Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 60: Huyết mạch tương thông (9)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Linqq

Lúc Hiểu Hạ chạy vào phòng bệnh, Cốc Lệ Viện đang nằm im lặng, tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình, bác sĩ lắc đầu: “Thân thể rất yếu, lần này ngã xuống bị đập đầu, tình hình của bệnh nhân cũng không tốt lắm. Tôi đề nghị…”

Bác sĩ đẩy kính lên: “Cô là người nhà bệnh nhân à?” Hiểu Hạ lắc đầu: “Không phải, tôi là bạn thôi.” Bác sĩ gật gật đầu: “Nghe nói ngoài con trai thì không còn ai khác, gọi con của bà ấy tới đi, có một số việc cần nhanh chóng giải quyết.”

Hiểu Hạ đồng ý, trong lòng hiểu rõ lần này Cốc Lệ Viện lành ít dữ nhiều. Trốn lên ban công, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho Đàm Kỳ, một bé trai xinh đẹp liền đi tới, miệng ngọt ngào nói: “Chị là chị Hiểu Hạ sao? Em là Mặc Mặc, là em trai của Đàm Kỳ, lúc em đang lang thang trên đường, mẹ Cốc đã cứu lấy em.”

Hiểu Hạ cúi người: “Trông Mặc Mặc thật quen mắt, hình như chị đã gặp em ở đâu rồi.” Mặc Mặc cười như ánh mặt trời: “Em cũng thấy chị rất hiền hòa, chị thật xinh đẹp.” Hiểu Hạ không nhịn được cười: “Miệng em thật ngọt, em mấy tuổi rồi?” Mặc Mặc cười nói: “Em mười tuổi, bằng tuổi với em trai của chị.”

Hiểu Hạ kinh ngạc nói: “Sao em biết em trai chị mười tuổi?” Mặc Mặc chỉ vào ban công cách đó không xa: “Anh Đàm Kỳ nói, hôm giao thừa anh ấy bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, hôn mê ba ngày ba đêm, sáng hôm nay vừa tỉnh, anh ấy đã tới đây thăm mẹ Cốc, thế nhưng thân thể không động đậy được, anh ấy rất muốn chết…”

Hiểu Hạ vội vàng nói: “Em dẫn chị đến phòng bệnh của Đàm Kỳ đi. Nhanh lên!”

Nhìn thấy Hiểu Hạ đến, đôi mắt Đàm Kỳ rụt lại, tức giận nhìn Mặc Mặc, không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật trên giường bệnh của mình, chỉ muốn xuất hiện chỉn chu trước mặt cô.

Mặc Mặc né ra ngoài, Hiểu Hạ chạy tới vội vàng hỏi: “Không sao chứ? Có gãy chân không? Có gãy tay không?” Đàm Kỳ nhìn cô: “Chỉ bị chấn động não rất nhỏ thôi, không có việc gì.”

Hiểu Hạ cau mày: “Tết lớn đấy, dì Cốc bị bệnh, anh lại bị tai nạn xe cộ, sao lại xui xẻo như vậy. Anh yên tâm dưỡng bệnh đi, dì Cốc có tôi lo rồi. Mặc mặc không có ai chăm sóc, tôi sẽ đưa nó về nhà, Triệu Hiểu Đông cũng có bạn. Muốn ăn gì không? Tôi gọi điện bảo mẹ tôi làm cho anh.”

Đàm Kỳ cười cười: “Được, tôi rất nhớ món mì sợi mà dì làm.” Hiểu Hạ đến ban công gọi điện thoại, Đàm Kỳ nghe thấy cô nói: “Đúng rồi, mẹ, chính là Đàm Kỳ, là cấp trên của con, ai da, không phải không nói, mà là mấy ngày hôm nay con không rảnh, bận rộn xung quanh, hôm nay Địch Dã có việc, phải làm hộ bố chút chuyện, cần xe của Địch Dã, anh ấy liền mang xe đến dưới lầu, nói là để cho bố tùy ý sử dụng…”

Đàm Kỳ từ từ nhắm hai mắt, cảm xúc trong lòng phức tạp, Hiểu Hạ quan tâm anh ta như vậy, anh ta rất vui vẻ, nhưng khi cô gọi Địch Dã thân mật như vậy, lại khiến anh ta điên cuồng ghen ghét.

Hiểu Hạ cúp điện thoại, đi tìm bác sĩ trưởng của Đàm Kỳ, đề cập với ông ấy tình huống của mẹ Đàm Kỳ, hỏi bác sĩ khi nào thì Đàm Kỳ có thể thăm mẹ mình, bác sĩ thở dài: “Trong đầu anh ấy có một khối u ẩn nấp, chúng tôi cũng nhiều lần hội chẩn bằng phim X-quang mới chẩn đoán được, khối u đó vì tại nạn xe cộ lần này mà thiếu chút nữa là vỡ tan, nếu vỡ thì sẽ mất mạng, khối u này khiến bệnh đau đầu xảy ra liên tục, sự đau đớn đó như muốn lấy mạng người vậy, người bệnh phải có ý chí rất kiên cường.”

Hiểu Hạ sốt ruột nói: “Vậy hãy mau chóng giải phẫu cắt đi.” Bác sĩ lắc đầu: “Không được, trong đầu có máu chảy, phải chờ nó tự động hút hết, sau khi hết chảy máu thì mới có thể phẫu thuật. Cho nên bây giờ không thể cử động, khẽ động sẽ khiến khối u vỡ tan.”

Hiểu Hạ cắn môi, vòng vo vài vòng trong hành lang, hít một hơi, đẩy cửa phòng bệnh Đàm Kỳ ra, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh giường bệnh: “Trong lòng tôi, sếp là một người vừa kiên cường vừa lý trí, hẳn là sẽ sáng suốt giải quyết vấn đề, sẽ không xử trí theo cảm tính. Đúng không?” Đàm Kỳ nhìn cô: “Hẳn là cô đã biết tính tình của tôi, muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”

Hiểu Hạ gật đầu: “Tôi nghĩ tới nghĩ lui, bệnh tình của sếp và dì Cốc, tôi vẫn nên nói cho anh biết. Phải làm thế nào, mời sếp tự quyết định, sau đó nói cho tôi biết.”

Đàm Kỳ lo lắng hỏi: “Bệnh tình của mẹ tôi rất nghiêm trọng sao?” Hiểu Hạ nói lại lời của bác sĩ, Đàm Kỳ trầm mặc hồi lâu: “Bệnh của tôi là bệnh nan y sao?” Hiểu Hạ lắc đầu: “Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là trong đầu có một khối u, cắt đi là được, sếp phải tĩnh dưỡng thân thể để mau chóng phẫu thuật.”

Đàm Kỳ cười cười: “Cứ thương lượng với bác sĩ, chuyển giường bệnh của tôi đến bên cạnh mẹ, tôi có thể chăm sóc cho bà ấy. Nếu như bà ấy tỉnh lại, người đầu tiên muốn gặp sẽ là tôi, bà ấy có lời gì muốn giao phó, cũng không cần chờ tôi chạy tới, như thế có lẽ sẽ không kịp.”

Hiểu Hạ xụt xịt mũi: “Tôi sẽ đi nói chuyện với bác sĩ, sếp đừng cười, trông anh đang rất khó chịu.”



Thân thể Hiểu Hạ cứng đờ, đây là thế nào? Bị mê sảng sao? Nhưng tuyệt đối đừng hiểu lầm, cho là tôi chủ động ôm ấp. Địch Dã, Địch Dã anh ở đâu? Mau tới cứu em.

Đàm Kỳ ôm cô, sợi tóc của cô trượt xuống bên môi, hương thơm xông vào mũi, Đàm Kỳ vén tóc cô ra, muốn hôn lên thái dương, thân thể Hiểu Hạ buông lỏng, đẩy anh ta ra đứng lên, vuốt vuốt tóc nói: “Sếp đừng hiểu lầm…”

“Tôi không hiểu lầm.” Đàm Kỳ cắt ngang cô.

“Không hiểu lầm là tốt rồi, lúc nãy chân tôi bị trượt, đột nhiên không cử động được.” Hiểu Hạ nói xong liền nắm tay Cốc Lệ Viện, nhét vào lòng bàn tay Đàm Kỳ.

Đàm Kỳ nghiêng đầu nhìn Cốc Lệ Viện, gọi một tiếng mẹ, đột nhiên tay Cốc Lệ Viện giật giật, nhưng sau đó lại không có một tiếng động. Đàm Kỳ vui vẻ nhìn Hiểu Hạ: “Mẹ tôi có ý thức, biết tôi đang gọi bà ấy, mẹ tôi nhất định sẽ tỉnh lại.”

Hiểu Hạ nói vậy là tốt rồi, hỏi Đàm Kỳ: “Sếp có muốn uống nước không?”

Đàm Kỳ nhìn cô: “Cô đút cho tôi sao?”

Mặc Mặc ở ngoài cửa nhìn thấy Hiểu Hạ đột nhiên có thể cử động, giật mình quay lại, phía sau không có gì, lúc đầu nó đã lên kế hoạch, là ai phá hủy yêu pháp của nó?

Tìm kiếm bốn phía, ánh mắt vượt qua cửa số sát đất ở hành lang, vừa hay nhìn thấy Địch Dã.

Địch Dã dựa lưng vào biển quảng cáo của mái nhà cao ốc đối diện, hai chân lơ lửng đứng đấy, như giẫm trên mặt đất. Mặc Mặc hít một hơi, hơn một tháng không gặp, yêu thuật của anh ta càng lớn mạnh như vậy? Anh ta lợi hại như thế, sao không tiến vào ngăn cản Đàm Kỳ ôm Hiểu Hạ?

Địch Dã nhìn nó, khóe môi chậm rãi nhếch lên, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt anh, lóe ra ánh sáng đỏ chói mắt.

Hoảng hốt muốn chạy vào trong nhà, Địch Dã duỗi tay ra, hai dây sắt bằng đồng quăng tới, xuyên qua cửa kính hướng về phía nó, Mặc Mặc hô to một tiếng Hiểu Hạ cứu mạng.

Hiểu Hạ nghe tiếng chạy ra, che chở nó sau lưng: “Sao vậy?”

Mặc Mặc thò đầu ra từ phía sau cô, trước mắt không có dây sắt, cửa kính cũng không chút hư hỏng, Địch Dã trên lầu cao đối diện cũng biến mất. Nó thả lỏng một hơi, níu lấy quần áo Hiểu Hạ: “Vừa nãy ngoài cửa sổ có một cái bóng ma, làm em sợ muốn chết.”

Hiểu Hạ cười nói: “Con nít con nôi mà cũng sợ thần sợ quỷ, vào phòng chăm sóc cho anh Đàm Kỳ của em đi, lát nữa thì về nhà với chị.”

Mặc Mặc ngoan ngoãn đi vào, điện thoại rung lên, Hiếu Hạ nhấn nút nghe, là giọng của bố: “Mẹ con cứ muốn đích thân mang đi, còn chưa đến nơi sao? Bà ấy là chúa mù đường, bố nên đi mới đúng.” Hiểu Hạ liền vội vàng nói: “Bố yên tâm, con sẽ đón mẹ.”

Nghe tiếng bước chân đi xa của Hiểu Hạ, Mặc Mặc cười với Đàm Kỳ: “Vừa nãy ở ngoài tôi đều nhìn thấy, dường như là không cử động để anh ôm, cô ấy quan tâm anh như vậy, cũng rất thích anh, nếu như không có Địch Dã, cô ấy nhất định sẽ yêu anh. Cũng có khả năng Địch Dã sử dụng yêu pháp với cô ấy, cô ấy mới lựa chọn anh ta. Anh có muốn suy nghĩ lại một chút không?”

Đàm Kỳ mím chặt môi, Mặc Mặc còn nói thêm: “Chỉ cần anh trộm gốc cây lau sậy ở quán cà phê kia cho tôi, Địch Dã sẽ biến mất.”

“Anh ta biến mất, Hiểu Hạ sẽ đau khổ, anh không muốn khiến cho cô ấy đau khổ.” Đàm Kỳ nhắm mắt, “Anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát, em về nhà đi.”

“Tôi mới không cần về nhà, tôi muốn về nhà Hiểu Hạ, cùng chơi với em trai của cô ấy.” Mặc Mặc cười.

Đàm Kỳ mở mắt ra, nghiêm nghị nói: “Không được quấy rầy cô ấy, đi về nhà đi, nếu không anh tìm đạo sĩ thu phục em.”

Mặc Mặc nhún vai: “Thu phục thử xem, ngược lại tôi muốn xem có đạo sĩ nào lợi hại như vậy không?”

“Địch Dã luôn ở bên cạnh Hiểu Hạ, em không sợ anh ta sao?” Đàm Kỳ hỏi.

Mặc Mặc hừ một tiếng: “Tôi về nhà là được.”

Nó đóng sập cửa rời đi, Đàm Kỳ thả lỏng một hơi, đi tìm mấy vị đạo sĩ, họ đều nói Mặc Mặc không phải là yêu quái, tất cả chỉ là Đàm Kỳ phán đoán, tạm thời không có cách nào bắt nó, chỉ có thể để nó ở lại trong nhà. Nó ở bên cạnh anh, sẽ có thể ít đi ra ngoài làm chuyện xấu.

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của Hiểu Hạ: “Mẹ vào trước đi, con gọi điện cho bố nói một câu, để bố khỏi lo lắng.” Mẹ Triệu nói: “Đừng quên gọi điện cho Địch Dã, thằng bé sao rồi? Mỗi ngày sáng sớm đều đến, hôm nay hơn nửa ngày rồi mà cũng không thấy bóng dáng đâu.”

Hiểu Hạ cười nói: “Mẹ yên tâm, anh ấy không sao, buổi sáng Đại Mao gọi điện, nói anh ấy có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.”

Hiểu Hạ nói xong liền cười, mấy ngày nay quả thức quá mệt mỏi, mỗi tối đều dẫn cô đi dạo ban đêm, ban ngày cô ngủ, anh liền cùng bố đánh cờ, giúp mẹ nấu cơm, còn đưa Triệu Hiểu Đông đi chơi khắp nơi, hôm nay để anh ấy nghỉ một chút.

Trong lòng vẫn suy nghĩ gọi điện thoại cho Địch Dã: “Anh khỏe hơn chưa? Đàm Kỳ xảy ra tai nạn xe cô, mẹ của anh ấy cũng hôn mê bất tỉnh, em tới thăm một chút. Buổi tối em sẽ đến quán cà phê của anh, tối hôm nay chúng ta đừng đi đâu cả, chỉ ở trong phòng thôi. Chỉ có hai chúng ta, chờ em nhé.”