Chuyên Sủng Nô Tâm

Chương 1-3




Đại sảnh Lăng gia trang nửa tháng sau

"Này! Người nào đó đi trình mau a! Hơn một tháng trước thư từ đã đưa đến kinh thành, nhị thiếu gia ngài thật đúng là quý nhân hay quên nha!"

Nghe hạ nhân báo lại, Lăng phu nhân vội vàng đi vào đại sảnh nhìn đông ngó tây hồi lâu, cuối cùng Lăng Vũ Dương - kẻ quay về nhà kia - vẻ mặt nhàn hạ không hề có ý biết lỗi, không nén được cơn giận bùng lên.

"Mẫu thân, người dù sao cũng phải để con hoàn thành mọi việc chứ!", Lăng Vũ Dương buồn cười nhìn mặt mẫu thân thở mạnh, trong lòng đã sớm đợi bị mắng.

"Con cứ làm tiếp việc của con đi! Chờ đến khi cần con thắp hương cho mẹ mới trở về thì quá tốt!", tên tiểu tử đáng chết! Rõ ràng là cố ý kéo dài không về, còn dám trợn mắt nói dối nói xạo.

"Mẫu thân, đừng nói khó nghe như vậy", Lăng Vũ Dương dìu mẫu thân đến ngồi vào chỗ của mình, còn mình tùy ý ngồi xuống một bên, trên mặt thái độ xoay thành hòa hoãn, khóe miệng như cười mà không cười, "Để người khác nghe thấy, thì thật là người đã nuôi một đứa con thực bất hiếu đó!"

" Ba hoa!" Lăng phu nhân trách mắng, lạnh lùng bớt giọng nói, "Con nói cho ta nghe một chút, ta lần trước gửi thư đến kinh thành, con rốt cuộc có nhận được không?"

"Có nhận được", Lăng Vũ Dương giống như vô tình để rơi xiêm áo, "Ủa? Con vào cửa cả buổi, sao còn chưa thấy bóng dáng đại ca đâu? Trong trang bận rộn như vậy sao?", hắn muốn đổi đề tài, đáng tiếc kết quả lại không thành.

"Đại ca con có việc ra ngoài", Lăng phu nhân dừng một chút, hiểu rõ ý đồ của hắn, "Bạn cũ nhờ hắn giúp đỡ! Con đã xem thư, nên hiểu dụng ý mẹ gọi con về nhà. Nếu con không có ý kiến, vậy mẹ cũng nên chuẩn bị thật tốt",Lăng phu nhân theo ý mình mà nói.

"Chuẩn bị cái gì?", Lăng Vũ Dương sửng sốt.

"Hôn sự con cùng Tiểu Hi nha!" Lăng phu nhân thở dài nói, "Con rốt cuộc có đem lời của ta lọt tai không a?"

"Con không có chấp nhận!", Lăng Vũ Dương lập tức ra dáng giả bộ sợ hãi.

"Con hãy gặp nó trước, ta cam đoan con nhất định sẽ giống như mẹ yêu thích nữ oa Tiểu Hi này. Hay là..... Cho các con ở chung vài ngày trước đã, rồi chúng ta mới chuẩn bị...."

"Mẫu thân!", Lăng Vũ Dương gạt đi lời mẫu thân nói càng lúc càng hưng phấn, "Con mặc kệ tiểu tây hay tiểu đông, con còn không muốn cưới vợ, mẫu thân người cũng đừng lo lắng", hắn nói rõ lập trường.

Lăng phu nhân sửng sốt sau đó lập tức dựng đứng chân mày, "Vậy sao được! Ta đã nói cùng Tiểu Hi, ở trong đón tiếp con một lúc, ta liền giúp các con đem hôn sự đôi bên lập thành"

Ánh mắt Lăng Vũ Dương tối sầm, có chút mất kiên nhẫn mở miệng, "Mẫu thân, con mặc kệ người cùng cái tiểu tây cô nương kia nói gì, dù sao con không bằng lòng, người vẫn cứ muốn kêu con bái đường thành thân"

Lăng phu nhân nhìn ra trong mắt con rõ ràng thần sắc cự tuyệt, nhất thời có chút há hốc miệng, "Này.... Tiểu Hi...."

Mắt Lăng Vũ Dương hiện lên vẻ hoài nghi, "Mẫu thân, chủ ý thành thân này, là ý của mẹ phải không?"

"Ờ.... Đúng vậy!", Lăng phu nhân đáp, rõ ràng có chút cau mày, bà nên thuyết phục con thế nào bây giờ? Nhìn dáng vẻ của nó, thật sự một chút ý muốn thành thân cũng không có!

Nhìn biểu tình trên mặt mẫu thân, vẻ hoài nghi trong mắt Lăng Vũ Dương càng sâu sắc hơn. Khó không được...

"Mẫu thân, người cùng Tiểu tây này làm sao biết nhau?", hắn cảnh giác hỏi ngay.

Hỏi vấn đề này, Lăng phu nhân lại lên tinh thần, "Con có nhớ mẹ trăng nào cũng đều đến am Thanh Liễu ở ngoại ô một chuyến, dâng hương khẩn cầu về phía vị thần cho toàn Lăng gia chúng ta lớn bé đều bình an không?"

"Ừm", Lăng Vũ Dương trả lời, bí mật thứ hai này cùng vấn dề hắn hỏi có gì quan hệ? A.... Hắn nghĩ ra một ý, "Mẫu thân, chẳng lẽ cái Tiểu tây cô nương kia là người mua từ chỗ am ThanhLiễu về sao?

"Không hoàn toàn thế", Lăng phu nhân cười.

Đây là câu trả lời gì? Lăng Vũ Dương nhịn không được nhíu mày, "Có ý gì? Mẫu thân, người nói cho rõ ràng tỉ mỉ được không?"

"Con hãy nghe ta nói, đừng nóng vội. Ta trước có nói trăng nào cũng đều đến chỗ am Thanh Liễu, mà ngay tại nửa năm trước đây, ta ở trong am gặp Tiểu Hi, nó sống ở chân núi cách am Thanh Liễu không xa, bình thường làm công phụ người ta để duy trì cuộc sống, rảnh thì đến am giúp đỡ -- Ờ! Đúng rồi, Tiểu Hi còn là một tay nấu thức ăn chay ngon đó! Sau khi đem nó đến ở trong trang, ta mới biết được, nó không chỉ nấu thức ăn chay, phàm việc gì cũng không làm khó được nó. Mặt khác......"

"Mẫu thân!" Lăng Vũ Dương lên tiếng ngăn mẫu thân tiếp tục nói lạc đề, "Người chính là ở am Thanh Liễu nhìn thấy nàng rồi mới đưa nàng mua về phải không?"

"Không phải như thế đâu con"

"Thế thì là như thế nào? Mẫu thân, người nhanh nói rõ ràng được không? Đừng nói thêm chuyện râu ria nữa", Lăng Vũ Dương bất đắc dĩ thở dài.

Lăng phu nhân bắt đầu nhíu mày, "Ta không phải đang nói sao? Lúc trước khi gặp Tiểu Hi, chỉ cảm thấy nữ oa này tính tình thật thà lại hiền lành, làm việc lanh lợi lại không lười nhác. Sau đó, ta càng xem càng thích nó, cho nên liền thường đến am Thanh Liễu tìm nó nói chuyện phiếm, rồi mới biết được trong nhà nó không người thân nào khác, chỉ có một người cha ốm đau trên giường".

"Hả?", Lăng Vũ Dương kiêu ngạo nhướng mày, Đơn giản như vậy ư?, "Sau đó thì sao? Nàng sao lại bị người [mua] về thế?"

"Gì mua hay không mua, thật khó nghe!", Lăng phu nhân trừng mắt nhìn con một cái.

"Trên thư người rõ ràng viết ra, người giúp con [mua] một đứa con dâu về, cũng muốn con tức tốc quay về....", hắn nhìn kĩ mẫu thân mình, hơi nóng nảy chế nhạo.

"À...... Lúc trước là mẹ muốn, nói không phải khoe khoang...."

"Khoe khoang?", chân mày Lăng Vũ Dương không khỏi giơ lên cao.

"Đúng thế! Đúng thế!", Lăng phu nhân khoát tay hơi che dấu ý nghĩ tình cảm, "Con nghe ta nói cho hết câu thì sẽ hiểu được".

Lăng Vũ Dương chớp chớp mắt sáng,"Dạ"".

"À, ta nói đến đâu rồi? Ờ! Đúng rồi, qua mấy tháng sau, người cha ốm đau của Tiểu Hi đột ngột mất, ta liền ra mặt giúp nó chôn cha, sau khi hậu sự xong xuôi thì đem Tiểu Hi đến đây ở trong phủ. Ban đầu là ta muốn nhận làm nghĩa nữ, nhưng sau đó lại cảm thấy để Tiểu Hi trở thành con dâu của ta chẳng phải rất tốt ư? Nữ nhi đều phải gả đi ra ngoài, con dâu sẽ không thế, nó có thể cả đời ở lại đây".

"Cho nên mẹ liền vắt óc tìm cách đặt trên đầu người con chưa cưới vợ này đây", Lăng Vũ Dương cười lạnh tiếp lời.

"Con nói gì vậy! Con chưa thành thân là sự thật", Lăng phu nhân có chút mất hứng nói. Nghe hắn nói một chút với cái giọng điệu đó, khinh thường đến như vậy!

Đứa con lớn Văn Dương của bà so với Vũ Dương lớn hơn hai tuổi, đã sớm cưới vợ nạp thiếp từ tám trăm năm trước, mà con thứ hai này nhiều năm ở bên ngoài, đâu cũng đều đi qua, lại chưa từng mang con dâu trở về, làm cho bà an tâm.

"Cho dù con chưa thành thân, cũng không cần tùy tiện thú một nữ nhân không quen biết lại không thể ở chung nha!", Lăng Vũ Dương cũng có chút tức giận.

"Ta không phải đã muốn đem Tiểu Hi ra nói cho con nghe sao?Huống chi con còn chưa gặp qua nó, lẽ nào một mực chắc chắn con tuyệt đối không thích nó!",Lăng phu nhân có chút khó thở nói, càng không biết lúc này lại thêm khiêu khích khiến Lăng Vũ Dương không thích.

"Xem ra Tiểu tây này thật đúng là người không đơn giản, có thể làm cho mẹ thích nàng như vậy", Lăng Vũ Dương mắt sa sầm, giọng nói phát ra lạnh lẽo, một bàn tay to nâng cằm, kín đáo quay đầu.

"Ai, cho dù phẫn nộ thì cũng nên xem qua nó trước rồi nói sau, đừng có vội kết luận như vậy được không?", thấy con vẫn cười, lại tuyệt không có cảm giác nó có tí cao hứng khiến Lăng phu nhân hạ giọng nói mềm mỏng,

"Đi, lập tức gọi nàng tới cho con xem!", Lăng Vũ Dương không chần chờ, đáp ứng tức khắc.

"Tốt!", Lăng phu nhân lập tức cười rất vừa lòng, "Ta đây lập tức kêu nó đến..... Ủa? Ta trước rõ ràng ở đại sảnh đã sai hạ nhân đi gọi Tiểu Hi đến mà, vì cái gì mẹ con ta đã hàn thuyên nãy giờ, còn chưa thấy nó đến nhỉ?", bà bỗng dưng nhớ tới chuyện này.

"Phải không?", Lăng Vũ Dương đáy mắt chợt lóe sáng, xem ra cái người vẫn đứng ở ngoài đại sảnh không chịu vào chính là nàng. Nàng thực nghĩ là trốn ở đónghe lén thì sẽ không bị người ta phát hiện ư?

"Còn không vào đi! Nàng còn muốn đứng đó nghe lén bao lâu nữa?", Lăng Vũ Dương bỗng dưng cất giọng nhìn ra cửa trách mắng, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

"Con, con nói chuyện với ai....", Lăng phu nhân vẻ mặt không hiểu nhìn theo hướng ánh mắt của Lăng Vũ Dương, mới đột nhiên phát hiện ở ngoài cửa đại sảnh, nửa ẩn nửa hiện một bóng người nhỏ nhắn, hơn nữa nhìn rất quen mắt.

"A! Tiểu Hi......", bà kinh ngạc nhìn bóng dáng đứng ở ngoài cửa kia bị con trai trách mắng, toàn thân run rẩy.

Tiếp theo, Mộc Hi Nhi bưng khay trà liền sợ hãi lộ diện ở cửa đại sảnh, rồi băng qua cửa đi về phía mẫu tử Lăng gia......