Chúng Ta Thị Tẩm Đi, Bệ Hạ

Chương 12




" Ngươi muốn chối bỏ ta? " Đát Kỷ nghiến răng gằn ra từng chữ một, đôi vai gầy run lên vì kích động.

Hắn hiện tại tựa như một kẻ điên, ngửa đầu điên cuồng cười một trận thật to. Đúng vậy, hắn là vì y mà phát điên thật rồi!

" Thương Vương Thụ, ngươi vĩnh viễn là của ta Tô Đát Kỷ này một người, chỉ cần ta còn một hơi thở, ngươi đừng hòng có thể đem ta cấp bỏ đi được "

Đát Kỷ gân xanh nổi đầy trên trán, biểu tình vặn vẹo méo mó xé rách mỹ mạo động lòng người vốn có. Hiển nhiên hắn đã trở thành người điên hoàn toàn đánh mất hết lý trí rồi đi.

Thương Vương Thụ cảm thấy tình hình không ổn, bèn giãy dụa đánh rớt bàn tay như gồng kiềm trên cổ tay, xoay người liền bỏ chạy thụt mạng.

Vừa chạy vừa không quên gân cổ lên kêu.

" Lý... " Y kêu chưa hết câu chợt ngừng lại, người đều bị đuổi đi rồi còn kêu cứu gì chứ, bước chân bên dưới vì thế chậm lại rất nhiều lần.

Đát Kỷ không cần nghe hết câu cũng đoán ra được người y một lòng tha thiết kêu là ai.

" Hắn có đến cũng vô dụng "

Hắn đơn giản nhún người nhảy lên một cái đã đem người muốn tẩu thoát kia khống chế vác lên vai, một đường đi ngược hướng trở về.

Thương Vương Thụ lúc đầu còn nghĩ đến phản kháng, sau tuyệt vọng thôi luôn cả vùng vẫy, mặc để hắn tóm được khiêng về ổ.

Suy đi xét lại nhược kê như y phản kháng lại chẳng khác gì một con kiến nhỏ bé đứng trong gió, chỉ cần thổi nhẹ thì đến xác cũng chẳng còn kịp nhặt về.

" Ta sớm giăng dày đặc kết giới rồi nên ngươi dù gào khan cả họng tên hắn cũng vô ích thôi " Đát Kỷ nháy mắt đã hồi phục trở về trạng thái ban đầu, không keo kiệt giải thích thêm.

Cho nên trò đuổi bắt nãy giờ chính là ngươi muốn ta khởi động nóng cơ thể để dễ vác về sao?

Thương Vương Thụ nằm trên vai hắn, phẫn nộ vô cùng đúc kết ra kết luận.

...

" Ngươi xem, chân đều bị chính ngươi đem phế đi rồi "

Đát Kỷ vén lên ống quần dệt từ tơ tầm của y, bại lộ ra bên ngoài là đầu gối sưng phù lên nhìn vào dữ tợn vô cùng, bầm tím một vùng đụng vào không khỏi rơi lệ đầy mặt.

Hắn thật chu đáo nhẹ nhàng từng chút một tẩm lên vùng bị thương ít thảo dược, đợi thuần thục thoa nhẹ xong mới lấy miếng vải trắng bó lại cố định vết thương.

Này đó xong việc hắn mới chịu ngẩng đầu lên, vừa ngước lên liền bắt gặp cảnh Thương Vương Thụ đang tự cắn môi bản thân, sưng đỏ cánh môi xinh đẹp đáng thương vỡ máu rỉ ra chảy dọc một bên khoé môi.

Từ đầu đến cuối y thà chịu đau cũng nhất quyết không chịu mở miệng nói với hắn một lời.

Đát Kỷ lúc này mới chợt ngộ ra.

Hoá ra y hận hắn sâu sắc như vậy.

" Ngươi ghét ta đến mức này sao? " Đát Kỷ không do dự đưa tay chính mình thay thế môi y, Thương Vương Thụ ngừng lại tự ngược, mờ mịt chống lại đau thương trong mắt hắn.

Y né tránh tay hắn đưa tới, thoát ly về sau, lạnh nhạt nói: " Ta chưa bao giờ ghét ai cả, ngươi cũng không ngoại lệ "

Oán hận hết đời này sang đời khác, truyền kiếp không dứt bao giờ mới thôi.

Tay Đát Kỷ ở khoảng không chơi vơi thật lâu, cương nửa ngày mới thu tay về, hắn mới nghẹn ngào thốt ra tâm tình bấy lâu nay " Thương Vương Thụ, ta mặc kệ ngươi có tin hay không? Ta thừa nhận lúc đầu tiếp cận ngươi dã tâm không mấy tốt đẹp nhưng về sau ta là thật lòng thật dạ yêu ngươi... Ta cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ thương tổn lấy ngươi, chưa bao giờ cả "

" Tô Đát Kỷ, ngươi không mệt sao? Để ta nhắc nhở một lần nữa nhé! chuyện đời trước sớm kết thúc rồi! Thương Vương Thụ ngươi yêu cũng đã theo Lộc Đài kia mãi mãi chôn vùi trong biển lửa. Ta của hiện tại chỉ nghĩ một lòng cầu bình an đương minh quân, ngươi hiểu được sao?"

Thương Vương Thụ thả xuống ống quần bị cuốn lên, đặt chân xuống đất liền muốn rời khỏi nơi này thật nhanh.

Chuyện bọn họ đã giải quyết rõ ràng xong từ lâu, không ai nợ ai nữa.

" Ngươi bình an chính là để cho nam nhân này cưỡi trên người rồi đến nam nhân khác sao? Đây là ngươi mong ước đúng không? Haha, được, chiếu theo nhu cầu của bệ hạ, để Tô Đát Kỷ thần thoã mãn ngài có được không? "

Đát Kỷ gần như mất hết lý trí, mắt đỏ ngầu đè Thương Vương Thụ ngã ra giường, hắn câu môi cười tà mị, đem hai tay y cố định trên đỉnh đầu bằng mảnh vải trắng còn thừa.

Tóc hắn rũ xuống chạm lên mặt Thương Vương Thụ, đem ảnh người kia kinh hãi treo ngược trong con ngươi đen lay láy pha chút âm trầm thu vào.

" Đát Kỷ, ta lúc trước mắt mù rồi mới đem ngươi xem là ái nhân cả đời. Ngươi biết không? Ta lúc này nửa điểm cảm mến ngươi cũng chẳng có, ta chỉ hận không thể tự tay thọc ngươi một đao trừ hại cho bách tính con yêu nghiệt nhà ngươi "

Thương Vương Thụ cay nghiệt nói ra từng lời một, mỗi một lời nói đều ôm theo oán hận trong đó.

Hắn có thể sỉ nhục y thì y sao lại phải coi hắn là bằng hữu mà đối xử ôn hoà.

Đát Kỷ " a " một tiếng giống như phát hiện một điều mới lạ, sau đó cái gì cũng không để bụng, vươn tay ra nắm chặt lấy cằm Thương Vương Thụ.

" Tốt, hôm nay lại để bệ hạ thêm oán hận ta rồi "

Nói xong, y phục Thương Vương Thụ rách tan nát dưới tay hắn. Chưa hết chuyện này, y con ngươi co rút lại nhìn Đát Kỷ phất tay buông xuống màn lụa, hồng y trên người hắn không biết từ lúc nào đã xả xuống bên hông, trắng nõn lồng ngực phập phồng lên xuống, dù cơ thể có gầy gò vẫn có hẳn cơ bụng săn chắc hẳn hoi.

Đát Kỷ mị nhãn như tơ, cúi đầu ở sát bên tai y thì thầm như lời ma quỷ.

" Đêm nay chúng ta ôn lại chút chuyện cũ nhé, Bệ hạ thân ái của ta "

Thương Vương Thụ muốn mở miệng mắng hắn tiếp đáng tiếc lại bị hắn nhanh trước một bước bưng kín miệng lại, chỉ có thể bất lực giương mắt lên khiếp sợ đối diện hắn.