Chước Lộc

Chương 25: Vô thường (3)




Không chờ Chu Tinh Ly nói thêm nữa, đồ đệ bị đại ca nhiệt huyết sôi trào xách đi, thẳng đến phòng luyện khí.

Tinh phu nhân cũng cùng tham gia trò vui, bốn chân chạy theo, lại bị “Ruỳnh” một tiếng nhốt ở ngoài cửa, vô cùng phẫn nộ, xoẹt xoẹt dùng sức cào cửa, gân cổ gào to.

“Được rồi được rồi, tẩu tẩu, cẩn thận bị thương.” Chu Tinh Ly ôm mèo lên, nhìn cửa đá sắc vàng đầy hoa văn trận pháp mà phát sầu.

“A Tín hắn chỉ là nhất thời hiếu kỳ, Nhị thúc đừng trách hắn.” Thẩm Lâu tay vuốt ve Ngu Uyên Tà Dương kiếm, nếu Lâm Tín vẫn muốn đi con đường này, Chu Nhan Cải đáp ứng đúc kiếm cho Lâm Tín ngược lại là việc tốt. Chu Nhan Cải luyện kiếm, ít nhất sẽ không đả thương đến chủ nhân, so với thanh yêu đao thượng cổ Hoàng Đế cấp tốt hơn nhiều.

Khuyên bảo vô dụng, Chu Tinh Ly cau mày, “Huynh trưởng ta mà điên lên, bảy ngày bảy đêm cũng không ra khỏi luyện khí phòng. Tín Nhi thân thể đang đà phát triển, đói bụng lắm cũng không tốt.”

Dứt lời, giơ mèo gõ cửa, “Ca, tẩu tẩu còn ở bên ngoài!” Tinh phu nhân bị xách nách bốn móng vuốt đạp loạn, giãy dụa tát hắn.

Cửa đá ánh sắc vàng ầm ầm mở ra, cánh tay dài mặc lụa đỏ duỗi ra, nắm lấy vạt áo Chu Tinh Ly, kéo hắn và mèo trong lồng ngực cùng vào, tiện đường đem Lâm Tín ném ra.

Lâm Tín lảo đảo hai bước, nhìn thấy Thẩm Lâu đứng ở cửa, “Ai ui” một tiếng nhào tới trên người, “Sư bá ta mạnh tay quá.”

Thẩm Lâu giơ tay giữ thắt lưng hắn, giúp hắn dừng lại, “Ngươi sao lại đi ra?”

“Ta không hiểu ngự hồn thuật, sư bá chê ta biết ít, ” Lâm Tín giọng mang bất đắc dĩ nói, nhưng mặt mày vô cùng tươi tỉnh, “Đi một chút đi, chúng ta ra ngoài chơi.”

Hắn chỉ là thiếu niên chưa vấn tóc, nói nhiều không tốt, Chu Nhan Cải vốn tài trí, chỉ cần nói hắn biết vài lời đã hiểu. Còn lão sư phụ, nửa bán nửa tặng, để huynh đệ bọn họ bồi dưỡng chút tình cảm.

Thẩm Lâu không hỏi nhiều, tùy ý Lâm Tín lôi kéo hắn chạy ra ngoài. Tử Xu và Hoàng Các chờ ở cửa lập tức theo cùng, bốn người đi về hướng thành Bồ Đề.

Thành trung tâm của Nam Vực gọi Bồ Đề, tổ tiên Chu gia cho là, tu tiên chi đạo ở chỗ tâm tình, vừa đọc sẽ thành ma, vừa đọc cũng sẽ thành phật. Nghe đâu còn tìm rất nhiều sách cổ tàng thư, đem Nam đô gọi là Bồ Đề.

Nam Vực giàu có và đông đúc, trong thành Bồ Đề quanh năm náo nhiệt, mặc dù không có lễ hội, trên đường người người đông nghịt, ồn ào.

“Vải, vải mới đây.”

“Thuốc chuột.”

“Đào Hoa Nhưỡng mới mở, mười văn một bình, khách quan nếm thử đi!” Hán tử bán rượu trẻ trung, rót rượu vào một chén trúc nhỏ, đưa tới trước mặt Lâm Tín.

Lâm Tín đưa tay muốn tiếp, bị Thẩm Lâu đoạt mất, “Ngươi còn chưa vấn tóc.”

“Ta nếm thử một chút.” Lâm Tín víu tay Thẩm Lâu, tội nghiệp nói. Trọng sinh nhiều năm như vậy, sư phụ một giọt rượu cũng không cho hắn uống, thực ra hắn cũng biết, người tu tiên uống rượu sớm thương tổn linh mạch, nhưng nếm thử mùi vị chắc là có thể.

Lè lưỡi, nhanh chóng liếm một cái, hương hoa đào trong veo tại đầu lưỡi lan tràn, Lâm Tín không nhịn được mở to mắt nhìn về phía Thẩm Lâu.

Cánh tay Thẩm Lâu đột nhiên cứng lại rồi.

Lâm Tín nhân cơ hội ôm lấy tay hắn, ực một tiếng uống sạch chén rượu. Sắc hoa đào nhạt nhanh chóng nhuộm hồng viền mắt, rốt cục có mấy phần dáng dấp cặp mắt đào hoa. Hắn tửu lượng tốt, nhưng lên mặt, một chén cũng khiến khóe mắt ửng hồng.

“Uống ngon thì mua một bình đi.” Người bán rượu nhiệt tình đem một cái ống trúc còn chưa mở nắp đưa cho Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu nhìn Lâm Tín liếm môi còn chưa hết thèm, liền nhận lấy, ra hiệu Tử Xu tiến lên tính tiền, mình thì kéo Lâm Tín treo trên cánh tay tiếp tục đi về phía trước.

“Đồ Mi, Đồ Mi, ” người bán hoa dùng âm giọng Nam Vực mua đi, mang theo vài phần cổ động, “Xuân về, hoa nở, lang quân có ý tặng Đồ Mi.”

Sắp tới là lễ Đồ Mi, trên đường đâu đâu cũng thấy bán hoa, đây là ngày lễ đặc biệt ở Nam Vực, hoa nở rộ vào ngày cuối cùng lễ Đồ Mi. Qua Đồ Mi, sẽ tiến vào giữa hè.

Vào ngày lễ Đồ Mi, nam nữ trẻ tuổi đều sẽ ra đầu phố, vây quanh đèn đuốc vừa múa vừa hát. Tiểu tử nếu vừa ý cô nương nào, có thể đem hoa Đồ Mi đưa cho đối phương, nhận được càng nhiều hoa, chứng tỏ cô nương này được nhiều người để ý.

Lâm Tín từ trong tay người bán hoa rút một cành, hoa phấn trắng còn mang theo bọt nước, càng xanh biếc, vô cùng kiều diễm, tiện tay cài lên đầu Thẩm Lâu, hất hàm nói: “Đeo hoa chính là tức phụ ta.”

Thẩm Lâu mâu sắc hơi tối tăm, mặc hắn hồ đồ.

Thẩm Lâu niên thiếu thật tốt, ngơ ngác mặc người ta đùa giỡn, nếu là Thẩm Lâu hai mươi mấy tuổi, chắc đã sớm đem hoa ném xuống đất cùng hắn đánh nhau. Lâm Tín đắc ý nghĩ, thình lình cũng bị Thẩm Lâu cắm một cành, không nhịn được cười rộ lên, Thẩm Thanh Khuyết này còn biết trả thù, thực ngạc nhiên.

“Nhận hoa, ngươi chính là Thế tử phu nhân.” Thẩm Lâu nghiêm trang nói, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ thâm trầm, càng có thêm mấy phần trịnh trọng.

“Thế tử phu nhân, cùng Tinh phu nhân có phải là một kiểu?” Lâm Tín cười to, may mà treo trên cổ Thẩm Lâu, “Có muốn ta kêu ngươi một tiếng không, meo?”

Thẩm Lâu cổ họng một trận khô ráo, hầu kết không nhịn được hơi trượt xuống, tay trống không bên người chậm rãi nâng lên. Còn chưa đụng tới Lâm Tín, tên kia y hệt con lươn tuột xuống, kêu la chuồn mất.

Gỡ hoa Đồ Mi trên đỉnh đầu xuống, tiện tay ném cho bán hoa mấy đồng tiền, môi mỏng câu lên, lộ ra nụ cười cực kỳ thanh thiển.

Trong trà lâu, tiên sinh kể chuyện trầm bồng du dương kể chuyện mới gần đây.

Thái tử tại Nhàn Trì săn bắn xếp đầu, Hoàng Thượng vô cùng vui vẻ, thưởng Thái tử cung thần Tang Hồ, lại bị Thái tử qua tay cho Thẩm Thu Đình; chiến sự Bắc Mạc kết thúc, Huyền Quốc công chuẩn bị sắp xếp hôn sự cho Thế tử.

“Bắc Vực binh cường mã tráng, Hoàng thất có ý định thông gia, Đông gia suy đoán, có khả năng nhất làm Thế tử phu nhân, thuộc về Vân Hi công chúa!” Tiên sinh kể chuyện nói đến điểm mấu chốt, ngữ điệu sục sôi, mặt đỏ lừ lừ, “Lại nói Vân Hi công chúa này, chính là mỹ nhân trăm năm khó gặp, mẫu phi nàng, có quan hệ với Chung gia Tây Vực, điệt nữ [1] Sơn hầu…”

[1] cháu gái

Lâm Tín nghiêm túc lắng nghe, lấy cùi chỏ chọc chọc Thẩm Lâu đang cúi đầu uống trà, “Nè, Vân Hi công chúa nhìn được không?”

Thẩm Lâu thả chén trà xuống, “Chưa từng thấy.”

“Chưa từng thấy, ngươi dám thú a.” Lâm Tín bĩu môi, Vân Hi công chúa này xác thực chân thành với Thẩm Lâu, hồi hắn đem Thẩm Lâu lừa đi, cô nương kia còn không lấy chồng, si ngốc trong khuê phòng khổ sở chờ đợi.

“Không dám thú, ” Thẩm Lâu trong mắt mỉm cười, “Ta có Thế tử phu nhân.”

Lời này khiến Lâm Tín trong lòng tựa có lửa nóng, trước đây hắn dùng mọi thủ đoạn bức Thẩm Lâu nói những lời mềm mỏng, ôn hòa như vậy, nhưng chưa từng thành công, mặc dù là chuyện cười, cũng có thể làm cho hắn cao hứng rất lâu.”Vậy được a, bao giờ gặp ngươi cứ nói với công chúa như vậy.”

“Không cần ta nói, phụ thân sẽ không đồng ý.” Thẩm Lâu cụp mắt, rót chén trà. Thẩm gia đời đời trông coi Bắc Vực, là tường thành Đại Dung, luôn duy trì quan hệ không gần không xa với Hoàng thất, chắc chắn sẽ không cùng Hoàng thất thông gia.

Lâm Tín bĩu môi, lấy vỏ hạt ném đầu y, “Ngươi có phải còn rất tiếc nuối? Chậc, mỹ nhân có tiếng của Đại Dung, ngày nào đó ta công thành danh toại, cũng đi cầu thú cô công chúa đó.”

Thẩm Lâu ý vị thâm trường liếc nhìn hắn một cái, giơ tay gọi Hoàng Các đến, “Bảo người kể chuyện kia đổi chuyện khác.”

“Vâng.” Hoàng Các vui vẻ xuống lầu, không lâu sau, chuyện phiếm liên quan tới Huyền Quốc công Thế tử ngừng, chuyển sang nói đến các sự việc kỳ quái gần đây.

“Ngươi làm sao quản được người kể chuyện kia, trà lâu này ngươi mở à?” Lâm Tín ngạc nhiên, người tu tiên không quản lý chuyện thiên hạ, Đại Dung quản lý vẫn luôn tương đối lỏng lẻo, đối với ngôn luận bách tính cũng không thế nào quản nổi.

“Là ta mở.” Thẩm Lâu tiếp nhận sổ sách Hoàng Các mang tới, tiện tay lật xem.

Thẩm Thanh Khuyết không dính bụi trần, cớ gì lại làm buôn bán? Lâm Tín kinh ngạc nhìn y, “Ngươi mở trà lâu làm gì? Còn mở tại Nam Vực.”

“Kiếm tiền, ” Thẩm Lâu lạnh nhạt nói, nhanh chóng xem xong sổ sách, sổ sách phía trước là các khoản thực chất phát sinh, nửa sau lại là các loại tin tức, “Lộc Ly Nam Vực, giá tiền so với Bắc Vực thấp hơn: một thành.”

“Là do, Nam Vực có quặng mỏ, tất nhiên sẽ rẻ hơn.” Trên thực tế, toàn bộ Đại Dung, cũng chỉ có Nam Vực có quặng mỏ lớn, những nơi khác mặc dù có quặng mỏ Lộc Ly, cũng đều là loại cực nhỏ, mấy năm sẽ đào rỗng. Bởi vậy, dù cho Chu Nhan Cải tính khí không tốt, mấy vị Vực chủ và Hoàng Đế, cũng phải trưng khuôn mặt tươi cười mà đối đãi hắn.

Thẩm Lâu đưa sổ sách cho Lâm Tín xem, “Đây đều là tài sản riêng của ta, sư phụ ngươi không cho ngươi Lộc Ly, ta cho ngươi. Không cần phải lo không đủ Lộc Ly, đừng luyện công pháp hấp hồn kia.”

Nghe nửa câu đầu còn có chút lâng lâng, nửa câu sau liền đem Lâm Tín từ trên mây đạp xuống đất, nhướn một bên mày, cười lạnh nói: “Làm sao, ngươi cũng cảm thấy đây là đường tà đạo?”

Hắn hấp hồn lực, cũng không phải hại mạng người, người hồn lực suy yếu có thể dựa vào dược thảo cùng tắm nắng phục hồi. Kiếp trước người muốn giết hắn quá nhiều, hồn lực là tuyệt chiêu bảo mệnh của hắn, giúp hắn gặp vạn quân vây nhốt cũng không cần sợ, dù thế nào cũng phải luyện.

Thẩm Thanh Khuyết công chính cương trực, dù cùng hắn thuở nhỏ quen biết, vẫn coi hắn là tà ma. Lâm Tín sờ lên ống trúc chứa Đào Hoa Nhưỡng, rất muốn uống chén rượu.

“Đại đạo ba ngàn, có sở trường riêng, con đường tu tiên không phân chia cao thấp, ta sợ ngươi tổn thương chính mình.” Thẩm Lâu dời ống trúc, cho hắn thêm chén trà.

Nhớ có năm Lâm Tín cùng người đánh nhau sống chết, tiêu hao quá mức, cuối cùng không khống chế được mà hồn lực bản thân cũng đánh, suýt thì mất mạng.



“Không biết có phải hút nhiều hồn lực quá hay không, gần đây ta luôn có thể nhìn thấy ký ức người khác. Đêm qua mơ tới cả phòng lụa đỏ, diễn tấu sáo và trống bái đường, ta nhìn thấy cô dâu, là Thái tử trắc phi Chu thị.”

“Thanh Khuyết, chúng ta bái đường thành thân được không? Miễn cho ta quên mất ngươi, lại đi thú người khác.”



Lâm Tín kinh ngạc nhìn hắn, hàm dưới khẽ run, rũ mắt nâng chén trà lên uống một hớp, thấp giọng nói: “Ta chỉ là muốn thử, nếu có thể luyện thành liền dùng để bảo mệnh, bình thường sẽ không dùng.”

“Ừm.” Thẩm Lâu nhẹ giọng đáp lời, quay đầu nhìn về phía dưới lầu.

“Lại nói bên Đông Sơn, có người nhìn thấy một quái vật, thân đại bàng chân thú, miệng dài đen kịt như ống trúc thiêu. Có tiên giả nhận ra, chính là dị thú Thượng Cổ Thôn Hồn Độc Ưng.” Tiên sinh kể chuyện tiếp tục chuyện mới nói.

“Hoắc, không phải nói Độc Ưng tại Nam Vực chết hết rồi sao?”

“Vật này, tiến triển cực nhanh, ai nói chắc được!”

Lâm Tín cùng Thẩm Lâu liếc mắt nhìn nhau, Độc Ưng này trăm năm chưa từng hiện thân, sao bọn họ gần đây liên tục gặp? Thẩm Lâu sai Hoàng Các đi thăm dò, mình thì cùng Lâm Tín rời khỏi trà lâu.

Trở lại Vừa Đọc cung, một chiếc xe ngựa có lọng che màu trắng chậm rãi lái tới, nhìn thấy con dấu Chung gia, Lâm Tín theo bản năng sờ tiểu kiếm bên hông.

“Đến đưa rượu Đồ Mi.” Tử Xu nhiều chuyện đã tiến lên nghe ngóng, lễ Đồ Mi Nam Vực, các vực đều sẽ đưa quà tới Chu gia trong ngày lễ, gọi là rượu Đồ Mi.

Lâm Tín mắt lạnh trừng chiếc xe ngựa kia, thầm nghĩ nếu Chung Lục đến, nhất định phải tìm lý do giết hắn. Năm đó cũng bởi vì thời điểm đến đúc kiếm gặp phải Chung Trường Dạ và Chung Lục tặng rượu Đồ Mi, bị bọn họ nhận ra, sư phụ lo lắng an nguy của hắn, để hắn cho Chu Nhan Cải một mình trở về Nhạn Khâu.

Chuyến đi… này, chính là vĩnh biệt.

Màn xe vén lên, nhảy xuống xe ngựa chính là thuộc thần Chung gia, Vạn Hộ Ngô Triệu Dương. Sáu năm trước, tại màn so kiếm Thu cống đã từng gặp. Chung Trường Dạ đã hồn phi phách tán không thể đến tặng quà, Chung Tùy Phong vô năng sứt đầu mẻ trán không đi được, bèn phái thuộc thần đến.

“Thế tử!” Ngô Triệu Dương diện mạo ưa nhìn, các quyền quý Đại Dung hắn đều nhớ rõ ràng, bước nhanh tới trước mặt Thẩm Lâu hành lễ, “Thuộc thần Tây Vực Ngô Triệu Dương, tham kiến Thế tử.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Lâu Lâu: Ta nói cho ngươi làm Thế tử phu nhân, là nghiêm túc

Tín Tín: Ta biết ngươi nghiêm túc nha, meo

Lâu Lâu: Vậy ngươi còn meo cái gì mà meo!

Tín Tín: Thế tử phu nhân, cũng có thể là mèo hoang nhỏ gợi cảm nha! _(:з” ∠c3*)_ meo ~

Lâu Lâu: (máu mũi) có đạo lý