Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

Chương 26




Sáng hôm sau, Tiết Tiểu Tần từ trong lòng Hoắc Lương tỉnh lại. Lúc này, Hoắc Lương không có biểu hiện khác thường gì cả. Vì vậy, Tiết Tiểu Tần cho rằng anh đã nghĩ thông suốt. Đã lâu không gặp mặt bạn bè, cô quá phấn khích nên không chú ý đến Hoắc Lương khác thường.

Anh có thể chính trực, dũng cảm, trung thành, thiện lương nhưng điều kiện đầu tiên là phải có Tiết Tiểu Tần ở bên cạnh.

Sáng hôm sau, vẫn là Hoắc Lương đưa Tiết Tiểu Tần đến sân bay. Anh cực kì giống người chồng dịu dàng, săn sóc, không hề có biểu hiện không vui hoặc là kháng nghị.

Tiết Tiểu Tần đăng kí xong liền kéo vali chạy đến, cười híp mắt ý bảo Hoắc Lương cúi đầu xuống. Hoắc Lương thuận theo ý cô, cô liền hôn lên môi anh, nhẹ nhàng liếm mút, sau đó đỏ mặt dặn dò: “Lúc em không ở đây, anh nhớ ăn cơm và nghỉ ngơi đúng giờ đó, em ở Thâm Quyến chờ anh.”

Ánh mắt Hoắc Lương dịu dàng xuống, anh gật đầu: “Được.”

Tiết Tiểu Tần cẩn thận bước từng bước rời đi, ai nhìn thấy đều biết cô không nỡ rời xa anh. Nhưng chỉ có Hoắc Lương là không hiểu, nếu cô không nỡ rời xa anh thì tại sao phải đi? Ở lại không tốt sao?

Anh rất muốn hỏi Tiết Tiểu Tần nhưng cuối cùng không có mở miệng. An him lặng nhìn xuyên qua kính cửa sổ xem máy bay cất cánh, tiếp theo dần biến mất trên không trung. Cảm giác này rất giống năm anh mười lăm tuổi chuẩn bị ra nước ngoài, anh ngồi trên máy bay nhìn thoáng qua đất nước này, nghĩ rằng mình và Tiết Tiểu Tần xem như cắt đứt liên lạc.

Hoắc Lương đứng đó rất thu hút ánh mắt của người khác, Dáng người anh cao ráo, gương mặt đẹp trai mặc bộ tây trang màu đen khiến đường nét thân thể càng thêm nổi bật, không khác gì người mẫu. Có không ít cô gái len lén nhìn anh, anh đứng mấy phút liền quay lưng rời đi.

Khoảng ba tiếng sau, Tiết Tiểu Tần đến sân bay Thâm Quyến. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, có vẻ như cô đến hơi sớm, những người khác cần một tiếng nữa mới tới. Vì vậy, cô mượn cơ hội này đi dạo loanh quanh ở sân bay, không bao lâu thì các bạn cùng phòng của cô cũng đến.

Phòng ngủ có tổng cộng bốn người, Tiết Tiểu Tần nhỏ tuổi nhất làm cô út. Lần này, người kết hôn là chị cả của nhóm, chị ba tới trước. Tiết Tiểu Tần và chị ba ôm nhau nói chuyện một chút, sau đó chị hai mới đến. Vừa thấy chị hai, hai người đều kinh hô: “Cậu mang thai à!”

Chị hai nhún nhún vai với hai người: “Ờ đó, bảy tháng rồi.”

“Vậy cậu chậm chậm một chút, sao thế, cậu đi có một mình à?”

Đáy mắt chị hai lóe lên tia giảo hoạt: “Đúng vậy, anh nhà mình không cho mình đi, mình đành lén lút tới đây.”

Tiết Tiểu Tần vì hành động to gan của chị hai mà chắc lưỡi hít hà, nhanh nhẹn đỡ chị bầu. Các cô đã gặp mặt người đàn ông nhà chị hai, điều kiện gia đình không tệ, ngoại hình không tệ, đối xử với chị hai cũng tốt. Khuyết điểm duy nhất chính là rất bá đạo, chuyện gì cũng quan tâm. Hôm nay, chị hai đã mang thai bảy tháng không thể trách anh ta lo lắng không cho đi.

Thế nhưng…

“Cậu lén đi như vậy à, lá gan cũng mập ra rồi nhỉ? Cẩn thận anh nhà cậu đánh cậu một trận.” Chị ba hù dọa.

Chị hai mặc kệ: “Hiện tại tớ mang ‘kim bài miễn chết’, anh ta quỳ xuống liếm mình còn không kịp, dám đánh mình sao?” Nõi xong, chị hai còn giương cằm, bộ dạng rất đắc ý.

Đúng lúc này, di động của chị hai vang lên. Vừa nhìn tên hiển thị trên điện thoại, dáng vẻ đắc ý của chị hai lập tức thay thế bằng bộ dạng ủ rũ.  Cô nàng lặng lẽ đưa di động cho Tiết Tiểu Tần, nháy mắt cầu xin: “Út ơi út à, út tốt nhất nhà mau giúp chị đi. Cứ nói rằng chị đây đi toilet rồi, mau lên!”

Tiết Tiểu Tần không nói gì nhìn chị hai một cái, rốt cục cũng nhận điện thoại. Cũng may là đối phương nói chuyện rất khách sáo, hỏi tình huống của chị hai xong liền nói cám ơn, cúp máy.

Chị hai thở hắt ra, tay vỗ vỗ ngực: “Hù chết chị mà!!!”

Bởi vì phụ nữ có thai quý báu nên các cô đón xe rất cẩn thận. Sau khi họp mặt với chị cả, nhóm các cô dự định đến khách sạn. Vì lo lắng cho chị hai, chị ba đã có kinh nghiệm làm mẹ quyết định ở cùng phòng với chị hai, tránh cho người này làm chuyện ngốc nghếch.

Tiết Tiểu Tần được một người một phòng.

Cô tắm rửa, sấy tóc xong mới nhớ đến chuyện rất quan trọng. Lúc lên máy bay, Hoắc Lương liên tục dặn dò cô đến nơi phải nhắn tin báo cho anh biết, ấy vậy mà côn quên mất!

Tiết Tiểu Tần nhanh chóng tìm di động, mới phát hiện mình quên đổi chế độ máy bay về chế độ bình thường. Trong lúc chờ điện thoại kết nối, lòng Tiết Tiểu Tần vô cùng run rẩy._. Cô không ngờ mình vừa cười chị hai bị chồng quản lý chặt chẽ, bây giờ đến lượt mình gặp báo ứng. Nhìn mấy mười cuộc gọi lỡ, hơn nữa chỉ cách nhau mấy phút, còn có tin nhắn wechat… Tóm lại, có bao nhiêu cách liên lạc Hoắc Lương đều dùng hết.

Tiết Tiểu Tần khóc không ra nước mắt, trước khi đi cô còn đảm bảo với với Hoắc Lương bất cứ lúc nào cũng liên lạc được. Kết quả, mất mặt nhanh quá!

Nhưng vì sao Hoắc Lương không nghe điện thoại? Là không nghe máy hay là đang trong phòng giải phẩu… Anh còn… giận sao?

Tiết Tiểu Tần rầu rĩ ngồi trên giường, mở TV nhưng không có lòng dạ để xem. Sau đó lại gọi điện thoại, vẫn không ai nghe máy. Đột nhiên, lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Cô không nghe tiếng gọi, bản thân cũng chẳng kêu nhân viên phục vụ, tự nhiên nghĩ rằng chị hai ở phòng sát vách sang tán dóc. Tiết Tiểu Tần không chút suy nghĩ, tiện tay buộc dây thắt lưng áo ngủ lại, đi ra mở cửa —

Trợn mắt hốc mồm: “... Chồng?”

Trên người vẫn Hoắc Lương là bộ tây trang màu đen lúc sáng anh mặc đưa cô ra sân bay. Lúc này, sắc mặt của anh lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc nhìn Tiết Tiểu Tần đầu hàng chột dạ, không dám thở mạnh.

Hoắc Lương đi vào, Tiết Tiểu Tần lập tức đóng cửa, đi theo sau anh giống như cô vợ nhỏ. Nhìn anh ngồi trên giường, tiện tay cầm vali nhỏ để sang một bên. Kế đó, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Vì sao không nghe điện thoại?”

“… Em quên chuyển chế độ máy bay sang bình thường.” Tiết Tiểu Tần có hỏi liền đáp, nhưng cô lại tò mò: “Không phải anh có ca giải phẫu phải làm hay sao? Sao lại…”

“Ba giờ chiều nay anh mới có ca phẫu thuật, anh có thể bay trở về.” Hoắc Lương nhàn nhạt trả lời, vẫy vẫy tay với cô. Tiết Tiểu Tần giống như con cún nhỏ từ từ đi qua. Da mặt cô cũng dày lên rồi, vừa thấy ánh mắt Hoắc Lương ấm lên, Tiết Tiểu Tần lập tức đánh rắn tùy côn ôm cổ Hoắc Lương. Vừa hôn vừa ngọt ngào nói: “Chồng à, anh thật tốt, em rất nhớ anh.”

Hoắc Lương nói: “Nhớ anh sao không biết gọi điện cho anh?”

Tiết Tiểu Tần ho nhẹ hai tiếng: “Em nhất thời sơ sẩy thôi mà! Lòng em rất nhớ anh!” Tiết Tiểu Tần cười nói hì hì, áo ngủ vốn được thắt tùy ý có vài phần buông lỏng, để lộ cặp đùi đẹp thon dài. Hoắc Lương thuận theo tình huống đặt tay lên bắp đùi non mịn của cô, mắt nhìn chằm chằm bộ ngực của người ta. Ngoài miệng lại nói: “Vì sao mặc như vậy ra mở cửa?” Nếu người bên ngoài là người lạ thì phải làm sao?

Nghe lời nhắc nhở này, Tiết Tiểu Tần vừa nghĩ liền cảm thấy sợ. Đúng, ngộ nhỡ bên ngoài là người đàn ông xa lạ thì phải làm sao bây giờ? Cô không nghĩ tới chuyện đó…

“Em nghĩ rằng là chị hai và chị ba ở phòng bên cạnh, hai cô ấy nói tắm rửa xong sẽ qua đây nói chuyện phiếm với em. Sau đó, cùng nhau đi ăn cơm.”

Hoắc Lương chôn mặt vào ngực Tiết Tiểu Tần, lầu bầu nói gì đó, Tiết Tiểu Tần không nghe rõ. Cô không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ anh: “Anh mau đi tắm đi, cả người đầy bụi bẩn gần chết.”

Hoắc tiên sinh yêu sạch thành bệnh lập tức buông vợ yêu dấu, đứng trước mặt Tiết Tiểu Tần cởi quần áo, chứng ép buộc tái phát xếp quần áo ngay ngắn gọn gàng. Tiết Tiểu Tần nhìn không chớp mắt, phòng tắm của khách sạn là thủy tinh trong suốt, cô ngồi xếp bằng trên giường lớn, hai tay đặt trước người như con mèo nhỏ, nước miếng suýt nhỏ ra.

Vì sao trên đời lại có người đẹp đến mức người thần phải tức giận như Hoắc Lương? Ngay cả động tác tắm gội cũng tao nhã như vậy… Tiết Tiểu Tần nhìn tay Hoắc Lương sờ từ ngực đến thân dưới… kích động đến run người.

Đúng là sắc ma đến nhà.

Hoắc Lương nhanh chóng tắm xong, phòng một người chỉ có một cái áo ngủ, anh đành ở truồng bước ra. Tiết Tiểu Tần mở va li của anh, giúp anh lấy đồ tây và quần lót. Vì muốn lấy lòng anh, Tiết Tiểu Tần hai tay cầm quần lót đưa tới trước mặt Hoắc Lương, cười đến híp mắt, vô cùng đáng yêu.

Hoắc Lương mặc quần áo trước mặt cô. Vì vậy, Tiết Tiểu Tần có thể nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông trần truồng gợi cảm mặc áo sơ mi, cài từng cúc áo một vô cùng hấp dẫn.

Cô ngoan ngoãn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, Hoắc Lương không nhịn được khom người hôn cô: “Lúc học đại học, nếu bạn cùng phòng quen bạn trai, người bạn trai đó phải có trách nhiệm mời khách đúng không?”

Tiết Tiểu Tần ngốc nghếch gật đầu, cô bị Hoắc Lương hôn đến đầu óc choáng, chưa kịp hiểu rõ lời anh nói có nghĩa gì.

“Em đi gọi các cô ấy, tối nay anh mời khách.” Hoắc Lương nói: “Coi như bổ sung cho thời học đại học.”

Lúc đó, nếu anh có thể công khai đứng bên cạnh cô, anh nhất định làm cho tất cả mọi người phải ghen tỵ, hâm mộ cô. Vì cô là người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới này. Hoắc Lương không bao giờ biểu hiện keo kiệt, đặc biệt là trước mặt Tiết Tiểu Tần.

Người nào đó bị lạc mất hồn còn nghĩ rằng kế tiếp sẽ hey hey hey, kết quả Hoắc Lương hoàn toàn không có ý này, ngược lại còn buông cô ra. Điều này khiến cho Tiết Tiểu Tần có chút xấu hổ. Cô vội vàng thay quần áo, áo quần chỉnh chu cô mới chải đầu, tết tóc thành đuôi sam trong khi Hoắc Lương nhìn chằm chằm cô.

Chị hai và chị ba từng gặp Hoắc Lương, lúc Tiết Tiểu Tần kết hôn hai cô đều đến dự. Khi ấy, bọn họ cảm thấy anh nhà của Tiết Tiểu Tần là đóa tuyết liên lạnh lùng, cao ngạo chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn không thể khinh nhờn. Khắp người đều là mùi vị cấm dục, dù liếc nhìn anh một cái đều cảm thấy không tôn trọng anh. Tại sao lại để ‘bà Ba Bị’* Tiết Tiểu Tần lừa gạt vào tay???

*Ông Ba Bị hoặc ông kẹ. (http://kenh14.vn/kham-pha/truy-tim-nguon-goc-ong-ba-bi-chuyen-duoc-lay-ra-de-doa-nat-tre-con-20150915120853186.chn)

Các cô nghe Tiết Tiểu Tần nói Hoắc Lương mời khách đều cảm thấy có chút khẩn trương. Cái này không liên quan đến Hoắc Lương, mà là vì đối mặt với người đàn ông như thế, bất cứ người phụ nữ nào, tuy trong lòng có đã có người thương vẫn không nhịn được lo lắng không yên.

Ngoài dự đoán chính là Hoắc Lương biểu hiện rất hiền hòa. Mặc dù không nói chuyện nhưng không khiến các cô khó chịu. Có thể nhận ra anh đang cố gắng để bản thân trở nên thân thiện một chút — tuy gương mặt anh tuấn của anh vẫn không biểu cảm.

Kế đó, chị hai và chị ba được chứng kiến cái gì gọi là ông chồng hai mươi bốn hiếu, tay của bé út nhà các cô bị gãy hết rồi sao? Vì sao ngay cả lau miệng cũng phải để chồng làm giúp? Càng khỏi nói đến việc lột vỏ các loại hải sản như tôm hùm… Động tác của Hoắc Lương vô cùng tao nhã, nhanh nhẹn lột vỏ xong liền đặt vào chén cho Tiết Tiểu Tần, chăm sóc cô nàng hết sức tỉ mỉ.

Các cô đều là người đã có chồng, vì sao lại cảm thấy mình sắp bị hai người này làm mù mắt?

Cơm nước xong. Trên đường trở về chị hai thuận miệng trêu chọc Tiết Tiểu Tần vài câu. Sau đó, xe tới khách sạn, Tiết Tiểu Tần xuống trước. Kế tiếp, chị hai nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa có phần hả hê của Tiết Tiểu Tần.

Đáy lòng cô lộp bộp một tiếng, cảm giác bản thân sắp gặp báo ứng rồi. Quả nhiên… Vừa vào cửa khách sạn cô nàng liền nhìn thấy người đàn ông rất quen thuộc ngồi trên ghế sô pha của khách sạn.

Người đàn ông kia chính là người nằm ngủ chung giường với cô, cô còn mang thai con anh ta…

“Xin nén bi thương há.” Chị ba vỗ vỗ vai chị hai, đi tới quầy tiếp tân, cô nghĩ đêm nay bé hai không cần cô chăm sóc.

“Cố nén bi thương nhé!” Tiết Tiểu Tần cười trộm, cũng vỗ vỗ vai chị hai, sau đó cùng Hoắc Lương đi vào thang máy.

Chị hai: “…”

Về đến phòng, Tiết Tiểu Tần trực tiếp nằm giang tay giang chân trên giường. Sau đó, cô lập tức bật dậy lên, ôm bụng ai oán: “Ăn no quá…” Đồ ăn ở nhà hàng kia quá ngon, mặc dù hơi đắt nhưng rất đáng đồng tiền.

Hoắc Lương bất đắc dĩ nhìn cô một cái, ngồi xuống giường xoa xoa bụng cho cô. Bàn tay dày rộng ấm áp, quan trọng nhất là bàn tay quý giá này đang xoa bụng giúp cô. Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ, mình có thể diện chết đi được!!!!!!!