Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 104: Dĩ dật đãi lao




(dùng khỏe ứng mệt)

Vừa lóe thân, hắn đã mang theo một đạo bạch quang mà xông về phía tượng đá. Có vẻ như nó đã cảm nhận được sự uy hiếp, tượng đá đó nhấc chiếc cự phủ trong tay, làm một bộ dạng đã chuẩn bị chiến đấu. Nhưng chân nó cũng không có dừng lại mà vẫn tiếp tục tới gần.

Mắt thấy đã tới tước mặt tượng đá, Lưu Phong mãnh liệt mà dừng lại, Bạch Long thương trong tay hắn duỗi ra, tận khả năng duỗi đai mà đâm tới hướng cái tượng đá kia.

Cả hai tay tượng đá đều nắm lấy Cự Phủ mà phách ra một trảm về phía trước, mục tiêu của nó chính là bản thân Lưu Phong, nó cũng không để ý tới cây trường thương này của hắn.

"Phốc!" Bạch Long thương đâm vào tượng đá, lưu lên người nó một lỗ nhỏ, thế nhưng Cự Phủ cũng đã bổ xuống dưới.

Lưu Phong lóe thân mà tránh Cự Phủ, Bạch Long thương lại một lần nữa duỗi ra, trước sau lại thêm mấy lần đâm trúng tượng đá.

Mỗi lần đâm ra Bạch Long thương đều chỉ có thể để lại trên người tượng đá một lỗ nhỏ, nhưng tượng đá thì không ngừng vung vẩy chiếc cự hỏi trong tay, chẳng qua động tác của nó có chút chậm chạp nên cũng không thể công kích được tới Lưu Phong.

Vì Lưu Phong còn muốn mình không mất kiểm soát nên hiện tại hắn vẫn cố gắng khống chế tốc độ ở một mức nhất định, tuy lực công kích của hắn vẫn không mạnh như trước, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc không khống chế được. Đây là nhờ sau khi hắn liên thủ với Lam Hiên Vũ rồi nhận được tăng phúc, thì chính hắn suy nghĩ ra được phương pháp này.

Hắn phát hiện, thứ mình sợ nhất cũng không phải lực công kích chưa đủ mà là không khống chế được, bởi vì một khi mất khống chế thì rất có thể sẽ làm cả bàn đều thua.

"Phong tử, trở về đi." Lam Hiên Vũ hướng về phía Lưu Phong hô lớn một tiếng. Lúc này Lưu Phong mới quay người, rất nhanh hắn đã trở lại tới bên người Lam Hiên Vũ.

"Động tác của gia hỏa này rất chậm, tuy phòng ngự mạnh nhưng thời gian dài thì hẳn là cũng không gánh được công kích của ta. Ta toàn lực ứng phó hẳn là sẽ có cơ hội đánh tan nó." Lưu Phong nhanh chóng mà nói những cảm nhận của mình.""

"Ừm, không vội, đợi nó gần chút nữa đã." Lam Hiên Vũ thấp giọng nói. Tượng đá tiếp tục hướng trước mf đi, một lát sau nó đã cách bọn họ không đến mười mét rồi.

Lam Hiên Vũ quay sang nói với Lưu Phong: "lát nữa hai ta toàn lực ra tay đánh tan nó."

Lam Hiên Vũ vừa nói vừa đem Kim văn Lam Ngân Thảo phóng xuất ra, sau đó đặt lên đầu vai Lưu Phong. Bchj Long Thương trong tay Lưu Phong lập tức phát sáng lên, hai con mắt của đầu rồng mở ra, một luồng khí tức mãnh liệt lập tức nở rộ.

Lúc này tượng đá cũng đã tới gần, Lưu Phong hô lên: "Ta tới trước."

Lời vừa nói xong hắn đã mãnh liệt mà nhảy ra ngoài, tốc độ đã nhanh hơn so với trước, chỉ một cái thoáng thân đã đến trước mặt tượng đá. Bạch Long thương như Giao Long ra biển mà đâm ra, trước khi cự phủ của tượng đá kịp bổ ra thì Bạch long thương cũng đã đâm vào ngực nó.

Mảnh đá bắn ra tung tóe, ngay tại ngực tượng đá bị đâm thủng một lỗ chừng mười phân. Lưu Phong chúi thương xuống, toàn thân hắn dựa thế mà bắn lên, chỉ nháy mắt sau cả người hắn đã bắn đến đỉnh đầu tượng đá, tránh được chiếc cự phủ của nó, cũng ngay lúc đó, Bạch Long thương mãnh liệt mà đâm xuống phía dưới.

Một tiếng "Phanh" vang lên, đầu tượng đá đã bị hắn nện nát vụn một bên. Lúc này, Lam Hiên Vũ cũng đã tiến tới, hắn linh hoạt mà tránh được cự phủ. Tay phải hắn nắm lại, từng tầng lân phiến màu vàng hiện lên, hắn nhìn tượng đá đang cầm cự phủ kia một hồi rồi mãnh liệt vung tới một quyền.

"Phanh", một tiếng trầm đục vang lên, tay phải của tượng đá cứ như vậy mà bị hắn đập nát, cự phủ rơi xuống đất. Lam Hiên Vũ lại bay ngược lên trời, lại là một quyền oanh xuống giữa bả vai của nó.

Bạch Long thương trong tay Lưu Phong phát ra từng đợt hào quang, từ không trung rơi xuống, trước sau đã tới ba lần đâm trúng đầu tượng đá, đơn giản chỉ cần đánh nát đầu nó là đủ.

"Oanh... Oành!"

Nháy mắt sau khi đầu nó bị phá nát thì cả người cũng đã sụp xuống, hóa thành một khối khối đá vụn mà rơi lả tả xuống đất. Lam Hiên Vũ vội vàng lui về phía sau, tránh đá vụn đập trúng.

"Quả nhiên là không được tốt lắm a!" Tiền Lỗi ở phía sau nói.

Lưu Phong chỉa mũi thương xuống đất, hắn linh hoạt mà lộn một vòng trên không trung rồi rơi xuống đỉnh đống đá, có vài phần uy thế. Hào quang trên Bạch Long thương đang chậm rãi tản đi, sự tăng phúc của Lam Hiên Vũ đối với hắn cũng dần biến mất.

Thả người rơi xuống, Lưu Phong hướng về phía Lam Hiên Vũ giơ ngón tay cái lên. Trên thực tế thì gần như do một mình Lam Hiên Vũ đánh tan tượng đá này, hơn nữa còn nhanh chóng lưu loát.

Lam Hiên Vũ cũng hướng Lưu Phong mà giơ ngón tay cái lên.

"Làm sao bây giờ?" Tiền Lỗi bị kích động mà đi tới. Nhìn sự phối hợp giữa Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong hắn cũng có chút kích động rồi. Ai không muốn thể hiện ra thực lực của mình trong khảo hạch đây!

Lam Hiên Vũ mỉm cười: "Không cần xử lý, cứ ở nơi này mà chờ xem." Hắn vừa nói vừa chỉ chỉ mặt đất, sau đó liền cứ như vậy mà khoanh chân ngồi xuống.

Bên phía bọn hắn này là ngõ cụt, phía sau là vách tường, trước mặt là đống đá, hắn ngồi xuống như vậy thì tất nhiên từ phía kia hang đá sẽ không thể nhìn thấy được gì, đống đá đã hoàn toàn che kín thân thể hắn.

"Tham sống sợ chết sao?" Tiền Lỗi nhìn Lam Hiên Vũ mà trợn mắt há hốc mồm.

Lam Hiên Vũ tức giận nói: "Nói khó nghe như vậy làm gì? Làm như chúng ta thế này gọi là dĩ dật đãi lao (dùng khỏe ứng mệt). Đợi ở chỗ này thì khả năng bị phát hiện sẽ rất nhỏ, hơn nữa, cũng không dễ gặp phải những trang bị khác trong mê cung. Ngồi đợi là được, chờ bọn hắn đánh nhau đến lúc tiêu hao không sai biệt lắm rồi đi cũng không muộn."

Biểu lộ của Lưu Phong cũng trở nên có chút cổ quái, hắn vừa mới thoải mái đầm đìa mà đánh tan tượng đá, đang chuẩn bị đại triển thân thủ, lại không nghĩ rằng Lam Hiên Vũ sẽ áp dụng cái chiến thuật như vậy.

"Hiên Vũ, không nghĩ tới ngươi cũng âm hiểm tới vậy, thực sự là không nhìn ra a!"

"Ta âm hiểm ở đâu rồi hả? Cái này gọi là chiến thuật." Lam Hiên Vũ làm ra một bộ dáng lẽ thẳng khí hùng mà nói.

"Được rồi."

Lưu Phong cùng Tiền Lỗi cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, đống đá đã che lấy thân thể cả ba một cách hoàn mỹ. Nếu từ bên kia hang đá mà nhìn về phía này sẽ chỉ thấy bên này là ngõ cụt, một ngõ cụt có một đống đá vụn, không hơn.

Lam Hiên Vũ cầm cái cự phủ tượng đá dùng khi nãy về đến bên cạnh mình, cự phủ rất nặng, nhưng lấy lực lượng của hắn thì vẫn có thể động đậy. Coi như là vũ khí thì cảm giác cũng không tệ lắm.

Lúc này, trong sân huấn luyện, bảy tám vị lão sư đang nhìn lên màn hình lớn trước mặt. Màn hình lớn chia làm mười ô hình ảnh, hiện ra động thái của mười tổ học viên. Các sư phụ bỗng nhiên gật đầu tán thưởng, rồi lại bỗng nhiên lắc đầu nhíu mày, hiển nhiên mỗi người đều có cách nhìn khác nhau với từng học viên khác nhau.

Mà từ đầu tới cuối, ánh mắt của Mục Trọng Thiên vẫn luôn nhìn chăm chú vào tổ của Lam Hiên Vũ, vì đã có tình huống lúc trước nên hiển nhiên hắn coi trọng Lam Hiên Vũ hơn hẳn những người khác.

Lam Hiên Vũ có thể lấy được hai cái thành tích Mười cộng cũng đã là vượt khỏi dự kiến của hắn. Hắn cũng không nghĩ Lam Hiên Vũ lại có trình độ tốt như vậy.Học kỳ đầu đã có thể không bị loại bỏ là rất tốt. Dù sao hồn lực của hắn đến bây giờ cũng mới chỉ có mười bốn cấp. Việc này đthấpới lớp thiếu niên năng động mà nói, thật sự là hơi thấp.

Theo hắn biết, tu vi cao nhất là Lữ Thiên Tầm, hiện tại hắn đã đột phá đến mười chín cấp, tiến thêm một bước tới gần cảnh giới hai hoàn, Loại đẳng cấp này mới là thứ học viện hy vọng thấy được.

Vì bồi dưỡng lớp thiếu niên năng động này, học viện không chỉ điều tập lực lượng lão sư tốt nhất học viện sơ cấp, mà thậm chí cả một ít lão sư học viện trung cấp cũng được phái tới dạy bọn hắn. Hiện tại, khóa cơ giáp của lớp thiếu niên năng động này chính là học sớm, nguyên bản là phải tới học viện trung cấp mới có thể mở dạy.

Cuộc thi thử giữa kỳ này được học viện vô cùng coi trọng, lúc này, người đứng ở giũa đám lão sư kia chính là phó viện trưởng của học viện. Chọn kỹ lựa khéo đệ tử, ba tháng tập huấn, thứ học viện hy vọng thấy được là bọn hắn có những biến hóa thoát thai hoán cốt, có như vậy thì sau này bọn hắn mới có thể làm rạng danh cho học viện a!

Tất nhiên Mục Trọng Thiên cũng thấy được cách ứng biến của bọn Lam Hiên Vũ khi chúng đối mặt với tượng đá.

"Ồ, lực công kích của tên Lưu Phong này..." rất nhanh, Mục Trọng Thiên đã chú ý tới, lúc Lưu Phong công kích tượng đá lần thứ hai thì lực công kích đã được tăng cường trên phạm vi lớn.Đúng là thực lực chỉnh thể của tượng đá này không mạnh, cũng vì phải cân nhắc đến việc đối kháng lẫn nhau giữa các học viên nên không thể làm bản thân mê cung quá lợi hại, nếu không sẽ dẫn đến việc tất cả mọi người không có cơ hội gặp nhau, không thể nghi ngờ đó chính là một việc không tốt.

Thế nhưng cái tốc độ giải quyết tượng đá này cũng quá nhanh a. Lưu Phong vừa mới phóng ra thế công đã trở nên khác trước hoàn toàn, đây là chuyện gì xảy ra vậy?