Chung Cực Truyền Thừa

Chương 66: Lâm Dịch nổi giận




- Các ngươi chờ ở chỗ này một chút!

Đột nhiên Lâm Dịch nói ra, cũng không làm ra phản ứng nào khác. Thân hình nhảy lên một cái thật mạnh! Hướng về phía trước lao tới.

Bọn người Lôi Cách bị hành động đột ngột của Lâm Dịch mà cảm thấy sửng sờ, nhưng mà tại sao tốc độ của Lâm Dịch lại nhanh như thế? Thời điểm bọn họ có phản ứng, Lâm Dịch đã biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

- Lôi Cách đại ca, đại nhân đang làm gì thế?

Một trung niên kinh ngạc hỏi.

Nhưng Lôi Cách làm sao mà biết Lâm Dịch muốn làm thế nào chứ? Chau mày và nói:

- Chúng ta lập tức đi qua! Đại nhân nhất định là phát hiện cái gì đó!

Nói xong, bước nhanh về phía mà Lâm Dịch vừa lao tới.

Mấy người khác nghe xong cũng nhanh chóng theo sau...Trong nhận thức của bọn họ, tuy Lâm Dịch cường đại, nhưng thực lực của một người xa xa không địch nổi thực lực của mấy trăm tên giám sát ở nơi trú quân...Hoặc là nói, trong nhận thức của bọn họ, nhiều người chính là lực lượng! Lực lượng của một người có cường đại đến thế nào, cũng tuyệt đối không có biện pháp đối phó với địch nhân gấp trăm lần mình.

Tuy bọn họ biết có đi qua cũng không làm ra tác dụng gì, nhưng bọn họ vẫn làm thế, bọn họ có tính cách thuần phác, cho nên không thể nào trơ mắt nhìn người giúp đỡ mình đi bán mạng, mà đám người bọn họ cái gì cũng không làm.

Một đoàn người rất nhanh theo sau.

Lúc này Kiệt Khắc rất không thoải mái, phi thường khó chịu!

Lãnh đạo trực tiếp của hắn, đầu kiểm Na Thạch, ra lệnh cho bọn họ canh giữ phạm vi mấy cây số bên ngoài nơi trú quân, chờ những tên thợ mở đào thoát trở lại.

Trên thực tế chuyện này chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện! Những tên thợ mỏ kia nếu không bị ma thú ăn thịt, cũng chỉ còn đường quay trở lại nơi trú quân...Mặc dù nhóm người này trở lại trong doanh địa, cũng tuyệt đối không tạo ra ảnh hưởng gì cả, còn ở lại chỗ này làm cái gì chứ?

Nhưng tên gia hỏa đáng chết này vẫn quyết định như thế!

Nhưng mình có thể làm gì bây giờ? Đối phương là một chiến sĩ cường đại cấp Hưu Môn, không phải một tiểu nhân vật như mình có thể đắc tội được, cho nên chỉ có thể bực tức trong bụng cười nói nhận lời.

- Tên đầu kiểm Na Thạch đáng chết!

Nghĩ tới đây, hắc lại không nhịn được mà mắng một tiếng.

Ở bên cạnh của hắn và đứng cùng một chỗ với hắn còn có bốn gá huynh đệ...Mặc dù biết lần này những tên thợ mỏ trốn thoát được chỉ có mười người, nhưng những tên thợ mỏ đó lúc bình thường cơm ăn còn không đủ no, làm gì có khí lực chứ? Năm người đã đủ để bắt hết hoặc giết chết toàn bộ bọn chúng rồi!

Từng đợt tiếng cười dâm đãng truyền tới lỗ tai, càng làm cho tâm tình Kiệt Khắc đang khó chịu càng khó chịu hơn, hắn không khỏi rống lớn nói:

- Ta nói các ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không? Mẹ nó, lớn tiếng chút nữa để trêu chọc ma thú tới chơi đùa với các ngươi cho thoải mái!

Kiệt Khắc lên tiếng mắng hiển nhiên không có hiệu quả gì, bởi vì tê gia hỏa đang ở trong doanh địa nữ nhân đang nghiên cứu bộ phận thân thể của phụ nữ, cười nói:

- Buổi tối hôm nay hình như là đến phiên ngươi tiết hỏa a? Tiểu nha đầu kia rời đi làm cho ngươi không thoải mái phải không? Ha ha...

- Ha ha...

Những tên đồng bạn khác nghe thế lập tức bật cười, sắc mặt của Kiệt Khắc biến thành màu gan heo. Hừ lạnh một tiếng hùng hùng hổ hổ nói ra:

- Ta kháo! Các ngươi còn cười, đợi lát nữa đưa ma thú tới ta xem các ngươi còn cười nổi không!

Đương nhiên, Kiệt Khắc nói lời này chính là nói nhảm, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, trong phạm vi này rất an toàn, rừng cây ở đây cũng thưa thớt không đủ âm trầm, cho nên những ma thú ưa thích hoàn cảnh âm trầm sẽ không chạy tới nơi này.

Sau khi hủng hùng hổ hổ nói một câu, trên mặt của Kiệt Khắc phiền muộn nói ra:

- Nhưng các ngươi nói cũng đúng...Tiểu nha đầu kia rời đi đúng là làm cho ta cảm thấy không thoải mái...Ta đã thèm nàng ta thật lâu rồi, tới phiên của ta, nàng ta lại trốn thoát! Thực mẹ nó quá đen đủi mà!

Kiệt Khắc phiền muộn nói ra lời này lập tức làm cho đám đồng bạn lên tiến cười nhạo, tiếng cười nhạo truyền ra khắp cả khu rừng, bọn họ vẫn chưa ý thức được, nguy hiểm đang tới gần.

Lâm Dịch vẻ mặt âm trầm từ từ đi lại trong rừng cây, tiếng cười chói tai kia đã kích thích lửa giận trong lòng của hắn...Thời điểm này hắn nghiêng tai lắng nghe, nhưng lại nghe được một chuyện, những tên này đang khoe khoang phương thức tra tấn nữ hài nhi trong doanh địa của mình như thế nào, trong đó chỗ tàn khốc nhất, quả thực là làm cho người tức lộn ruột!

Nhưng còn chân chính làm cho Lâm Dịch sinh ra ý niệm giết người trong đầu, chính là một người trong số đó đã khoe khoang, đem tên của nữ hài nhi mà mình tra tấn nói ra - Ny Nhi!

Không biết trên thế giới này có phải là có thứ đồ vật gọi là duyên phận hay không. Thời điểm Lâm Dịch dùng dị năng đầu tiên nhìn thấy Ny Nhi, cũng cảm giác được nàng rất giống muội muội Yến nhi của mình, tuy tiếp xúc thì biết nàng và Yến nhi là hai thái cực khác nhau hoàn toàn, nhưng Lâm Dịch không tự giác mà thừa nhận Ny Nhi chính là bóng dáng của Yến nhi.

Vừa rồi nghe được lời này đã làm cho lửa giận của hắn tăng vọt. Một người trong đó nhắc tới tên của Ny Nhi, càng làm cho Lâm Dịch sinh ra dục vọng giết người đầy bạo liệt.

Trước kia đã từng nói qua, tuy tính tình của Lâm Dịch phi thường bình thản, nhưng nếu tức giận, hắn cũng có thể ngay lập tức biến thành ác ma tàn khốc, trong rừng rậm cái có ít nhất mấy vạn ma thú hung tàn, nhưng cũng phải lấy Lâm Dịch làm người chứng minh cho việc không nhân từ nương tay.

Lâm Dịch từ từ đi ra ngoài, nhưng mấy tên gia hỏa đang cuồng tiếu vẫn không phát hiện, vẫn là Kiệt Khắc đang phiền muộn với đám người kia âm thàm quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Lâm Dịch.

- Người nào?

Mấy người còn lại bị tiếng kinh hô của Kiệt Khắc làm sững sờ, bỗng nhiên tiếng cười dừng lại, ánh mắt của mấy người kia lúc này nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Thần sắc Lâm dịch âm trầm, cổ tà hỏa trong lòng đang từ từ cháy lên, hắn lạnh lùng quan sát đám người kia, bước chân không nhanh không chậm đi tới, thản nhiên nói:

- Người muốn mạng các ngươi!

Kiệt Khắc lập tức giận dữ, thấy đối phương đang đi tới gần, thời điểm cách hắn khoảng chừng mười mét, trực tiếp dùng đao trong tay chém tới.

- Đi chết đi!

Xông tới trước người của Lâm Dịch, tay phải giơ đao lên, miệng quát! Sau đó chém mạnh từ trên xuống.

Hiển nhiên, tâm tình phiền muộn trước kia, hắn muốn phát tiết trên người của Lâm Dịch, thấy bộ dáng tay không tấc sắt của Lâm Dịch, trong đầu của hắn lúc này cũng đã quên đi nguyên nhân đối phương xuất hiện ở nơi này. Thầm nghĩ một đao chém tới tên đứng trước mặt này thành hai khúc để phát tiết tâm tình!

Sắc mặt của Lâm Dịch vô cùng âm trầm, tốc độ bước chân không giảm chút nào, thời điểm đối phương sắp chém tới đầu của mình, bỗng nhiên đùi phải của Lâm Dịch giống như bị biến mất.

Răng rắc!

Tiếng gãy xương thanh thúy vang lên, thời điểm này Kiệt Khắc hoàn toàn không biết xya ra chuyện gì, xương cốt bộ ngực của hắn đã gãy hoàn toàn.

Trong nháy mắt chân phải của Lâm Dịch đạp thân thể của hắn bay ra ngoài, sau khi bay một khoảng cách hơn chục thước, văng vào một cây đại thụ, lúc này mới rơi xuống.

Nhưng mà trước lúc Kiệt Khắc rơi xuống mặt đất, cũng đã chết không thể chết lại.

Bỗng nhiên sắc mặt mấy người còn lại biến đổi lớn, chiêu thức này của Lâm Dịch đã chấn trụ bọn họ.

Lâm Dịch vẫn không thèm để ý tới mà từ từ bước về phía bọn họ...Đám người này chuyện cặn bã gì cũng làm, làm cho nội tâm của Lâm Dịch vô cùng phẫn nộ, cho nên hắn quyết định không bằng giết bọn chúng thật dứt khoát, sau khi bọn chúng chết, sẽ cho bọn chúng mang theo sợ hãi mà chết đi.

Sát khí cường đại lập tức từ trong thân thể của Lâm Dịch tràn ngập ra ngoài, giống như một đám mây đen bao phủ nội tâm của những kẻ này...Lúc này bọn họ đã không còn ai nhắc tới việc Lâm Dịch tới từ chỗ nào, sắc mặt bọn họ tái nhợt lui về phái sau, thậm chí ngay cả cầu xin tha thứ cũng quên đi.

Sắc mặt của Lâm Dịch vẫn âm trầm, tinh thần lực bộc phát ra sát khí cường đại làm cho đám người cặn bã này ngay cả ý niệm chạy trốn cũng không xuất hiện trong đầu.

- Các ngươi đáng chết!

Càng chạy càng gần, lời nói trong miệng của Lâm Dịch phi thường bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không mang theo một tia tức giận...Nhưng lời này lọt vào trong tai của những kẻ này, giống như âm thanh của ma quỷ vang vọng từ trong cửu u địa ngục ra, một cổ hàn khí bao phủ bọn họ vào bên trong, trong đó có hai gã nhát gan, bị dọa ngay cả cứt đái cũng lòi ra.

Thời điểm bọn người Lôi Cách thở hồng học từ trong rừng cây lao ra, tràng cảnh xuất hiện trong mắt của bọn họ làm cho bọn họ chấn kinh, thân thể căng cứng, ngơ ngác mà nhìn chung quanh...

Lâm Dịch đứng quay lưng về phía bọn họ, nhưng mà cái bóng lưng này, lại để lộ ra sát khí vô hạn.

Một thân thể mềm yếu từ từ ngã xuống trước mặt của Lâm Dịch...Bỗng nhiên đồng tử đang sợ hãi của Lôi Cách co rút lại, bởi vì hắn rõ ràng trông thấy bộ dáng trên mặt của thi thể vừa ngã xuống trước mặt, mang theo sợ hãi và vặn vẹo do đau đớn.

Đây còn là thân thể con người hay sao? Thân thể người mà mềm nhũn ra như vậy thì người này đã không còn một lóng xương nào lành lặn cả! Bộ dáng vặn vẹo giống như con rắn dang từ từ nằm xuống mặt đất.

Hai chân của người này hoàn toàn phân ra thành hai góc vuông về hai phía, đầu gối đã sớm bị đánh nát bấy! Hai tay giống như thân thể của động vật nhuyễn thể co rút vào bên trong cơ thể. Máu tươi từ trên đỉnh đầu hắn chảy xuống thân thể, khắp thân thể đều là máu, hai con mắt trong hốc mắt đã không còn, há to mồm nhưng bên trong trào ra máu tươi màu đen.

Nhìn thấy người này vặn vẹo tắt thở không lâu, những người đứng bên cạnh Lôi Cách lúc này trong lòng xuất hiện cảm giác lạnh lẽo...Người này trước khi chết, phải thừa nhận thống khổ như thế nào mới được chết đây?

Cứ sững sờ mà nhìn như vậy, sững sờ quên mất cả phản ứng...

- Ọe...

Giống như phản ứng dây chuyền, tiểu nữ hài Ny Nhi là người đầu tiên không chịu nổi dạy dày quay cuồng mà bắt đầu nôn mửa. Ngay sau đó, những nữ hài nhi khác cũng không chịu nổi tràng cảnh huyết tinh trước mặt mà bắt đầu nôn mửa theo, nhưng trong bụng vốn không có tí thức ăn nào nên làm gì có thứ gì khác mà nôn chứ, chỉ có một tia nước dịch xanh lá từ trong dạ dày tràn ra khỏi khóe miệng mà thôi.

Lâm Dịch từ từ quay đầu lại, sau khi thấy biểu tình của mấy người này thì hắn cũng sững sờ một chút, nhìn lại kết quả do mình tạo ra khi nổi giận làm ra, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy chấn động, lập tức âm thầm tự trách mình ra tay sao mà vô cùng tàn khốc như vậy.

Đương nhiên, trách cứ thì trách cứ, nhưng trong lòng Lâm Dịch không mang theo chút hối hận nào, sát khí kinh thiên được tinh thần lực thu hồi, Lâm Dịch quay đầu lại, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đã nhìn thấy bọn người Lôi Cách theo bản thân mà lui về phía sau hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi thật sâu nhìn mình.

Lâm Dịch trầm mặc, sau đó cúi đầu xuống, biết là thủ đoạn của mình đã hù dọa những người này, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì nên Lâm Dịch cũng xoay người lại, dùng ngữ khí nhàn nhạt nói chuyện:

- Tiếp tục đi thôi.

Nói xong, trực tiếp bước đi đầu tiên.

Lôi Cách thấy Lâm Dịch tiếp tục đi thẳng, lại liếc nhìn tràng cảnh bi thảm trên mặt đất, lập tức hiểu ra biểu tình vừa rồi của đám người bọn họ là không thích hơp. Lập tức hô:

- Đại nhân! Chúng ta...

Nhưng sau đó không nói thêm được điều gì cả, thân thể Lâm Dịch đã tiến vào rừng cây.

Lôi Cách nhìn cảnh dưới mặt đất, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên lộ ra ra biểu tình ngưng trọng:

- Ta biết rõ trong lòng mọi người đã sinh ra ý tứ sợ hãi với đại nhân, trên thực tế, ta cũng như thế, nhưng chúng ta phải biết rõ, đại nhân làm như vậy là đòi lại công đạo cho chúng ta! Những người này là cặn bã, dù có chết một ngàn lần một vạn lần cũng không đuể cho chúng đền tội do chúng gây ra! Còn nhớ rõ người nhà của chúng ta chết trong doanh địa thế nào không? Còn nhớ rõ những tên cặn bã này tàn sát thân nhân, bằng hữu, thê tử, nữ nhi của chúng ta như thế nào không? Chết như vậy, xem như tiện nghi cho bọn chúng!

Nói xong lời cuối cùng, Lôi Cách cũng cảm giác lửa giận của mình đã bốc lên bừng bừng...Thê nữ của hắn, cũng là sau khi bị đám người kia vũ nhục đùa bỡn, không chịu nổi lăng nhục mà tự sát...