Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn

Chương 10: Thiếu chủ ma giáo phản công (tứ)




Mục Kỳ thực ưu thương, thường xuyên thần sắc không tốt trừng nhìn Mạc Dật.

Đùa giỡn đến mức dù là mặt than băng sơn, quanh thân Mạc Dật vẫn bao phủ một màn thê lương ảm đạm, nhiều lần hắn đã tự hỏi thật ra chính mình sai ở chỗ nào chớ.

Kỳ thật Mục Kỳ đã rất vất vả đem thời gian chuyển nhanh đến mười lăm tuổi, đang chuẩn bị cho Mạc Dật cùng nhân vật chính yêu đương gì đó, hệ thống chỉ đạo diễn viên lại nhắn một tin gợi ý rằng—— không cần đẩy Mạc Dật đi nữa!!

Bởi vì, kịch bản tự động sinh ra một thị vệ trung khuyển công mới —— nhân vật chính ca ca như vậy là đã có một tân thị vệ.

Đối với Mục Kỳ mà nói, cái này giống như tân tân khổ khổ đào cái hố, kết quả còn chưa chôn được ai đã bị dông bão gì gì đó lấp hết lại, uất ức muốn chết.

Không cần biết như thế nào, Mục Kỳ uất ức tính toán thời gian, tự mình ra sân khấu điều khiển nội dung kịch bản một chút, thế là hắn tự mình chạy về hậu viện.

Trắng trợn làm bộ như không cẩn thận đi qua hòn Giả Sơn giữa hậu viên, nghe bên trong a a ơ ơ ngữ điệu, tái ngẩng đầu liền nhìn thấy khúc cẳng chân của tân thị vệ đang đong đưa phía trên hòn Giả Sơn, Mục Kỳ lần thứ hai đối với chuyện mình là một tên pháo hôi tự động cảm thấy may mắn. (ảnh vui vì không phải là ảnh bị a a ơ ơ =)))

“Ai?”

Quát khẽ một tiếng, hắn bị người bay từ hòn giả sơn xuống tóm ngay cổ áo.

“Buông!” Không biết là xấu hổ hay là giận, thiếu niên sắc mặt có chút phiếm hồng, lúc này trừng mắt nói: “Ngươi là ai, có biết ta là ai không?”

Đoạn đối thoại này rất nhanh đã làm cho nhân vật chính của âm thanh a a ơ ơ từ sau hòn giả sơn bước ra, lúc Nhạc Phong y phục hỗn loạn xuất hiện, hắn có chút kinh ngạc.

Nhạc Phong ngược lại không hề gì, chỉ là cười như không cười nhìn hắn, lập tức miễn cưỡng tựa vào trên thạch bích, phất phất tay ý bảo đem người mang lại đây.

Thị Vệ đại ca vẫn không nhúc nhích, trong con ngươi thâm thúy ngầm có ý ghen tỵ. Cho đến khi có thanh âm ảm đạm như của thiếu niên vang lên, “Bạch Phàm, đem hắn lại đây.”

Thị Vệ đại ca lúc này ngược lại lập tức nghe lời xách người mang đến.

Bị xách đến sau Giả Sơn, liền có thể nhìn thấy thiếu niên đang nửa tựa vào thạch bích, khuôn mặt vẫn có chín phần tương tự với Ngô Trăn Suất, chẳng qua bất đồng khí chất nên rất dễ phân biệt. Bạch y choàng hờ trên người, dục dấu chưa phai, dáng người xinh đẹp. Nguyên bản khuôn mặt thanh lãnh ẩn ẩn hồng.

Ngô Trăn Suất đang bị túm cổ vẫn mẫn cảm nhận ra người sau lưng mình hô hấp dần dần gấp gáp.

Hắn lại vô thức phát hiện cơ thể của mình cũng có phản ứng … hơi bị kì lạ… Lập tức vào trạng thái diễn xuất nhập tâm chăm phần chăm!

Thiếu niên vừa nhìn thấy người bị giải tới thật ra là ai, đầu tiên là sững sờ rồi phát ngốc một lúc, sau đó cũng kịp phản ứng, sắc mặt trong nháy mắt biến tái, thanh âm cũng run run rẩy rẩy nói không ra lời, “Ca… Ngươi, ngươi cùng Nhạc Phong… Các ngươi…”

Mục Ly Hi hơi hơi đưa mắt nhìn, nhíu mày lẩm bẩm: “Ngươi đều thấy được? Vậy không tốt rồi.”

Y khẽ nheo mắt với Nhạc Phong, Nhạc Phong khẽ mỉm cười chậm rãi đến gần Mục Kỳ.

Biết ca ca nhà mình cùng thần y chịch nhau, thân là Mục Kỳ, Ngô Trăn Suất lập tức biểu hiện ra thái độ vô cùng đau đớn!

Khối thân thân thể đó vẫn là trẻ vị thành niên mà! …

Còn nữa, “Ngươi muốn làm cái gì?”

Nhạc Phong lấy ra một viên thuốc màu đen quơ quơ, sau đó trực tiếp nhét vào miệng Mục Kỳ.

Khụ khụ, Mục Kỳ bị sặc liền ho khan, tức giận trừng mắt với tên khởi xướng.

… Anh mày hận cái thân thể thấp bé này dễ sợ!

【 leng keng —— ngài đã kinh qua độc dược cao minh khó phát hiện. Xét thấy vốn dĩ cơ thể chính của ngài yếu ớt, cho nên độc tính đã chuyển hoá thành kỹ năng hộc máu —— đã trang bị xong!】

“Ngươi… Ngươi cho ta ăn cái gì…” Mục Kỳ làm bộ không thể tin mà nhìn Mục Ly Hi.

“Không có gì, chỉ là một chút độc dược phá huỷ nội tạng mà thôi.” Mục Ly Hi chậm rãi đứng dậy, cảnh cáo: “Chuyện ngày hôm nay, ngươi tốt nhất không nên nói ra ngoài.”

Hắn đứng ở trước mặt Mục Kỳ, một thân bạch y phiêu phiêu muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn mỹ lệ có mỹ lệ.

Nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Kỳ trắng bệch, trừng lớn mắt cơ hồ không dám tin.

Mục Ly Hi đến gần hai bước nhìn đối phương, “Kỳ nhi, ngươi ngoan ngoãn, ca ca liền sẽ đúng hạn cho ngươi giải dược.” Hắn cũng biết đệ đệ này của mình có bao nhiêu thiện lương.

Mục Kỳ tâm như tro tàn, thiếu niên tái nhợt, vẫn không thể tin mà cứng ngắc gật gật đầu.



Mục Kỳ cảm thấy nhân vật ca ca này quả là có thực lực mà, nội dung vở kịch phát triển thuận lợi, Nhạc Phong hậu cung khả năng độ với hắn đã trở thành số không rồi? Thật sự là, công lực cũng không cần quá cường đại như vậy đâu.

“Phốc —— ”

Mục Kỳ vừa không chuẩn bị, đột nhiên một búng máu phun hết lên mặt Mục Ly Hi!

… Mẹ nó cái kỹ năng hộc máu khốn nạn mà!!!

… Bất quá, dường như… hiệu quả cũng không tệ lắm. Trước khi bất tỉnh hắn vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Mục Ly Hi, Mục Kỳ nghĩ như vậy.

*****************

*****************

Chờ Mục Kỳ tỉnh lại, chỉ có Mạc Dật canh giữ ở một bên. Thấy hắn tỉnh lại, khí tức lạnh như băng quanh thân y có phần nhu hoà hơn trước.

“Ta làm sao vậy?” Mục Kỳ che che cái trán, có chút suy yếu hỏi.

Hoàn hảo, trừ bỏ thân thể có chút bủn rủn vô lực, cũng không có chỗ nào đau đớn.

Thấy hắn tựa hồ có chút khó chịu, Mạc Dật lập tức quỳ gối bên giường giúp hắn ấn xoa huyệt Thái Dương, thanh âm có nề nếp kể ra sự tình trải qua, “Ta tìm thấy thiếu gia ngài té xỉu ở hậu viện. Đại phu lại đây xem qua, nói là thân thể suy yếu dẫn đến té xỉu, muốn ngài về sau nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Mục Kỳ sau khi nghe xong không nói gì, chỉ là sắc mặt càng tái nhợt hơn, thần sắc kinh ngạc có chút đau thương.

Người hầu hạ ở nơi này đã sớm bị rút đi, có thể tìm tới một đại phu chắc là bị Mạc Dật dùng vũ lực bức ép người ta tới rồi.

“Thiếu gia, ngài trước đó…” Mạc Dật luôn luôn đem nhất cử nhất động của đối phương để ở trong lòng, lúc này lập tức có chút ngập ngừng hỏi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, y bản cảm thấy đã có điều gì xảy ra, thiếu gia thân thể có yếu ớt cách mấy, cũng không đến mức đi vài bước liền té xỉu mà.

“Được rồi, ngươi đi ra đi.” Mục Kỳ hơi hơi mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, hắn thật không muốn nói gì nữa.

“Vâng.” Thấy bộ dáng đối phương không vui, Mạc Dật lập tức ngừng nói, không dám làm gì đó để cho người kia không thoải mái.

Hắn chậm rãi đứng dậy hơi hơi cúi đầu lui ra ngoài, trong lòng bất an mà cắn môi, quyết định tự mình đi điều tra.

Môi hắn cực mỏng, lúc mím lại như đao phong, tuyệt tình ghê người.



Sau khi đuổi người đi, nguyên bản thần sắc mệt mỏi của Mục Kỳ lập tức vứt bỏ, từ trên giường bật dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hắn nhớ rõ kế tiếp, Mục Ly Hi hẳn là muốn liên hợp với Nhạc Phong, hạ độc lão giáo chủ, sau đó thâu tóm Nam giáo, thuận tiện vu oan thiếu gia thất sủng là hắn.

Cho nên, qua ngần ấy năm do bất hoà dẫn đến thất sủng, tiểu thiếu gia Mục Kỳ chuẩn bị hành trang bắt đầu trốn chạy.

Còn có một nguyên nhân chính là, hắn muốn lao nhanh đến phân cảnh kế tiếp —— đại hội võ lâm.

Về phần Mạc Dật… vốn dĩ nhân vật này phải dính sát bên nhân vật chính ca ca mới đúng hướng kịch, nếu y đã bị nội dung vở kịch đào thải rồi, phòng ngừa phá hư nội dung vở kịch, hiện tại hắn cũng sẽ không dẫn y theo.



Trong chốn võ lâm, luôn có mấy cái võ lâm đại hội như vậy, dù sao cũng phải cho thiếu hiệp anh tài xuất hiện chớ!

Mười lăm tuổi thiếu niên Mục Kỳ xách tiểu hành trang cưỡi lừa nhỏ chạy tới võ lâm đại hội.

Vì cái gì là lại là con LỪA???? …

A, bởi vì tác giả cảm thấy nhân vật chính phải cưỡi lừa mới có vẻ không giống người cao lớn bình thường!

Mục Kỳ xoè bàn tay đếm, hình như hắn vẫn còn khá nhiều đất diễn. Nói như vậy, do kiếp trước hắn là nhân vật chính, đổi kịch bản mới phải thành pháo hôi nên mới được nhảy nhót nhiều như vậy.

Làm nguyên bản nhân vật chính, không nhảy nhót thật lâu thì làm sao xứng đáng với hào quang nhân vật chính chớ? Làm sao mà ngược nhân vật chính ca ca hiện tại được há?

Tại vì đoán biết vai còn dài, Mục Kỳ dứt khoát kiên quyết  ăn luôn tiết tháo của mình, hảo hảo qua nhanh nội dung vở kịch.

Lúc con lừa nhỏ vì vấp phải một người nằm dài trên đất đầy máu me kia, Mục Kỳ biết, rốt cục cũng đến thời khắc hắn được nhai tiết tháo của mình rồi!

Kiếp trước tra công, chính đạo đại hiệp Trầm Chi Hiên, phúc hắc ngụy quân tử. Kiếp trước lợi dụng Mục Ly Hi với ý định diệt Nam giáo, sau khi bị đổi kịch bản liền biến thành đoá bạch liên hoa trong hậu cung của ca ca hắn rồi?

Cho nên Mục Ly Hi kiếp này tính toán đi ngược tuyến nhân vật, một bên chịch chịch làm làm, một bên ngược tâm ngược thân, cuối cùng phải làm người kia thân bại danh liệt.

Mục Kỳ sờ sờ cằm, ngắm thấy đối phương 50 hậu cung khả năng độ, quyết định mở ra kỹ năng pháo hôi tìm đường chết.

Vào trạng thái diễn xuất sáng chói! Thánh mẫu kỹ năng max! Hộc máu kỹ năng max!

… A… Cái này thì không cần ha ….

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Mục Kỳ xoay người xuống lừa, ngồi xổm trước mặt đại hiệp.

Hắn chọc trái chọc phải, chơi đùa một trận, rốt cục đại hiệp bị thương nổi giận.

Một phen nắm lấy tay của đối phương, nghiến răng nghiến lợi, “… Ta bị thương.”

Mục Kỳ trừng mắt, “Ta thấy mà.”

Đại hiệp nghẹn, nói không ra lời.

Mục Kỳ nghĩ nghĩ rồi giải thích: “Ta vừa mới muốn xem ngươi đã chết chưa.”

Đại hiệp nguyên bản sắc mặt trắng bệch biến thành xanh mét.

Thiếu niên thanh y tuấn tú sắc mặt có chút tái nhợt, đối với đại hiệp người đầy máu me vậy mà mỉm cười.

Người tựa tranh vẽ bèn phun ra một câu, “Đại hiệp, ta thương lượng chuyện này được không nè?”

Đại hiệp nghi hoặc: “Ngươi…”

“Ngươi không chết, vậy tránh qua một bên đi?” Thiếu niên nghiêm trang chỉ con đường không tính là rộng “Ngươi chắn đường của ta.”

Đại hiệp: …

… Một hơi muốn ói máu mà!