Chưởng Sự

Quyển 1 - Chương 27: Tâm địa Bồ Tát (nhị)




“Chuyện đó sao có thể nhầm lẫn được, ta phải dựa vào hai mắt này mới có cơm ăn, cho dù một cây chim bị mất ta cũng có thể tìm ra.” An thị không quên khen chính mình một tiếng, sau đó mới nói ý đồ đến, “Tứ phu nhân nói nàng chỗ có Tuyết Liên Tử*, vốn muốn đưa cho Tam Cô nương một phần, các ngươi đã tới đây, Tứ phu nhân cũng không cần sai người đưa đến nữa, phu nhân dặn ta mang hai nha đầu tới khiêng hòm giúp, một trong hai ngươi đến viện của Tứ phu nhân một chuyến đi.”

*Tra hoài mà cũng không biết là gì. Theo nghĩa đen thì là bông sen trắng, nhưng ta nghĩ là hạt sen thì thích hợp hơn @@

Mặc Tử chờ Bạch Hà mở miệng. Trước mặt người khác, cấp bậc vẫn phải phân rõ ràng.

“Một khi đã như vậy, Mặc Tử ngươi đi lấy đồ, đừng quên cảm tạ Tứ phu nhân.” Lục Cúc, Tiểu Y còn đang chờ mình về phân công mọi chuyện, Bạch Hà đành phải giao việc này cho Mặc Tử.

Mặc Tử thấy hai nha đầu tiếng tới khiêng hòm, nàng và Bạch Hà không cần vất vả nữa, mà viện của Tứ phu nhân cách nơi này cũng không xa, chuyện tốt như thế nàng đương nhiên không có ý kiến.

Viện của Cầu Tứ và Tứ phu nhân gọi là Xuân Quy viên. Tên đặt rất hay, vị trí cũng thật tốt, đem khu hồ Khâu Lâm đẹp nhất trong phủ thu hết vào mắt. Trước viện còn tạo một lối đi thẳng ra đường cái, Cầu Tam nương từng nói quá hoang đường nhưng cũng không thay đổi được gì. Chuyện này đủ thấy địa vị con trai trưởng của hắn được Trương thị coi trọng bao nhiêu.

Mặc Tử nghe thấy phía trước có tiếng cười đùa, bước chân vốn nhẹ nhàng liền trở nên nặng nề. Bế một tia may mắn, nàng nghĩ có lẽ chính là người đến báo tin, hoặc cũng có thể là hạ nhân của Tứ phu nhân.

Nàng không thích đối mặt với đám nam chủ tử như Cầu Tứ, Cầu ngũ, bởi vì bọn họ phong lưu quá mức. Đám nha hoàn địa vị thấp trong phủ, Cầu ngũ đều có thể tùy tiện đùa bỡn trêu chọc. Cầu Tứ không ăn cỏ gần hang, nhưng ở bên ngoài phủ cũng nuôi dưỡng đến bốn năm thê thiếp, không biết chừng ngày nào đó có thể đổi khẩu vị, quay ra đùa giỡn người trong phủ.

Nữ tử muốn giữ mình trong sạch như nàng, sao có thể không né tránh?

Quẹo vào một góc, Mặc Tử nhìn nghe thấy tiếng cười đùa càng lớn, trong ngực thầm kêu không ổn. Lại thấy gã sai vặt Tề Thư bên người Cầu Tứ và một tiểu nha đầu bộ dạng xinh xắn đang vui vẻ cười nói, thế này càng không cần phải nói. Hai ngày trước nàng vừa chọc vào lão nương của Cầu Tứ, chẳng lẽ hai phu thê nhà này hôm nay lại muốn tính sổ với nàng. Tứ phu nhân là cố ý gọi nàng đến đây? Nhưng An thị cũng không chỉ đích xác tên người đến.

Hiện tại quay đầu trở lại là không có khả năng, phương hướng bước chân không đổi, Mặc Tử lại cố tình gây chút tiếng động để người khác chú ý.

“Ngươi là ai?” Tiểu nha đầu vốn đang cùng Tề Thư nói chuyện nhìn thấy nàng liền hỏi.

“Tứ phu nhân bảo ta tới lấy Tuyết Liên.” Mặc Tử chỉ đáp mục đích.

“Ta hỏi tên ngươi, không có hỏi ngươi tới làm gì.” Cấp bậc váy áo của Tiểu nha đầu là —— không có cấp bậc, nói chuyện rất mạnh mẽ.

“Ta gọi Mặc Tử, là nha hoàn trong viện của Tam Cô nương.” Đủ rõ ràng chưa?

Ánh mắt tiểu nha đầu kia hơi động, “Chính là Mặc Tử, người mấy ngày trước bị phu nhân đánh?”

Mặc Tử cảm thấy dây thần kinh sau não như bị kéo căng. Lập tức suy nghĩ đến chuyện nhanh chóng giúp Cầu Tam nương lập gia đình, bởi vì hiện nay nàng đã trở thành danh nhân trong phủ, nổi tiếng không kém gì Cầu Tam nương, bị đặt vào nơi đầu sóng ngọn gió thế này, sẽ bị chú ý rất nhiều.

“Ngươi đi theo ta, Tứ phu nhân đã thông báo rồi.” Tiểu nha đầu khoát khoát tay, ngẩng đầu ưỡn ngực vào cửa.

Mặc Tử nhìn tiểu nha đầu ngạo khí ra vẻ đại nhân, tâm tình rối rắm cũng thoải mái hơn chút, lại cảm thấy buồn cười. Dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba bốn tuổi, chính mình cần gì phải so đo với nàng?

Trong viện của Cầu Tứ còn có một hoa viên nhỏ, đình nghỉ mát và ao cá, sương phòng cũng có đến mười gian, so với tiểu viện của Cầu Tam nương lớn hơn gấp ba bốn lần.

Tiểu nha đầu dẫn nàng đến trước cửa phòng lớn phía Nam thì một nha hoàn hai bậc từ bên trong đi ra.

“Kim Châu tỷ tỷ, Mặc Tử tỷ tỷ trong viện Tam Cô nương tới lấy Tuyết Liên Tử.” Tiểu nha đầu thấy người kia lại lập tức ngọt miệng.

Mặc Tử nghe thế, mới phát hiện mình đã xem thường nha đầu kia, kỳ thực cũng là người thông minh, không phải quá nông cạn. Người tên Kim Châu nghe thấy tên của Mặc Tử, sắc mặt vẫn như thường, ánh mắt trầm ổn. Mặc Tử bất giác cảm thấy Tứ phu nhân dạy dỗ nha đầu đúng là không đơn giản.

“Thải Châu, ta đi nói cho Tứ phu nhân, ngươi ——” Kim Châu muốn để tiểu nha đầu Thải Châu dẫn người đi vào.

“Thải Châu, phu quân muốn dùng trà bánh, ngươi dẫn Tề Thư đến phòng bếp, lấy chút điểm tâm bánh ngọt đến.” Trong phòng truyền ra giọng nói của Tứ phu nhân.

Thải Châu và Tề Thư dường như rất thân thiết, cao hứng vâng một tiếng, rồi chạy đi.

“Phu nhân, Mặc Tử đã đến.” Kim Châu thông báo lại, tuy rằng vừa rồi Thải Châu đã nói rất lớn tiếng.

“Vào đi.” Tứ phu nhân phân phó.

Vì sao phải để nàng đi vào đó? Chỉ là đến lấy chút đồ thôi mà, để cho nha đầu Thải Châu, hoặc Kim Châu này đưa cho nàng là được rồi. Mặc Tử không để ý Kim Châu đang đứng bên cạnh, bước chân đến cửa, lại do dự.

Kim Châu cũng không thúc giục, lẳng lặng chờ nàng.

Mặc Tử vừa rồi không né tránh, hiện tại càng không thể công khai trở về, không lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi vào.

Trong phòng rất sáng, xem cách bài trí là Tứ phu nhân đặc biệt yêu thích, bố trí vô cùng tinh xảo xinh đẹp. Trên bàn gỗ hoa lê đặt hai chén trà, hương trà tỏa ra, hít vào là cảm nhận được hương thơm thoang thoảng. Còn có mấy cái đĩa nhỏ, không phải đĩa đựng điểm tâm, hình thức rất tinh xảo.

Tứ gia và Tứ phu nhân ngồi ở hai bên trái phải bàn trà.

Mặc Tử tiến lên hành lễ, “Tứ gia, Tứ phu nhân, tốt lành.”

Cầu Tứ không hề liếc nhìn nàng một cái, chỉ nói một câu miễn lễ, tiếp tục uống trà.

Tứ phu nhân liền cười, “Mấy nha đầu của ta tay chân vụng về, cũng không biết đem Tuyết Liên Tử để ở chỗ nào, hiện tại còn đang tìm.”

Mặc Tử cũng chỉ có thể cười, nói nhiều sai nhiều, cho nên vẫn duy trì trạng thái cười không hé răng.

“Lúc trước nhiều người nhiều miệng, ta cũng không tiện hỏi. Mặt của ngươi còn đau không? Ta có thuốc mỡ lưu thông máu đọng tốt nhất, để ta bảo nha đầu lấy một bình nhỏ cho ngươi.” Tứ phu nhân không để cho tình trạng im lặng kéo dài, cũng đem hành động liếc nhìn Mặc Tử của Cầu Tứ thu vào đáy mắt.

“Cảm ơn phu nhân quan tâm, có điều chỗ bị đánh đã tốt lắm.” Mặc Tử vội vàng khước từ. Mặc kệ là tâm tính Tứ phu nhân này thiện lương hay có chủ ý gì đó, bắt người tay ngắn*. Nàng chỉ đến lấy đồ, những chuyện khác không quan hệ.

*Bắt người tay ngắn: nguyên văn là “cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay”, nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng phải mềm mỏng hơn.

“Nghe phu quân nói, ngươi là người Ngọc Lăng, cha mẹ đã đều mất.” Tứ phu nhân lại hỏi, “Có còn huynh đệ tỷ muội hoặc thân nhân nào khác hay không?”

“Không có.” Mặc Tử sụp mi thuận mắt đáp. Bởi vì bình thường tiếp xúc với tầng lớp lãnh đạo trong phủ quá ít, hôm nay đầu cúi thật sự mỏi, cơ bắp ở cổ còn hơi co rút.

“Thật đáng thương.” Tứ phu nhân lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, Bảo Châu từ buồng trong đi ra, trên tay cầm một cái hộp gỗ.

“Tìm được rồi sao?” Tứ phu nhân tiếp nhận lấy hộp, mở ra nhìn, vẻ mặt rất vừa lòng, sau đó giao lại cho Bảo Châu, ý bảo nàng đưa cho Mặc Tử.

Mặc Tử cẩn thận đưa hai tay ra tiếp lấy đồ, “Ta thay cô nương cám ơn Tứ gia và Tứ phu nhân.” Bước chân hơi lui, hẳn là có thể đi rồi?

“Người trong nhà, khách khí cái gì? Ngươi mau trở về đi, ta biết chỗ Tam nương bây giờ nhất định rất bận rộn.” Tứ phu nhân rốt cục cũng thả người.

Mặc Tử đang cầm hộp, gập thân cúi đầu, cũng không để ý nhiều, xoay một vòng, đi ra ngoài. Nhưng khi ra đến cửa thiếu chút nữa lại va vào một người đang đi vào.

Nàng lập tức nhận tội, người nọ vẫn không chịu buông tha, “Ngươi muốn chết sao? Đi đứng không chịu nhìn, còn thích đâm loạn!”

“Ngả Liên, đừng lớn tiếng, không nhìn thấy tướng công đang ở đây sao?” Lời nói của Tứ phu nhân cũng không mang sự tức giận, vẫn thong dong rót trà cho Cầu Tứ.

“Một nha đầu mà thôi, chẳng lẽ ta không thể giáo huấn?” Ngả Liên mặc váy màu hồng, mặt mày phong tình, “Phu quân, hiếm khi ban ngày thấy chàng ở trong viện. Hôm nay trở về, cùng tỷ tỷ ngồi ở đây, cũng không chịu đi nhìn thiếp một cái.”

“Ta không đến chỗ nàng, thì nàng sẽ không đến đây sao?” Cầu Tứ ăn miếng bánh ngọt mà Tứ phu nhân đưa cho, ngữ điệu không nóng không lạnh.

“…” Tứ phu nhân khuyên giải câu gì đó.

Mặc Tử đã đi ra ngoài, cho nên không nghe thấy, cũng không hiếu kỳ, dù sao cũng chỉ là tiết mục tình nhân vì cái nam nhân mà tranh giành lẫn nhau. Ngẫm lại Tứ phu nhân so với Ngũ phu nhân vẫn tốt hơn nhiều, trong viện chỉ có một thiếp, vài tình nhân bên ngoài chỉ cần Cầu Tứ không mang vào phủ, thì cũng coi như bình an vô sự. Ngả Liên, dường như cũng không được sủng ái như trong phủ đồn đại, còn chuyện nàng và Cầu Ngũ ——

Bước chân vội vàng.

Phủ viện xa hoa, lộng lẫy, lại càng khiến người ta hít thở không thông.