Chuyện Do Em Quyết Định

Chương 31




Dư Điền Điền đã thấy qua rất nhiều mặt trong con người Trần Thước.

Anh có thể bình tĩnh tự nhiên làm CPR [1] cho một bà lão hôn mê giữa đường, lại có thể đứng trước mặt mọi người không kiêng nể gì trách mắng kỹ thuật y tá của cô rất tệ, có thể cùng một chú chó lông vàng thoải mái cãi nhau, cũng có thể vì bệnh nhân qua đời mà tâm trạng suy xụp.

[1] CPR: viết tắt của Cardiopulmonary resuscitation là một kỹ thuật cấp cứu hồi sinh tim phổi cho người bệnh tim.

Nhưng chưa bao giờ cô thấy anh mơ màng bất lực giống như hôm nay.

Anh ôm cô, không cho cô nhìn khuôn mặt anh.

Nhưng Dư Điền Điền lại cảm thấy dường như cô cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh thế nào.

Cô từ từ bình tĩnh lại, đưa tay vỗ vỗ lưng anh, “Tôi đây, có tôi ở đây. Không sao đâu.”

Em vẫn ở đây. Sẽ không bỏ anh mà đi

Đã hơn một giờ trưa, tuyết bắt đầu rơi nặng hạt hơn.

Bọn họ ngồi trước bồn hồ bên cạnh vườn hoa, lúc đó cũng chỉ có vài ba chiếc xe đi ngang qua.

Thời tiết rất lạnh, không ai muốn từ từ thả bộ trong khi trời đang mưa như vậy, vì thế chỉ còn hai bọn họ ở đó.

Cả thế giới bỗng như chỉ còn lại hai người đứng trong cơn mưa tuyết mà không biết lạnh là gì.

Dư Điền Điền từ từ ngồi bên cạnh Trần Thước, cô cúi đầu nhìn tuyết trắng đang đọng lại trên mặt đất, thấp giọng nói: “Tôi đang nghe.”

Tuy rằng anh cũng chưa nói gì hết.

Nhưng cô biết, lúc này anh nhất định đang muốn nói gì cho cô nghe.

Những mảnh ghép ký ức không muốn ai biết kia kỳ thật cũng không có khó mở miệng như vậy, chỉ cần một cơ hội thích hợp và một người nguyện ý im lặng lắng nghe anh nói.

***

Ba mẹ Trần Thước kỳ thật cũng từng yêu nhau.

Ở thời đại ấy, rất nhiều cuộc hôn nhân đều là nhờ giới thiệu mà quen nhau, do bà mối một tay thúc đẩy. Nhưng ba mẹ anh không như vậy, bọn họ là yêu nhau rất tự nhiên, sau đó vì tình yêu mãnh liệt mà kết hôn.

Cả hai vợ chồng đều có gia cảnh khá, từ nhỏ lớn lên trong hạnh phúc, đàn ông làm kinh tế, phụ nữ dạy học, cho đến khi trong nhà có thêm hai đứa nhỏ, người phụ nữ quyết định thôi việc, chuyên tâm ở nhà giúp chồng dạy con.

Nhưng khi tình yêu đã qua cái thời kỳ ngọt ngào điên cuồng nhất thì tranh chấp và mâu thuẫn cũng theo nhau mà đến.

Đều là bảo bối được ba mẹ nuông chiều trên tay, hai vợ chồng không hiểu được sự nhường nhịn và kiên nhẫn, cứ sau mỗi lần cãi nhau, tình cảm cũng từ từ xuất hiện vết nứt.

Cái dớp bảy năm.

Sau khi kết hôn được bảy năm, con trai lớn sáu tuổi, con gái nhỏ một tuổi, người vợ ở nhà tính tình càng ngày càng tệ, luôn cãi nhau với ông, đàn ông lại không thể chịu được sự hấp dẫn bên ngoài, cuối cùng đã ngoại tình với thư ký.

Từ đó mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.

Ai cũng không ngờ tình yêu trước đây sao có thể thay đổi như vậy, không còn ngọt ngào, không còn ấm áp, chỉ cõ những trận cãi nhau không ngừng.

Bọn họ có thể cãi nhau vì bất cứ chuyện gì, từ nấu cơm, rửa bát, dọn nhà… Sau này khi mời giúp việc, lại bắt đầu bởi cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt khác, ví dụ như người vợ oán trách vì thời gian chồng ở nhà quá ít, người chồng oán giận khi tan làm về nhà lại không được nhìn sắc mặt vui vẻ của vợ.

Ngay cả chuyện cô con gái nhỏ thích khóc, cũng có thể cãi nhau mà quy kết là do gien người đàn ông có vấn đề lại hoặc là cô không thực hiện trách nhiệm của một người mẹ.

Ồn ào, ồn ào, ồn ào quá.

Không ai muốn gia đình mình sẽ như vậy.

Trong trí nhớ của Trần Thước, anh cũng từng có một tuổi thơ rất hạnh phúc, nhưng những ký ức đó vỏn vẹn chỉ dừng lại trước năm anh sáu tuổi.

Sau này anh cũng quen dần, cùng em gái trưởng thành trong môi trường hỗn loạn u ám như thế.

Cho đến năm anh mười bảy tuổi.

Năm đó anh đang học lớp mười một, cũng chính là thời kỳ mấu chốt chuẩn bị thi đại học.

Ba mẹ lại cãi nhau, nhưng cũng nể mặt hơn trước mà không cãi nhau trước mặt anh.

Nhưng hôm đó, khi anh và Trần Hi cùng nhau trốn trong thư phòng thì người phụ nữ trong phòng ăn rốt cuộc không nhịn được nữa,bà lấy trong túi xách ra một xấp ảnh chụp nặng nề ném ra trước mặt người đàn ông.

Bà điên loạn nói: “Tôi đã vì cái gia đình này bỏ ra bao nhiêu công sức? Mỗi ngày tôi đều cố gắng thay anh chăm sóc hai đứa nhỏ, thay anh xử lý mọi chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, anh báo đáp tôi như vậy sao?”

Thái độ lạnh lùng của ông luôn có lời giải thích hợp lý.

Ông luôn nói dối tăng ca về muộn có giải thích hợp lý vô số lần.

Khi ông gây sự, ông che che lấp lấp nhưng cuối cùng mọi thứ cũng sáng tỏ.

Khoảnh khắc đó người phụ nữ rất đau lòng.

Người đàn ông khi đó cũng xấu hổ trong chốc lát, ông im lặng đứng đó, không biết làm sao.

Nhưng khi vợ điên cuồng chửi loạn, ông dần dần chán nản, cuối cùng vẻ mặt ảm đạm nói: “Chúng ta đã cãi nhau nhiều năm như vậy, cô cảm thấy gia đình này còn có thể tiếp tục nữa không? Chúng ta chỉ cần ở chung một nhà, trừ cãi nhau ra cũng chỉ cãi nhau, cái nhà này còn giống gia đình sao?”

Người phụ nữ nói nguyên nhân toàn bộ là do ông ở ngoài ăn chơi.

Nhưng một cây làm chẳng nên non, cho dù ông tội ác tày trời, bà cũng có trách nhiệm vì đã không quan tâm đến chồng.

Người đàn ông chán nản nói: “Ly hôn đi.”

Người phụ nữ đau lòng tột cùng.

Khi yêu đương ai cũng hứa thề non hẹn biển, khi mười ngón tay đan vào nhau là thật sự muốn trao cả trái tim cho đối phương. Nhưng không phải đôi tình nhân nào cũng có thể sống một cuộc sống hạnh phúc như chuyện cổ tích, có đôi lúc tình yêu cũng nhanh chóng kết thúc.

Trải qua gần 20 năm cuộc sống hôn nhân, có thế nào bà cũng không chấp nhận nổi chuyện này, trong lúc mất kiềm chế đã nói ra những lời đoạn tuyệt quan hệ, sau đó nước mặt rơi đầy mặt mà bỏ đi.

Bà nói có chết bà cũng sẽ không ly hôn, có chết cũng sẽ không để ông và tiểu tam phá hoại gia đình bà sống hạnh phúc.

Nghe thấy mẹ mở tung cửa bỏ đi, Trần Hi cuống quít đuổi theo, đợi đến khi Trần Thước bỏ tai nghe ra, thay xong quần áo lao ra cửa, chỉ nhìn thấy chiếc xe kia đã lao ra khỏi nhà rất tuyệt tình.

Trần Hi cùng mẹ đã bỏ anh mà đi .

Anh vừa gọi tên mẹ và em gái vừa đuổi theo đằng sau.

Em gái anh cũng không phải là một người lạnh lùng, khi đó mẹ anh lại đang tức giận, Trần Thước không an tâm để hai người bỏ đi như vậy, đành gọi một chiếc xe taxi đi theo sau.

Thành phố ven biên, mùa xuân mưa rơi rất nhiều.

Mưa vừa ngừng lại nhanh chóng rơi tí ta tí tách, không bao lâu liền mưa lớn hơn, tầm nhìn đã trở nên mờ mịt.

Trên đường quốc lộ sát gần ven biển, mẹ anh lái ô tô tốc độ rất nhanh, chỉ một lát nữa thôi, chiếc xe kia sẽ va chạm với xe bus. Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, mẹ anh nhanh chóng xoay tay lái, tông thẳng vào lan can bảo hộ, theo bản năng bà lấy thân bảo vệ đứa con gái đang ngồi bên cạnh.

Sau đó…

“Sau đó, ô tô lao thẳng xuống biển.”

Trần Thước nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ đến mức nghe thấy cả tiếng khàn khàn.

Mái tóc ngắn gọn gàng, trên đỉnh đầu nay lại bị tuyết trẳng bao phủ, ướt át mà trắng bạch, giống như khuôn mặt của anh vậy.

Khóe mắt lấp ló những giọt nước, hai gò má tái nhợt.

Giọng nói anh có chút nghẹn ngào, “Tôi… tận mắt chứng kiến bọn họ lao xuống biển ngay trước mặt mình.”

Sau đó, anh cũng không nhớ rõ mình toàn thân run rẩy đi theo mẹ và em gái lên xe cứu thương đi thẳng tới bệnh viện.

Một mình anh ngồi trên băng ghế đợi ngoài hành lang trống trơn không bóng người, nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, nhìn bức tường trắng toát trong bệnh viện, trong lòng một chút hi vọng cũng không còn nữa.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là một tiếng cũng có lẽ là vài tiếng, đèn giải phẫu chợt tắt.

Anh toàn thân run rẩy đứng dậy, chỉ nghe thấy bác sĩ nói với anh: “Thực xin lỗi, nữ bệnh nhân Từ Như Trân vì vỡ nội tạng, chảy máu quá nhiều, hơn nữa lồng ngực bị vỡ nên xương đã đâm vào trái tim…”

Mẹ anh mất rồi.

Anh đã kiềm nén không để nước mắt rơi đầy mặt, lại phải liều mạng đè nén tâm trạng của mình mà hỏi bác sĩ: “Vậy em gái tôi đâu? Em gái tôi thế nào rồi?”

Trần Thước khóc rồi.

Anh nhắm mắt im lặng mà ngồi đó, nhưng cả người lại run rẩy đến mức khó có thể bình tĩnh lại.

Dư Điền Điền quay đầu nhìn anh, chỉ thấy từ đôi mắt đang nhắm rất chặt kia bỗng chảy ra những giọt nước mắt.

Nóng đến vô cùng.

Cuộc sống cũng nhiều lúc thăng trầm như vậy, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy đau lòng đến thế, ngay cả lúc thất bại và suy sụp cũng rất ít khi có cảm giác này.

Cô là đứa nhỏ lớn lên trong bình mật, tuy rằng không được ba mẹ chăm sóc cẩn thận, nhưng cũng sống trong hành phúc mà vui vẻ trưởng thành. Trừ việc từ nhỏ phải học cách quản lý việc nhà, những đau thương mất mát lớn cô chưa từng phải trải qua.

Nhưng giờ phút này đây, trái tim cô bỗng nhiên cũng rung động theo anh rồi.

Nhìn người đàn ông bên cạnh lặng lẽ rơi nước mắt, cô cảm thấy trong người mình bỗng sinh ra một cảm giác luống cuống và hoảng loạn, cũng giống như tốc độ của máu vậy xông thẳng tới trái tim cô.

Anh đừng khóc.

Anh đừng như vậy.

Anh sao có thể đau lòng đến mức này?

Cho tới nay chỉ có cô đứng trước mặt anh đau lòng buồn bực, không phải anh là tên đầu đội trời chân đi dép, tên yêu quái cái gì cũng không sợ sao? Ngay cả viện trưởng anh cũng dám mắng, ngay cả y tá trưởng anh cũng dám động, anh là một người đàn ông khỏe mạnh vui tính lạc quan, thậm chí là một đại vương độc miệng tà ác.

Dư Điền Điền bị nước mắt của anh làm nhiễu loạn tâm trí.

Cô dùng giọng nói khàn khàn chọc anh: “Này, bác sĩ Trần, anh là đàn ông đấy, sao có thể khóc được?”

Lần đầu tiên anh không thèm phản công lại cô.

Nếu như bình thường, anh nhất định sẽ hung hăng đáp trả, sẽ xù lông, sẽ giơ chân, sẽ công kích cô đến mức không nói được lời nào.

Dáng vẻ đau lòng này của anh đối với cô mà nói chính là đòn tấn công trí mạng nhất từ trước đến nay.

Cô bỗng nhiên rất muốn ôm anh vào lòng, nói cho anh biết những chuyện ấy đã qua rồi.

Ông trời ơi, hóa ra anh đã phải trưởng thành trong hoàn cảnh ấy, hóa ra anh đã trải qua những chuyện đau thương đến vậy…

Cô tự nhủ bản thân mình phải kiên cường lên, giống như mặt trời nhỏ an ủi anh, dẫn anh ra khỏi quá khứ khốn khổ đó.

Cô thực sự đã nghĩ như vậy, ngay khi vươn tay ôm anh ấy, khóe mắt cô cũng ướt nhẹp một mảnh.

Dư Điền Điền à , mày thật không có tiền đồ chút nào.

Đã nói phải mạnh mẽ nhưng mày lại khóc cùng anh ấy.

Dư Điền Điền nhỏ giọng khóc nức nở, vùi mình vào lồng ngực anh.

Cô nghĩ, bình thường anh thoạt nhìn lạc quan giống như ánh mặt trời rực rỡ, rốt cuộc là mất bao nhiêu sức lực mới có thể ngụy trang trở thành một người đàn ông mạnh mẽ kiên cường đến mức đó?

Trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót mang theo đau đớn, mà vì quá mải mê chìm đắm trong bi thương nên cô không hề nhận ra, thì ra cảm giác đó chính là đau lòng.

Luôn luôn thích tuyết rơi nhưng cô lại quên mất phải thưởng thức cơn tuyết rơi đầu mùa đã lâu rồi cô chưa thấy, đó là trận mưa tuyết vô cùng hiếm thấy ở phía Nam này.

Hai mươi lăm năm qua, tổng cộng cũng chỉ có ba lần.

Nhưng giờ phút này đây, trong mắt cô chỉ có người đàn ông đang bị tổn thương này, chỉ có quá khứ đau lòng anh từng phải trải qua.

Dư Điền Điền ôm anh, còn khóc to hơn anh.

Gần như trôi qua mấy phút, Trần Thước trải qua cảm giác “an ủi” chưa từng có trong đời rồi từ từ bình tĩnh trở lại.

Anh mở to mắt, nhìn cô gái nằm trong lòng mình khóc nấc lên không kịp thở kia thì thất thần trong nháy mắt.

Người đau lòng rõ ràng là anh.

Nhưng vì sao cô lại khóc đến mức thương tâm như vậy?

Trong lúc đau buồn lại tự nhiên sinh ra cảm giác dở khóc dở cười.

Anh từ từ vươn tay ôm chặt lấy cô, vỗ vỗ lưng của cô, thấp giọng nói: “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa…”

Là sự dịu dàng chưa từng có.

Là cảm giác trái tim bỗng chốc mềm mại, mỗi tiếng tim đập thình thích kia đều đang nhắc nhở anh, cô đang rất quan tâm và lo lắng cho anh.

Anh lấy chiếc khăn quàng cổ đang quấn trên cổ, quấn một vòng trên cổ cô.

Những chuyện khó mở miệng kia lại có thể phát tiết thoải mái như vậy, dường như nó đã thoát ra khỏi người anh, chôn sâu dưới trận tuyết hiếm thấy kia.

Mà trái tim đã chết bao nhiêu năm nay dần dần đang có thứ gì đó lấp đầy.

Anh tinh tế cảm nhận, chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch bật ra từ lồng ngực.

Cúi đầu, anh nhìn những bông tuyết trên đầu cô gái kia, mái tóc đen bóng mềm mại không gì sánh nổi.

Anh bỗng nhiên rất muốn cúi đầu chạm môi lên đó.

Cô gái này.

Cô gái này bề ngoài cứng rắn, trong lòng lại ngây thơ mà dịu dàng

Anh muốn hôn lên má cô, cám ơn sự cám động của cô, cám ơn sự an ủi không lời của cô.