Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 2 - Chương 2: Mảnh tuyết thứ 1 (2)




Đêm nay ấy thế mà Đồng Hiên Tuấn lại về sớm, Tô Cảnh Cảnh cũng ngủ sớm.

Anh đến cạnh phòng ngủ, sau khi đắn đo cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào.

Rèm cửa sổ gấm dày màu trầm hương nhẹ nhàng lay động trong gió, ánh trăng mát rượi đưa tình chảy xuôi trên mặt đất, cả một vùng đất sáng ngời.

Dựa vào ánh trăng anh nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô, anh đứng ở xa nhìn, không hiểu cớ sao lại cảm thấy đau lòng. l-q@đ Lúc mới gặp cô cô không gầy như bây giờ, trên mặt mơ hồ còn mập mạp như trẻ con, bây giờ lại gầy thành cái dnág vẻ này, đến cằm cũng rất nhỏ.

Trong lòng anh căng thẳng, cất bước đi nhanh tới.

Ánh trăng soi sáng trên khuôn mặt cô, mặt mày như tranh vẽ, tú nhã thanh lệ như hoa sen mới nở. Anh không khỏi tâm thần rung động, cúi người lưu lại nụ hôn nhàn nhạt trên trán cô.

Kỳ thực động tác của anh đã rất nhẹ nhưng vẫn làm ồn đến cô, trong giấc ngủ nông cô không mở mắt ra, chỉ nỉ non: “Anh về rồi à.”

Lúc này môi của anh đang dừng trên trán cô, nghe được giọng cô, anh mơ hồ không rõ ậm ừ một tiếng.

Sau một lúc lâu, cô mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy anh càng dán gần lại, hơi thở hỗn loạn lưu luyến trên sườn mặt, chỉ chốc lát sau là một nụ hôn mới dày đặc hạ xuống.

“Em mệt mỏi.” Cô đẩy anh ra, ý muốn từ chối.

Anh cũng không động, ngược lại ngày càng táo tợn, l/q]đ thừa dịp cô hé môi đầu lưỡi liền làm càn thăm dò răng môi cô, cạy mở khớp hàm, tuỳ ý nhấm nháp vị ngọt ngào trong miệng cô.

Nụ hôn sâu, triền miên ái muội, hơi thở nóng rực của anh phả trên cổ cô, nóng không chịu nổi.

Cô cau mi lại, cố gắng tránh thoát khỏi anh, anh lại nhất quyết không tha cho cô, ôm cô, hôn cô. Gắn bó như môi với răng, triền miên cùng cực, tựa như đây là nụ hôn cuối cùng, nụ hôn của anh ngày càng kịch liệt, tham lam mãnh liệt, trong chốc lát bọn họ đã thở hồng hộc. Nhưng anh vẫn không buông cô ra, tay bắt đầu chạy tới cấm địa, khuôn mặt cô đỏ lên, hoàn toàn tỉnh táo.

Trong đêm tối, khuôn mặt thanh tú của cô như ánh trăng mang theo sắc đỏ nhàn nhạt, trong đôi mắt màu mực ấy như đang có gì đó chuyển động, mơ hồ mang theo chút nhu tình, mơ hồ mang theo chút lo lắng.

Anh mơ mơ màng màng nói chuyện, vì hôn cô mà mồm miệng không rõ, giống như bị cà lăm. Nhưng lời này anh nói đứt quãng. Cô mơ hồ nghe anh nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Cô không hiểu, cho tới bây giờ đều không đoán được anh, cho dù lúc thân mật nhất, lần này, sao có thể đây?

Nhưng cuối cùng cô không thể dùng sức đẩy anh ra được, để anh đạt đực mong muốn.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Cảnh Cảnh tỉnh dậy chỉ cảm thấy cả người đau nhức.

Đêm qua không biết vì sao, lúc đầu ngược lại còn tính là dịu dàng, nhưng lúc sau thật đúng là sinh lòng độc ác như hành hạ cô. Từ sau khi kết hôn anh chưa bao giờ như vậy, mặc dù không hết sức dịu dàng nhưng vẫn được coi như vậy.

Đêm qua ấy thế nhưng anh lại hung ác với cô, cho dù cô liên tục cầu xin tha thứ cũng không buông tha cô chút nào. Trong lòng cô hơi nổi cáu, vậy mà lại phát giác nỗi đau trong lòng anh.

Nhưng mà thì tính sao, cô đã quyết định phải đi rồi.

Đêm qua anh nói như vậy, trong lòng cô đã rõ ràng, rất rõ ràng.

Tại phương Nam thực sự xảy ra chuyện, Thi Gia Liệt người nọ, tính tình cũng thật sự ác liệt, một khi xảy ra chuyện, nếu khong ai khuyên anh thì sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề. Nếu không phải xảy ra chuyện gì, sợ ông ngoại cũng sẽ không thể ngồi nhìn bỏ mặc. Cô không thể không trở về một chuyến, ít nhất thân phận cô ở đó, người khác dẫu không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật.

Hạ quyết tâm phải đi cô liền nhanh chóng lên đường. Vốn không có bao nhiêu đồ đạc cần thu dọn, ra ngoài mang nhiều tiền mới thực tế. Trong tay Tô Cảnh Cảnh không hề thiếu tiền, chưa nhắc đến đồ cưới, tiền tiêu vặt Đồng gia cho hàng tháng cũng không ít.

Thu dọn ít đồ nữ trang, Tô Cảnh Cảnh sai Ngâm Thuý xuống dưới tìm chú Diêu đến bến xe đặt vé.

Chuẩn bị thoả đáng tất cả cùng lắm cũng chỉ trong buổi chiều ngày hôm đó.

Hiệu suất làm việc của chú Diêu cũng thật là cao, lúc bấy giờ Tô Cảnh Cảnh mới hiểu được vì sao Tô Minh Chính lại giữ một quân nhân già đã giải ngũ ở nhà.

“Tiểu thư, chúng ta cứ thế rời đi, không nói với dượng một câu có phải, có phải không tốt lắm không?” Ngâm Thuý ôm chặt gói đồ, lo sợ, bất an hỏi.

Tô Cảnh Cảnh không đáp lại cô, vẻ mặt cô hơi khẩn trương, tròng mắt đảo qua tứ phía, mọi nơi không có gì khác thường, người đến người đi, tiến về phía tuyến xe Duyên Bình cũng xuất phát như thường lệ. Nhưng trong lòng cô vẫn mơ hồ cảm thấy không yên, không biết thế nào lại nhớ tới lời đêm qua anh nói bên tai cô.

“Chớ đi…”

“Cảnh Cảnh, tôi chỉ là… Chính là… sợ em khổ sở…”

Anh cắn tai cô, nói, tới giờ vành tai cô vẫn hơi đau. Cô không khỏi vươn tay ra sờ, trên tai là hoa tai phỉ thuý xanh biếc, chạm tay vào hoa tai có cảm giác man mát. Kỳ thực dấu răng trên vành tai cũng không đau lắm nhưng cô lại cảm thấy đau cả trái tim.

Nhìn như lời nói vô tâm nhưng cũng có thể là cố ý nói. Cô biết anh luôn giấu rất nhiều chuyện trong lòng không nói cho người khác.

Có khi anh thâm tình khẩn thiết, lúc lại đạm mạc xa cách, cô lắc lắc đầu, thật không hiểu nổi anh. Anh đối với cô có lẽ đúng như lời của anh khi cô đồng ý hôn sự này: “Ngoại trừ yêu đi. Tôi không thể chắc chắn có yêu em hay không.”

Yêu và không yêu. Cô nào có biết tình yêu của anh ở nơi đâu.

“Tiểu thư, tiểu thư?” Ngâm Thuý thấy Tô Cảnh Cảnh không yên lòng, đến cô gọi vài tiếng mà Tô Cảnh Cảnh cũng không nghe thấy nên không khỏi hơi lo lắng.

Tô Cảnh Cảnh xoa xoa vành tai, tự nhiên mặt đỏ lên, nhớ đến anh thích hôn chỗ này của cô nhất, đây là nơi cô mẫn cảm nhất. Bình thường cô ghét anh hôn nhất, nhưng cô càng ghét anh càng muốn hôn, tựa như một đứa trẻ vậy.

“Tiểu thư?” Ngâm Thuý lại gọi Tô Cảnh Cảnh một tiếng, lúc này Tô Cảnh Cảnh mới phục hồi tinh thần lại: “Làm sao?”

“Tiểu thư, chúng ta cứ vậy đi, sợ…” Trong lời nói của Ngâm Thuý mơ hồ mang theo sợ hãi, cô là thật sự sợ, lúc này phương Nam vô cùng nhiễu nhương, nhưng tiểu thư lại cứ khăng khăng đến nơi nguy hiểm, há có thể không sợ.

Tô Cảnh Cảnh nhìn dòng người vội vã tới lui, cười một tiếng nói: “Sợ cái gì mà sợ, tôi cũng chỉ là trở về nhà thôi, có gì đáng sợ chứ.”

Trước nay bến xe là nơi đủ loại người tụ tập, Tô Cảnh Cảnh vội vàng đảo qua một đám người. Có vài người có thể nhìn rõ là loại người nào, nhưng có một số lại giấu kín thân phận, chỉ một cái liếc mắt thì khó mà đoán ra được,

Tựa như người phụ nữ quần áo tả tơi bên cửa xe kia, với từng người vào cửa cô đều cúi đầu nhưng có lẽ cô là người khôn khéo nhất bến xe này.

Nghĩ đến đây, Tô Cảnh Cảnh cảm thấy hơi đau đầu, thật sự là đau đầu.

Lần này ra ngoài nhìn thì có vẻ cô vì nhất thời tức giận, một chút kế hoạch cũng không có mà đã rời đi, lúc này phương Nam đang nhiễu loạn, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của những người đang cúi người đi xuống từ xe Duyên Bình, nghĩ vậy, vậy thì tình huống thực sự là rất không tốt.

Cô lắc đầu, cuối cùng vẫn quyết định đi.

Dẫu sao Thi Gia Liệt chẳng những là bạn chơi thuở nhỏ của cô, nơi đó còn có ông ngoại của cô. Tuy biết rõ đi cũng vô dụng, nhưng…

Cô thở dài, nhìn đồng hồ, quả nhiên gần đến giờ rồi.