Chuồn Chuồn

Chương 12: Trợ lý




“Tao cũng không nhớ là tao cần một trợ lý.” Kỷ Tự ngồi trên ghế sofa phòng làm việc Ôn Ngôn, định bụng ngồi ỳ tại chỗ không đi.

Sáng sớm mới vừa tới công ty, ban quản lí nhân sự liền thông báo cho hắn chiều hôm nay sẽ có trợ lý mới đến báo cáo với hắn, hắn không hiểu ra sao, hỏi ra mới biết được trợ lý mới này là do Tổng giám đốc uỷ nhiệm.

“Là ai nhờ quan hệ đưa người vào sao? Mày trực tiếp sắp xếp vào một ban ngành nào là được rồi, sao phải đưa tới bên cạnh tao?” Kỷ Tự vẻ mặt bất mãn.

Ôn Ngôn nhấp một hớp cà phê, nói: “Người này mày cũng biết, hôm đó đã gặp ở Sơn Phong, bạn của Cố Gia Nhiên, Hà Thụy Chi.”

Kỷ Tự có chút bất ngờ: “Tình huống gì đây? Cố Gia Nhiên nhờ mày sao?”

Ôn Ngôn lắc đầu: “Tao chủ động mời. Hà Đổng hình như có ý định cho con của ông ấy vào công ty rèn luyện, tao thấy Hà Thụy Chi không muốn đến công ty nhà, liền thuận nước đẩy thuyền.”

Biểu cảm Kỷ Tự trở nên tế nhị: “Mày muốn tao làm cái gì?”

Ôn Ngôn nở nụ cười: “Chúng ta không hổ là bạn thân hai mươi mấy năm, thật hiểu tao.”

Kỷ Tự nghe xong quả muốn trợn trắng mắt.

Ôn Ngôn thấp giọng ho khan một tiếng: “Cậu ta và Cố Gia Nhiên quen biết nhau lúc ở Anh, quan hệ tốt, tao nghĩ, cậu ta hẳn là biết rất nhiều chuyện.”

Kỷ Tự bỗng nhiên nở nụ cười: “Oh…”

Ôn Ngôn mặt không đổi sắc: “Mày biết, tao muốn ký hợp đồng với Cố Gia Nhiên, đương nhiên phải biết người biết ta.”

Kỷ Tự tấm tắc miệng: “Ừm~…”

Ôn Ngôn cầm tệp văn kiện trên tay ném qua: “Đau răng thì đi bệnh viện kiểm tra.”

Kỷ Tự thấy hắn như vậy, càng cười không dừng được. Một lát sau, hắn thu lại nụ cười, đứng đắn nói: “Nói nghiêm túc, mày có ý gì, sẽ không thật sự để ý cậu ấy chứ!”

Ôn Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Không có. Chỉ là cảm thấy cậu ấy không tệ, muốn ký.”

Kỷ Tự không tỏ rõ ý kiến: “Trong giới người có nhan sắc có diễn xuất tốt hơn rất nhiều, cũng không thấy mày muốn ký như vậy?”

Ôn Ngôn dường như cũng có chút hoang mang. Một lát sau, hắn mở miệng nói: “Tao không biết. Tao lại chưa từng thích đàn ông.”

Nghe câu này xong, Kỷ Tự có chút sụp đổ: “Sao tao cảm giác tiết tấu của mày không đúng lắm. Xong đời, nếu như là thật, mẹ tao nhất định sẽ cảm thấy tao làm hư mày.”

Ba của Kỷ Tự lúc hắn còn rất nhỏ đã qua đời, mẹ hắn một tay nuôi lớn hắn, chịu bao nhiêu khổ cực. Năm đó hắn come out, mẹ Kỷ tức đến không nhịn được, suýt chút nữa đánh chết hắn. Cuối cùng vẫn là ba Ôn mẹ Ôn tới, tận tình khuyên can lại giảng giải nhiều lí lẽ, khuyên rất nhiều, cuối cùng mới miễn cưỡng buông tha hắn.

Lúc đó Ôn Ngôn cũng rất kinh hãi, hắn chưa bao giờ nghĩ người anh em lớn lên cùng mình lại thích đàn ông. Hắn mặc dù cảm thấy không có gì ghê gớm, nhưng cũng nơm nớp lo sợ hỏi một câu: “Vậy mày thích tao không?”

Kỷ Tự đến tận bây giờ vẫn nhớ vẻ mặt của hắn, là một bộ dáng “Nếu mày thích tao nhưng tao lại không thích mày thì chúng ta còn có thể làm anh em không”. Kỷ Tự tìm được đường sống trong chỗ chết, nghe câu này, hiếm khi chửi thô tục: “Thích cái rắm. Dính với mày mấy chục năm, chán chết.” Ôn Ngôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đợt come out sóng gió đó cũng xem như không giải quyết được gì. Mẹ Kỷ mặc dù trong lòng vẫn hy vọng hắn có thể lấy vợ sinh con, thế nhưng theo thời gian đưa đẩy, cũng không còn kiên quyết như lúc đầu. Thậm chí thỉnh thoảng còn nói với hắn, mặc kệ nam nữ, nếu thấy hợp, thì dẫn về nhà xem sao. Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, Kỷ Tự tuy có quen mấy người bạn trai, nhưng cuối cùng vẫn không thể kéo dài. Kết quả hiện tại, đã quen hai người bạn gái Ôn Ngôn lại vì một người đàn ông mà rối rắm? Kỷ Tự cảm thấy sự việc có chút nghiêm trọng.

“Nói này, chuyện này không phải trò đùa, dù thích hay không thích, mày cần phải hiểu rõ chút.”

Ôn Ngôn nghe xong lời hắn nói, thả đồ trong tay ra: “Mày nhớ hai người bạn gái của tao không?”

Kỷ Tự không hiểu tại sao hắn nhắc tới.

“Mày cũng biết, hai người họ đều là người đề nghị chia tay với tao trước.”

Kỷ Tự gật đầu, vì chuyện này, hắn không ít lần cười nhạo Ôn Ngôn: Đường đường là Ôn đại thiếu gia, có tài có diện mạo, vậy mà cũng sẽ bị đá.

“Lúc chia tay, hai người bọn họ đã nói với tao cùng một câu –” Ôn Ngôn dừng một chút, “Anh không thích em.”

“Lúc đó tao không phục lắm. Lấy tính cách của tao, nếu như tao không thích, làm sao có thể đi cùng cô ấy? Nhưng bọn họ lại nói, tao không thích họ.”

“Trên thế giới này, có người vừa gặp đã yêu, có người lâu ngày sinh tình. Chân chính thích một người rốt cuộc là thế nào, tao nhìn ba mẹ tao nhiều năm như vậy, tao cũng không nhìn rõ.”

“… Cho nên?” Kỷ Tự dường như hiểu được gì đó.

“Cho nên, nếu như mày hỏi tao có thích Cố Gia Nhiên hay không, tao có thể nói, nếu như là thích kiểu bạn bè, vậy khẳng định là thích; Nếu như là thích kiểu tình yêu, tao thật sự không biết.”

“Những gì hiện tại tao làm, tất cả đều xuất phát từ ý muốn của mình. Mà hành động như vậy có ý gì, hoặc có lẽ sẽ diễn biến thành chuyện gì, tao cũng không để ý — Thích, vậy thì yêu đi; Không thích, vậy cũng không có gì đáng ngại.”

“Đối với tao mà nói, việc này chính là đơn giản như vậy.”

Kỷ Tự rất ít khi thấy Ôn Ngôn nghiêm túc với chuyện riêng như vậy, hắn thở dài, vỗ vỗ bả vai đối phương: “Tao hiểu rồi. Bên Hà Thụy Chi, tao sẽ cố gắng hết mức tìm cách.”

Hai giờ chiều, Hà Thụy Chi đúng giờ tới phòng làm việc Kỷ Tự báo cáo.

Kỷ Tự vừa nhìn thấy cậu, suýt chút nữa không nhận ra: Tóc cắt ngắn, cũng nhuộm lại màu đen; áo sơmi màu xanh xắn đến nửa cánh tay, lộ ra cổ tay trắng ngần, trên mặt còn nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như một sinh viên mới vừa tốt nghiệp, toàn thân sạch sẽ lại gọn gàng thoải mái.

Kỷ Tự và cậu lên tiếng chào hỏi, rồi trực tiếp vào chủ đề chính: “Cậu giỏi cái gì?” Tuy Ôn Ngôn có dụng ý khác, nhưng nếu người ta đã làm việc, vẫn là phải hỏi theo quy trình.

Nghe câu này xong Hà Thụy Chi cười lên: “Game. Candy Crush tôi đã chơi tới màn 1627; Bảo vệ củ cải 1 và 2 toàn bộ 5 sao; Japan life tôi mua ba bản, trong đó hai bản thành trấn xây dựng đều là cấp 60.”

Kỷ Tự: “…”

Kỷ Tự: “… Tôi xem hồ sơ cá nhân của cậu, cậu ở nước ngoài học về kinh tế.”

Hà Thụy Chi gật đầu: “Khóa luận tốt nghiệp là ‘Ảnh hưởng của sự phát triển du lịch đối với GDP quốc gia’, đạt điểm A. Sam nói, nếu như không phải vì tôi ở trong Clash of Clans cướp tài nguyên ông ấy, ông ấy sẽ cho tôi A+, à, Sam là giáo viên hướng dẫn của tôi, là người Ireland râu quai nón.”

Kỷ Tự mỉm cười gật đầu: Hắn còn có thể nói gì đây?

Nhớ tới trọng trách ‘giúp đỡ’ hắn phải gánh vác, Kỷ Tự tiếp tục nói: “Như vậy đi. Hai ngày này cậu trước tiên giúp tôi chỉnh lý văn kiện. Công ty giải trí và công ty bình thường không giống nhau, cậu làm quen tình hình trước đã.”

Hà Thụy Chi gật đầu: “Vâng, Kỷ tổng.”

Phòng làm việc của Kỷ Tự là phòng kép, bên ngoài có một phòng nhỏ vốn là cho thư ký của hắn. Sau đó thư ký lại có phòng làm việc riêng, vị trí này liền trống không, Kỷ Tự liền dứt khoát sắp chỗ cậu ở đó.

Thành thật mà nói, Hà Thụy Chi khiến cho hắn có chút bất ngờ. Nguyên bản bữa cơm hôm đó, cảm thấy cậu có phần không đứng đắn, ngày hôm nay xem ra, dường như không còn không đáng tin vậy nữa?

Nhưng rất nhanh Kỷ Tự liền phát hiện mình sai rồi.

Buổi chiều hắn ở phòng làm việc xem đề án thiết kế hợp tác với đài truyền hình để nâng đỡ người mới. Cứ cách một hồi, liền nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ ở bên cạnh, thỉnh thoảng còn có thêm tiếng cười duyên. Ban đầu hắn không để ý, sau đó càng ngày càng nhiều, hắn hiếu kỳ lắng nghe một lần —

“Tiểu Hà, cậu xem phần tài liệu này đi, cậu ghi sai ngày tháng ở đây rồi, phải là tháng 2 không phải tháng 3.”

“Được, cảm ơn chị Vương đã chỉ ra. A, chị Vương cái váy này này tôn lên màu da chị lắm, rất đẹp.”

“A? Thật không? Cảm ơn nha, ai ya, cậu thật là quá cách biết nói chuyện.”

“Hà Thụy Chi, đây là hợp đồng Kỷ tổng cần, tôi để đây nha.”

“Được, lát nữa tôi mang cho anh ấy. Lệ Lệ cô dùng nước hoa của Miss Dior sao? Hợp với cô lắm, lấy chồng rồi mà ngọt ngào quá nha.”

“Cảm ơn, tôi có đồ ăn vặt, cậu nếu như đói bụng thì lấy của tôi đi!”

“Cậu là người mới?”

“Đúng vậy, tôi là trợ lý của Kỷ tổng.”

“Oh, như vầy, cậu nếu không có việc gì thì giúp tôi rót ly nước đem vào phòng cho khách, Tiểu Vương Tiểu Lâm mấy cô ấy hình như đi đâu rồi.”

“Vâng, chị Triệu.”

“Ha hả, tuổi tác của tôi có thể so cùng lứa với mẹ cậu đó.”

“A, xin lỗi, hoàn toàn không nhìn ra, Triệu quản lý chị bảo dưỡng tốt quá. “



Công phu một buổi chiều, phòng cách gian của Hà Thụy Chi gần như chưa từng yên tĩnh. Cũng là khen ngợi, nếu đổi lại là một người đàn ông nói ra, có thể mọi người sẽ cảm thấy là quấy rối. Nhưng cố tình dáng dấp Hà Thụy Chi lại là môi hồng răng trắng, lời ngon tiếng ngọt một câu tiếp một câu lại thấy chân thành kỳ lạ, lại rất biết giữ chừng mực, các nữ nhân viên Lam Hải đều có chút hưởng thụ. Hà Thụy Chi này cũng rất kỳ quái, trang sức nữ trang, nước hoa, quần áo, đồ trang điểm, cậu hình như cái gì cũng biết, Kỷ Tự thậm chí còn nghe một cô gái phòng marketing cùng cậu thảo luận màu son thịnh hành nhất hiện nay?!

Nếu như hắn nhớ không lầm, cậu chỉ mới đến hôm nay!

Kỷ Tự suýt chút nữa hoài nghi có khi nào không trong khoảng thời gian hắn không ở đây, Hà Thụy Chi đã từng đến đây rồi, bằng không sao chỉ mất một lúc, dường như đã thân quen hết tất cả mọi người?

Hơn nữa Kỷ Tự cảm thấy cậu nói sai một việc rồi, cậu giỏi nhất không phải là game, giỏi nhất là dỗ nữ giới.

Đến lúc tan tầm, Kỷ Tự thu dọn đồ xong chuẩn bị trở về, lại thấy Hà Thụy Chi cách vách vậy mà vẫn chưa đi. Kỷ Tự nhìn đồng hồ trên tay, đã quá giờ tan tầm 20 phút: “Tan làm, cậu sao còn chưa về?”

Hà Thụy Chi chớp chớp mắt: “À. Trong phòng chưa có lắp mạng, tôi down phim trước, tối về xem.”

Kỷ Tự có phần không hiểu: “Cậu không phải ở nhà sao? Cũng không về nhà ăn cơm chiều?”

Hà Thụy Chi rút USB ra khỏi máy tính, nét mặt bình thản: “Mẹ tôi ở Anh, Gia Nhiên phải quay phim, không ai cùng tôi ăn cơm chiều.”

Kỷ Tự chợt nhớ tới thân phận khó xử của cậu, thở dài: “Đi thôi, dù sao tôi cũng chưa ăn, chúng ta ăn chung.”

Hà Thụy Chi bật cười: “Anh mời sao? Tôi ăn nhiều lắm đó.”

Lúc này Kỷ Tự lại cảm thấy cậu giống như con nít, có chút buồn cười: “Một phú nhị đại như cậu sao lại keo kiệt như vậy?”

“Anh không hiểu, ba tôi có cho nhiều tiền hơn nữa thì đó cũng là của ông ấy, ngày nào đó nếu ông ấy mất hứng thu hồi hết thì làm sao đây?” Lúc nói câu này cậu rất nghiêm túc, giống như chuyện đã từng xảy ra.

Kỷ Tự bật cười, lắc đầu không để ý đến cậu nữa.

Kỷ Tự dẫn cậu đến một quán ăn Trung Quốc thường đi. Hai người ngồi vào chỗ của mình gọi một vài món, rồi trò chuyện câu được câu không.

“Ngày đầu tiên đi làm thích ứng chưa?”

“Không tệ, người của công ty rất thân thiện.”

“Cậu khen bọn họ giống như thiên tiên, có thể không thân sao.”

“Anh nghe hả, tôi là nói thật.”

Kỷ Tự hiếu kỳ nói: “Cậu sao cái gì cũng biết? Từng học ở đâu sao?”

Hà Thụy Chi cười cười: “Không có. Tôi vẫn luôn ở cùng mẹ ở Anh. Trước đây người rất cô độc, thường lén khóc. Tôi chỉ muốn trò chuyện với mẹ, dỗ người vui lên. Đồ mẹ tôi thích nhất chính là trang sức nè, túi xách nè, đồ trang điểm gì gì đó, sau đó cứ trò chuyện rồi dần dần biết.”

Đó là một đáp án ngoài dự đoán, trong một lúc Kỷ Tự không biết nên nói cái gì tiếp. Mắt thấy không khí có chút lạnh, hắn vội mở lời nói: “Lợi hại vậy sao. Cậu đoán xem tôi dùng nước hoa gì?”

Hà Thụy Chi nghe vậy hơi đứng lên, sau đó nghiêng người cúi xuống người hắn. Động tác của cậu cũng không nhanh, cho nên Kỷ Tự có thể dễ dàng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cậu chậm rãi tới gần, chầm chậm nghiêng bên tai. Kỷ Tự ngửi được một mùi hương ngọt ngào, rất nhạt, giống như mùi trái cây nào đó. Hắn đột nhiên cảm thấy có hơi ngứa, có thể là tóc Hà Thụy Chi không cẩn thận chạm phải hắn.

Thời gian giống như chậm lại.

Sau một buổi chiều, Hà Thụy Chi có chút uể oải, áo sơmi bằng phẳng cũng đã có nếp nhăn, duy nhất không thay đổi dường như chỉ có đôi mắt hoa đào kia, lung lay ánh nước:

“Kenzo hương tình yêu của gió, là mùi tôi thích.”