Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Quyển 9 - Chương 46: Vì anh là là đàn ông, đàn ông nên kết vớỉ đàn ông mới phải




Xán Xán lớn ngần này tuổi, lần đầu tiên biết thế nào là ăn không biết ngon.

Rõ là phòng ăn cao cấp, chọn món đắt tiền, rượu vin ngon nhất, nhưng cứ nhìn người ngồi trước mặt là cảm giác thèm ăn của cô lại giảm xuống thấp nhất. Có người nào làm thêm giờ tức là đi ăn tiệm không?

- Tổng Giám đốc… em cảm thấy rất khó chịu… – Xán Xán cúi đầu, lí nhí nói.

Lạc Thiếu Tuân nhướn mày:

- Có gì không ổn?

- Mọi người ở công ty lam thêm giờ, em thì lại đi ăn ở đây. Em thấy rất không công bằng với mọi người… – Nói rồi cô không quên làm ra bộ yêu nước thương dân, đau khổ nhìn Lạc Thiêu Tuấn.

Anh gật gù:

- Em nói cũng không phải không có lý.

Xán Xán gật đầu lia lịa, đúng là người mau hiểu! Anh đúng là thông minh đây!

- Em yên tâm, có anh ở đây, không bao giờ việc đó xảy ra ở công ty chúng ta được! Nói rồi, rất nghĩa khí vỗ vai cô. Vì thế, anh sẽ không phát tiền làm thêm giờ cho em.

Xán Xán cứng đờ người… như thế càng tệ!

- Sao? Cách giải quyết của anh không ổn sao?

Xán Xán hận quá, không giữ gìn nữa.

- Ổn! Tổng Giám đốc nói thật quá ổn!

Con nhà người ta đi event còn được tiền mang về, cô đi hầu ăn còn cả hầu cười, thế mà đến tiền làm thêm giờ cũng không được! Xán Xán ngửa mặt lên trời than dài: Đạo lý ở đâu! Phẫn chí quá, Xán Xán lại vùng lên, cô quyết định chuyển buồn đau thành ăn uống, thề sẽ ăn hết số tiền làm thêm giờ!

- Tổng Giám đốc, em gọi thêm một cánh gà chiên!

- Được.

- Tổng Giám đốc, em gọi thêm một bát súp!

- Đồng ý.

- Tổng Giám đốc, em gọi thêm một ly rượu!

- Ok.

Thế rồi Lạc Thiếu Tuấn kinh ngạc nhận ra hôm nay dạ dày Xán Xán thật vĩ đại.

- Xán Xán, hôm nay em rất ngon miệng phải không?

- Thưa Tổng Giám đốc, khẩu vị của em xưa nay vẫn thế.

- Thật hả? – Lạc Thiếu Tuấn nhã nhặn nâng ly – Thế mà lần trước chúng mình gặp mặt làm quen, em ăn uống có vẻ không tốt?

- Lắm lời! – Xán Xán lườm một phát – Lần trước là gặp mặt làm quen, phải ra vẻ giữ gìn! Lần này là làm thêm giờ, đương nhiên phải liều mình hết sức!

Lạc Thiếu Tuấn ngừng cười, quan sát gương mặt đã hồng lên vì rượu của Xán Xán, “cô ngốc này dường như uống cũng khá rồi, mới dám nói như thế”. Anh bình thản uống rượu vin, từ tốn nói:

- Thực ra em không cần phân biệt như thế, lần này cũng coi như gặp mặt làm quen mà.

Xán Xán chẳng nghĩ nữa, cứ tiện miệng mà nói:

- Không được!

Lạc Thiếu Tuấn hơi nhướn mày, hạ giọng hỏi:

- Vì sao?

- Vì… – Vì rượu vào, Xán Xán tư duy chậm hẳn đi – Anh Noãn Noãn sẽ không vui… – Nói rồi, cô lại uống thêm rượu. Mẹ kiếp! Thật đã quá!

Lạc Thiếu Tuấn hấp háy mắt:

- Anh Noãn Noãn với em có quan hệ gì?

- Anh ấy là… – May là cô chỉ hơi say thôi, ngẩn ra một hồi – … là anh Noãn Noãn của em.

Lạc Thiếu Tuấn nhếch môi, đôi mắt sau gọng kính vàng tối đi, thì thầm dò xét:

- Bọn em… có quan hệ gì khác không?

Quan hệ khác? Trong đầu Xán Xán chợt vụt lên chữ chồng, rồi ý nghĩ hỗn loạn càng rối rắm hơn:

- Tổng Giám đốc, em có thể gọi thêm một ly rượu vin nữa chứ?

Lạc Thiếu Tuấn có vẻ trầm ngâm nhìn cô, giơ tay kêu phục vụ:

- Cho cô ấy thêm rượu.

Rượu vin đỏ chảy vào ly thủy tinh sóng sánh, dưới ánh đèn vàng trở nên long lanh. Ăn xong bữa tối, Xán Xán đã say tới bảy ám phần.

- Đi nào! – Lạc Thiếu Tuấn chìa tay ra.

Xán Xán chậm trễ vài giây, đầu óc choáng váng rồi đưa tay lắm lấy. Hai người ra đến sảnh, trời đã tối đen, bãi đậu xe không một bóng người. Lạc Thiếu Tuấn dìu Xán Xán đi đến xe, mở cửa, nói khẽ:

- Lên đi, anh đưa em về nhà.

Xán Xán đẩy tay anh ra, lúc lắc đầu một cách gượng gạo:

- Không cần đâu… anh Noãn Noãn nói sẽ tới đón em…

- Anh đưa em về cũng vậy mà? – Giọng anh có phần không vui.

Xán Xán chớp chớp mắt, nói khó khăn:

- Anh không vậy!

Anh thản nhiên từ tốn đến gần cô, hạ giọng, rì rầm bên tai cô:

- Có gì không giống như vậy?

Xán Xán đang mơ mơ hồ hồ đột nhiên cảm thấy một sức mạnh ép sát mình, khó khăn lắm mới định thần được mà nhìn, trong cái nhìn mơ hồ của cô là ánh mắt rực sáng cửa Lạc Thiếu Tuấn. Cô sợ hãi, tỉnh rượu được mấy phần. Cô vội lùi lại vài bước thì chạm phải cửa xe. Lạc Thiếu Tuấn vẫn tiến tới, bóng hai người càng lúc càng sát gần nhau. Xán Xán cuống lên, giơ tay đẩy ra:

- Anh đừng có lại gần em như thế.

Sắc mặt Lạc Thiếu Tuấn đột ngột tối sầm. Kìm nén cơn giận, anh tóm chặt lấy cánh tay Xán Xán, ngón tay mơn man trên tay cô:

- Xán Xán, chúng mình làm quen lại được không?

Bị anh mơn man như thế, Xán Xán lại có chút choáng váng, mơ màng nhìn anh. Thấy cô không phản ứng gì, trong lòng anh dịu hẳn đi:

- Thực ra em rất dễ thương.

Dễ thương? Xán Xán chóp chớp mắt, cái tính từ này có vẻ hay hay…

- Anh thích.

- Hả?

- Tô Xán Xán, anh thích em.

Thích? Thích! Xán Xán giật mình, tình cả rượu, chẳng nghĩ gì sất, đẩy phắt Lạc Thiếu Tuấn đang định hôn cô ra. Lạc Thiếu Tuấn không ngờ con thỏ bé nhỏ đang ngây ngất trong vòng tay mình lại phản kháng đến thế! Mà lại còn quá mạnh nữa. Nhất thời anh không chuẩn bị, bị cô đẩy bắn ra, loạng choạng. Lòng tự tôn đàn ông tất nhiên không cho phép cô làm như vậy. Anh bước tới, siết chặt cô vào lòng.

- Ngoan nào, em say rồi. – Rõ là giọng nói điềm tĩnh, nhưng đầy vẻ nguy hiểm.

- Em không say! Anh bỏ em ra! – Xán Xán giãy giụa mãnh liệt, vốn hai người không ngang sức, cô giãy giụa càng mạnh, anh càng ôm chặt. Lạc Thiếu Tuấn lại nhếch mép, nụ cười lần này không còn sáng rõ và ấm áp nữa, anh ghé sát tai cô, thì thầm:

- Đừng ngốc nữa, em không thoát được đâu.

- Bỏ em ra! Anh bỏ em ra… Anh Noãn Noãn!

Đôi mắt đen sâu vụt lên một ánh lạnh lẽo, anh càng siết chặt gương mặt cô:

- Hãy nhớ, từ nay không được nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh, vĩnh viễn không được, nhớ chưa! – Một nỗi chua chát trào lên trong người, anh lấy sức mạnh cúi xuống đòi hôn cô. Anh đã thích cái gì thì cái đó vĩnh viễn là của anh.

- Bỏ cô ấy ra!

Một tiếng quát phẫn nộ từ trên trời giáng xuống. Lạc Thiếu Tuấn còn chưa kịp đặt môi lên môi Xán Xán, đã bị kéo mạnh ra, tiếp đó, khuôn mặt điển trai bị một cú đấm nặng nề, ngã sõng xoài ra đất, kính cũng rơi theo.

- Tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ đến chuyện theo đuổi cô ấy!

Giọng nói lạnh lùng vang lên, lọt vào tai Xán Xán, sao lại quen thế? Trong mớ bùng nhùng, cô dần định thần, nhìn thấy một bóng người quen thuộc dưới ánh đèn vàng trong bãi đậu xe, lưng dựng thẳng vì giận dữ, cúi xuống Lạc Thiếu Tuấn đang ngồi dưới đất. Gương mặt đang cúi ấy tuy bị sấp bóng nhưng vẫn rõ đôi mắt phượng quen thuộc, ánh nhìn rừng rực lửa.

- Anh… anh Cao Vũ?

Cô chưa kịp nói thêm gì nữa, Cao Vũ đã đột ngột xông tới kéo tay cô:

- Đi với anh!

Rồi cô bị kéo đi.

Lạc Thiếu Tuấn nhỏm dậy, nhìn hai người khuất xa, ánh mắt trở nên xa vời, ký ức 17 năm trước hiện về, một buổi chiều chan chứa nắng…

Bữa ăn trưa, phòng học năm lớp hai rất náo nhiệt. Ngồi hàng ba, một cậu nam sinh đeo kính, mắt to, mặt phúng phính sữa. Đó là Lạc Thiếu Tuấn năm 8 tuổi. Đột nhiên, cô giáo chủ nhiệm trẻ trung xinh đẹp bước vào, tiếng ồn ào lặng hẳn.

- Các em, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới! Chúng ta vỗ tay chào đón bạn ấy nào!

Bộp bộp bộp…

Sau một tràng pháo tay, Thiếu Tuấn nhìn thấy một dáng vóc mảnh mai lấp ló sau lưng cô giáo, mặc chiếc váy hoa nhỏ xíu màu trắng, gương mặt tròn trĩnh hồng hào, đôi mắt to đen láy

tò mò nhìn các bạn trong lớp. Rồi bé khẽ cười, cất giọng lảnh lót:

- Chào các bạn, tôi tên là Tô Xán Xán!

Thiếu Tuấn chưa từng nghe âm thanh nào dễ thương như thế. Khoảnh khắc hai người chạm vào mắt nhau, Thiếu Tuấn nóng ran người.

- Từ nay Tô Xán Xán là một thành viên lớp chúng mình, mọi người phải tốt với bạn ấy nhé?

- Vâng ạ! – Thiếu Tuấn đáp rõ to.

Thế là sau buổi học, cậu lấy hết can đảm đến trước mặt cô bạn mới, rụt rè tự giới thiệu:

- Chào bạn, tớ là Lạc Thiếu Tuấn, tớ… tớ có thể làm bạn với bạn được không?

Xán Xán liếc mắt nhìn cô giáo, rồi thẳng thừng từ chối:

- Không được!

- Tại… tại sao? – Một cảm giác khó chịu trong bụng.

Xán Xán nhìn cậu, vô cùng nghiêm túc nói:

- Vì cậu là con trai, con trai thì phải chơi với con trai mới đúng. – Câu này là Triệu Noãn Noãn dạy cô.

- Thật… thật sao?

- Đúng vậy! – Cô bé Xán Xán nghiêm nghị gật đầu – Con trai nhất định phải chơi với con trai, phải gần gũi với con trai nếu không thì là không bình thường! Cậu là người không bình thường! Người không bình thường!

Cậu bé Thiếu Tuấn nhìn Xán Xán, lùi lại vài bước, rồi chạy như bay, vừa chạy vừa khóc… hu hu… hóa ra cậu là người không bình thường…

Để trở thành người bình thường, cậu bé quyết định từ nay về sau chỉ chơi với bạn trai. Đối tượng đầu tiên trong lớp là Vương Tiểu Mao.

- Chào bạn… tớ… tớ là Lạc Thiếu Tuấn… tớ có thể kết bạn với bạn không?

Vương Tiểu Mao nhanh như cắt nhét miếng sô-cô-la vào mồm sau đó lúng búng nói:

- Được thôi… Nhưng cậu không được ăn sô-cô-la của tớ…

- Được! – Thiếu Tuấn cười tít mắt, xem ra cậu sắp thành người bình thường rồi!

- Thế tớ có thể gần gũi cậu được không?

- … mẹ ơi! Đồ biến thái!

Vương Tiểu Mao quay mình chạy biến, vừa chạy vừa làm rơi bao nhiêu là sô-cô-la.

Thiếu Tuần òa khóc, lần này cậu không chỉ không bình thường mà còn biến thái nữa! Không được! Cậu nhất định phải trở lại làm người bình thường! Thế là đối tượng thứ hai được chọn, kẻ bị ghét nhất trong lớp: Chu Đại Cường. Cậu này không có bạn, chắc sẽ dễ dàng nhận lời của Thiếu Tuấn? Thiếu Tuấn lấy hết can đảm đến bên chỗ ngồi của Chu Đại Cường:

- Xin… xin hỏi… tớ có thể làm bạn với bạn không?

Chu Đại Cường đang chơi với nước mũi nước dãi của mình, cứ xì ra lại hít vào, xì ra hít vào… Nghe thấy người gọi mình, ngẩng phắt lên.

Bụp… Một vật gì đó bắn ra, trúng áo của Thiếu Tuấn, thoắt cái trên áo hiện lên một đốm vàng. 3 giây sau.

- Á! – Thiêu Tuấn bỏ chạy thục mạng. Muốn làm người bình thường thật chẳng dễ dàng! Nhưng kiên trì chắc sẽ thành công, càng lúc càng can đảm. Đô’i tượng thứ ba của cậu bé Thiếu Tuấn là Lý Mỹ Nhân ngồi bàn thứ năm. Nói chính xác, đó là một cậu con trai.

- Xin hỏi… tớ có thể kết bạn với cậu không?

- Được chứ! Nhưng cậu phải để tớ hôn một cái đã!

Không ngờ lần này thuận lợi quá, cậu bé Thiêu Tuấn mừng rỡ:

- Được ngay!

Lý Mỹ Nhân sáng mắt, nước dãi chảy nhầy nhụa…

- Hả? Các em đang làm gì vậy?

Cô giáo chủ nhiệm đứng bên cửa sổ, kinh hãi nhìn mọi việc xảy ra. Trong trường tiểu học trong trắng này, làm sao có thể xảy ra việc như thế! Không thể tha thứ được!

- Lý Mỹ Nhân!

- Thưa cô… Là bạn ấy bỗng nhiên chạy tới chỗ em… hu hu hu… không tin cô hỏi bạn ấy… – Mỹ Nhân khóc tơi tả, thảm thiết.

Cô giáo chủ nhiệm đưa mắt nhìn sang cậu học trò ngày thường nổi tiếng ngoan nhất lớp, chỉ thấy cậu bé gật đầu xác nhận:

- Thưa cô, em muốn kết bạn với Lý Mỹ Nhân.

- Không được như thế. Lý Mỹ Nhân là con trai. – Cô giáo nén giận, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

- Em biết ạ! Em chỉ muốn kết bạn với con trai! – Cậu bé Thiếu Tuấn hãnh diện đáp.

Cô giáo chủ nhiệm kinh hãi:

- Kết bạn thì được, nhưng em không thể hôn bạn ấy…

- Thưa cô! Con trai thì phải hôn con trai mới là bình thường! – Hay chưa, đây là câu nói của bạn mới vào lớp dạy cậu.

- Trời ơi! – Một tiếng kêu ghê sợ, cô giáo chủ nhiệm chạy vội tới phòng giáo viên, nhấc điện thoại. – A lô? Phụ huynh của em Lạc Thiếu Tuấn phải không ạ? Không hay rồi… hừ… hừ… hừ…

Tối hôm ấy, cậu bé Thiếu Tuấn ăn một trận no đòn.

Một tháng sau, cậu bé bị gửi sang nước Anh học. Trên máy bay, cậu bé mở những gói quà mà các bạn cùng lớp tặng. Một tấm thiệp kết nơ bướm màu phấn hồng, trên đó có mấy chữ viết tay Bạn Lạc Thiếu Tuấn, nhớ là ra nước ngoài rồi phải làm người bình thường nhé! Ký tên Tô Xán Xán. Trên trời cao vang lên một tiếng kêu non nớt Tô Xán Xán, cậu là kẻ lừa dối.

Đúng lúc ấy, Xán Xán đang làm bài tập thì hắt xì hơi:

- Anh Noãn Noãn, hình như em bị cảm!

- Đồ ngốc mà cũng biết bị cảm!

- Hứ…