Chuyện Tình Ở Thư Viện

Chương 27




Trận bóng 3 giờ rưỡi gần như kết thúc. Sau đó, hai người cùng nhau đánh cầu lông một lúc, đến khi đầu đầy mồ hôi mới chịu rời sân tập. Hạ Trạch nóng đến mức phải kéo cổ áo chính mình: “a, nóng chết rồi, thực nhớ cái hương vị trong tủ lạnh, giá như được ngồi trong ấy thì tốt biết mấy”

Lâm Húc: “còn không bằng ngồi máy bay bay đến nam cực”

Rõ ràng đối thoại cũng chả có gì đáng cười, thế mà hai người đều cười đến gập eo đau hông không đứng lên được. Hạ Trạch uống một hớp nước: “buổi tối cậu làm gì không?

Lâm Húc: “anh em mời đi ăn liên hoan, cậu thì sao?”

Hạ Trạch: “kỳ nghỉ tớ cũng không muốn mang sách về nhà học, chắc cũng đi thư viện xem cho xong… à, trước tiên phải đi tắm rửa cái đã, trên người đầy mồ hôi, dính dính thực khó chịu!!”

Lâm Húc: “tắm rửa à, cùng nhau tắm đi.”

Hạ Trạch cong khóe mắt liếc cậu một cái: “ừm” ha ha

Hiện tại Hạ Trạch cảm thấy không có gì. Nhưng khi cậu mang cái dép lạch bạch xuống lầu, thấy Lâm Húc chờ cậu ở đó, cậu đột nhiên ý thức được chính mình đã đáp ứng cái gì…..

Cùng tắm rửa?!

Chờ chút.

Có cái gì không đúng?

Hai cái đại nam sinh cùng tắm rửa, rất bình thường đi?

Đúng đúng… Vì lẽ đó căn bản không cần cảm thấy…

Nhưng là!!

nhà tắm ở trường học căn bản không có phòng riêng, mọi người đi vào đều là cởi trần…

Ý là, chờ một lúc mình cùng Lâm Húc hai người đi vào cũng cả người ——

Lâm Húc xoay đầu lại xem Hạ Trạch, cười nói: “Đang suy nghĩ gì? Làm sao đỏ mặt?”

Hạ Trạch lắc đầu: “Không nghĩ cái gì… chỉ cảm thấy ngày hôm nay người đi tắm có vẻ ít”

Lâm Húc: “Hừm, đi trên đường cũng chưa gặp gỡ mấy người. Tớ nhớ tới trước đây vào lúc này quả thực người tới tấp nập. chắc mọi người đã về nhà rồi đi.”

Nói tới cái này Hạ Trạch lại một trận tâm lý bất bình: “Đúng vậy, tớ nghe nói bên khoa điện tử chuyên nghiệp đã được nghỉ đầu tháng rồi!!!”

Lâm Húc: “Chúng tớ khoa toán thì muộn hơn. Có điều yên tâm, còn có khoa so với chúng ta muộn hơn—— nghe tên Béo nói có lớp đến ngày 20  mới được nghỉ!”

Hạ Trạch: “Ha ha thật sự là quá thảm!”

Đương nhiên, hai người nhìn như đang tôi một câu cậu một câu nói chuyện phiếm nhưng kỳ thật nội tâm đánh nhau sứt đầu mẻ trán ở bên trong

A, giờ khắc này Hạ Trạch đột nhiên nghĩ đến một ý kiến hay, cậu nói: “Chờ một lúc chúng ta thi xem ai tắm nhanh hơn được chứ??”

Lâm Húc: “Luôn sẵn sàng tiếp đón.”

Đối với Hạ Trạch mà nói, lần tắm rửa lần này có thể sánh ngang với lần huấn luyện quân sự. Cậu vừa vào nhà tắm liền nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ, lấy tốc độ nhanh như chớp lột sạch quần ao, cầm chậu xông thẳng đến một phòng nào đó có “vị trí an toàn”….

Muốn nói, cậu tại sao đề nghị ai tẩy nhanh hơn. Đây còn không phải là bởi vì cậu liền có cớ “Chạy trốn”!

Trước mấy phút, Hạ Trạch còn cảnh giác chưa có tắm ngay. Nhưng qua một hồi lâu, Lâm Húc vẫn không xuất hiện, cậu cảm thấy đã an tâm: Lâm Húc không tìm được mình, chắc có sẽ tới nơi khác tắm đi!!

Thật tốt!

Sau đó,  mình chỉ cần nhanh chóng tắm xong, mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện ở trước mặt cậu nói cho cậu biết chính mình tắm nhanh bao nhiêu! Ha ha, như vậy không chỉ có thể tcậug được game, vẫn không bị người ta thấy được gì mà cũng chẳng phải lúng túng…. ha ha.. như vậy mới tốt!!

Năm phút đồng hồ sau, Hạ Trạch đã tẩy sạch sành sanh, đem khăn mặt vắt ngang qua vai, lấy thẻ, mang đôi dép mà nhàn nhã đi trong sương mù.. rất nhanh đã tới khu thay quần ao.

Hạ Trạch đặc biệt yêu thích cái cảm giác mới vừa tắm xong, cả người mồ hôi bùn đất đều biến mất, thay vào đó chính là mùi vị thơm ngát thoang thoảng, thực thoải mái. Cậu một bên đưa tay vào túi tìm quần lót, một bên suy nghĩ xem tối nay ăn cái gì.. dù sao cũng đã xong xuôi, phải chiêu đãi bản thân một bữa ra trò chứ.. tỷ như đến khu phố ăn vặt mà ăn thức ăn cay chẳng hạn, đã lâu rồi chưa ăn… sau đó vừa vặn tới thư viện đọc sách, 9h về còn có thể chơi game- ha ha, thực sự là kế hoạch hoàn hảo, được nghỉ ngơi thật là tốt!!

Nhưng  ngay lúc Hạ Trạch tự mình nghĩ về kế hoạch của mình mà tươi cười hớn hở. Một thanh âm quen thuộc đem cậu sợ đến gần chết!

“Chuyện gì làm cho cậu vui vẻ như vậy?”