Chuột Túi Lão Ba

Chương 1




Ngày mười ba lại vừa vặn vào thứ sáu, vận khí quả nhiên kém tới cực điểm.

Hoa Lộ Dư sống suốt 24 năm, cho tới bây giờ chưa bao giờ kém như lúc này.

Đêm qua thức đến 1 giờ rưỡi, thật vất vả từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại mới phát hiện cái đồng hồ luôn kêu không ngừng bị hư.

Vì không để đi làm muộn, ngay cả điểm tâm nàng cũng không kịp ăn mà chạy thẳng đi làm.

Đáp xe công sợ không kịp, nàng đành nhịn đau quyết định đi taxi, nhưng ông trời hình như muốn đối địch với nàng, gọi mấy chiếc xe chạy qua trước mắt đều bị người khác ngăn đón đi.

Ghê tởm hơn là trời lại càng xấu, sấm dậy đất bằng, mưa lớn cứ như thế đổ xuống.

Làm cho nàng tư thái chật vật cuối cùng cũng tới công ty thì đã muộn 28 phút.

Đáng giận! tiền thưởng tháng này coi như xong.

Đứng ở thang máy sửa sang lại tóc dài ẩm ướt loạn, trong tay còn ôm một tập văn kiện, đó là thành quả đêm qua nàng thức đêm làm việc.

Soi vào cửa thang máy chiếu ra gương mặt khiếp sinh sùng bộ dáng hỗn độn, đối với một người phụ nữ 24 tuổi mà nói, khuôn mặt này so với tuổi thực tế cách biệt một trời.

Không có trang điểm, người cũng không có vóc dáng ma quỷ, ngũ quan của nàng chỉ được cho là thanh tú, mắt một mí, miệng nho nhỏ, cằm gầy teo, mỉm cười hết sức thì sẽ xuất hiện hai má lúm đồng tiền mờ nhạt.

Tuy rằng bộ dáng coi như tạm được, nhưng tính cách ngày thường quá mức hướng nội và nhát gan, lại không thích làm náo động, cho nên làm việc tại công ty suốt hai năm, bộ phận đồng sự cũng không nhớ ra tên đầy đủ của nàng.

Ngay tại thời điểm nàng lẳng lặng chờ đợi thang máy mở ra, phía sau đột nhiên truyền đến một trận bước chân.

- “Thật có lỗi, đều là do ta sai, làm cho Trương tiểu thư đợi lâu.”

Hoa Lộ Dư vừa quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân dáng người cao ngất, thân tây trang vàng nhạt, ngũ quan xuất chúng, là điển hình của đại soái ca.

Tay trái hắn cầm một túi hồ sơ, tay phải cầm điện thoại, trên mặt tản ra thần thái tự tin bắn ra bốn phía.

- Trương thị tập đoàn ở giới kiến trúc vang dội như vậy, có thể cùng nữ nhi của tổng tài Trương thị tập đoàn gặp mặt nên là vinh hạnh của ta mới phải…”

Hắn vừa đi vừa nói, khuôn mặt tuấn tú bày ra nồng đậm ý cười, khéo mà không khoa trương, tự tin mà không kiêu ngạo, cực kì giống một quý công tử có cử chỉ nhã nhặn tuấn tú.

-“ Tốt, ta lập tức đi ra, thỉnh chờ một lát.”

Hoa Lộ Dư nhìn kĩ, mới phát hiện nam nhân tản ra hào quang này cư nhiên là quản lý nghiệp vụ Đái Tương Luân.

Hai năm trước, bọn họ cùng nhau thi được vào làm việc tại Quang Minh tập đoàn, nghe nói hắn tốt nghiệp tại một trường đại học nổi danh tại Mỹ, vừa mới tiến vào công ty không đến một tháng, liền vì công ty thu được hai vạn sinh ý( lợi nhuận).

Sau, tên Đái Tương Luân ở công ty một đường đi lên, ngắn ngủi thời gian hai năm, đã từ tổ viên leo lên nghiệp vụ bộ quản lý.

Giờ phút này cửa thang máy mở ra, nàng thu hồi tầm mắt, vừa định khóa cửa chợt nghe một đạo âm thanh từ sau vang lên.

- “Cái kia, a… phiền toán cô chờ một chút.”

Không đợi nàng phản ứng lại,thân ảnh cao lớn đã đứng trước mặt nàng, một cỗ mùi yên thảo thản nhiên đến còn kèm theo vài tia hương khí tươi mát, hai loại hương vị hỗn hợp cùng một chỗ lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Đối phương dùng ánh mắt như chuồn chuồn lướt nước đảo qua, ngay sau đó, hắn đưa túi hồ sơ đến trước mặt nàng

- “Cô là tiểu muội chỗ hành chính tổng hợp đi?”

- “Ách…ta là..”

-“Mặc kệ ngươi là người ngành nào, nhưng đến công ty làm lúc này là đến muộn nha.”Hắn không mang theo ác ý cười nói, sau liền đem túi giấy đưa cho nàng –“ cái này phiền ngươi giúp ta đưa đến bộ nghiệp vụ lầu mười lăm, cám ơn.”

Nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Hoa Lộ Dư, hắn liền xoay người hướng ra ngoài đi.

- “Thật có lỗi, Trương tiểu thư, ta vừa mới giúp đồng sự công ty chúng ta tặng đồ, cho cô chờ lâu, ta sẽ tự mình hướng cô bồi tội, như vậy tốt lắm…”

Âm thanh nói chuyện gần mà xa, thẳng đến thân ảnh của hắn biến mất tại cửa lớn của công ty mới không nghe thấy.

Hoa Lộ Dư khóc cũng không được, cười cũng không xong, sững sờ đứng tại một chỗ.

Nàng biết chính mình xác thực hướng nội một chút, lại cực kì ít tham gia các hoạt động của công ty, nhưng lúc trước bọn họ đồng thời tiến vào cửa lớn của công ty, thậm chí vẫn là cùng quan chủ khảo, tuy rằng hắn cuối cùng bị phân đến bộ nghiệp vụ, mà nàng đến bộ tài vụ, nhưng tốt xấu hai người cũng đã cùng ở công ty hơn một trăm ngày, hắn cư nhiên đem nàng trở thành tiểu muội.

Nàng lại là ảo não cùng bất đắc dĩ, có lẽ trời không thương so đo với nàng, nàng vẫn là nhẫn nại đem hồ sơ tới bộ nghiệp vụ.

Quên đi, loại người sáng ngời như vậy, mọi người nước giếng không phạm nước sông, bình an vô sự là tốt rồi.

Tuy rằng Hoa Lộ Dư rất muốn tiếp tục sống cuộc sống bình thản, nhưng ông trời tựa hồ không có nghe đến nỗi lòng của nàng.

Sáng sớm, nàng trước sau như một tiến vào công ty, vừa mới bước vào cửa phòng tài vụ, liền nhìn thấy vài đồng sự cùng một chỗ nói chuyện giỡn, loáng thoáng nghe nàng giường như nghe đến cái tên quen tai – Đái Tương Luân.

-“ Con gái một của tổng tài Trương thị tập đoàn? Ngươi nói là, đại soái ca công ty chúng ta không lâu sẽ bị tấn chức làm rể hiền của Trương thị tổng tài?”

- “Tấn chức?” có người hừ lạnh – “Tiểu Mĩ, ngươi rốt cuộc có thể hay không nói chuyện, Đái quản lý là nhân vật vương tử có khí chất của công ty chúng ta nha! Tướng mạo cùng năng lực đều tốt, con gái của Trương tổng tài có thể được đến hắn, là phúc khí của nàng nha.”

- “Nói củng đúng.”Một người khác không cam lòng yếu thế tiếp lời – “Ta cũng hiểu được cái nữ nhân họ Trương kia không xứng với Đái quản lý,tin tức báo chí đều là từ bát quái đi ra, Đái quản lý chúng ta căn bản không xem nữ nhân họ Trương kia để trong mắt.”

- “Kia chẳng phải nói là các người mỹ nữ, khuê nữ tuổi xanh vẫn còn có cơ hội lọt vào mắt xanh của vương tử?”

Lúc này có người mắt sắc, thấy Hoa Lộ Dư bước vào phòng, ngồi vào vị trí không thấy được sau lập tức dời đề tài

- “Tiểu Dư, ngươi còn không chịu nói thật, đêm qua ở cửa tiếp công ty lúc ngươi tan tầm, có phải hay không bạch mã vương tử trong truyền thuyết của ngươi?”

Hoa Lộ Dư đang chuẩn bị khởi động máy tính bị Phó Tiểu Mĩ chất vấn trước mặt mọi người, không khỏi ngẩn ra, sau đó đạm cười, xem như là cam chịu.

Kết quả mọi người như ong vỡ tổ toàn bộ chạy đến bàn làm việc của nàng bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

- “Tiểu Dư, ngươi thành thật trả lời, bạn trai ngươi họ gì? Là công tử nhà ai? Năm nay bao nhiêu tuổi? trả lời thiếu một chữ thì đừng nghĩ còn sống chạy ra khỏi cửa.”

Cuối cùng bị buộc bất đắc dĩ, nàng nhịn không được nhấc tay đầu hàng.

- “Được rồi, được rồi, ta nói là được. Hắn là bằng hữu của học tỉ ta, kết giao sắp được hai năm, trước mắt hắn đảm nhận chủ quản doanh tiêu của một nhà mậu dịch, cứ như vậy.”

- “Suất hay không suất?”Phó Tiểu Mĩ tìm hiểu.

- “Ách, hoàn hảo.”

Vài đồng sự lại một trận huyên náo, thẳng đến chủ quản ngành xuất hiện, mọi người mới trở về vị trí cũ.

Trải qua suốt hai năm tinh thần độc hại, nàng đã quen với thói quen ồn ào của đồng nghiệp.

Tính cách nàng mặc dù ít lời hướng nội, nhưng công tác hàng ngày cũng tốt, làm người lại phúc hậu, rất nhiều đồng sự bởi vì bất chợt có việc cần phải về sớm nàng đều không từ chối hỗ trợ.

Thời gian càng lâu, nhân duyên của nàng cũng không tệ lắm, hơn nữa, nàng cũng thật quý trọng công tác trước mắt của mình.

Sau một hồi làm việc bận rộn khẩn trương, cuối cùng cũng đến thời gian tan tầm.

Nàng không nghĩ tới là chủ nhân của filat cũng chính là bạn trai của nàng Lữ Uy Thần, hôm nay bỗng nhiên lại đến công ty đón nàng lúc tan tầm.

Nam nhân trước mắt không cao, không suất, dáng người thậm chí có chút mập mạp, trên mặt đội bộ kính mắt, vô luận xem từ góc độ nào cũng thấy không nổi bật.

- “Hôm nay như thế nào lại có thời gian?”

Hoa Lộ Dư ngồi vào trong xe, giống như mọi lần, hắn ngồi vào chỗ lái, mà nàng ngồi ở phía sau, hai người một trước một sau, xem ở trong mắt mọi người giống như quan hệ chủ khách.

Lữ Uy Thần từ phía trước xem nàng một cái, biểu tình trên mặt thập phần bình thản.

- “Em đã quên sao? Hôm nay là sinh nhật Trác Mẫn, tháng trước mọi người nói muốn đi chúc mừng nàng.”

Nàng vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, vỗ nhẹ cái trán- “Xem trí nhớ của em, thiếu chút nữa quên mất, quên luôn cả sinh nhật của học tỉ.”

Lữ Uy Thần mỉm cười – “Anh đoán em khẳng định không chuẩn bị quà sinh nhật.” Nói xong hắn từ trong xe lấy ra hai túi quá – “Anh đã muốn mua trước cho em, một cái là vòng tay bạch kim, còn một cái là khăn quàng cổ tàm ti, làn da nàng có vẻ trắng, cho nên màu hồng nhạt thực thích hợp với nàng.”

Trác Mẫn là học tỉ lớn hơn nàng hai tuổi, đồng thời cũng là đồng hương của nàng và Lữ Uy Thần.

Tốt nghiệp đại học sau hai năm, Trác Mẫn dáng điệu ngọt ngào bị Bạc Tiểu Khai nhìn trúng, hai người rất nhanh cử hành hôn lễ long trọng.

Chính là ngày vui không quá lâu, cái tên Bạc Tiểu Khai trong nhà có tiền, diện mạo lại không có gì trở ngại rất nhanh bị báo chí chụp đến là bao nhị nãi ở ngoài. ( nhị nãi = vợ hai = bồ nhí)

Trác Mẫn tính tình hỏa bạo lập tức cùng Bạc Tiểu Khai li hôn, cuộc sống hôn nhân của hai người duy trì không đến một năm.

Từ sau khi li hôn, học tỉ cùng nàng và Lữ Uy Thần càng thêm chặt chẽ, thường thường là nàng cùng Lữ Uy Thần đi hẹn hò cũng có thể mang theo học tỉ, thành cuộc hẹn của ba người.

Dọc theo đường đi, hai người vẫn chưa nói gì nhiều, đến nhà Trác mẫn đã nhìn thấy mấy người dẫn đầu đi tới.

Mọi người gặp mặt không khỏi hàn huyên vài câu, nhưng Hoa Lộ Dư trời sinh hướng nội ít nói, cho nên đối với mọi người cũng không nói nhiều lời.

Nàng xem bạn trai phía xa xa, mặc dù ngoại hình bình thường, nhưng trong lời nói cử chỉ luôn để lộ ra phong phạm văn sĩ, liên tiếp chu toàn khắp cả hội trường, giống như nam chủ nhân của Trác gia.

Nam nhân này, thật sự muốn tương lai cùng gia đình mình cùng với một nửa gia đình khác sao?

Bởi vì cha tái hôn, mẹ bệnh qua đời, cho nên từ lúc còn rất nhỏ nàng đã khuyết thiếu tình cảm gia đình ấm áp, mới trước đây sau khi lớn lên, nàng có nguyện vọng là có một cái gia đình yên ổn hạnh phúc, nên nàng luôn lựa chọn cẩn thận.

Thần tượng phim, ca nhạc đương thời, tuấn mĩ nhiều tiền cho tới bây giờ không phải là nàng muốn, đại khái là có liên quan đến di ngôn của mẹ trước khi qua đời.

Nhớ rõ mẹ từng nói, nam nhân vừa có tiền lại anh tuấn không đáng tin cậy, sống cùng nam nhân như vậy cuối cùng chỉ làm cho chính mình bị thương.

Nàng không tin, chi nên lúc còn đang học, lớp trưởng nàng anh tuấn suất khí đối nàng thổ lộ, nàng cảm thấy chính mình như đang bay lên trời.

Nhưng là kết giao còn không đến hai tuần, nam sinh kia cư nhiên đứng ở trước mặt bạn bè cười nhạo nàng nói – “Hoa Lộ Dư,tôi làm sao có thể coi trọng loại người không cá tính lại không có ưu điểm như cô? Nói muốn cùng cô kết giao chỉ là một trò chơi mà thôi, bởi vì tôi rất tò mò, với loại nữ sinh hướng nội như cô, cần bao nhiêu thời gian mới có thể theo đuổi được tới tay.”

Sau, nàng bị đồng học cười nhạo trong thất tình.

Mối tình đầu của nàng đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh, nàng từng nghĩ chính mình sẽ không để ý đến thất bại lần đó, nhưng từ lần đó về sau, trong lòng nàng luôn có một bóng ma, làm cho nàng không dám tiếp cận những nam nhân có bề ngoài sáng suốt ưu việt.

Lữ Uy Thần cũng không phải là ưu tú nhất, nhưng cũng là nàng muốn nhất, không có tiền, không có thế, diện mạo bình thường, chỉ là một viên cát nhỏ bé trong một sa mạc mà thôi, không có một tí quan hệ gì với các vật sáng, chỉ có nam nhân như vậy mới không dễ dàng phản bội người, mới có thể tạo cho người vợ một cảm giác an toàn.

Tiệc sinh nhật chấm dứt đã gần mười giờ đêm.

Hoa Lộ Dư ngồi trong xe Lữ Uy Thần, dọc đường đi hai người câu được câu không bàn luận về trò hề của những người say rượu hồi nãy, mãi cho đến khi điện thoại của hắn vang lên mới đánh gãy cuộc nói chuyện hai người.

Tiếp nhận điện thoại, hắn thấp giọng đáp ứng vài câu, vẻ mặt cũng trở nên thập phần cẩn thận, Hoa Lộ Dư ngồi ở sau xe, mơ hồ cảm giác được ngữ khí nói chuyện của hắn có chút kì quái, đợi hắn nói chuyện chấm dứt sau, đột nhiên giảm tốc độ xe.

- “Có chuyện gì sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.

- “Ách…là đồng sự tại công ty, nói có một khách hàng đưa ra nghi vấn với sản phẩm của công ty, cho nên muốn anh đi qua giải thích một chút, Tiểu Dư, em…có thể hay không tự mình kêu xe trở về?”

Hắn nói có chút không xác định,đôi mắt phía sau kính mắt toát ra một cỗ chột dạ trước nay chưa có.

Hoa Lộ Dư tuy rằng tâm tư mẫn cảm, nhưng cũng không phải là một nữ nhân thích hỏi sự việc kĩ càng, cho nên chỉ cười gật đầu, chậm rãi xuống xe.

- “Đi chậm một chút, về tới nhà gọi điện thoại cho em.” Nàng nói giống như là đang bàn luận làm việc vậy.

Nam nhân bên trong xe lung tung gật đầu, rồi liền khẩn cấp quay đầu xe nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng xe đi xa, Hoa Lộ Dư từ đáy lòng nổi lên một cỗ phiền muộn.

Loại kết giao này có đôi khi làm cho nàng cảm thấy an tâm, cũng có khi làm cho nàng cảm thấy hoài nghi tính chân thật của đoạn tình cảm này.

Quên đi, nàng không theo đuổi lãng mạn, cũng không hướng tới oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu an an ổn ổn đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời là được rồi.

Ban đêm gió thổi làm loạn sợi tóc của nàng,bước chậm đầu đường, tâm trạng trở nên đị thường bình tĩnh.

Nàng không có kêu xe mà là đi bộ về nhà, dù sao chỉ cần đi hai mươi mấy phút là sẽ về nhà, lãng phí tiền xe.

Thời điểm nàng vừa mới đi qua ngã tư, đột nhiên toát ra hai thiếu niên thoạt nhìn chỉ có mười tám mười chín tuổi, không đợi nàng phản ứng đã cướp đi túi xách của nàng.

- “Đứng lại, đem túi xách của ta trả cho ta!”

Hoa Lộ Dư nhịn không được cao giọng rống, ra sức mau chóng đuổi, nhưng chân nàng đi giày cao gót, hơn nữa thời gian dài làm việc văn phòng, ít vận động, thể lục làm sao bằng hai người thanh niên kia?

Hiện tại đã sắp mười một giờ, hơn nữa đường này không đông người lắm, dưới tình thế cấp bách nàng cởi giày cao gót, dùng sức hướng hai gã thanh niên ném đi.

“ Khuông”

Chỉ thấy giày cao gót vừa vặn rớt xuống kính chắn thủy tinh của một cái xe, hai gã thanh niên kia không nghĩ tới đột nhiên có xe từ con đường khác lao tới, một trong số đó bởi vì lao đi quá nhanh không kịp dừng chân thiếu chút nữa đâm thẳng vào xe, may mắn chủ xe vội vàng phanh lại, nhưng gã thanh niên này cũng không thoát khỏi kết cục té ngã trên mặt đất.

Túi xách hắn cướp thuận thế bay về phía chân trời, khi túi xách rơi xuống đất, mọi thứ bên trong cũng rơi đầy đất.

Hiện trường ngắn ngủi hỗn loạn, tai nạn bất ngờ làm cho chủ xe nhíu lại – “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Chỉ thấy một chiếc giày cao gót còn trên tấm kính chắn gió của xe hắn, còn có một đống đồ linh tinh cùng một túi xách ở trên cỏ phía xa xa.

- “Bọn họ là kẻ trộm, muốn cướp túi xách của tôi.”

Không đợi Hoa Lộ Dư lên án xong, hai gã thanh niên thấy tình hình không ổn, sợ tới mức bỏ chạy.

- “Uy, đứng lại, hai tên bại hoại đứng lại cho ta!”

Nàng hết sức hô to, đã thấy chủ xe tiến về phía mình.

Làm sao có thể là hắn

Đái Tương Luân kì quái đánh giá nữ tử đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào mình, tóc của nàng cực kì hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì vận động quá mức mà đỏ bừng, đứng gần vừa thấy cô gái này bộ dáng thanh tú, nhất là chiếc miệng thật nhỏ, chỉ lớn có một chút.

Thời điểm hắn định mở miệng nói gì đó, chỉ nghe thấy đối phương thấp giọng lầm bầm kêu, hóa ra nàng kia dùng chân đá hòn đá nhỏ trên mặt đường.

Hắn tốt bụng đi qua giúp đỡ nàng một chút – “Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Hoa Lộ Dư ngẩng đầu, bốn mắt cùng hắn nhìn nhau, cánh tay của hắn dài mà có lực, nắm tại thắt lưng của nàng còn rất ấm áp.

Nhưng một câu “tiểu thư, cô không sao chứ?” thật sự làm cho nàng cảm thấy bất đắc dĩ tới cực điểm.

Lần thứ hai, đây đã là lần thứ hai.

Hai người ở công ty làm đồng sự hai năm, ngẫu nhiên gặp vô số lần, ở trong công ty lại gặp thoáng qua đối phương vô số lần nữa, nhưng hắn vẫn đem nàng trở thành người xa lạ.

Đái Tương Luân bị nàng xem có chút kì quái, hắn thừa nhận dung mạo của mình xác thực sẽ làm cho nữ nhân nhìn đến ngu ngốc, thậm chí có thể làm ra một số chuyện, nhưng ánh mắt của nữ nhân trước mắt này lại thập phần quái dị.

- “Thật có lỗi, cho anh thêm phiền toái, tôi không sao.”

Hoa Lộ Dư phản ứng rất nhanh không dấu vết xin hắn miễn giúp đỡ, đi lại vào chiếc giày cao gót, lại đi đến phía cỏ xa xa, khom người nhặt lại đồ vật, động tác mạch lạc dứt khoát.

Đái Tương Luân nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh khảnh kia, trong đầu không tự chủ hiện lên một chút cảm giác quen thuộc.

- “Tiểu thư, xin hỏi…chúng ta có phải hay không đã gặp qua tại nơi nào?”

Hắn không xác định hỏi, trí nhớ của hắn không sai, nhưng thế nào hắn cũng không nhớ được nàng là ai.

Nàng xoay người, nhìn thấy con ngươi tối đen của hắn.

-“Ách ta là nói…chúng ta thật sự rất quen mặt.”

Thở dài ở trong lòng, nàng đối hắn cười cười –“Thực xin lỗi, chúng ta không biết.”

Nàng đi giày, lại lấy khăn tay trong túi ra giúp hắn lau đi vết bẩn trên kính chắn gió, động tác nhỏ bé này lại làm cho Đái Tương Luân cảm thấy thú vị đến cực điểm.

Chờ nàng đem hết thảy sửa sang xong, mới quay lại hướng hắn gật đầu –“Quấy rầy, tái kiến” nói xong liền rời khỏi.

Đái Tương Luân luôn luôn đối với nữ nhân rất có tự tin, nhưng không nghĩ tới chính mình sẽ bị loại đãi ngộ này, tuy nói tiểu nữ nhân không chớp mắt này tuyệt đối không phải khẩu vị của hắn, nhưng trời sinh nam nhân có tính tự tôn cao, không thể chấp nhận được tổn hại này.

Vì thế, hắn mở miệng –“Đã trễ thế này, muốn hay không ta giúp cô đưa về nhà?”

Hắn cũng là xuất phát từ hảo tâm, cùng lúc muốn chứng thật mị lực của bản thân, về phương diện khác hắn là thân sĩ, con đường này vắng vẻ, vạn nhất gặp được cướp bóc sẽ không tốt lắm.

-“Không cần, nhà của tôi ngay tại phụ cận này”

Không cho hắn cơ hội trả lời lại, Hoa Lộ Dư đã muốn xoay người đi qua ngã tư, thân hình mảnh khảnh rất nhanh tiến vào bóng tối.

Đái Tương Luân nhất thời giật mình, trong lúc nhất thời còn có chút tình huống không rõ. Không biết qua bao lâu mới lắc đầu cười khẽ.

Hóa ra cảm giác đá phải cục đá chính là như vậy!