Chung Cực Lam Ấn

Chương 49: Tần sóng dị thường




Khi Hồ Bất Quy làm xong thủ tục cần thiết cho Tô Khinh, định dẫn y đi tham quan tổng bộ thì phát hiện ra người ta rất là quen đường___ Có khi còn quen hơn cả đội trưởng hàng thật giá thật của đội Quy Linh anh đây. Chung quy đội trưởng Hồ cũng chỉ hoạt động trên mặt đất thôi, đã bao giờ khám phá cống nước đâu.

Đội trưởng Hồ buồn bực, không nhịn được hỏi: “Cậu thấy hệ thống phòng vệ của tổng bộ thế nào?”

Tô Khinh thuận miệng trả lời: “Tốt lắm.”

Nói xong y mới nhớ ra mình vào đây kiểu gì, thế là hai người đồng thời xấu hổ tạm dừng một hồi lâu. Mãi sau Tô Khinh mới nói: “… Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là khách khí thôi mà.”

Hồ Bất Quy không lên tiếng. Tô Khinh liền thật cẩn thận liếc liếc mắt nhìn biểu cảm của lãnh đạo trực tiếp tương lai một cái, phát hiện Hồ Bất Quy cư nhiên đang nở một nụ cười khó lòng nhìn thấy, đầu mày khóe mắt đều mang nét cười nhàn nhạt. Tô Khinh thấy thế cũng cười rộ lên, lắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy giữa mình với anh ta ngập tràn cảm giác gặp lại nhau cười tiêu tán ân cừu.

Y ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn của tổng bộ đội Quy Linh và trạm gác vệ binh ngoài cửa, cảm giác thế sự có chút vô thường.

Hồ Bất Quy bắt đầu chậm rãi giới thiệu biên chế và quy tắc làm việc chi tiết của đội Quy Linh cho Tô Khinh. Khi anh nói chính sự thì tự tại hơn nhiều, tốc độ nói không nhanh không chậm, nội dung gọn gàng trật tự như thật lâu trước kia từng kể chuyện cổ giữa đêm khuya. Tô Khinh không nói tiếp nữa, chỉ nghe chăm chú.

Chiều hôm đó Hùng tướng quân rời đi. Lại qua một hôm nữa, người được phái đi đón Đồ Đồ Đồ về tới nơi. Thằng lỏi con này tuy được sinh ra dưới cờ hồng nhưng lại lớn lên bên người hai tên lừa đảo, mưa dầm thấm đất học được không ít thứ chẳng hay ho gì.

Người lái xe đưa nó về là một tân binh. Chẳng biết Đồ Đồ Đồ nói láo với người ta thế nào mà lúc Tô Khinh đi ra đã thấy cậu lính trẻ hai mắt hồng hồng, nước mắt đảo quanh rút tiền trong túi nhất định muốn nhét cho nó.

Mà Đồ Đồ Đồ còn vô liêm sỉ vươn móng vuốt nhỏ ra định nhận. Đáng tiếc ngón tay còn chưa chạm được tới cái đầu đỏ chói của Chủ tịch thì đã bị tóm cổ xách lên. Nó “Ai nha” một tiếng, nhìn sang, thấy Tô Khinh sắc mặt không tốt đứng đó thì ngay tức khắc tươi cười nịnh nọt, đưa tay vỗ vỗ cái mũ lệch của mình: “Chào thầy đội, thầy đội vất vả quá.”

Tô Khinh không khách vỗ đánh bốp lên đầu nó.

Cậu lính trẻ đưa Đồ Đồ Đồ về đã biết Tô Khinh, bấy giờ liền giậm chân hành quân lễ với y. Tô Khinh vốn có chút không quen, ai dè vị này hít mũi một cái, khuôn mặt ngăm đen đỏ hồng cả lên trông như quả dâu tây.

Tô Khinh buồn cười hỏi: “Thằng nhóc nói gì với cậu thế?”

Đồ Đồ Đồ nhanh chóng nói: “Thầy đội, cháu chưa nói gì hết, cháu chỉ đánh một quả rắm sạch sẽ vệ sinh không khói dầu thôi, thật đó, cam đoan có ông Quý già!”

Ba năm qua Đồ Đồ Đồ cao lớn lên nhiều, bản lĩnh miệng lưỡi trơn tru cũng lão luyện hơn không kém. Lớn lên trong sự hun đúc của Tô Khinh và Quý Bằng Trình, nó rất có tư thế chẳng mấy mà có thể xuất sư.

Tô Khinh tươi cười với “anh chàng dâu tây”, bảo cậu ta đi nhận nhiệm vụ trước. Đợi người đi rồi mới lạnh nhạt nói: “Ông Quý già nhà mi khẳng định không nói thật___ Lão chết tiệt ấy đâu?”

Đồ Đồ Đồ liền lui về phía sau một bước, giả vờ giả vịt rụt vai lại, hai mắt nhìn trời, hai tay sờ soạng vuốt chòm râu dê không tồn tại, học bộ dạng có vẻ thâm sâu khó lường của Quý Bằng Trình mà nói: “Ờ, được rồi, giá cả tăng cao rồi, đi đê, từ nay về sau làm người bình thường thôi!”

Tô Khinh nghe thằng ranh con càng nói càng không giống tiếng người thì nóng máu muốn xắn tay áo. Đồ Đồ Đồ nhanh chóng kéo mắt trắng liếc lại: “Có phải cháu nói đâu, ông Quý già nói mà! Chú Tô, cái mông tôn quý của cháu tuyệt đối không nhận sai phương hướng, đương nhiên phải ngồi cùng một băng ghế với chú nha!”

Tô Khinh hỏi: “Lão còn nói gì nữa?”

Đồ Đồ Đồ thò tay vào túi lục tái lục hồi, lấy ra một mẩu giấy nhăn nhúm trông như tờ giấy vệ sinh dùng rồi đưa cho Tô Khinh: “Ổng còn bảo cháu đưa chú cái này, nhắn là ‘Chú biết’.”

Tô Khinh mở ra thì thấy trên giấy là nét chữ của Quý Bằng Trình. Lão lừa đảo này nhân phẩm rất xấu nhưng nét chữ lại cực kì đẹp, không biết bao nhiêu người bị lừa bởi tay nghề viết giản thể phồn thể bút cứng bút mềm đều ra thư pháp mang đậm tiên phong đạo cốt của lão. Quý Bằng Trình chỉ để lại cho y ba hàng chữ vô cùng đơn giản:

“Nói từ mặt cấu tạo sinh lý, ta được tính là con người, phương diện khác không thể hỏi.

Ta tên Quý Bằng Trình.

Bốn biển là nhà.”

Sau đó không còn gì nữa. Đồ Đồ Đồ kiễng chân thò cổ ngó vào: “Chú Tô, giấy viết cái gì thế? Sao đọc không hiểu?”

Tô Khinh khẽ cười, cất tờ giấy đi, vuốt ve cái đầu cún của Đồ Đồ Đồ, từ ái nói: “Không hiểu à? Không hiểu là chuyện thường, IQ của mi thấp mà.”

Đồ Đồ Đồ xanh mét mặt.

Lúc này, Tiết Tiểu Lộ đi tới: “Anh đẹp trai, bộ phận kĩ thuật hình như có tình huống khẩn cấp gì đó, bên đó triệu tập họp gấp.” Sau đó cô liếc thấy Đồ Đồ Đồ đang giương đôi mắt to tròn xoe lén nhìn mình, liền cúi người vẫy tay bảo Tô Khinh, “Em thu xếp cho nhóc này cho, anh yên tâm đi.”

Tô Khinh gật đầu đi về phòng họp.

Tiết Tiểu Lộ cười tủm tỉm nói với Đồ Đồ Đồ: “Lần trước gặp em còn nhỏ xíu à, giờ đã lớn thế này rồi cơ đấy. Có nhớ chị không nào?”

Đồ Đồ Đồ ngoan hiền ngước đôi mắt to long lanh ngập nước: “Em nhớ, chị xinh nhất nhà, có quên ai cũng không quên chị đâu.”

Chiêu nịnh đầm của nó phát huy tác dụng tức thì, Tiết Tiểu Lộ long tâm đại duyệt: “Cái miệng nhỏ ngọt quá đi, học ai thế hả?”

Đồ Đồ Đồ tiếp tục chớp đôi mắt lấp lánh bán manh: “Đâu mà~ Em nói thật đó, chị xinh nhất thật mà, xinh hơn giáo viên tiếng Anh của em, xinh hơn cả minh tinh trên poster bạn em mua nữa cơ!”

Tiết Tiểu Lộ thích nhóc con này muốn chết___ Đương nhiên cô nàng không biết giáo viên tiếng Anh của Đồ Đồ Đồ là một ông chú trung niên hói đầu, minh tinh trên poster bạn học nó mua về… Một người tên Tăng ca, người nữa là Xuân ca…

Đồ Đồ Đồ đang lải nhải nịnh hót đột nhiên dừng lời. Tiết Tiểu Lộ vừa ngẩng lên thì thấy Hồ Bất Quy ngậm điếu thuốc trong miệng đang tiến về phía này. Tiết Tiểu Lộ biết khí tràng của đội trưởng nhà mình quá cường đại, sợ nhóc con bị dọa sợ, liền thấp giọng nói bên tai nó: “Đừng sợ, chú kia tính tình rất tốt, nhìn thì nghiêm túc thế thôi nhưng thật ra không đáng sợ tí nào đâu.”

Đáng tiếc cô hiểu lầm nghiêm trọng rồi. Đồ Đồ Đồ vẫn còn nhớ Hồ Bất Quy, năm đó nó đã biết chú này là lão đại ở đây rồi, giờ đang tính toán trong lòng làm sao tạo quan hệ với chú ấy, tìm một ngọn núi vững chãi cho mình dựa đấy.

Hồ Bất Quy cũng thấy Đồ Đồ Đồ. Anh dừng bước lại, Đồ Đồ Đồ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên chào một tiếng trong trẻo: “Cháu chào chú ạ.”

Hồ Bất Quy xoa đầu Đồ Đồ Đồ rồi lấy ra một cái kẹo màu sắc rực rỡ nhét vào túi nó. Tiết Tiểu Lộ thiếu chút nữa lọt mắt ra ngoài, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đội trưởng Hồ nhà họ không ăn thứ này, chẳng biết đây là cố tình mang theo cho bé con hay mang cho người nào đó kia nữa…

Hồ Bất Quy vội tới phòng họp, dặn dò Tiết Tiểu Lộ xong thì muốn đi ngay, song lại như nghĩ tới cái gì mà dừng lại, rũ mắt, đăm chiêu nhìn Đồ Đồ Đồ một hồi, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Mấy năm nay hai người sống thế nào? Có tốt không?”

Từ chỗ Tô Khinh không thể nhìn ra mảy may dấu vết, hỏi cái gì y cũng bảo tốt lắm. Hồ Bất Quy thấy Đồ Đồ Đồ liền nghĩ đến chuyện này, quyết định thăm dò chút tình hình thật từ đứa trẻ ngây thơ___ Tiếc là anh phán đoán sai lầm, không biết Đồ Đồ Đồ chính là một tên lừa đảo bản mini tiêu chuẩn.

Đồ Đồ Đồ đảo mắt, dẩu môi mếu máo sắp khóc như thật, tội nghiệp nói: “Bọn cháu vất vả lắm, chú Tô cứ đổi công việc suốt, ngày ngày làm việc đến nửa đêm mới về, hôm sau chưa sáng đã đi, có lúc mười ngày nửa tháng cháu cũng không thấy chú ấy…”

Mười ngày nửa tháng không gặp Tô Khinh, không bị ăn đập vì làm bài kiểm tra không tốt vẫn là giấc mơ đẹp nhất của Đồ Đồ Đồ.

“Đôi khi chú ấy phải chuyển rất nhiều gạch và sắt thép, mùa hè nhất định phải mặc quần áo dài, nếu không những chỗ trầy xước trên người sẽ lộ ra hết…”

Vật nặng là Quý Bằng Trình buộc vào người y, vết thương trên người đều do nội đấu với Quý Bằng Trình mà ra cả.

“Bọn cháu còn hay phải chuyển nhà, đến trường mới vừa quen bạn mới đã lại phải chuyển đi rồi, lúc đi thầy cô đều khóc…”

Thầy cô đương nhiên là vui phát khóc vì cuối cùng cũng tiễn được thằng hỗn thế ma vương đi rồi____ Đồ Đồ Đồ xoa xoa mắt nặn ra mấy giọt nước mắt chứa chan.

Tiết Tiểu Lộ đau lòng muốn khóc, Hồ Bất Quy nhếch miệng không nói nên lời, Đồ Đồ Đồ hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn anh: “Chú ơi, về sau bọn cháu không phải chuyển nhà nữa chứ?”

Hồ Bất Quy thở dài, nhẹ nhàng nói: “Không cần nữa, hai người không bao giờ phải chuyển nhà nữa, mãi mãi ở lại nơi này. Về sau có gì ủy khuất thì đến tìm chú, nói với chú, biết không?”

Đồ Đồ Đồ chôn mặt trong lồng ngực ngào ngạt hương thơm của Tiết Tiểu Lộ, sung sướng nghĩ, ha hả, chờ mãi mấy câu này của chú đó.

Hồ Bất Quy dùng dằng ở bên ngoài như vậy liền trở thành người cuối cùng đi vào phòng họp. Vừa vào cửa đã thấy Hứa Như Sùng đứng một bên, trên bàn bày một thiết bị to đùng. Tô Khinh đương nhiên được phân vào tổ công tác bên ngoài, đương nhiên ngồi gần Tần Lạc. Tần Lạc lại phát bệnh, đầu không dám ngẩng lên một chút, mắt không dám liếc y một lần.

Hồ Bất Quy vỗ vai cô rồi ngồi xuống giữa hai người, giải cứu bệnh nhân chướng ngại xã giao đáng thương, đoạn hỏi Hứa Như Sùng: “Có chuyện gì? Đây là cái gì thế?”

Hứa Như Sùng bắt đầu lên đồng: “Đây kì thực là sản phẩm phụ khi chúng ta làm thiết bị che chắn cảm xúc lần trước, là một cái máy đo lường cảm xúc. Từ trước tới nay chúng ta đều tập trung chú ý vào năng lượng mà xem nhẹ bản nguyên hệ thống năng lượng của Lam ấn___ Cảm xúc. Mấy người có biết bản chất của cảm xúc là gì không?”

Tẻ ngắt.

Hứa Như Sùng không giảm nhiệt tình, tay chân múa tít: “Lý luận hiện đại cho rằng bản chất của cảm xúc là một loại sóng. Vật lý học có cách nói cho rằng căn nguyên của năng lượng chính là sóng, cảm cảm xúc cũng giống như ánh sáng, đều có tính Nhị nguyên sóng – hạt [31]. Môi trường lan truyền của nó rất đặc thù, từng có nhà vật lý học Simon Stevin chứng minh được loại môi trường này tồn tại. Bình thường chúng ta gọi nó là môi trường MTC, nó có tính chất rất đặc biệt, giống như…”

[31. Tính nhị nguyên sóng – hạt (còn gọi là lưỡng tính sóng hạt) là cơ sở của vật lí lượng tử, theo đó mọi vật thể vi mô (photon, electron, proton…) đều mang tính chất vừa của sóng vừa của hạt]

Hồ Bất Quy gõ gõ bàn: “Hứa Như Sùng, đủ rồi.”

Hứa Như Sùng phẫn nộ câm miệng, tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ với sự qua loa đại khái của anh.

Phương Tu thoáng nhìn thiết bị trên bàn, dùng ánh mắt hỏi: “Cho nên?”

Hứa Như Sùng đập bàn: “Cho nên, cảm xúc của con người cũng có tần suất nhất định. Qua thời gian dài phân tích, tôi phát hiện khi tần suất vui vẻ cao một chút thì tần suất sợ hãi sẽ thấp một chút. Thế nhưng vì sao cảm xúc tương phản lại triệt tiêu lẫn nhau thì còn chưa nghiên cứu ra được, chỉ có thể tạm thời giải thích bằng cách nói sóng cảm xúc cũng có tính nhị nguyên sóng – hạt thôi. Đây có thể là một tính chất nào đó tồn tại ở hình thái hạt…”

Hồ Bất Quy lại gõ bàn ý bảo y nói tiếng người.

Hứa Như Sùng dừng khựng lại, thở dài, biểu cảm rất chi là oán niệm: “Rồi, trọng điểm là, cảm xúc của con người có phạm vi tần suất nhất định, như là âm tần mà tai người nghe thấy ấy, bình thường sẽ không vượt ra ngoài bước sóng này.”

Phương Tu cau mày khó hiểu: “Ý anh là… Con người không có khả năng đặc biệt vui vẻ hay đặc biệt tức giận á? Ơ? Không phải mà.”

Hứa Như Sùng dùng bốn con mắt khinh bỉ cậu ta: “Giáo viên Vật lý cấp ba của cậu là thầy thể dục à? Không phân biệt được tần suất với biên độ dao động sao?”

Phương Tu vội vàng nói: “Vâng vâng vâng, Hứa đại sư, ngài tiếp tục đi.”

Bấy giờ Hứa Như Sùng mới nói tiếp: “Ý là, loại sóng vượt ra ngoài bước sóng này không phải là do con người phát ra____ Thế nhưng, thiết bị này của chúng ta vừa bắt được một bước sóng rất đặc thù, mấy người qua đây mà xem!”

Phương Tu cùng Lục Thanh Bách hưởng ứng lời kêu gọi của Hứa đại sư tiến gần nhìn, sau đó liếc nhau, đồng thời tỏ vẻ chả nhìn ra cái khỉ gì.

Hứa Như Sùng kéo màn hình thiết bị qua, chỉ vào một đoạn bước sóng trông như con giun đất: “Đậu má, phương sai chỉ số thông minh của con người sao lại lớn quá vậy? Có giới hạn không thế? Nhìn đây! Đoạn này này, nó rõ ràng cao hơn bước sóng tối cao của cảm xúc con người đến bốn mươi lần, bởi vì quá cao cho nên lúc đầu tôi không chú ý đến nó!”

Tô Khinh hỏi: “Không phải người thì là cái gì?”

Hứa Như Sùng ngây ngô cười nói: “Chuyện này… Còn đang trong quá trình phân tích và nghiên cứu.”

Hồ Bất Quy trừng mắt lườm y: “Phân tích cái rắm, lập tức định vị, mở máy chiếu ra xem nó là tình huống gì.”

Đến tận bây giờ Hứa Như Sùng mới nhớ ra là còn có thể làm như vậy. Y lập tức lật bàn hội nghị lên, bên trong chính là một loạt phím bấm chỉnh tề. Hứa đại sư thao tác như bay trên bàn phím một hồi, mười phút sau, hình ảnh một vùng trung du hiện lên trước mặt mọi người____ Nhìn qua có lẽ là một miền nào đó rất xa xôi, không thấy đường cái và thôn làng đâu cả, cũng không thấy bóng người, chỉ có rừng hoang vu.

Khi màn ảnh chậm rãi xoay tròn tại chỗ, Hứa Như Sùng thì thào nói: “Kỳ quái, nguồn phát sóng chính là nơi này mà…”

Bỗng nhiên, Tô Khinh đang lười nhác dựa vào ghế tựa bật người ngồi thẳng dậy: “Chờ một chút, dừng lại đó, màn ảnh dời xuống chút.”

Màn ảnh chậm rãi bắt đầu hạ xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung lên màn hình, Tô Khinh cau mày lại: “Có cái gì chôn dưới đất lộ ra một góc kìa? Sao tôi thấy giống cánh tay người thế nhỉ?”