Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người đàn ông im lặng, hai ly cà phê kem tươi đã chảy nhoe nhoét.

KFC mười hai giờ khuya, người thưa thớt, nhân viên phục vụ cũng buồn ngủ. Hai người này ngồi bên cửa sổ, một người khoác áo ngủ gấu buồn cười, một người mặc trang phục leo núi bẩn thỉu hôi chua, hai tay khoanh lại, bốn mắt nhìn nhau giữa đêm khuya vắng lặng.

“Đừng nói nhảm nữa, chia tay đi.” Cuối cùng trang phục leo núi mở miệng, mặt mày lạnh tanh.

“Nếu em không muốn nghe anh giải thích, anh cũng không biết nói gì hơn. Chia đi.” Áo ngủ gấu cũng nói.

Trang phục leo núi tháo chiếc nhẫn dính bùn trên ngón áp út xuống, đoạn lục chìa khóa trong túi ra, cùng đặt lên bàn: “Căn nhà mà anh đã ăn nằm với người khác quá bẩn, tôi không muốn đặt chân vào nữa. Nhà đó trả đợt đầu là anh, đóng tiền hằng tháng là tôi, đóng suốt bảy năm qua, để tôi về tính nợ, anh gom tiền trả lại tôi.”

Áo ngủ gấu nói: “Giường trong nhà là em chọn, anh chưa nói cho em biết đó giờ anh không hề thích kiểu dáng của nó. Khi nào em chọn được chỗ ở thì báo với anh một tiếng, anh tìm người đưa qua cho em. Còn quần áo đồ đạc linh tinh của em, anh cũng đóng thùng hết cho em.”

Trang phục leo núi gật đầu: “Tháng trước biên tập viên của tôi đem hai hộp sôcôla Thụy Sĩ về giùm tôi, anh ta nói đưa cho anh rồi, phiền anh cũng đóng thùng gửi lại cho tôi.”

“Được.”

“Không còn gì nữa thì tôi đi đây.” Trang phục leo núi đứng dậy, xách balô dính đầy bùn của mình.

“Ừ.”

Trang phục leo núi bước khập khiễng ra khỏi KFC, bóng lưng còng xuống, ba lô cồng kềnh to đùng hệt như một ngọn núi âm u ngột ngạt. Áo ngủ gấu ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, thừ người một lát rồi gạt lớp kem tươi phía trên, mặt mày đờ đẫn múc một muỗng kem trông như shit .

Vừa định bỏ muỗng kem vào miệng, mặt đã bị người ta ấn xuống ly kem!

Trang phục leo núi ném balô xông về vung một cây gậy leo núi, phang thẳng vào chỗ hiểm của áo ngủ gấu: “Tổ sư anh! Cổ Tri Vũ! Anh tưởng anh có thể chia tay tôi như vậy sao?! Anh tưởng bố sẽ để yên cho đồ khốn nạn nhà anh chắc?! Mẹ nó bố ở trên núi hứng gió cạp bùn, anh thì ở nhà ngoại tình chọt cúc! Anh làm phản hả! Còn mẹ nó muốn trả giường cho bố à? Ngại quá tôi không nghe lầm chứ anh Cổ? Là chiếc giường mà anh với thằng tiện nhân vừa rồi đại chiến ba trăm hiệp ư? Trên chiếc giường đó nấm kim châm của anh bị đóa cúc non của người ta kẹp sướng không? Có cảm tưởng nào mới lạ muốn chia sẻ với lỗ đen già này không? Hả?”

Áo ngủ gấu bị đánh cho ngơ ngác, hai tay che đầu dính kem chạy trốn loạn xạ, sau khi bị quất rồi đuổi đánh một chập, rốt cuộc mới nhận ra phải đánh trả, áo ngủ gấu vừa túm gậy giành giật với trang phục leo núi vừa chửi ầm lên: “Đào Dũ, em đừng có mẹ nó được nước làm tới! Là em mẹ nó cãi nhau xong chẳng nói chẳng rằng bỏ đi ba tháng trời, nếu không liên hệ với biên tập của em, mẹ nó anh còn tưởng em chết mất xác rồi! Gọi điện thoại không bắt máy gửi tin nhắn không trả lời, hỏi em có phải muốn chia tay không thì em lờ anh, mẹ nó thế chẳng phải là muốn cắt đứt à! Mẹ nó anh ‘bị chia tay’ suốt ba tháng, tìm 419 giải quyết nhu cầu thì sao chứ?!”

“Thì sao hả?” Trang phục leo núi nhấc chân đạp áo ngủ gấu, “Anh nói xem thì sao? Trong núi tín hiệu kém, bố gọi không được lười gửi tin nhắn thì sao chứ? Cho dù ba tháng không muốn nói chuyện với anh thì sao chứ? Bố nói muốn chia tay hồi nào! Còn mẹ nó 419, anh tưởng tôi không biết đó là đồng nghiệp trong công ty anh chắc? Sớm chiều bên nhau tình nồng như lửa trong văn phòng? Chịch mấy phát trên sô pha văn phòng rồi thế?”

“Em bớt ngậm máu phun người đi! Anh với cậu ta chỉ có đêm nay thôi! Em mới là sớm chiều bên nhau tình nồng như lửa trong rừng sâu núi thẳm thì có! Em tưởng anh không biết mấy trò của em với thằng trợ lý của em chắc! Hai hộp sôcôla đó ngay từ đầu là em mua tặng nó chứ gì!”

Hai người vừa la lối vừa lao vào choảng nhau, ngay cả những cách đánh lộn vô liêm sỉ mất nết như móc mũi giật tóc đều xài hết. Cậu bồi bàn núp sau quầy nhìn lén, chỉnh di động sang chế độ quay phim, định bụng lén lút đặt lên bàn quay lại.

Đúng lúc này, áo ngủ gấu bị trang phục leo núi đè lên vách tường thủy tinh bóp cổ, trước khi bị ngạt chết, áo ngủ gấu cố hết sức đá trang phục leo núi văng ra ngoài!

Trang phục leo núi va mạnh vào dãy bàn phía sau, ngã đập mông xuống đất. Sùng máu muốn đứng lên, mới vừa đứng thẳng liền kêu thảm một tiếng, bụm đầu gối trái té xuống!

Áo ngủ gấu ngồi bên tường thở hổn hển, hoàn toàn không chú ý đối phương đã mất sức chiến đấu. Sau khi thở dốc mấy hơi, áo ngủ gấu mới phát hiện sắc mặt của trang phục leo núi không ổn lắm —— Cắn chặt răng không nói tiếng nào, trán ứa mồ hôi lạnh.

“Em bị sao vậy?”

Trang phục leo núi ôm đầu gối, đau đến không nhúc nhích nổi, yếu ớt thốt ra một câu: “Bị thương dây chằng.”

Áo ngủ gấu vừa bò vừa lăn lại gần cởi quần của trang phục leo núi: “Anh chỉ đá em một cái, làm sao bị thương dây chằng được?”

“Bị thương trên núi…”

Vừa tuột quần xuống, đầu gối sưng cỡ cái màn thầu, tơ máu chảy dài men theo cẳng chân đen thùi lùi. Áo ngủ gấu run tay, vội vàng kéo quần lên giúp đối phương, vòng tay qua dưới nách dưới mông, cứ thế bế trang phục leo núi lên kiểu công chúa.

Cậu bồi bàn còn núp trong quầy quay lén, bị áo ngủ gấu nóng nảy quát một tiếng: “Chụp con khỉ! Mau giúp gọi xe!”

Trong xe taxi, trang phục leo núi tích trữ được chút sức lại mắng tiếp: “Họ Cổ, đừng tưởng bây giờ anh đối xử với tôi tốt một chút thì tôi sẽ bỏ qua hết nhé! Đồ tiện nhân ngoại tình! Chia tay!”

“Em im miệng đi!” Áo ngủ gấu vội bụm cái miệng rộng của đối phương lại.

Theo góc nhìn của áo ngủ gấu Cổ Tri Vũ, gặp gỡ trang phục leo núi Đào Dũ đúng là chuyện nghĩ lại mà hết hồn.

Lúc đó hắn vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, vào công ty được một năm, làm việc chăm chỉ, năng lực vượt trội, rất được ông chủ coi trọng, sắp thăng chức tới nơi, đúng lúc niên thiếu đắc chí, đường làm quan rộng mở. Tối hôm đó, hắn và vài đồng nghiệp đến KTV hát karaoke.

Cầm micro vừa định cất giọng, một thằng nhóc nhuộm tóc vàng đá văng cửa xông tới, đấm thẳng một cú vào mặt hắn!

Cổ Tri Vũ cũng không phải dạng chịu ăn thiệt, hai người dính cứng ngắc đánh lộn suốt năm phút đồng hồ mới bị đồng nghiệp và bảo vệ kéo ra. Tóc vàng mang cặp mắt gấu mèo 0.0, chỉ vào Cổ Tri Vũ mắng xối xả: “Đồ khốn nạn, còn dám quậy chị tao nữa, bố giết chết mày!”

“Mẹ nó ai quậy chị mày! Chị mày là ai? Mày là ai?” Cổ Tri Vũ bị đánh gãy một cái răng, bụm mồm đầy máu, tức đến suýt trẹo mũi.

Sau đó mới biết được, thằng nhóc này là em trai của một đối tượng xem mắt trước đó của Cổ Tri Vũ. Cô gái nọ vừa thấy mặt đã chấm trúng Cổ Tri Vũ, nhưng Cổ Tri Vũ đã sớm có dự định sau này come out, cũng không định kết hôn lừa gạt. Dưới sức ép của bố mẹ, Cổ Tri Vũ hẹn cô gái ra ngoài xem phim lần nữa, đồng thời lịch sự từ chối người ta. Cô gái hơi đa sầu đa cảm, về nhà khóc lóc mấy chập, em trai cô nàng là Đào Dũ học đại học ở vùng khác, nghỉ định kỳ về nhà thấy chị mình như vậy, tức mà không biết nói sao, cậu chàng bèn ngồi chồm hổm dưới lầu công ty của Cổ Tri Vũ hai ngày liền, bám theo một đường tới KTV, giơ tay là bụp ngay.

Là người ân oán rõ ràng có thù tất báo, Cổ Tri Vũ gắn chiếc răng mới, xách theo một túi quà đến nhà cô gái, đầu tiên nhận lỗi với con gái người ta và hai bậc phụ huynh, nói rõ đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, anh không thể làm lỡ hạnh phúc đời em được. Sau khi được thông cảm và lượng thứ, Cổ Tri Vũ xoay người chui vào phòng của em trai cô gái, đè Đào Dũ lên tường, ỷ vào ưu thế chiều cao, dồn Đào Dũ vào góc tường.

sd8

*Bích đông (kabe-don): tạm dịch là dồn vào góc tường, là động tác như hình đây =))

“Chị cưng nói rõ với cưng chưa? Anh có quậy chị cưng không, hả? Cái răng này của anh tính sao đây? Cưng đập một cái đền cho anh ha?”

Đào Dũ đuối lý, trong lòng thật sự hổ thẹn, cậu chàng bèn ngẩng đầu lên, nhe răng ra: “Đền thì đền! Có giỏi anh tự đập đi!”

Cổ Tri Vũ vịn cằm Đào Dũ, nhắm vào hai cái răng cửa trắng muốt mà hôn xuống.

Nửa tháng sau, hai người không biết xấu hổ lăn vòng vòng trên giường, Đào Dũ vừa sướng đến rên ư hử vừa hỏi Cổ Tri Vũ: “Sao lúc đó anh biết em là cong? Đấm anh vài cái là anh nhìn ra à?”

Cổ Tri Vũ ra sức đóng cọc, mặt mày thành thật: “Anh có biết đâu, anh còn tưởng hôn xong em sẽ đánh anh chứ. Anh vừa hôn vừa chuẩn bị đánh trả luôn mà.”

“Đồ khốn nạn!” Đào Dũ tát cái bốp lên đầu Cổ Tri Vũ.

Nói một cách công bằng, Cổ Tri Vũ hoàn toàn không phải là người bạo lực. Trong mắt người ngoài, hắn nghiêm nghị nhưng không mất vẻ ôn hòa, mặc dù lúc làm việc do quá tích cực cầu tiến mà hơi bị hùng hổ sửng cồ, song ngoài lúc làm việc, Cổ Tri Vũ cũng là một người đàn ông điềm đạm hòa nhã.

Một người đàn ông điềm đạm như thế, từ khi xác định quan hệ với Đào Dũ, một tuần chí ít xắn tay áo choảng nhau ba lần. Băng cá nhân và bột thuốc Vân Nam trong nhà chưa bao giờ đứt hàng.

sd5

Bột thuốc Vân Nam có tác dụng hoạt huyết, làm tan máu tụ, giảm sưng, giảm đau, giải độc.

Đào Dũ thật sự quá phiền, từ nhỏ ở nhờ nhà bà con tại vùng khác, thiếu thốn tình thương, có tiền nên tùy hứng, tính cách nóng nảy, đầu óc ngay thẳng, không biết uyển chuyển, không thông đạo lý, chưa bao giờ biết nhượng bộ thỏa hiệp, khó chịu thì mắng, mắng không được thì đánh, suốt ngày cứ vung móng y hệt như con lừa. Ban đầu Cổ Tri Vũ còn ráng nhịn, sau đó phát hiện mình không thể câu thông cũng như không thể nhẫn nhịn con lừa được, cách giải quyết chỉ có đánh và làm. Hai người buổi sáng đánh buổi tối làm, đánh ra cách mạng hữu nghị, làm ra lửa cháy phừng phực, cãi lộn thì càng tan làng nát xóm, nhưng chưa ai đưa ra yêu cầu chia tay, ấy thế mà cũng qua được ba năm.

Cổ Tri Vũ tự cảm thấy ba năm đó như sống trong địa ngục, mỗi ngày chẳng những phải ứng phó với tính tình dữ dội của Đào Dũ mà còn phải ứng phó với chiều cao và thân hình ngày càng tăng trưởng của đối phương. Cổ Tri Vũ thích mấy em gầy trắng non nớt, lúc trước vừa gặp đã yêu Đào Dũ là vì mê mẩn cánh tay trắng mịn thanh mảnh, vòng eo thon gầy dẻo dai, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính của đối phương. Ngờ đâu Đào Dũ đón chuyến xe dậy thì càng chạy càng xa, lúc tốt nghiệp đại học đã gần bằng Cổ Tri Vũ. Cổ Tri Vũ rầu hết chỗ nói, nhưng vẫn có thể tự an ủi mình cao thì cao đi, dù gì vẫn còn trắng trẻo gầy teo mà. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp, Đào Dũ không làm việc đàng hoàng mà say mê chụp ảnh phong cảnh, cậu chàng tậu một cái máy SLR second hand, làm trợ lý cho một chuyên gia chụp ảnh phong cảnh, theo người ta đi thảo nguyên châu Phi.

*SLR: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn (tiếng Anh: Single-lens reflex camera)

Bốn tháng sau, một ông tướng cả người bẩn thỉu hôi chua, đen thui thô kệch, râu ria xồm xoàm với tám múi cơ bụng nhẵn bóng gõ cửa nhà Cổ Tri Vũ.

Cũng chính vì thế, Cổ Tri Vũ đã trải qua một đêm trằn trọc khó ngủ, đau khổ xoắn xuýt nhất cuộc đời mình…

Lúc hừng đông, Cổ Tri Vũ mắt đỏ hoe lắc tỉnh Đào Dũ phiên bản tráng nam châu Phi đang ngủ say ngáy khò khò.

“Mẹ kiếp!” Đào Dũ chưa thấy Cổ Tri Vũ khóc bao giờ nên bị dọa giật cả mình, “Ai bắt nạt anh? Bố đập chết nó!”

“Không phải,” Cổ Tri Vũ nghẹn ngào nói, “Em nói xem, cái tướng em như vầy mà anh còn cương được, còn làm liên tục ba lần, có phải anh hết thuốc chữa rồi không?”

Đào Dũ khinh bỉ liếc một cái rồi nằm trở lại: “Ừ đấy, anh hết thuốc chữa rồi! Biến mẹ anh đi! Ngủ!”

Cổ Tri Vũ ở phía sau Đào Dũ buồn bã hít hít mũi, lại cứ cố lôi Đào Dũ dậy.

“Gì nữa vậy!” Đào Dũ nổi giận.

Cổ Tri Vũ lấy ra chiếc nhẫn cất hai tháng trong tủ đầu giường, vừa hít mũi vừa đeo vào ngón áp út của Đào Dũ.

“Nếu anh đã hết thuốc chữa, chúng ta ra nước ngoài lĩnh giấy chứng nhận nhé?”