Chung Tình 2

Chương 22: Kết thúc thế giới thứ 1




Tôn Thời Thần và người Nhung có ước định, phải cho người Nhung rất nhiều tiền tài vật tư, cũng cho phép người Nhung vào mùa đông năm nay xuống phía nam cướp bóc một phen.

Ngoài ra, ông ta còn sẽ đưa thuộc hạ kiêu dũng thiện chiến nào đó của Chu Tĩnh Sơn tiến vào vòng mai phục của người Nhung chịu chết, để người Nhung báo thù rửa hận.

Đương nhiên, người Nhung cũng phải phối hợp với ông ta diễn một tuồng kịch, làm ông ta đại thắng một hồi.

Hiện tại Tôn Thời Thần đã bị bắt, nhưng người Nhung vẫn sẽ đến như cũ.

Ngôn Cảnh Tắc cơ hồ lập tức đã đầu nhập vào chuẩn bị tác chiến, mà Tô Mặc Tu, lấy thân phận quân sư lưu lại Khung Nam thành bồi cạnh hắn.

Tuy Ngôn Cảnh Tắc vừa thấy Tô Hành Dần liền kêu cha, vừa thấy mẫu thân Tô Mặc Tu liền kêu mẹ, nhưng hắn cũng không công khai quan hệ của hắn và Tô Mặc Tu.

Nếu quan hệ của hắn và Tô Mặc Tu bị người khác biết, bởi vì chênh lệch thân phận của bọn họ, người khác hơn một nửa sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn Tô Mặc Tu, coi Tô Mặc Tu là kẻ dựa vào hắn.

Đây là điều hắn không hy vọng nhìn đến.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, hắn dặn riêng đám người Trương Nhị Khuyết đừng lộ chuyện hắn và Tô Mặc Tu ra ngoài.

Vì thế, trong mắt tướng sĩ Trấn Bắc quân, Tô Mặc Tu là tiểu nhi tử của Tô Hành Dần; là người đọc sách tuổi còn trẻ đã thi đậu cử nhân, học thức uyên bác; là người đã tòng quân cứu Chu tướng quân của bọn họ trở về, là ân nhân cứu mạng của Chu tướng quân.

Thủ hạ của Ngôn Cảnh Tắc đều vô cùng kính trọng Tô Mặc Tu, sau đó Ngôn Cảnh Tắc cứ mãi lời trong lời ngoài luôn khen Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu lại triển lãm ra năng lực của y, bọn họ càng là đối với Tô Mặc Tu nói gì nghe nấy.

Mùa đông năm nay, Ngôn Cảnh Tắc giả vờ làm Tôn Thời Thần liên hệ với người Nhung, thiết kế bẫy người Nhung, làm người Nhung đại bại, trong vòng mười năm không có lực nam hạ.

Sau đó, hắn lại dụng kinh nghiệm trước kia phát triển biên quan, nỗ lực khiến bá tánh biên quan sống những ngày lành.

Đương nhiên, cuộc sống của hắn và Tô Mặc Tu cũng sống đến đường mật ngọt ngào.

Lúc ban đầu, tướng sĩ Trấn Bắc quân cũng không biết quan hệ của Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu, nhưng thời gian dài, luôn có người nhìn ra cái gì đó.

Khi đó, Tô Mặc Tu sớm đã được tướng sĩ biên quan tôn trọng phát ra từ nội tâm, bởi vậy không ai cảm thấy Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau có cái gì không tốt, người như Nghiêm Hợp Lực còn lo lắng Tô Hành Dần không đồng ý, còn ngầm đi sang chỗ Tô Hành Dần nói tốt cho Ngôn Cảnh Tắc.

Tô Hành Dần: Không cần các ngươi làm thuyết khách đâu! Ta đã sớm biết bọn họ có một chân rồi!

Sau khi biên quan phát triển vui sướng hướng vinh, Ngôn Cảnh Tắc bốn mươi tuổi mang theo Tô Mặc Tu ba mươi tuổi, rời biên quan trở về kinh thành.

Công cao chấn chủ không phải chuyện tốt gì, hắn chủ động từ quan, an an phận phận mà kế thừa tước vị làm một hầu gia, lại quá kế nhi tử của đệ đệ làm thế tử……

Đương nhiên, quá kế thì quá kế, hắn không phụ trách nuôi, hắn thậm chí không thèm ở hầu phủ, mà là đi theo ở với Tô Mặc Tu.

Sau khi hồi kinh, Tô Mặc Tu bèn đi thi khoa cử, vừa thi một lần đã đậu Bảng Nhãn, sau đó càng cẩn trọng làm quan…… Đương nhiên, cự tuyệt người khác làm mai mối cho y cũng là chuyện khó có thể tránh khỏi.

Sau khi cự tuyệt người khác còn bị Ngôn Cảnh Tắc đòi y “bồi thường”, càng là chuyện không thể thiếu.

Ngôn Cảnh Tắc - gia hỏa này lấy cớ hàng năm chinh chiến, thân thể không làm tốt để từ quan, còn nói mình bị thương căn bản không thể cưới vợ, trên thực tế thân thể vô cùng tuyệt vời, làm y rất ăn không tiêu!

Nhưng còn có thể thế nào? Người chính mình coi trọng, y chỉ có thể liều mình bồi quân tử.

Được rồi, kỳ thật vẫn là rất thoải mái.

Hai người hồi kinh không lâu, Tô Hành Dần cũng trở về kinh thành.

Ông thật lo lắng khi nhi tử mình kiến thức đến kinh thành phồn hoa rồi sẽ động tâm tư khác, vứt bỏ Ngôn Cảnh Tắc, bởi vậy chuyện đầu tiên ông làm sau khi hồi kinh chính là gọi nhi tử tới, cẩn thận công đạo một phen, bảo y không thể hoa tâm.

Sau đó nữa…… Tô Mặc Tu quan vận hanh thông, lại ở kinh thành ăn ngon uống tốt dưỡng mặt trắng nõn, tới tuổi bốn mươi còn mê đảo tiểu cô nương nhà người ta, làm cha của tiểu cô nương người ta da mặt dày tới cửa làm mai……

Tô Hành Dần trực tiếp đến ở trong nhà nhi tử luôn, chuẩn bị giám sát nhi tử, bắt nhi tử nhất định phải đối đãi huynh đệ năm mươi tuổi của ông cho tốt.

Huynh đệ này của ông toàn tâm toàn ý với con ông, sau khi hồi kinh cũng không hề làm quan, mà sống ở hậu viện của con ông, làm nội trợ hiền của con ông.

Con ông cũng không thể có lỗi với huynh đệ ông được!

Tô Hành Dần vì huynh đệ mình mà rầu thúi ruột, nhưng ở trong nhà nhi tử mấy ngày, bỗng cảm thấy có điểm không thích hợp.

Ông mắc mưu bị lừa rồi!

Huynh đệ ông hơn nửa đêm khiêng từng thùng từng thùng nước về phòng!

Huynh đệ ông sáng ra ở trong sân luyện thương đánh quyền, sinh long hoạt hổ!

Huynh đệ ông tùy tay ôm một cái, đã bế con trai ông lên rồi!

Huynh đệ ông thân thể chắc nịch…… Người đã năm mươi tuổi, nhưng phỏng chừng còn có thể đánh thắng một đám đại tiểu tử!

Còn con ông thì….

Tô Hành Dần nhìn huynh đệ ân cần trải đệm cho nhi tử, làm cháo gà dễ tiêu hóa cho con ông ăn, bản thân hắn bên kia cắn miếng thịt gà bự….

Ha hả.

Ha hả ha hả.

Hóa ra ông vẫn luôn nghĩ sai rồi!

Nhưng dù có nghĩ sai, còn có thể làm sao?

Hai người cũng đã cùng nhau trải qua hai mươi năm, bọn nghĩa tử của Chu Tĩnh Sơn thậm chí còn ngầm kêu ông là gia gia……

Chẳng lẽ ông còn có thể cầm gậy đánh uyên ương?

Tô Hành Dần ở chỗ nhi tử không được mấy ngày, bèn đi về.

Ông chịu không nổi không khí ngọt dính phát ngán của nhi tử và Chu Tĩnh Sơn!

Tuổi đã lớn vậy rồi, hai người này còn không biết xấu hổ như vậy, thật sự là….

khá tốt.

Bây giờ ông lại lo lắng Ngôn Cảnh Tắc tuổi lớn, để lại một mình con ông, con ông sẽ không chịu nổi.

Hầy, nuôi con một trăm tuổi, lo lắng đến chín mươi chín tuổi.

Tô Hành Dần cũng không biết có phải bởi vì nhọc lòng cuộc sống tình cảm của nhi tử hay không, chính là chống đỡ sống đến tận 88 tuổi.

Ở thời đại này, tuyệt đối được gọi là thọ.

Mà thời điểm ông qua đời, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu thoạt nhìn vẫn không hiện nét già bao nhiêu, bọn họ nâng đỡ lẫn nhau, tiếp tục cuộc đời.

Đồng thời, chuyện Tô Hành Dần vẫn luôn lo lắng, rằng Ngôn Cảnh Tắc sẽ ra đi trước Tô Mặc Tu cũng không có phát sinh.

Tô Mặc Tu bảo dưỡng rất tốt, vẫn luôn sống đến hơn 90 tuổi, sau đó…… Ngôn Cảnh Tắc đã sống đến hơn một trăm tuổi.

Lúc trước Ngôn Cảnh Tắc lấy lý do thân thể chịu không nổi để từ quan, còn vẫn luôn không cưới vợ…… Quan viên trong triều vẫn luôn cho rằng hắn trên chiến trường bị trọng thương, thân thể rất kém cỏi, còn cân nhắc hắn có khả năng sống không được mấy năm là phải mất mạng, kết quả…… Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng sống đến hơn một trăm tuổi!

Người trên ngôi vị hoàng đế cũng đã thay đổi được ba vị!

Nếu gọi người này là thân thể không tốt, thì cái gì mới gọi là thân thể tốt?!

Ngôn Cảnh Tắc là qua đời cùng một ngày với Tô Mặc Tu.

Hắn chờ đợi lâu dài chính là vì muốn bồi cạnh Tô Mặc Tu.

Hắn không muốn Tô Mặc Tu bởi vì hắn mất sớm mà thương tâm.

Nhưng mà, chờ rời khỏi tiểu thế giới đã hoàn toàn chữa trị, chờ Tô Mặc Tu khôi phục ký ức, Ngôn Cảnh Tắc bèn nhịn không được nói: “A Tu nè! Tuần trăng mật này quá lăn lộn người! Thế giới cổ đại không có các loại trò chơi, đồ có thể ăn ít ỏi thì thôi, hai ba mươi năm cuối cùng kia, ta còn lực bất tòng tâm, cả sinh hoạt phu phu cũng không thể làm…… Ta quá thảm!”

Tô Mặc Tu: “……” Một câu cuối cùng mới là trọng điểm của huynh đúng không?!

Huynh đã rất lợi hại, tuổi đã lớn lắm rồi, còn có thể “phấn đấu không ngừng”!

Người hầu trong phủ đều bị huynh làm kinh ngạc đến ngây người, hoàng đế còn trộm tới muốn xin bí kíp dưỡng sinh!

"Nhưng chúng ta nói chuyện yêu đương lần nữa vẫn là rất thú vị….

Tiếp tục cái tiếp theo nhé?” Ngôn Cảnh Tắc nhìn một đám tiểu thế giới lung lay sắp đổ, bắt đầu chờ mong yêu đương ở thế giới tiếp theo.

“Được.” Tô Mặc Tu đồng ý.

Tuy rằng không có ký ức, nhưng y chung quy vẫn cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, y cũng đồng dạng chờ mong thế giới tiếp theo.

Cũng không biết khi đó Ngôn Cảnh Tắc lại sẽ làm gì!

***

Ngôn Cảnh Tắc ở cổ đại 80 năm, thật sự tưởng niệm cuộc sống hiện đại, vừa lúc có một thế giới hiện đại đã sắp chịu đựng không nổi, hắn bèn trực tiếp chọn thế giới hiện đại này.

Sau khi lựa chọn, như cũ là Tô Mặc Tu tiến nhập tiểu thế giới trước, Ngôn Cảnh Tắc thì ở bên ngoài tiến hành giữ gìn đơn giản với tiểu thế giới này, chờ tiểu thế giới ổn định một chút, hắn lại đi vào, hoàn toàn chữa trị tiểu thế giới này.

Tốc độ chảy của thời gian bên trong tiểu thế giới hoàn toàn bất đồng với bên ngoài, thời gian trôi qua rất nhanh, Tô Mặc Tu đầu thai hẳn đã lớn lên….

Ngôn Cảnh Tắc đang câu thông ý thức thế giới ngây thơ mờ mịt thế, tính toán tìm một thân thể thích hợp đi vào, tiểu thế giới này đột nhiên run lên một chút, kẹt.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Sao?

Còn có thể sao, tiểu thế giới bị mắc kẹt, thời gian trở về trước một đoạn thời gian!

Đây là vấn đề tiểu thế giới thường thường phát sinh, bởi vì tiểu thế giới có lỗ hổng, phát sinh chuyện như vậy còn có khả năng tạo thành việc có người xuyên qua hoặc là trọng sinh.

Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể tiếp tục chữa trị, chờ xác định tiểu thế giới lại lần nữa ổn định, mới đi vào.

Thân thể cần phải tuổi tác tương đương Tô Mặc Tu, không có ký lục trái pháp luật phạm tội, không có cùng người nào thành lập quan hệ luyến ái, mới vừa qua đời.

Trong nhà có tiền một chút thì càng tốt!

Xét thấy thân thể thích hợp như vậy không dễ tìm, có đôi khi hắn sẽ ngưng lại trong chốc lát, chờ đợi thân thể thích hợp.

Đương nhiên, hắn chỉ ngưng lại một lát, tiểu thế giới có khả năng đã trôi qua được một hai năm.