đã thấm vào máu, sau khi đưa anh đến giường nằm xuống, đưa tay lên vuốt trán anh đang lấm tấm mồ hôi, ngón tay lướt qua gò má trên khuôn mặt tái nhợt: “Anh cần thuốc không? Ở đâu? Tôi đi lấy giúp anh.”

Mặc Viễn Ninh có chút vô lực tựa vào gối nhìn cô, ánh mắt đen thăm thẳm nhìn cô vô cùng thâm thúy, khiến Tô Quý không biết phải làm gì.

Anh cứ thế nhìn cô một lúc lâu, mới cười khẽ: “Trong tủ cốc ở phòng khác, gần phòng bếp.”

Tô Quý đón nhận ánh mắt anh, vô thức nói “À” rồi vội vàng rời giường, kéo cửa đi ra ngoài.

Sau khi xuống tầng cô mới nhớ, cô không biết anh cần lấy thuốc gì.

Cô mở tủ gỗ ra, thấy bên trong có mấy lọ thuốc, dứt khoát ôm tất cả ra, rồi rót một cốc nước ấm ở máy đun nước, mang hết lên tầng.

Tô đại tiểu thư rất ít khi chăm sóc người khác nên không có nhiều kinh nghiệm nhưng lúc ở cùng Mặc Viễn Ninh, khi anh đạu dạ dày buổi tối, cô đều rời giường mang thuốc và nước đến cho anh.

Lúc cha cô bệnh nặng và anh trai bị tai nạn, cũng có người chuyên chăm sóc, hơn phân nửa thời gian cô chỉ ở bên cạnh trò chuyện hoặc trông nom.

Chỉ có Mặc Viễn Ninh, bởi vì cô là vợ của anh, mấy năm qua cùng anh ngủ chung giường, có đôi khi so với người thân còn thân thiết hơn một chút.

Chưa kể khoảng cách giữ vợ chồng cũng là khoảng cách gần gũi nhất trên thế giới, lúc thân mật khăng khít có thể tuy hai mà một, ngay cả tính mạng và cuộc đời cũng có thể lấy ra sẻ chia, càng không nói đến những chuyện khác.

Nhưng một khi đã chia lìa sẽ trở thành người xa lạ không bằng cả bạn bè bình thường, thậm chí cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại.

Tô Quý cầm nước và thuốc vào, lúc đến trước cửa phòng ngủ của Mặc Viễn Ninh, đột nhiên giật mình: cô cảm thấy mình lại bị sập bẫy của anh, thậm chí là cái bẫy không cần điềm mật ngọt ngào - nếu không sao cô lại tự cảm thấy quan hệ giữa cô và anh lại trở nên mập mờ đến vậy?

Cô đẩy cửa phòng ra, ánh nắng giữa trưa chiếu qua bức rèm, Mặc Viễn Ninh nằm trên giường như lúc cô chưa rời đi, ánh nắng chiều vào một bên mặt, anh nhắm mắt lại, mí mắt tạo thành một hình vòng cung thật dài.

Cảnh tượng đó đẹp như tranh vẽ, Tô Quý khẽ nín thở, sau đó cô đến gần, muốn đánh thức anh dậy.

Lúc cô nhìn rõ mặt anh, cơ thể cô đột nhiên cứng ngắc.

Anh nằm nghiêng người, nhắm chặt hai mắt, bên môi tái nhợt có một dòng máu đỏ chảy ra.

Cô không biết mình đã kịp phản ứng như thế nào, cô còn có thể nhớ ra để cốc nước và thuốc lên tủ đầu giường, mới run rẩy đưa hai tay sờ lên mặt anh.

Người anh hơi lạnh, nhưng không phải lạnh hoàn toàn, cô để ý ngực anh vẫn phập phồng có chút bất ổn, đó là chút tỉnh táo cuối cùng của cô.

Nhưng khi cô ôm lấy bờ vai anh, nâng đầu anh lên, nhìn thấy một bên mặt gối đã bị nhuộm đỏ một mảng, trong đầu cô cảm thấy có thứ gì đó đang nổ tung, không thể suy nghĩ được gì nữa.

Toàn thân cô run rẩy, dùng ngón tay lau vết máu bên môi anh, cô phát hiện bất kể cô cố sức lau như thế nào máu vẫn tràn ra, cô liền cúi người đưa trán đến áp lên trán anh.

Cô muốn gọi anh nhưng không thể thốt ra bất cứ câu nào, mãi cho đến khi cô thấy người đang bị cô ôm chặt hắng giọng ho vài cái, sau đó mới thều thào nói: “Tiểu Nguyệt...”

Vành mắt cô bắt đầu chua xót, cô nhớ sau khi ly hôn, anh đã sớm thay đổi cách xưng hô với cô, anh còn gọi cô là “Tiểu Nguyệt”, nhưng hơn phân nửa trong đó là sự đùa giỡn chế nhạo. Còn những lúc khác, anh đều gọi cô là “Cô Tô”, cô đáp lại anh bằng “Anh Mặc”.

Nhưng bây giờ anh gọi cô là “Tiểu Nguyệt”, trong giọng nói vô lực đã không có bất cứ ý gì khác, chỉ có dịu dàng và sủng nịnh.

“Anh...” Tô Quý gắng sức trấn an trái tim mình, mới miễn cưỡng nói tiếp, “Nôn ra máu.”

Mặc Viễn Ninh “Ừm” một tiếng, thần trí của anh dường như vô cùng tỉnh táo, giọng nói tuy hơi nhỏ, nhưng vẫn rõ ràng: “Là chảy máu dạ dày...Không sao đâu, một lúc thôi sẽ hết.”

Tô Quý sững sờ, đột nhiên nhớ lúc nãy trong nhà vệ sinh anh cũng nói tương tự: “Chờ lát nữa sẽ ổn thôi.”

Sau khi kịp phản ứng, Tô Quý nổi cáu: “Vừa rồi anh bắt đầu bị chảy máu dạ dày hả?”

Mặc Viễn Ninh cứ như thể thật sự không biết đây là chuyện rất lớn, nhắm mắt lại một lần nữa, thuận miệng trả lời: “Dọn dẹp nhà vệ sinh dễ thôi...không phải giặt ga giường đâu...”

Tô Quý cảm thấy khó thở, cắn răng thẳng thừng nói: “Đi với tôi đến bệnh viện!”

Cô nói xong, đợi một lúc không thấy Mặc Viễn Ninh đáp lại, liền mượn ánh sáng mặt trời cẩn thận dò xét anh, nhìn thấy mi tâm anh nhíu chặt lại, mặt cắt không còn giọt máu.

Tô Quý lập tức nhận ra, cô nói nhiều với anh như vậy cũng như đang tự nói nhảm: anh thoạt nhìn vô cùng thanh tỉnh, thật ra đã sớm mất máu quá nhiều, lâm vào trạng thái nửa hôn mê.

Vội vàng vỗ vỗ vào mặt anh, Tô Quý nhìn anh khẽ mở mắt, cô ngay lập tức nói: “Tôi đưa anh đến bệnh viện, không được ngủ!”

Nơi vắng vẻ này cách bệnh viện khá xa, nếu như đợi xe cứu thương đến, chi bằng lái xe đi còn nhanh hơn, nhưng trạng thái của Mặc Viễn Ninh như vậy, cô không biết anh có thể tự đi đến gara được không.

Anh lặng yên không một tiếng động nhưng lại nôn ra rất nhiều máu, dù vẫn cố gắng giữ bộ dạng tỉnh táo, nhưng lần này trong ánh mắt cũng bắt đầu có chút mơ hồ.

Tô Quý nhìn anh vừa mới co giật, bên môi lại chảy xuống một vệt máu tươi, cuống đến mức chẳng quan tâm gì nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh, nói: “Viễn Ninh, đi với em đi, anh muốn gì em cũng đồng ý, có được không?”

Cô vừa thúc giục vừa dỗ dành, thật vất vả mới khiến anh tỉnh lại lần nữa, lần này lúc cô đỡ cánh tay anh, anh cũng không có chút khách sáo nào, hơn phân nửa thể trọng đều chuyển hết lên vai cô.

Đến khi đưa anh lên xe xong, Tô Quý đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô không dám chậm trễ dù chỉ một phút, đặt anh ở ghế lái phụ, hạ thấp ghế xuống hết mức để anh nằm thẳng, thắt dây an toàn rồi chạy sang ghế lái khởi động ô tô.

Trên đường Tô Quý không ngừng gọi tên Mặc Viễn Ninh, không ngừng quay đầu sang xem tình hình của anh thế nào.

Cũng không biết anh có nghị lực phi thường đến mức nào, hay câu cô nói đồng ý tất cả những gì anh muốn khiến anh ghi tạc trong lòng, mà mãi cho đến khi đến bệnh viện, Mặc Viễn Ninh vẫn chưa mê man bất tỉnh.

Tô Quý đánh thẳng xe vào cửa khoa cấp cứu bệnh viện, lúc đó là lúc bệnh viện đang đông đúc, người đi qua đi lại không ít, cô lại ngang ngược mạnh mẽ lái xe đi vào, cho đến khi cửa xe tay lái phụ sát vào cửa kính khoa cấp cứu mới chịu dừng lại.

Xuống xe, cô vội vàng giữ chặt tay một bác sĩ đang đi ngang qua, Tô Quý gọi tăng cường hỗ trợ của bệnh viện: “Đem băng ca của các anh đến đây, nhanh!”

Trong khoa cấp cứu, vị bác sĩ kia từng gặp rất nhiều người nhà bệnh nhân lo lắng như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng biểu lộ như muốn ăn thịt người, dùng sức ở cánh tay bấu cánh tay anh ta đến mức đau nhức, thật đúng là hiếm thấy.

Vị bác sĩ kia cũng không dám chậm trễ thời gian cứu giúp người bệnh, vội vàng lớn tiếng quát lên, chỉ huy đồng sự mang băng ca đến di chuyển người bệnh.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, hôm nay người ngoài cửa phòng cấp cứu đặc biệt nhiều, có nhiều người còn vây quanh muốn nhìn vào trong xe, bị Tô Quý không chút khách khí đẩy ra.

Cô vốn bất chấp không quan tâm người ta bị làm sao, chỉ mở cửa xe, nhìn bác sĩ và y tá đưa anh lên băng ca.

Đường đi cũng không hề ngắn, trên đường anh không ngừng có dấu hiệu chảy máu, chẳng những ngực áo sơ mi dính một mảng máu lớn, mà ghế xe cũng bị dính một ít.

Cô nắm bàn tay lạnh ngắt của anh, cúi người hôn lên gương mặt anh: “Viễn Ninh, chúng ta đến bệnh viện rồi, kiên trì một chút sẽ ổn thôi.”

Ánh mắt anh có chút mệt mỏi, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, dường như sáng hẳn lên, anh nâng bàn tay lạnh như băng lên, đầu ngón tay khẽ vuốt qua gương mặt cô, hơi nhướn khóe môi: “Tiểu Nguyệt...đừng khóc...”

Bác sĩ và y tá đẩy băng ca đi, Tô Quý chạy theo vài bước rất nhanh, sau đó mới ý thức được anh vừa nói gì đó, cô giơ tay lên xoa khóe mắt mình, quả nhiên chạm vào một vết ướt.

Không nhiều cũng không ít, trùng hợp là một giọt nước mắt.

Cô đã từng thề sẽ không bao giờ...không bao giờ khóc trước mặt Mặc Viễn Ninh nữa, nhưng chính cô lại phá vỡ lời thề nhanh như vậy.

Cô nghĩ mình không thể lừa mình dối người được nữa, cô vì cái gì mà phải vội vàng đuổi Mặc Viễn Ninh đi, vì cái gì một bên hạ độc anh, một bên không có cách nào kiên trì.

Cô thuyết phục chính mình, đó là bởi vì cô không thể nhịn nổi anh nữa, nhưng thật ra là: dù cô hận Mặc Viễn Ninh thấu xương, dù cô hiểu anh rốt cuộc là kẻ lòng lang dạ sói như thế nào, cũng không thể xem như anh đã chết.

Cô mâu thuẫn như vậy, đấu tranh nội tâm như vậy, nên tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn một sự giải thoát.

Cô muốn giải thoát khỏi sự dịu dàng của Mặc Viễn Ninh, cũng muốn giải thoát tình yêu của mình dành cho Mặc Viễn Ninh.

Tô Quý nghĩ: Mặc Viễn Ninh nhất định là ma chướng (1), mà ma chướng này còn không thể tiêu tán được.

* Chú thích:

(1) ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chỉ những chướng ngại do ma quỷ gây ra.