Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 7: Ngày phá sản thứ bảy




Theo như trong cốt truyện, ngày Bạch Nguyệt Quang trong lòng Hà Ngộ trở về, Khương Chỉ và Hà Ngộ đã đính hôn được hai năm.

Trong tình huống này, thực sự có một sơ hở để cô có thể lợi dụng --

Đính hôn với Hà Ngộ, lợi dụng nhà họ Hà một năm, sau đó bỏ anh ta trước khi Bạch Nguyệt Quang trở về.

Nhưng thủ đoạn này quá bỉ ổi, dù cho Khương Chỉ có cảm giác áy náy hay không, cô cũng không có ý định làm như vậy.

Lịch sử từng nhiều lần nhắc nhở mọi người, kẻ lợi dụng sơ hở của người khác để đạt ý đồ cuối cùng sẽ tự nhận quả đắng.

Có điều, ngược lại cô có thể mượn chuyện này để hù dọa ba mẹ, ép họ nói ra toàn bộ sự thật.

Sau khi nghe xong, cô có thể tìm kiếm thử xem ngoài con đường đó ra liệu có còn đường nào có thể đi hay không.

Sáng ngày hôm sau, Khương Chỉ bắt đầu triển khai kịch bản mình đã lập ra, nước mắt ướt đẫm mặt đi vào phòng ngủ của ba mẹ.

"Ba, mẹ, tối qua con nghe được cuộc nói chuyện của ba mẹ, hoá ra trong nhà của chúng ta còn vướng một khoản nợ lớn có phải không?"

Cô khóc thút thít, vùi đầu vào trong ngực mẹ Khương.

"Vậy tại sao còn không muốn con đính hôn? Anh Hà Ngộ nói, chỉ cần con chịu đính hôn anh ấy sẽ giúp đỡ chúng ta, chắc chắn sẽ giúp chúng ta trả hết nợ."

Vài ba câu nói đã trực tiếp làm cho da đầu của ba Khương và mẹ Khương nổ tung.

"Không được nói vớ vẩn!"

Mẹ Khương cuống cuồng, muốn đánh vào đầu Khương Chỉ vài cái, nhưng thấy cô khóc liền đau lòng, không nỡ xuống tay.

"Ba mẹ không muốn gả con, cũng vì nhà đã phá sản, sợ con gả đi sẽ bị coi thường, sao lại có thể cho con đính hôn chỉ vì trả nợ được chứ? Đó không phải là bán con gái sao!"

Sáng sớm ba Khương đã bị con gái làm cho thèm thuốc lá, tay đút vào trong túi sờ loạn xạ, mới nhớ ra sáng hôm qua đã rút hết điếu thuốc cuối cùng.

Giữa lông mày của ông bao phủ dày đặc sự chán nản, nghiêm túc nói: "Mẹ con nói đúng, nếu con thực sự thích cậu ấy, chờ hai năm nữa, ba nhất định sẽ kiếm đủ tiền cưới cho con, đến lúc gả đi cho dù có cực khổ, cũng có cái phòng thân, để con có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng nếu vì trả nợ mà gả, thì con có muốn cũng đừng nghĩ tới!"

Cả ông và Nhạc Nhiễm đều không đồng ý!

Bây giờ Khương Chỉ mới biết lý do ba mẹ không muốn cô đính hôn, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng vẫn chưa từ bỏ diễn kịch.

"Nhưng còn khoản nợ thì sao, người đòi nợ còn muốn đến trường học của con làm loạn cơ mà?"

Bộ dạng khóc lóc sướt mướt của cô, trực tiếp làm cho trái tim của hai người già thấy mà tan nát.

Làm gì còn có tâm trạng giấu diếm nữa.

"Aida, đừng khóc, tối qua là do ba mẹ nói nghiêm trọng quá thôi, thật ra căn bản không khó khăn đến vậy đâu!"

Nhạc Nhiễm dùng sức vỗ vào lưng chồng mình một cái: "Còn thất thần làm gì, mau giải thích với Chỉ Chỉ đi!"

Cụ thể câu chuyện thì bà cũng không rõ, đành phải để Khương Thuận Nghiêu nói.

"Thật ra, bà ngoại con có căn biệt thự ba tầng ở khu Hồ Lý của Hạ Môn, bên trong di chúc vốn là muốn để lại cho mẹ con, nhưng lúc đó cậu Nhạc Lưu Uyên của con đang muốn tới Hạ Môn phát triển sự nghiệp, mẹ con lại không muốn sống trong căn nhà đó, nên mới cho cậu con ở."

Tuy sự nghiệp của Nhạc Lưu Uyên cũng bởi vì nguyên nhân nhà họ Khương phá sản mà bị thiệt hại nặng nề, nhưng ông ta vẫn nói sẽ sẵn sàng hỗ trợ cho chị mình.

"Sắp tới căn nhà này sẽ được bán dưới giá thị trường, sau khi cậu con bù được khoản tổn thất của mình, tám trăm vạn còn dư lại sẽ cho chúng ta."

Khương Chỉ ngẩng đầu, lau đi nước mắt: "Trả xong khoản nợ kia, vẫn còn ba mươi vạn mà? Tuy không nhiều, nhưng coi như có thể làm số tiền bắt đầu lại sự nghiệp đúng không ạ?"

Nhiều lắm cũng chỉ là đầu tư ít thì lợi nhuận ít mà thôi.

Hai vợ chồng già nhìn nhau, thở dài.

"Nhưng…. Số tiền này ngoài việc dùng để chi tiêu hàng ngày và bảo hiểm ra, thì còn phải đóng học phí nửa học kỳ sau cho con, giày múa bảy ngày đổi một lần, các loại mỹ phẩm dưỡng da và những thứ bảo dưỡng khác vẫn cần phải làm."

Những thứ này đều không thể thiếu.

Xem ra theo quan điểm của ba Khương và mẹ Khương, thì đây đều là những thứ ít nhất Khương Chỉ nên có, cũng là thứ không thể thiếu.

Dù sao Khương Chỉ yêu thích ba lê, đây là ước mơ từ nhỏ của cô, cô cũng có đủ sự ưu tú, từ trước đến nay đều là nàng thiên nga xinh đẹp nhất trên sàn nhảy.

Bọn họ cần phải cung cấp đủ nguồn lực cho cô, đảm bảo cho cô có ngoại hình hoàn mỹ và đôi giày múa thoải mái nhất.

Như vậy mới có thể giúp con gái ở trên sàn nhảy, liên tục xoay vòng tròn một cách duyên dáng và an toàn.

"....." Nỗi lo của Khương Chỉ đã biến thành sự thật.

Cô thực sự trở thành nguyên nhân khiến ba mẹ phải chật vật vì tiền bạc.

Vừa lo lắng xót xa, lại vừa bực mình vừa buồn cười.

"Tối qua ba mẹ vì chuyện này mà buồn bực đến mức ngủ không ngon sao?"

Bây giờ đã nói ra hết tất cả sự thật, Khương Chỉ cũng không cần đóng kịch nữa.

Cô liếc mắt nhìn sang Khương Thuận Nghiêu: "Đồng chí Khương, ba lại còn vì chuyện này mà hỏi Tiểu Nhạc có hối hận khi gả cho ba nữa hả?"

Khuôn mặt già dặn của Khương Thuận Nghiêu chợt đỏ lên: "Đây chẳng lẽ chỉ là chuyện nhỏ?"

"Cái này căn bản không thể xem như là một chuyện được."

Khương Chỉ buồn cười mà lắc đầu.

"Tuy con là con gái của ba mẹ, nhưng không thể không nói một câu, cách giáo dục của ba mẹ rất có vấn đề. Đã phá sản rồi còn đặt con gái lên vị trí đầu, đến chết cũng cưng chiều. Dưỡng da quan trọng lắm sao? Giày múa quan trọng lắm sao? Con không múa chẳng lẽ còn quan trọng hơn cuộc sống cả cả nhà hay sao?"

"Tất nhiên!" Giọng nói của Khương Thuận Nghiêu vô cùng nghiêm túc, "Từ nhỏ con đã rất thích ba lê rồi, ba và mẹ con cũng để ý, lúc múa con cực kỳ vui vẻ, làm sao ba mẹ có thể cho con từ bỏ ba lê được?"

Chẳng phải việc đó sẽ cướp đi cơ hội vui vẻ của con gái hay sao?

"Có vấn đề ở chỗ, con không có tiền mua mỹ phẩm dưỡng da, không có tiền đổi giày múa nhiều lần, nhưng không có nghĩa là con không thể tiếp tục múa."

Khương Chỉ không thể hiểu được.

"Những bạn học khác trong trường học của con, phần lớn điều kiện gia đình của bọn họ đều là trung lưu và hạ lưu, con kém hơn bọn họ ở chỗ nào? Dựa vào cái gì con thiếu tiền thì không thể múa?"

Tỉ lệ vóc dáng của cô sinh ra chính là để trở thành vũ công múa ba lê, đây là vốn là vóc dáng tự nhiên mà có, không hề có bất cứ quan hệ nào đến tiền bạc.

Huống hồ cô cũng có năng khiếu với ba lê, lại chịu khó tập luyện, đủ các ưu thế chất chồng, sao lại có thể chỉ vì mỹ phẩm dưỡng da rẻ tiền và quần áo không đặt sẵn mà có thể bị thua?

Ba Khương mẹ Khương lại một lần nữa nhìn nhau, thầm nghĩ hình như cũng có chút đạo lý.

Nhưng…. Vẫn còn một điểm quan trọng không thể buông bỏ.

Nhạc Nhiễm nói: "Giày múa và mát xa phải có, mẹ không thể nhân nhượng được!"

Mặc dù mỗi ngày trên mạng đều truyền tải thông điệp nuôi dưỡng tâm hồn, nói “Bạn sẽ không vì tuổi đã lớn mà không thể múa, chỉ có thể bởi vì không múa mà già đi”.

Có lẽ đây là sự thật, nhưng vũ công múa ba lê thật sự có tuổi nghề, ví dụ như múa ba lê lâu năm, nghề nghiệp của bọn họ chỉ có thể kéo dài không quá mười lăm năm.

Hơn nữa từ ba mươi tuổi trở đi, mỗi ngày lúc bọn họ thức dậy, trước tiên đều phải chậm rãi bước xuống giường đi tới đi lui hơn mười phút mới có thể đi lại như bình thường. Bởi vì lúc trẻ nhiều lần nhảy xoay tròn, khiến cho bàn chân và đầu gối liên tục bị tổn thương, những tổn thương này sẽ dần dần theo tuổi tác mà hiện ra.

Chăm sóc, bảo dưỡng, không chỉ để Khương Chỉ có thể múa, mà còn vì sau này khi Khương Chỉ không còn múa nữa vẫn có thể sinh hoạt khỏe mạnh.

"Điều này cũng không có gì to tát, con có thể tự mình kiếm tiền trang trải những khoản chi tiêu này."

Khương Chỉ lắc đầu: "Hơn nữa không chỉ những khoản chi tiêu này, kể cả ăn, mặc, ở, đi lại sau này của con cũng không cần ba mẹ phải tốn tiền, tất cả sẽ do con tự chi trả. Ba mẹ chỉ cần dùng số tiền đó lo chuyện làm ăn của chính mình, không cần lo cho con."

"Hồ đồ!" Khương Thuận Nghiêu quát lớn, "Con lấy đâu ra tiền để trả?"

Khương Chỉ là do một tay hai người họ cưng chiều nên.

Từ nhỏ đến lớn mười ngón tay không dính đến nước bẩn, ngoài múa thì cái gì cũng không biết, cô phải kiếm tiền thế nào?

Nhạc Nhiễm cũng không đồng ý, "Đúng đấy Chỉ Chỉ, chẳng lẽ con muốn làm vũ công của đoàn múa nhỏ sao? Vậy không thể được, vừa học vừa làm thêm, đầu gối của con chắc chắn không thể chịu nổi."

"Chụp tạp chí, diễn kịch, những thứ này cũng không được!"

Sau khi nhà họ Khương phá sản, đám người xấu xa đã dùng những cách này đề nghị ba Khương và mẹ Khượng dùng cô con gái xinh đẹp của mình để kiếm tiền.

Đừng nói là đồng ý, Khương Thuận Nghiêu chỉ cần nghe tới những thứ này liền cảm thấy bực bội: "Đó chính là một vòng tròn lẩn quẩn bẩn thỉu xấu xa, ba tuyệt đối không cho phép con làm!"

Khương Chỉ ngạc nhiên nhìn hai người họ, không nói lời nào liền quay mặt trở về phòng.

Leng keng loảng xoảng một trận, tiếp đó ôm một chồng túi da từ bên ngoài đi vào phòng ngủ.

Khương Thuận Nghiêu hỏi: "Những thứ này là gì?"

Nhìn qua hình như có rất nhiều tập giấy chứng chỉ.

Khương Chỉ vừa bày ra trên giường, vừa lần lượt giới thiệu.

"Đây là chứng chỉ kỵ sư*, đây là chứng chỉ lặn nước, đây là BEC**…."

*kỵ sư: Giáo viên dạy cưỡi ngựa

**business enterprise certificate: Giấy chứng nhận doanh nghiệp.

Cô liên tiếp bày ra mười ba bằng chứng chỉ, trải từ đầu giường cho đến cuối giường.

Khương Thuận Nghiêu và Nhạc Nhiễm đều trố mắt đứng nhìn: ".....Con thi từ khi nào mà nhiều giấy chứng chỉ như vậy?"

"Bốn năm trước."

Khương Chỉ vén tóc, lưu loát nói: "Con gái thứ ba của nhà họ Thu tên Thu Dao Dao, ngày đó trong lúc tụ tập cô ấy đã khoe giấy chứng chỉ ngành của mình, đúng lúc mọi người rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đã cùng nhau đặt cược xem ai thi được nhiều giấy chứng chỉ hơn, con cũng theo phong trào."

Tuy Khương tiểu thư là người làm nghệ thuật, nhưng vì tính cách hiếu thắng, nên ngay cả khi cô phải so chứng chỉ với đám người vốn đã được gia đình bồi dưỡng từ nhỏ, cô cũng phải đạt được top 3 thì bản thân mới hài lòng. 

Thiên kim đại tiểu thư cũng không phải chỉ biết quét thẻ và xinh đẹp như hoa, thật ra cô còn nhận được giấy chứng chỉ nhiều hơn người khác.

Cô mỉm cười nhìn ba mẹ: "Có nhiều giấy chứng chỉ như vậy, hẳn là con không cần kiếm tiền bằng gương mặt này nữa rồi có phải không?"

Ba Khương và mẹ Khương sờ sờ mũi, có chút xấu hổ.

Bọn họ không hiểu con gái, thậm chí còn vô thức đánh giá thấp con gái mình. 

Lại càng không thể hiểu được, tại sao lúc nãy nghe con gái nói chuyện, bọn họ lại một mực cho rằng chuyện này khó giải quyết như vậy.

Như thể có người đang điều khiển đầu óc của hai người họ, chỉ có thể phát triển theo một hướng nhất định.

Nhưng đây không phải trọng điểm mà Khương Chỉ muốn nói đến. Cô cũng không phải muốn tranh giành tiếng nói trước mặt ba mẹ, mà là muốn cho bọn họ biết: “Con gái của bọn họ không phải lúc nào cũng là đứa nhỏ yếu đuối chỉ biết được cưng chiều như vậy, cô đã từng trải qua mưa sa bão táp, bây giờ cũng đã đến lúc cô cần phải tự giải quyết mọi chuyện.”

"Cho nên, sau này nếu có chuyện gì, xin hãy nói thẳng cho con biết, đừng có giống như lần này nữa."

Làm cho cô sợ đến mức suýt chút nữa đã nghĩ phải bán mình cho Hà Ngộ, nếu không chính là bất hiếu với ba mẹ.