Chưởng Sự

Quyển 1 - Chương 35: Nhị Lang nhà ai (nhất)




Sầm đại chưởng sự, tên một chữ Hoan, là người chủ quản trong Vọng Thu lâu.

Nếu đặt ở tửu lâu bình thường, đã là chủ tử. Có điều chưởng sự quản lý cũng không chỉ quản một cái quầy, mà là toàn bộ chuyện lớn nhỏ trong lâu này.

“Mặc ca, nhờ lời của ngươi, ta sẽ chờ bà mối tới cửa làm mai.” Ba năm trước đây Sầm đại chưởng sự mất vợ cả, đến nay vẫn chưa tái giá, công việc trong nhà đều giao cho nữ nhi lớn lo liệu.

Sầm Hoan có hai thê thiếp, có điều hắn cùng với vợ cả tình sâu ý đậm, đối với con cái cũng vô cùng yêu thương. Nghe nói, thậm chí hắn còn không cho phép thiếp thất sinh con, tài sản của mình toàn bộ lưu lại cho nữ nhi.

Phụ mẫu trong thiên hạ, có người hồ đồ như Cầu lão gia, cũng có người thương con như Sầm Hoan.

Mặc Tử không biết nói thế nào, chỉ cười: “Ta đây nhất định phải đến uống chén rượu mừng rồi.”

Sầm Hoan cười ha ha, liên tục nói ba tiếng tốt.

“Mặc ca, hôm nay tới lấy sổ sách sao?” Nói xong chuyện đùa, vẫn phải nói đến chuyện chính.

Vọng Thu lâu khi còn là tửu lâu bình thường, chính là sản nghiệp ngầm của Cầu Tam nương. Mấy tháng trước hậu hoa viên được tu sửa và mở rộng, thêm vào yếu tố mỹ nhân, tự nhiên là chủ ý của Mặc Tử.

Có điều Mặc Tử cũng là bất đắc dĩ. Bởi vì chuyện làm ăn của Vọng Thu lâu vốn không tốt lắm, Cầu Tam nương muốn đổi thành kỹ viện. lúc ấy trong đầu Mặc Tử hiện ra hình ảnh Cầu Tam nương làm tú bà ép buộc con gái nhà lành trở thành kỹ nữ, thật sự là nàng khó có thể đi theo một chủ tử như vậy, cho nên mới đề xuất ý tưởng nghệ kỹ*, và khái niệm tự do hợp tác giữa hai bên.

*Nghệ kỹ: là nghệ thuật nữ nhân tiếp khách, có thể tiếp uống trà, bồi rượu, làm thơ, hát…nhưng không phải là kỹ nữ.

Đừng nhìn Nhật Bản, Hàn Quốc tự xưng nghệ kỹ là văn hóa của bọn họ, thật ra nghệ kỹ bắt nguồn từ Trung Quốc.

Mặc Tử không hy vọng Cầu Tam nương có thể khiến cho Vọng Thu lâu trở thành nơi tiên phong cho văn hóa nghệ kỹ của thời không này, chỉ là chịu không nổi nước khác đi học lại những thứ này mà nói là chính mình khai sáng. Nếu đổi lại thành cách nói khiêm tốn một chút, nàng cũng không đến mức chán ghét như vậy.

Mặc Tử nói vài điểm quan trọng với Cầu Tam nương, nên gọi nhóm mỹ nhân là Cát Thu. Mới đầu rất ít người chịu làm việc này, nhưng hiện nay đã truyền lưu rộng rãi, Cát Thu so với Cầm cơ còn nhiều hơn.

“Hôm nay ta đến, chỉ để ăn cơm.” Mặc Tử không nhìn đến thực đơn, trong túi của nàng chỉ có vài đồng bạc lẻ mà thôi, “Một bát mì Dương Xuân.” Mặc Tử thả ra năm đồng.

“Mặc ca, ngươi thế này chính là đánh vào mặt ta rồi.” Sầm Hoan kéo kéo sợi dây chuông, “Cái khác chưa nói, chỉ riêng chuyện ngươi chế tác dây chuông này, đã là ơn lớn với lâu, hơn nữa người khác có muốn bắt chước cũng không được.”

“Sầm thúc, chuyện nào ra chuyện đấy. Lại nói, chúng ta đều thay cô nương làm việc, nên hiểu được huynh đệ thân thiết có thể coi là đạo lý của việc quyết toán sổ sách. Trước làm mỳ cho ta ăn, vừa ăn vừa thay cô nương làm việc, trở về lại xin cô nương đưa ta năm tiền đồng. Ngươi làm chứng giúp ta, không cần báo thừa một văn tiền.” Mặc Tử nghe thấy tiếng nhạc đã nổi, quay đầu nhìn cô nương trên đài đang nhẹ nhàng vung tay áo.

Sầm Hoan mỉm cười, đang muốn mở miệng, lại có người gõ cửa tiến vào.

“Sầm thúc.” Đúng là Triệu Lượng lúc trước dẫn đường cho Mặc Tử.

“Ta gọi tiểu nhị, sao ngươi lại đích thân tới?” Sầm Hoan sờ sờ râu, “Cũng tốt, để ta giới thiệu với ngươi. Đây là Mặc ca, người cận kề nhất bên cạnh chủ tử của chúng ta. Nếu ngươi muốn mau chóng trở nên nổi bật, ở trước mặt Mặc ca biểu hiện tốt một chút là được.”

Mặc Tử làm bộ sợ hãi cười, “Triệu chưởng sự không cần nghe Sầm chưởng quỹ nói đùa. Ở trước mặt ta biểu hiện tốt, còn không bằng đi vuốt mông ngựa cho hắn. Ta chẳng qua chỉ là gã sai vặt cho chủ nhân mà thôi.”

“Triệu mỗ không mong trở nên nổi bật, chỉ mong không để cho người thân bên cạnh chịu đói chịu rét, có nhà ngói che đầu, cho nên tất nhiên sẽ vì chủ nhân mà gắng sức.” Lời nói của Triệu Lượng nhã nhặn, bên trong toát ra thái độ chân thành.

“Nghe cách nói chuyện của Triệu chưởng sự, hình như là người đọc sách?” Mặc Tử hỏi cái này, lại nhìn Sầm Hoan, chờ hắn giới thiệu.

Sầm Hoan tất nhiên hiểu được ánh mắt của nàng, lập tức đáp, “Triệu chưởng sự là đúng là tú tài nhưng thi rớt ba lần, trong nhà không có cơm ăn, bất đắc dĩ mới phải ra ngoài tìm kế sinh nhai. Ta thấy hắn tuy còn trẻ, nhưng cũng không phải yếu ớt, lại viết chữ rất đẹp, cũng được cho là thông minh, liền thuê hắn để quản lý chuyện tạp vụ trong Nội đường. Hắn học rất nhanh, giúp đỡ ta giải quyết không ít chuyện.”

“Đúng là thông minh. Bằng không, tại sao khi ta vào trong Nội đường, hắn đã biết ta là người của chủ tử.” Mặc Tử cười cười.

“Ta nhìn thấy ngọc bài treo ở bên hông Mặc ca, kiểu dáng ấy Đại chưởng sự đã cho ta xem qua một lần.” Triệu Lượng cẩn thận trả lời.

Hắn là tú tài, nhưng không có vẻ thanh cao mà người đọc sách bình thường tự nhận, hay là thanh cao của hắn đã bị nhốt đến biến mất rồi. Về phần ngọc bài như hắn nói, đúng là ngọc bài xuất phủ của Cầu gia. Khối ngọc bài này là Cầu Tam nương mời chuyên gia đến chế tạo, mặt trên có hoa văn mây và bọt nước, ngầm nói lên khuê danh của Cầu Tam nương, đồng thời cũng là dấu hiệu buôn bán của nàng.

“Hắn trí nhớ rất tốt.” Sầm Hoan khen thủ hạ của mình với Mặc Tử, “Đúng là ta từng cho hắn xem qua một lần.”

Mặc Tử cũng nói: “Trước kia, ta từng giơ ngọc bài ra trước mặt người nào đó, hắn không hiểu có ý tứ. Còn cho rằng ta là ăn mày từ chỗ nào đến gây rối, muốn gọi hộ viện ra đánh ta nữa đấy.”

Sầm Hoan cất tiếng cười to, “Triệu Lượng, người Mặc ca nói chính là Đại Lang nhà ta. Nó chỉ biết đụng tay đụng chân chứ không có đầu óc, tầm nhìn không bằng Nhị Lang.”

“Có điều Mặc ca, ngày đó ngươi mặc áo bụi còn có miếng vá mà đến, chung quy thì không thể hoàn toàn trách con trai ta được.” Rõ ràng là bao che khuyết điểm một cách trắng trợn.

“Ta cũng chỉ nói như vậy mà thôi. Con trai ngươi quyền cước tốt, Vọng Thu lâu không có hắn trông coi thì không được. Chỉ là, sau này đừng để cho hắn coi quản công việc bên trong nội đường, sẽ dọa chạy rất nhiều khách đấy.” Mu bàn tay Mặc Tử chống cằm, cười tùy tiện.

“Mặc ca nói đúng. Lần trước khiến ngươi kinh sợ, ta phạt hắn quét lá cây trong vườn, kết quả hắn tay chân thô kệch, dọa sợ vài Cát Thu mới đến. Hại ta bị Cầm cô quát một trận, mặt lại thêm vài nếp nhăn.” Sầm Hoan lắc đầu liên tục, “Tiểu tử này, là do sư phụ hắn dạy không nghiêm.”

Cầm cô là chưởng sự cô cô mà Cầu Tam nương mời đến để quản lý nhóm Cát Thu, tài nghệ đánh đàn vô cùng tốt, cũng từng dạy đàn cho Cầu Tam nương.

“Sầm thúc, không phải một chén mì Dương Xuân ngươi cũng không cho ta ăn đấy chứ?” Nói chuyện, đã qua nửa canh giờ.

“Xem ta, đúng là quên mất.” Sầm Hoan vỗ đầu, rồi quay sang nói với Triệu Lượng, “Triệu chưởng sự, phiền ngươi bảo phòng bếp chuẩn bị một bát mì Dương Xuân.”

“Vâng.” Triệu Lượng đi xuống.

Sầm Hoan thấy Mặc Tử nhìn cửa khép lại có chút suy tư, hỏi: “Có phải Mặc ca cũng giống ta, cảm thấy đáng tiếc?”

“Ta thấy cách nói năng của hắn nhã nhặn có lễ độ, lại nghe ngươi nói cũng là người thông minh, vì sao thi ba lần vẫn rớt?” Khoa cử chẳng lẽ thực sự khó thế sao? Thi vào trường cao đẳng đại học cũng là mười năm gian khổ đèn sách, phải biết trách nhiệm gánh vác cũng rất lớn, chẳng lẽ vẫn kém tri thức của cổ đại? Mặc Tử không tin tưởng lắm.

“Ban đầu ta cũng cảm thấy kỳ quái. Sau đó thê tử và hai hài tử của hắn chuyển đến hậu viện, nghe nàng nói, Triệu Lượng bình thường đọc sách rất tốt, nhưng cứ khi vào trường thi thì nói toàn những lời vô nghĩa, viết văn so với khi ở nhà như hai người khác nhau. Đi thi ba lượt, đem toàn bộ những thứ đáng giá trong nhà bán hết, khiến cả nhà sống không nổi, lúc này mới chịu buông tha.” Sầm Hoan đáng tiếc.

“Thì ra là do mất bình tĩnh. Hắn làm việc ở đây cũng tốt, có thể nuôi gia đình sống tạm, không biết chừng ở đây tiếp xúc với nhiều người, có thể từ từ chữa tật xấu này.” Mặc Tử cười nhẹ, “Ngươi thỉnh thoảng cổ vũ hắn, đừng từ bỏ đọc sách. Biết đâu lần sau có thể thi đỗ Trạng Nguyên Thám Hoa, Vọng Thu lâu của chúng ta cũng có vài phần vinh quang.”

Hai mắt Sầm Hoan sáng ngời, lập tức nói: “Có lý, có lý.”

Không bao lâu, mỳ được mang tới, vẫn là Triệu chưởng sự tự mình bưng lên.

Sau khi tạ ơn, Mặc Tử hỏi: “Sầm thúc, Nhị Lang nhà ngươi có ở đây hay không? Nếu như có, gọi hắn lên đây được không?” Mặc Tử đúng là muốn tìm người “nói chuyện phiếm”.

“Ngày nào cũng ở phòng thu chi. Hai khắc nữa ta sẽ bảo hắn đến, miễn cho ngươi ăn không ngon.” Sầm Hoan nói xong, dẫn theo Triệu Lượng đi ra khỏi phòng.