Chứng Cứ Không Tiếng Động

Chương 26: Thỉnh cầu




Edit: Ling


"Cháu có một đứa con ngoài giá thú sao? Sao cháu không biết chuyện này?" Nguyễn Vi dở khóc dở cười nói.

Quách Ninh Giang gõ nhẹ lên cửa kính xe, đồng thời thở phào nhẹ nhõm: "Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi."

"Đội trưởng, sao chú lại nghĩ cháu có một đứa con ngoài giá thú vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Trực giác Nguyễn Vi nói cho cô biết, Quách Ninh Giang đột nhiên hỏi vấn đề quái dị như vậy, nhất định là lúc cô rời đi đã xảy ra chuyện gì đó.

"Chú cũng không biết nói cho cháu như thế nào, nói đơn giản chính là ngày hôm qua cục chúng ta đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ, khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, mang theo một chiếc cặp sách, nói muốn gặp cháu. Hơn nữa ngoại trừ câu này cậu bé cái gì cũng không chịu nói, nên bên trong cục rất nhiều người suy đoán, có lẽ cháu lúc tuổi còn trẻ đã có con riêng, bây giờ tới tìm người thân."

"Đội trưởng, chú cũng cảm thấy như vậy sao? Mười ba năm trước cháu mới có bao nhiêu tuổi, làm sao có thể có con trai được!" Nguyễn Vi bất mãn nói. Khuôn mặt già nua thường ngày luôn thong dong của Quách Ninh Giang xuất hiện biểu hiện xấu hổ hiếm thấy.

"Cũng trách chú, có điều đứa bé kia thực sự kỳ quái, chỉ gọi tên cháu, những người khác tất cả đều hờ hững. Nó cố chấp như vậy nên mọi người đều không nhịn được mà suy nghĩ lung tung."

"Thật sao?" Nguyễn Vi nghe vậy nắm chặt bàn tay đặt trên miệng suy nghĩ. Nhưng cho dù cô suy đi nghĩ lại, lục lọi tất cả ký ức, Nguyễn Vi cũng không thể nhớ được mình có biết một cậu bé nào như thế.

"Cháu có vẻ cũng không tin giống bọn chú, lẽ nào cháu cũng không nhận ra cậu bé này?" Quách Ninh Giang chú ý tới vẻ mặt của Nguyễn Vi. Ông sốt sắng hỏi. Nếu như Nguyễn Vi cũng không nhận ra cậu bé này thì sự việc lại phiền toái đây.

"Hay để cháu nói chuyện với cậu bé một lúc, không phải cậu bé vì tìm cháu mà đến sao." Nguyễn Vi nhìn Quách Ninh Giang rồi nói.

Quách Ninh Giang hiểu ý đạp nhanh chân ga, Nguyễn Vi thì lại đưa mắt về phía cửa sổ của xe.

Ngoài cửa xe mặt trời đã lên cao, ánh sáng rực rỡ soi rọi khắp nơi, nhưng Nguyễn Vi phát hiện, ngay ở xa xa, sau lưng những tòa nhà to lớn, bóng tối như con quái vật to lớn đang giương nanh múa vuốt như muốn nuốt trọn vạn vật.

----

Bên trong sở cảnh sát Đông thành, Nguyễn Vi hỏi thăm mới biết, cậu bé kia đang ăn cơm trưa ở nhà ăn. Cô cùng Quách Ninh Giang liền đi đến đó, ngoại trừ Lý Bình Uy được Quách Ninh Giang yêu cầu đi hoàn thành báo cáo lần công tác này.

Xa xa, còn chưa đến nhà ăn, Nguyễn Vi đã thấy được một thân ảnh nho nhỏ, điều là cô bất ngờ là, bên cạnh thân ảnh nho nhỏ ấy còn có một nàng bóng dáng quen thuộc.

"Trương pháp y, anh cũng ở đây sao?" Nguyễn Vi nhìn bé trai ngồi bên cạnh Trương Ức An rồi ngạc nhiên nói.

Trương Ức An cùng cậu bé đồng thời ngẩng đầu lên. Cậu bé hiển nhiên cũng không quen biết Nguyễn Vi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Trương Ức An thì lại nở nụ cười: "Cô đã về rồi à."

Nguyễn Vi cùng Quách Ninh Giang tiếp tục đi tới trước mặt hai người rồi dừng lại. Bé trai tò mò đánh giá Nguyễn Vi, Nguyễn Vi cũng tỉ mỉ quan sát từng chi tiết nhỏ trên người cậu.

Trang phục giản dị trên người cậu bé nói cho Nguyễn Vi, gia cảnh cậu cũng không tính là giàu có. Có điều tư thế ngồi đoan chính và diện mạo sạch sẽ lại cho Nguyễn Vi biết rằng đứa trẻ này hẳn được nuôi dạy rất tốt.

"Hết cách rồi, ai kêu cháu cứ nhất quyết muốn gặp cô đây." Nguyễn Vi nhìn cậu bé mỉm cười trêu ghẹo nói.

Bé trai nghe được Nguyễn Vi nói câu này có chút không rõ, nghi hoặc nhìn về phía Trương Ức An muốn được giúp đỡ. Trương Ức An dùng ánh mắt nói cho cậu biết đáp án, cậu bé rốt cục cũng dần dần ngộ ra.

"Cô chính là cảnh sát Nguyễn Vi sao?" Cậu bé đột nhiên đứng lên, hưng phấn nhưng lễ phép nói.

Nguyễn Vi ngồi xổm người xuống đối mặt với cậu bé. Cô tiện tay cầm tờ giấy trên bàn lau cái miệng bóng nhẫy của cậu: "Cháu có thể nói cho cô biết cháu tên là gì không?"

Mặt bé trai hơi đỏ lên, nhưng cũng không thẹn thùng. Sau hai ngày, Quách Ninh Giang rốt cuộc cũng biết tên của cậu bé.

"Cháu tên là Lôi Mục Dương."

Sau khi nghe được cậu bé nói ra tên của mình, Quách Ninh Giang lập tức chuồn ra khỏi nhà ăn, lấy điện thoại di động bấm một dãy số: "Cuối cùng cũng biết tên của đứa bé rồi, nó tên là Lôi Mục dương, các người nhanh nhanh đi điều tra một chút."

Làm xong, Quách Ninh Giang mới trở về nhà ăn, lúc này Nguyễn Vi đã ngồi xuống đối diện Lôi Mục Dương.

"Cô đã đến rồi, cháu có thể cho cô biết vì sao cháu đến tìm cô không?" Nguyễn Vi đã phát hiện Lôi Mục Dương là một cậu nhóc vô cùng thông minh, cho nên cô không hề quanh co lòng vòng, mà trực tiếp tiến vào vấn đề chính.

"Cháu hi vọng cô có thể giúp cháu." Lôi Mục Dương cực kỳ khẩn khoản nói, thanh âm non nớt mang theo chút nức nở, dáng vẻ đáng thương làm cho người khác đau lòng cực kỳ. Nhưng Nguyễn Vi cũng không trả lời ngay.

Lôi Mục Dương hiển nhiên không phải một đứa bé bình thường, thỉnh cầu của cậu cũng nhất định sẽ không bình thường, Nguyễn Vi nhất định phải cẩn thận mới được.

"Cháu cần cô giúp điều gì?"

Lôi Mục Dương hít sâu một hơi rồi bỗng nhiên rời đi vị trí của mình, cuối cùng trong khi mọi người đang không kịp ứng phó mà quỳ xuống đất.

"Cầu xin cô! Cầu xin cô hãy cứu lấy bố cháu! Ông ấy sắp chết rồi!"

Nguyễn Vi ngay lập đỡ Lôi Mục Dương dậy, đồng thời cô cũng nghe rõ thỉnh cầu của Lôi Mục Dương. Cuối cùng chỉ thấy cô khiếp sợ bắt lấy cánh tay Lôi Mục Dương: "Cháu nói cái gì?"

Nước mắt từ trong hốc mắt Lôi Mục Dương rơi ra. Cậu bé dùng thanh âm khiến lòng người tan nát nói: "Mẹ cháu đã chết. Cháu không thể không còn bố, cầu xin cô, cô hãy giúp bố cháu với!"

Tiếng nói của Lôi Mục Dương vừa cất lên, nhà ăn bỗng trở nên thật yên lặng. Cả ba người ở đây, nội tâm của ai cũng chấn động đến kinh người, bao gồm cả Trương Ức An.

Lôi Mục Dương trước đó đã nói cho Trương Ức An, cậu bé có một bí mật. Nhưng Trương Ức An làm thế nào cũng không nghĩ tới, bí mật của Lôi Mục Dương lại kinh người như thế.

"Cháu trước tiên hãy thật bình tĩnh, tỉ mỉ nói cho cô biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Nếu như có thể, cô nhất định sẽ giúp cháu." Nguyễn Vi tận lực ôn nhu động viên Lôi Mục Dương khiến cậu bé ngừng rơi nước mắt.

"Bọn họ đều nói là bố giết mẹ, nhưng cháu biết bố cháu sẽ không như thế làm. Bố cháu bị đổ oan! Cầu xin cô, cô nhất định phải giúp ông ấy."

Giống như một chuỗi pháo nã đạn đến vô tận, mỗi một lần đều khiến Nguyễn Vi chỉ muốn nổ tung. Và tiếng nổ tiếp theo đã gây chấn động lên màng nhĩ của cô.

"Dương Dương, cô tin tưởng cháu, nhưng cô mong cháu đảm bảo với cô, những gì cháu nói đều là sự thật đúng không?" Nguyễn Vi thật cẩn thận hỏi.

"Cháu bảo đảm! Bố không thể nào biết giết chết mẹ. Bố cháu bị oan uổng!"

Nguyễn Vi tận lực để duy trì sự trấn định của mình. Cô đang suy nghĩ độ tin cậy của trong lời Lôi Mục Dương nói. Nếu như Lôi Mục Dương nói đều là sự thực, vậy cậu bé đến cùng đã trải qua những gì? Nguyễn Vi không dám tưởng tượng.

Cùng lúc đó, một nghi vấn mới nảy ra trong đầu Nguyễn Vi.

Lôi Mục Dương còn nhỏ như vậy, làm sao lại biết mình? Cậu bé làm sao lại biết đến gặp mình để tìm sự trợ giúp? Cậu bé làm sao biết mình có thể giúp đỡ? Nguyễn Vi không hiểu.

"Dương Dương, cô hỏi cháu, vì sao cháu lại đến đây tìm cô?" Nguyễn Vi dường như nín thở lại,cô có một linh cảm bất an mãnh liệt.

"Có người nói cho cháu biết, cô có thể giúp cháu. Cô rất lợi hại, cô có thể giúp bố cháu rửa sạch oan khuất."

Trong nháy mắt, Nguyễn Vi hít vào một ngụm khí lạnh. Từ đỉnh đầu cô truyền xuống một trận tê dại, một luồng ý lạnh phảng phất từ lỗ chân lông thấm vào máu, cuối cùng thâm nhập vào tận cốt tủy.

"Ai? Ai nói cho cháu biết?"

Lôi Mục Dương do dự một lúc. Cậu bé không có che giấu, bởi vì người đó cũng không bắt cậu che giấu. Vì thế cậu mở cặp sách lấy lá thư đó giao cho Nguyễn Vi.

Trong bức thư, Nguyễn Vi thấy được bản tóm tắt vụ án Đổng Bình Văn giết vợ mà mình đã phá.Người viết còn đặc biệt chỉ ra, Nguyễn Vi là vị cảnh sát vô tư mà chính trực hiếm có, cô nhất định có thể giúp bố của Lôi Mục Dương rửa sạch oan khuất.

Trong thư thậm chí viết rõ địa điểm công tác của Nguyễn Vi, Cục cảnh sát Bạch thành.

Cuối cùng, ánh mắt Nguyễn Vi dừng lại ở chỗ ký tên. Cô chậm rãi đọc thầm cái tên như ma quỷ kia.

"Đổng Bình Văn."