Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 57: Huyết mạch tương thông (6)




Editor: Linqq

Không khí ngày lễ tràn ngập ở văn phòng, những người ở xa đều về hết nhà, chỉ còn mấy người là ở lại, điện thoại gọi đến giảm bớt, cũng hiếm thấy email mới, những việc cần làm trước khi nghỉ lễ đã làm xong, mọi người nhẹ nhõm cười nói, chờ đợi giống như ngày lễ Giáng Sinh vậy, chỉ cần sếp lớn cho phép thì sẽ nghỉ sớm sau bữa trưa.

Cửa phòng mở ra, Tiêu Nam vọt vào như một trận gió, mặt cô ta tái xanh, tóc có chút lộn xộn, lúc đi ngang qua khung làm việc của Hiểu Hạ, đột nhiên dừng lại nhìn cô, Hiểu Hạ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô ta, liền rùng mình một cái.

Ánh mắt cô ta sắc nhọn như dao, phẫn nộ mà hận thù, dường như là có thù hận thấu xương với cô.

Hiểu Hạ vô thức đứng lên, lo lắng hỏi: “Sếp sao vậy? Có phải trong người không thoải mái không?”

Tiêu Nam không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô, trong chốc lát sắc mặt hòa hoãn lại, mỉm cười nói: “Không sao, lúc nãy lái xe suýt nữa đâm vào một kiện hàng lớn, lúc này còn hơi sợ chút.” Hiểu Hạ vội nói: “Để tôi rót cho chị một cốc nước.”

“Cảm ơn, cà phê đi.” Tiêu Nam bước nhanh vào văn phòng, đóng cửa lại, rèm cửa cũng rủ xuống, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.

Cầm tấm ảnh chụp chung trên kệ sách lên, móng tay vuốt ve gương mặt tuấn lãng, căn răng nói một mình: “Mấy năm nay anh nhớ mãi không quên chính là người đó, si mê người đó, hóa ra lại là Vương Huỳnh. Đúng vậy, mình nên sớm nghĩ tới, cô ta có rất nhiều thủ đoạn, hơn 30 tuổi đã được làm tổng giám đốc của công ty nằm trong top 500 thế giới, cô ta rất cá tính, không đặt tên tiếng Anh giống như mọi người, cô ta chính là cô ta, là Vương Huỳnh, người nước ngoài đều bị buộc phải đọc chính xác hai tiếng này, cô ta rất xinh đẹp, rất nhiều người đàn ông mến mộ cô ta, không ngờ anh cũng là một trong số đó. Không, anh không chỉ là một trong số đó, anh còn đau khổ vì cô ta, năm đó có một người đàn ông nhỏ hơn cô ta 10 tuổi, điên cuồng theo đuổi cô ta, thậm chí tự sát vì cô ta, người đàn ông đó, chính là anh sao?”

Tay dùng lực, bức ảnh văng ra ngoài, đập vào cửa kính, vang lên một tiếng thật lớn, Hiểu Hạ đang muốn gõ cửa liền giật mình, do dự có nên đi vào hay không, Đàm Kỳ đi đến, nhận lấy tách cà phê trên tay cô, cười nói: “Tôi mang vào cho, cô về chỗ ngồi đi.”

Hiểu Hạ trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Sếp, tiện thì hỏi giúp tôi xem có được nghỉ sớm không.”

Đàm Kỳ nghiêng đầu nhìn cô: “Sao vậy? Có hẹn à?”

“Có hẹn.” Hiểu Hạ cười gật đầu.

Đàm Kỳ nói xong, nhìn cô nhẹ bước chân trở về chỗ ngồi, lại nhìn ly cà phê cười cười, thêm đường sao? Hay là đắng giống trong lòng anh ta?

Gõ cửa, giống như không thấy được khung hình thủy tinh vỡ tan trên mặt đất, đặt cà phê trước mặt Tiêu Nam, cung kính cười hỏi: “Sếp, hôm nay có thể nghỉ sớm không?”

Tiêu Nam ngước mắt nhìn anh ta: “Nếu như anh yêu một người, biết rõ trong lòng đối phương không có anh, nhưng vẫn dùng thủ đoạn trói buộc người đó ở bên cạnh anh, nhiều năm qua đi, anh dùng mọi sức lực để yêu người đó, nhưng người đó vẫn lừa gạt anh như cũ. Như vậy có đáng không?”

Đàm Kỳ lắc đầu: “Sếp, tôi không muốn nói chuyện yêu đương, chuyện giữa nam và nữ tôi không hiểu.”

“Không hiểu sao?” Tiêu Nam khoanh hai tay trước ngực, đứng trên cao nhìn xuống anh ta: “Chuyện của anh và Quan Lâm, cũng không phải là kín không một kẽ hở.”

Đàm Kỳ mặt không biến sắc: “Tôi với cô ta chẳng qua cũng chỉ là chơi bời, không liên quan đến tình cảm.”

Tiêu Nam cười lạnh: “Sau khi chôn cất cô ta, tôi nhìn thấy anh đi tặng hoa, còn chứng kiến anh rơi nước mắt dưới cặp kính râm.”

Đàm Kỳ hơi cúi đầu: “Tôi là cô nhi, trên thế giới này, người đối tốt với tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng coi như cô ta là một trong số đó, thân thể của cô ta khiến tôi ấm áp, lúc cô ta đến bước đường cùng, tôi lại tuyệt tình với cô ta, tôi vì áy náy cho nên mới rơi lệ. Sao vậy? Hình như giám đốc Tiêu đang phiền não về chuyện tình cảm sao?”

Tiêu Nam cắn chặt môi: “Đàm Kỳ, xin đừng nhìn trộm cuộc sống riêng tư của tôi.”

Đàm Kỳ chế giễu: “Là giám đốc Tiêu nhìn trộm tôi trước. Tôi chỉ vào hỏi xem có được nghỉ sớm không thôi.”

Tiêu Nam vung tay lên, lớn tiếng nói: “Cút, tất cả cút đi cho tôi.”

Đàm Kỳ gật gật đầu: “Vậy tôi liền nghe theo lời giám đốc Tiêu.”

Anh đóng cửa đi ra ngoài, bên ngoài vang lên tiếng hoan hô, sau đó là tiếng bước chân lộn xộn, rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.

Tiêu Nam mệt mỏi ngồi xuống, năm đó cô ta là cấp dưới của Vương Huỳnh, học được rất nhiều điều của người phụ nữ đó, tỉnh táo kiềm chế, lúc nào cũng để lý trí chiếm thế thượng phong.

Là Vương Huỳnh chủ động hỏi Nick, cô ta hỏi anh ấy có được không, lo lắng lộ rõ trên mặt Tiêu Nam, năm đó cảnh tượng như vậy, người quen biết nhiều vô số, vì sao hết lần này đến lần khác chọn Nick? Tiêu Nam liền nổi lòng nghi ngờ.

Cô ta quen biết Nick lúc học năm 4 đại học, cô ta vừa gặp đã yêu, yên lặng quan tâm, mưa thuận gió hòa, sau khi liên hoan hôm tốt nghiệp, Nick uống quá nhiều, cô ta cũng giả vờ uống say, sáng hôm sau Nick nhìn vệt đỏ trên ga trải giường, ôm cô ta, thút thít nói nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

Sau khi tốt nghiệp, vào công ty khác nhau, tình cảm đã ổn định, ba năm sau đang chuẩn bị hôn lễ, đột nhiên Nick nói lời chia tay, nói với cô ta rằng anh đã yêu người khác, cô ta giả vờ đồng ý, cũng khiến anh vô tình phát hiện ra cô ta có bầu, tân hôn không lâu, cô ta vô tình té ngã nên sinh non, Nick quan tâm cô ta, chẳng qua thông minh như cô ta, đương nhiên biết anh đối với cô ta đã không còn tình yêu, chỉ còn lại trách nhiệm.

Những năm này, vẫn luôn là trách nhiệm. Đi khắp thế giới với cô ta, cho dù đồ đắt đỏ như thế nào, chỉ cần ánh mắt cô ta hơi dừng lại, anh sẽ mua cho cô ta, từ trước đến nay vẫn không quên sinh nhật cô ta, nhớ kỹ từng ngày kỷ niệm của vợ chồng, mỗi một lần đều có những món quà có giá trị không nhỏ.

Bọn họ đều thích mời bạn bè đến nhà chơi, thường có những buổi tụ tập nho nhỏ, trong những cuộc tụ tập đều có rất nhiều chuyện cười, khiến cho vợ chồng ân ái hơn.

Thế nhưng sau khi khách về hết, bọn họ toàn im lặng, cho dù Tiêu Nam có gợi chuyện, anh cũng hầu như là ứng phó vài câu, rồi sẽ đứng dậy đi vào thư phòng, có đôi khi một đêm cũng không ra.

Về chuyện thân mật giữa vợ chồng, chỉ khi Tiêu Nam cho thuốc kích dục vào trong cà phê của anh, anh mới chủ động.

Cô ta thừa dịp anh đi công tác, vào trong thư phòng của anh, xem xét mỗi quyển sách trên giá sách, nhìn mỗi một tài liệu trong máy vi tính của anh, không có chút dấu vết nào để lại, không có ảnh chụp, không có tin nhắn, không có QQ, không có Weibo, không có nhật ký, không có gì cả.

Ngoại trừ đi công tác, mỗi ngày anh đều về nhà đúng giờ, anh là trạch nam như mọi người đều biết, anh không có thời gian ngoại tình, cũng khinh thường ngoại tình.

Thế nhưng, tim anh cho tới bây giờ đều chưa dành cho cô ta, đáy lòng anh vẫn luôn cất giấu người kia, rốt cuộc người này là ai? Suy nghĩ như vậy khiến cô ta như muốn điên lên, hôm nay cô ta đã có đáp án.

Thế nhưng trong thâm tâm cô ta lại cảm thấy may mắn, năm đó công ty của anh và công ty Vương Huỳnh là đối tác làm ăn, anh và Vương Huỳnh thường qua lại với nhau, có lẽ cô ta quá đa nghi, Vương Huỳnh chỉ nghe nói anh và cô ta kết hôn, thuận miệng hỏi một chút như vậy thôi.

Nên cho anh một cơ hội giải thích.

Tiêu Nam bấm số của chồng, điện thoại bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Nam Nam, có chuyện gì sao?”

Nếu như là người vợ khác, chắc chắn sẽ dùng giọng điệu nũng nịu nói: “Không có chuyện gì thì không thể gọi cho anh sao? Người ta nhớ anh mà.”

Thế nhưng từ trước đến nay chồng cô ta không cho cô ta cơ hội làm nũng, Tiêu Nam hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Anh yêu, có biết hôm nay em gặp ai trên đường không? Vương Huỳnh, tổng giám đốc Vương Huỳnh của công ty GP năm đó.”

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc, nửa ngày sau mới hỏi một câu, âm thanh cất giấu sự cẩn thận: “Cô ấy, có ổn không?”

Tiêu Nam nhắm mắt lại: “Cô ta có ổn hay không, thì liên quan gì đến anh?”

Chồng cô ta có chút giật mình: “Sao vậy? Chuyện năm đó của anh với cô ấy, em không biết sao?”

Tiêu Nam hét lên: “Sao em biết được? Cho tới bây giờ anh chưa nói với em.”

Chồng cô ta im lặng một lúc: “Nam Nam, em ở phòng làm việc của em chờ anh, anh lập tức tới đó.”

Công ty hai người chỉ cách một con đường, rất nhanh anh liền tới nơi, tiến vào phòng làm việc, nhìn cô ta: “Chuyện của anh với cô ấy, anh cứ cho là em đã biết, những năm này cũng không nhắc tới, bởi vì mỗi lần nhắc tới, lòng anh sẽ như bị dao cắt.”

Tiêu Nam ngồi yên: “Anh cho rằng em biết? Cho là em sẽ chấp nhận?”

Chồng cô ta ngồi xổm xuống: “Nam Nam, anh không muốn để em phải chịu uất ức, thế nhưng em đã có con của anh, mặc dù con không còn, những năm này sau khi chúng ta kết hôn, anh vẫn hết lòng làm một người chồng tốt.”

Nước mắt Tiêu Nam rơi xuống: “Vì sao hết lần này tới lần khác lại là cô ta? Đổi lại là bất cứ người nào, em cũng có thể khiến anh quên họ đi, vì sao hết lần này tới lần khác là Vương Huỳnh, cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, những năm này, anh vẫn chưa từng quên cô ta một giây, có đúng không?”

Chồng cô ta cúi đầu xuống: “Nam Nam, anh xin lỗi.”

Tiêu Nam khóc, chồng cô ta ngồi đối diện, im lặng chờ, một lúc sau, cô ta bình tĩnh lại, nhìn đèn đuốc ngày lễ ngoài cửa sổ, hỏi: “Nam Nam, nói cho anh biết, cô ấy có ổn không?”

Tiêu Nam đứng dậy: “Cô ta có một người chồng rất mực yêu thương, có người tình vẫn luôn lặng lẳng nhớ đến mình, sao có thể không tốt chứ, huống chi cô ta là Vương Huỳnh, bất cứ lúc nào cô ta cũng sẽ khiến cho mình sống dễ chịu. Không phải sao? Cô ta cần anh nhớ thương sao?”

Chồng cô ta lắc đầu: “Cô ấy không hề sai, là anh mê luyến cô ấy, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, anh đã yêu cô ấy rồi, anh yên lặng quan tâm cô ấy, cho đến khi không nhịn được mà tỏ tình, lúc ấy anh chỉ là một trợ lý nhỏ bé, cô ấy cũng không chế giễu anh, cũng không nhìn anh, cô ấy hẹn anh đến một quán cà phê, cùng anh trò chuyện năm tiếng, nói về chồng cô ấy, nhà của cô ấy, trò chuyện về những bất đắc dĩ cùng bàng hoàng của cô ấy, cô ấy muốn gạt bỏ hào quang của cô ấy trong lòng anh, anh lại càng thêm thích cô ấy hơn, anh như phát điên, tặng hoa, mua thức ăn cho cô, đứng trước cửa phòng làm việc đợi cô ấy tan tầm, lái xe đưa cô ấy về nhà, anh với cô ấy nói chuyện, lại phát hiện ngày càng có nhiều sự ăn ý, có lần anh thấy có một người đàn ông đến trước mặt cô ấy, ôm hôn cô ấy trước mặt mọi người, anh ghen ghét đến mức phát điên, uống thuốc ngủ tự sát, được người ta phát hiện đưa đến bệnh viện, cô ấy đến bệnh viện thăm anh, lần đầu tiên cô ấy ôm anh, cô ấy an ủi anh, anh lại khóc trong lòng cô ấy, đó là lần khóc lóc xấu hổ nhất đời anh, cũng là lần khóc thoải mái nhất. Cả đời anh, vui vẻ hay đau khổ lớn nhất đều do cô ấy mang đến, thế nhưng, đột nhiên cô ấy rời đi, từ công việc, cô ấy chuyển nhà khỏi Bắc Kinh, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh, bặt vô âm tín. Anh lại một lần nữa nghĩ đến cái chết, thế nhưng em đã có con của anh, tính mạng của anh lại được kéo dài thêm, anh lại có hy vọng sống sót.”

Tiêu Nam nhắm mắt lại không nhìn anh, chồng cô ta nhẹ nhàng nắm chặt tay cô ta: “Nam Nam, xin lỗi, nếu như em muốn, anh đồng ý ly hôn.”

Tiêu Nam nhìn anh: “Không, em muốn sống cùng anh.”

Nắm tay cô chặt hơn chút nữa, trong lòng Tiêu Nam không nhịn được cười lạnh, làm sao, anh cảm động đúng không? Đúng vậy, em muốn sống cùng anh, để anh nhìn thấy cô ta đau khổ mà bất lực, con gái Triệu Hiểu Hạ của cô ta đang ở trong tay em, em sẽ hủy hoại nó, Vương Huỳnh sẽ rơi vào hoàn cảnh thê thảm như thế nào, em sẽ chống mắt lên xem.