Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 192: Thực lực tuyệt đối




Dịch: Đức Thành

Lúc trước, Lương Thục Thi vẫn luôn không dùng tới hồn Kỹ thứ ba này chính là đang chờ cơ hội.

Lúc này, Kim Ti Ma Viên đánh về phía nàng, tất nhiên sẽ có thể ngăn cản tầm nhìn của Lam Hiên Vũ. Trong mắt nàng, Kim Ti Ma Viên chính là bị Lam Hiên Vũ khống chế, nên nàng mới cho rằng đây là thời cơ tốt nhất.

Sự thật chứng minh, Phân Quang Thiểm của nàng cực kỳ ưu tú, tránh được tất cả công kích, nàng vòng tới, đạp lên cánh tay tráng kiện của Kim Ti Ma Viên mà mượn lực bắn dựng lên, thân hình mảnh khảnh trực tiếp nhảy đến phía trên đầu Kim Ti Ma Viên. Hai tay nàng giơ cao Phân Quang Thứ, nhắm tới ngay mắt Kim Ti Ma Viên.

Vô luận là nhân loại hay Hồn Thú thì con mắt cũng đều là chỗ hiểm. Ngay cả bản thân Lương Thục Thi mình cũng không nghĩ mọi việc lại thuận lợi tới như vậy. Nếu nàng có thể dùng sức một mình đánh chết đầu hồn thú ba nghìn năm này... chỉ nghĩ cũng đủ làm cho người nhiệt huyết sôi trào a!

Về phần gã Thiên La học viện kia, chẳng qua chỉ là một gã tu vi nhị hoàn, khi hắn đã không còn đầu Kim ti ma viên này thì nàng có thể nắm chắc tuyệt đối.

Theo thân thể Lương Thục Thi bắn lên, Kim Ti Ma Viên đầu cũng dương mà đầu. Đúng lúc này, nàng đột nhiên phát hiện, tựa hồ nó đang hướng phía mình nhếch nhếch miệng, lại làm ra một cái biểu lộ chỉ nhân loại mới có. Giống như là... Cười khẩy?

Màu vàng! Trước mắt nàng đột nhiên biến thành một mảnh màu vàng chói. Trong chốc lát, Lương Thục Thi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, Phân Quang Thứ đã chuẩn bị bộc phát cũng đột nhiên trở nên vô lực.

"Rặc rặc!"

Kim Ti Ma Viên há miệng, một cái  cắn tới cổ Lương Thục Thi. Hàm răng sắc nhọn hàm răng đâm vào động mạch cổ, toàn thân thể nàng liền trở nên mềm nhũn trong nháy mắt. Đứng ở phía dưới, khóe miệng Lam Hiên Vũ thoáng co rút rồi một lát, hắn lẩm bẩm: "Hình như quá tàn nhẫn rồi." Tuy trên miệng nói như vậy nhưng trong tay hắn lại bắn ra một cây băng chùy, tinh chuẩn vô cùng mà đâm vào giữa vùng tim Lương Thục Thi, nàng, xong.

Một đoàn sáng màu đỏ lao nhanh mà đến, tràn vào cơ thể Lam Hiên Vũ.

Lương Thục Thi vẫn luôn được Băng Thiên Lương chiếu cố những ngày qua, điểm tích góp thực là không ít, chẳng qua giờ phút này chúng đã biến thành đồ của người khác.

"Phốc!"

Nữu Nhất Vĩ không cam lòng mà chậm rãi ngã xuống đất, trong nháy mắt khi hắn bắn ra cúc áo bạo thiển lần thứ ba, rốt cuộc Băng Thiên Lương đã tìm được cơ hội bắt phá bộ ngực của hắn.

Băng Thiên Lương không có nửa phần dừng lại, thậm chí không đi đuổi theo hai gã đang đào tẩu, cứ như vậy liền quay đi, mang theo năm người khác phóng thẳng đến hướng tiếng thét lúc trước.

Hắn có thể không lấy điểm tích lũy của Nữu Nhất Vĩ, nhưng không thể không cứu Lương Thục Thi.

Những người khác cũng không biết,  sở dĩ hắn không có tiếp nhận việc trúng tuyển sớm của Sử Lai Khắc vì một nguyên nhân rất đơn giản,  chính là không yên lòng để Lương Thục Thi dự thi một mình a!

Đó là một loại tình cảm ngây thơ, tựa như ca ca đối đãi muội muội, luôn phải bảo vệ nàng. Ít nhất, trong nội tâm Băng Thiên Lương là không có gì quan trọng hơn so với Lương Thục Thi.

Trong kế hoạch của Lam Hiên Vũ thì nhiệm vụ của Kim Ti Ma Viên là dẫn một tổ người đến đây, cho bọn hắn cơ hội tiêu diệt đối phương, mà Băng Thiên Lương bên này chắc chắn sẽ phải đuổi giết ba người Nữu Nhất Vĩ, như vậy, Lam Hiên Vũ đã có đủ thời gian để tranh thủ làm rất nhiều việc.

Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, Lam Hiên Vũ cũng không biết tầm quan trọng của Lương Thục Thi đối với Băng Thiên Lương. Bất quá, hắn cũng không nghĩ tới Nữu Nhất Vĩ lại có thể kiên trì lâu như vậy, cho nên băng thiên lương vẫn bị trễ một chút thời gian.

Thân thể Băng Thiên Lương gần như là vặn vẹo mà phóng về phía trước, tốc độ của hắn đã tăng lên tới cực hạn, tựa như một đạo thiểm điện mà bắn đi.

Lúc này, hai tròng mắt của hắn đã biến thành màu tím, có thể thấy từ rất xa. Đây là do hắn bỏ ra một cái giá rất lớn để dổi lấy một tuyệt học từ Đường Môn —— Tử Cực Ma Đồng!

Thị lực tốt đã cho hắn thấy bóng dáng làm mình lo lắng kia, nhưng  tại thời khắc này, hắn đã trừng mắt muốn nứt ra, bởi vì hắn thấy Lương Thục Thi bị Kim Ti Ma Viên cắn trúng, nháy mắt sau đó đã hóa thành bạch quang.

"Không ——" Băng Thiên Lương phẫn nộ gào lên, toàn thân vang lên một tiếng nổ vang như sấm.

Khảo hạch của Lương Thục Thi đã xong, cái này có nghĩa là rất có thể nàng sẽ không thể tiến vào Sử Lai Khắc viện a! Hắn hao tổn nhiều công sức như vậy, một mực cẩn thận chặt chẽ như vậy là vì cái gì? Chính là vì muốn mang nàng cùng vào Sử Lai Khắc Học Viện.

Hắn thật hối hận, hối hận vì chính mình nhất thời chủ quan, vậy mà lại để cho Lương Thục Thi đuổi theo đầu hồn thú kia. Hắn tuyệt đối không nghĩ đầu hồn thú này lại là một cái bẫy.

Trong luồng điện quang, hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh nhảy lên trên lưng Kim Ti Ma Viên, ngay sau đó, đầu Kim Ti Ma Viên khổng lồ liền quét đầu rồi hướng phương xa chạy đi, chui vào rừng cây. Tốc độ của Băng Thiên Lương dưới trạng thái  bộc phát thực sự là quá nhanh, chỉ mấy lần hô hấp hắn cũng đã đuổi tới gần.

Lương Thục Thi không thấy, hai vị đồng đội của nàng cũng đồng dạng không thấy. Cái này nghĩa là gì, Băng Thiên Lương đã rất rõ ràng. Nếu là dưới tình huống bình thường, hắn nhất định có thể tỉnh táo đối mặt với tất cả. Thế nhưng Lương Thục Thi chết đã làm tâm tình của đứa trẻ mới mười hai tuổi này trở nên nhiễu loạn rồi.

Hồn Hoàn thứ tư lóe sáng, toàn thân Băng Thiên Lương bộc phát ra một luồng từ quang chói mắt, trong nháy mắt này, hắn biến thành một lôi cầu lớn, thẳng hướng Kim Ti Ma Viên cùng Lam Hiên Vũ trên lưng nó mà đánh tới.

Khi Lam Hiên Vũ thấy đạo thân ảnh màu tím kia đang đuổi tới với một tốc độ nhanh chóng vô cùng cũng đã bị dọa cho nhảy dựng, nhất là khi hắn thấy trên người đối phương thậm chí có bốn cái Hồn Hoàn, trong nội tâm càng là thập phần hoảng sợ. Hắn cũng không nghĩ tới, trong tổ chín  người của Lăng Thiên học viện lại có một tồn tại cường địa tới như vậy. Băng Thiên Lương toàn diện bộc phát, tầng uy áp kinh khủng kia  lập tức sẽ đến nơi.

Băng Thiên Lương tới quá nhanh, thế nên Lam Hiên Vũ cũng có một loại cảm giác không cách nào né tránh, hắn hít sâu một hơi, trong cơ thể khí huyết nghịch vận, âm thanh long ngâm trầm thấp chấn động phóng thích từ kim sắc huyết mạch, hai con ngươi của hắn cũng theo đó mà nhiễm lên một tầng vàng nhạt.

Hắn không có chọn vận dụng Võ Hồn dung hợp kỹ, bởi vì lúc này vẫn chưa tới thời điểm, vậy thì chỉ có thể là sử dụng Kim Long Thăng Thiên!

Trong tiếng long ngâm trầm thấp, Lam Hiên Vũ nhảy lên từ trên lưng Kim Ti Ma Viên, song quyền đột nhiên đánh ra, Kim văn Lam Ngân Thảo vòng lại bao trùm cánh tay phải, Kim Long ngang nhiên đón nhận Băng Thiên Lương.

"Oanh —— "

Song phương lập tức đụng vào nhau.

Băng Thiên Lương dừng lại trên không trung một cái chớp mắt rồi rơi xuống mặt đất nay sau đó, mà Lam Hiên Vũ lại bị tạc bay trực tiếp ra ngoài, toàn thân điện quang lượn lờ, đã là một mảnh cháy đen.

Khi kim Ti Ma Viên nghe được âm thanh sau lưng, nó vội vàng quay người nhìn, mắt thấy Lam Hiên Vũ bị tạc bay, nó gào thét một tiếng rồi vọt tới hướng Băng Thiên Lương, đôi cánh tay tráng kiện cứ như vậy mà nện xuống người Băng Thiên Lương.

Thân thể Lam Hiên Vũ bị tạc bay hung hăng mà đụng vào một cây đại thụ, cây đại thụ cũng biến thành một mảnh cháy đen, hiển nhiên là đã chịu ảnh hưởng từ luồng điện quang trên người hắn. Lúc này, Lam Hiên Vũ cũng không cảm thấy thống khổ, mà cảm giác đầu tiên là toàn thân đềi tê liệt.

Từ khi tu vi đạt đến hai hoàn, đây còn là lần đầu tiên hắn cảm thấy vô lực. Công kích của đối phương thật sự là quá mạnh, cảm giác đầu tiên của hắn là vàng bạc vòng xoáy trong ngực đang phảng phất như muốn bị đánh bể, da dẻ toàn thân là một mảnh cháy đen, thân thể chết lặng, thậm chí ngay cả di động một chút cũng đều trở nên khó khăn.

Dưới một kích toàn lực của Băng Thiên Lương, Lam Hiên Vũ đã bị trọng thương. Tại thời khắc này, Lam Hiên Vũ rốt cuộc hiểu rõ một cái đạo lý: Vô luận kế hoạch chu đáo chặt chẽ tới thế nào đi nữa, thì nhiều khi thực lực cường đại tuyệt đối lại vẫn có khả năng thay đổi Càn Khôn. Luận tu vi, mình và đối phương kém đến quá xa a! Hai hoàn đối mặt với tứ hoàn, dù mình là song sinh Võ Hồn cũng không có chút cơ hội.

Hắn chỉ có thể miễn cưỡng trợn tròn mắt mà nhìn Kim Ti Ma Viên chiến đấu với Băng Thiên Lương.

Luồng điện quang màu tím sáng lóng lánh, có vẻ như Băng Thiên Lương không bị Kim Long Thăng Thiên ảnh hưởng, từng đạo điện quang lượn lờ dần áp bách Kim Ti Ma Viên liên tiếp bại lui.