Chúng Mình Đều Là Bé Ngoan

Chương 19




Quan Diêu Diêu ở lại trong nước nửa tháng. Thang Viên chung quy vẫn chưa thể tiếp nhận từ cô lại hóa thành mẹ, lúc nào cũng mất hứng phản bác lại Thang Ninh, “Không phải, đó là cô, không phải mẹ.” Thang Ninh hất cằm dạy dỗ con, Thang Viên càng ủy khuất, “Là ba bảo gọi cô cơ mà.”

Ngược lại Diêu Diêu tuy thất vọng, nhưng hiểu rõ thời gian ở chung thực sự quá ngắn. Cô đưa cho Thang Ninh địa chỉ và số điện thoại của mình.

Bởi vì chuyện này, tiệm của Thang Ninh phải đóng cửa nửa tháng, kinh nghiệm xương máu, phải mời một người tới hỗ trợ. Khi Tô Nguyên qua tìm Thang Ninh đi ăn, thấy một anh chàng lạ mặt đang khom lưng sắp xếp hàng hóa trong tủ kính. Hỏi Thang Ninh: “Ai vậy?”

Thang Ninh đáp: “Cậu ta còn chưa tìm được chỗ ở, em để cậu ta ở tạm trong tiệm.”

“Cẩn thận nó đem tiệm của em đi bán đó.” Tô Nguyên nhíu mày, lại cẩn thận quan sát thằng nhỏ kia một chút, sau đó ngữ khí đầy lỗ mãng, “Trông cũng không tệ đâu.”

Thang Ninh cười: “Anh Tô, mùa xuân còn chưa đến anh đã bảo đó là xuân rồi.”

“Coi anh là mèo hở?” Tô Nguyên cốc nhẹ cậu.

“Coi anh là cầm thú.” Thang Ninh thấy Tô Nguyên hôm nay ăn mặc vô cùng nghiêm chỉnh, lại nói thêm, “Mặt người dạ thú.”

Vừa trêu vừa đùa, Tô Nguyên có phần lo lắng nghĩ thằng nhỏ kia không đáng tin, nói: “Mấy ngày rồi? Em để nó ở đây ấy?” Không phải anh tiểu nhân, trong tiệm Thang Ninh tuy không có gì đặc biệt quý giá, nhưng trong két vẫn cố định 1000 dự phòng, còn một số món đồ giá trị không thấp.

“Không sao, Vệ Nam giới thiệu.” Thang Ninh đáp.

Tô Nguyên vừa nghe, liền nói: “Sao thằng cha này cứ như cò người thế nhỉ.” Ngòi nổ Tiểu Châu kia cũng là do Vệ Nam gài vào, “Người trong giới?”

“Không phải đâu.” Thang Ninh cũng chưa xác định, cậu không thấy Vệ Nam nói gì, vươn vai làm biếng một cái, “Ngày mai em có thể ngủ thẳng đến mười giờ. Đây mới là cuộc sống chứ, thực hạnh phúc quá, thế nào cũng là ông chủ rồi.”

“Ông chủ Thang có muốn nhấc chân không.” Tô Nguyên cười, “Hoặc mời tài xế hay gì đó?”

“Được, phát lương cho anh.” Thang Ninh tựa vào một chỗ, thoải mái nheo nửa con mắt.

“Phát thế nào? Cởi hết ra phát hả?”

“Giá này có vấn đề gì đâu, ai sợ ai a.” Thang Ninh mở vạt áo trước.

“Vậy thì được, ông chủ chi tiền, nhân viện mới có thể bán mạng.”

Ông chủ Thang mấy ngày nay quả thực vô cùng sung sướng, mỗi ngày ngủ thẳng cẳng rồi dậy đến tiệm đếm tiền, còn dùng kẹo Khiêu Khiêu hối lộ Thang Viên, để bé đòi Tô Nguyên đưa đi nhà trẻ. Mỗi lần Tô Nguyên gọi điện về hỏi, ông chủ Thang cơ bản toàn nằm trên giường trả lời.

Sáng thứ bảy gió lớn, nhưng lại nắng đẹp. Thang Ninh bị kéo ra khỏi ổ chăn, tựa trên sofa: “Tô Nguyên, buổi chiều đi siêu thị đi, lạnh lắm.”

“Buổi chiều có thể mưa.” Tô Nguyên cầm khăn quàng cổ, “Buổi chiều không phải em còn tới tiệm ư.”

Thang Viên chạy lại nói: “Papa, papa có biết ba cộng hai bằng mấy không?”

“Năm.”

“Sai, ba cộng hai bằng bánh quy Tam Gia Nhị.” Thang Viên nói. Sau đó ngẩng đầu chờ Thang Ninh khen mình. Thang Ninh nhất thời không chú ý, hại bé ngẩng đầu rõ lâu.

Đến siêu thị mua chút đồ ăn với vật dụng hàng ngày, sau khi tính tiền, trời đã âm u, Tô Nguyên để đồ ra sau ghế, Thang Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm: “Không biết có tuyết không?”

“Không đâu.” Ở đây khó thấy tuyết, dù có tuyết cũng là đi kèm cả mưa, chưa rơi xuống đất đã tan rồi, so với tuyết khô còn lạnh hơn.

Thang Ninh vừa mở cửa xe, chợt nhớ còn quên không mua một thứ, chạy vào quầy lấy sữa rửa mặt. Tô Nguyên và Thang Viên ngồi đợi một lúc lâu trong xe vẫn chưa thấy cậu quay lại, đang định gọi điện thì thấy Thang Ninh hổn hển xuất hiện chạy tới, khăn quàng bị gió thổi bay, nhất thời phất thẳng vào mặt cậu, Thang Ninh vội đưa tay kéo nó xuống nhét lại vào áo.

“Sao lâu vậy?” Tô Nguyên hỏi.

Thang Ninh hổn hển thở, sau đó cười khúc khích: “Một đôi vợ chồng cãi nhau trước quầy thanh toán, kẹt cứng người.” Đôi nam nữ kia chẳng hiểu vì sao lại xoắn vào nhau giữa chỗ đông người, bảo vệ tới khuyên can, bị cô gái cào vào mặt, anh ta liền rụt tay về, đẩy cô gái một cái. Anh chồng vốn đang cãi nhau với vợ thấy vợ mình bị người khác đẩy té ra đất liền mặc kệ cãi nhau, quay ngược ra công kích hỏa lực về phía bảo vệ, giận dữ nói, mày dám động vào vợ tao? Tao với cổ cãi nhau còn chưa đụng vào một ngón tay cổ, má mày dám động thủ.”

“Nghĩ cái gì hả? Cười đến ngốc cả người.” Tô Nguyên kỳ quái hỏi.

“Không, chỉ thấy hai người đó thực đẹp đôi.” Thang Ninh cười.

Trên đường về, Tô Nguyên tiện đường tới chỗ cầu may, trên tường dán hình Lý Cư Minh* cười tới hòa hợp êm thấm. “Anh tin cái này?” Thang Ninh có chút kinh ngạc.

* Lý Cư Minh: là người có tiếng trong giói xem tướng, xem phong thủy, khá nhiều sách của ông được dịch ra tiếng Việt.

“Không tin.” Tô Nguyên nói, “Nhưng có thể mua được tâm lý thoải mái.”

“Tính toán gì vậy? Lừa mình dối người?” Thang Ninh thiêu thiếu hứng thú với thứ này.

Tô Nguyên nhìn trúng hai chuỗi hạt, một chiếc kim phách (hổ phách vàng), một chiếc mật lạp (sáp ong). Nhân viên thấy Thang Ninh không hứng thú, liền giảng giải, thiên niên hổ phách, vạn năm mật lạp, một trong thất bảo Phật giáo, có thể đem lại may mắn và tài phú. Hai chuỗi vòng tay này phải hơn một vạn.

Tô Nguyên cầm chuỗi mật lạp màu nước biển đeo lên tay Thang Ninh: “Năm nghìn là mua được may mắn, kể ra cũng lời.”

Thang Ninh thấy chuỗi hạt màu nước biển bắt đầu nóng lên, so với nước ấm thì nóng hơn, khiến mạch máu dưới da nhoi nhói chạy thẳng đến tim.

“Làm sao vậy?” Tô Nguyên hỏi, dùng ngón tay lạnh buốt chạm vào mặt cậu.

Thang Ninh chỉ cười. Kỳ thực cậu rất muốn nói: Tô Nguyên, mặc kệ chúng ta có thể bên nhau đến bao lâu, em đều thấy rất may mắn, biết anh, ở bên nhau, thật tốt.

Có người nói, mật lạp tượng trưng cho người yêu vĩnh hằng.

Không phải bạn tình, không phải bạn đời, mà là người yêu.

Bạn tình quá phong hoa tuyết nguyệt, chung quy cảm thấy không thể lâu dài; bạn đời lại quá đơn điệu tẻ nhạt, chung quy cảm thấy hơi thiếu chút gia vị. Người yêu là tốt nhất, vừa vặn như ly nước ấm, không quá nóng, cũng không quá lạnh, quá nóng uống không nổi, quá lạnh lại chẳng chút mùi vị.

Là ấm vừa.

Giống bọn họ, yêu vừa.

Chính Văn Hoàn