Chuyện Tình Vịnh Cedar 1: Đâu Phải Vì Yêu

Chương 16




Nếu không vì Olivia thì Grace đã bỏ lớp học thể dục nhịp điệu tối thứ tư hàng tuần từ nhiều năm trước rồi. Nhưng bây giờ, nguyên nhân khiến chị chăm chỉ tập luyện lại xuất phát từ sự biến mất của Dan. Bởi Grace nhận ra rằng vận động là cách giải toả căng thẳng tốt nhất. Chị chưa bao giờ vã mồ hôi nhiều đến thế. Từng phút giây vận động đều được chị thực hiện bằng toàn bộ sức lực và sự nhiệt tình trong mình. Trước đây, chị luôn là người tụt lại phía sau, giờ chị vươn lên dẫn đầu lớp về sự hăng hái.

"Bắt kịp cậu, tớ sẽ chết mất", Olivia phàn nàn khi theo Grace vào phòng tắm. "Gần đây cậu sao thế?"

Cứ như Olivia không hề biết chuyện gì đã xảy ra với Grace vậy. "Cậu còn phải hỏi?"

"À, ừ. Tớ hiểu cậu buồn về chuyện của Dan".

"Chưa đúng được một nửa".

Olivia dùng khăn lau mặt. "Cậu ăn tối chưa?"

Grace lắc đầu. Có một thân một mình nên chị chỉ cần ném đồ đông lạnh vào lò vi sóng một lúc là xong. Thứ Tư hàng tuần, chị thưởng bỏ luôn cả bữa tối.

Lúc về đến nhà sau buổi tập thể dục nhịp điệu, chị mệt đến mức chẳng muốn ăn.

"Chưa".

"Cậu có muốn ăn ở Pancake Palace không?". Olivia gợi ý.

Grace không đói, nhưng chị cũng muốn đến một nơi vắng vẻ. "Được thôi".

Chị tận dụng thời gian tắm rửa và thay quần áo. Đã vài tuần nay chị chỉ tán gẫu với bạn bè, và giờ chị mong có được một cuộc nói chuyện nghiêm túc.

Đương nhiên chị và Olivia rất hay gặp nhau, nhưng họ lại hiếm có cơ hội nói chuyện trừ vài câu hỏi han qua loa.

Lúc Grace đến, Olivia đã tìm được một chỗ. Chị ngồi xuống, đối diện với Olivia và với tay lấy thực đơn để sau hộp đựng giấy ăn.

"Chẳng phải đây là quán ăn phía sau trường học của chúng ta sao?". Olivia nói.

Grace phải nghĩ một lúc. Đúng không nhỉ? "Tớ không nhớ, nhưng chắc là thế".

"Cậu còn nhớ Kenny Thomas đã chia tay tớ như thế nào ở quán Pancake Palace này không?".

Olivia nhắc chị nhớ lại.

"Tên Sở Khanh".

Họ nhìn nhau mỉm cười, và cùng quay lại những ký ức ngày xưa. Nhưng Grace không thấy vui nữa khi chợt nhớ đến những lần gặp Dan ở đây trong suốt thời gian học trung học. Cuộc sống của chị sẽ khác như thế nào nếu anh chia tay chị, hay chị có can đảm trả lại chiếc nhẫn anh tặng. Thậm chí ngay cả sau đó, khi vẫn đang tiếp tục học, Grace đã có cảm giác là họ sẽ không thể mang đến cho nhau những điều tốt đẹp. Từ tận đáy lòng, Dan cũng hiểu điều đó. Nhưng ngay trước ngày tốt nghiệp, Grace phát hiện ra mình có thai, Dan nói rằng anh muốn cưới chị và chị đã thuyết phục bản thân rằng đó là việc nên làm.

"Cách đây không lâu tớ và Kelly đã cùng ăn tối tại đây", Grace nói, tự phá vỡ dòng suy nghĩ của mình trước khi rơi vào vực sâu của đau đớn và giận dữ.

Đó là buổi tối Kelly thuyết phục chị không nộp đơn ly dị. Chị đã hứa chờ cho đến khi đứa bé chào đời, nhưng giờ chị thấy hối hận vì quyết định ấy.

"Tớ ghen tị trước mối quan hệ của cậu với các cô con gái", Olivia thứ nhận.

"Chẳng phải cậu và Justine cũng hoà thuận lắm sao?".

Olivia khẽ nhún vai. "Mẹ con tớ không cãi nhau, nếu cậu muốn nói như thế, nhưng cũng chẳng cởi mở với nhau. Theo thông tin tớ nhận được Warren đã đề nghỉ con bé lấy anh ta, nhưng nó thậm chí còn không thèm cho tớ biết chuyện anh ta cầu hôn nó".

"Chắc con bé biết cậu sẽ phản đối".

Olivia chuyển sang đăm chiêu. "Tớ đã thề là sẽ không phản đối, nhưng điều đó chẳng dễ chút nào".

Sự biến mất của Dan đã làm được một điều, đó là đưa Grace đến gần các con gái hơn. Họ nói chuyện với nhau ít nhất một lần một ngày, phần lớn là để khuyến khích và động viên nhau. Sau cuộc nói chuyện gần đây nhất, họ quyết định không thể kéo dài tình trạng không biết tin tức gì về Dan thêm nữa. Các con gái chị sẵn sàng hỗ trợ phí tổn thuê thám tử tư, chúng rất muốn có câu trả lời, giống như Grace vậy.

"Tuần trước tớ lại thuê Roy McAfee". Grace từng nói chuyện với viên thám tử tư ngay sau khi Dan biến mất, và sau cuộc điều tra sơ bộ của anh ta, chị đã quyết định là mình không đủ khả năng trả thù lao cho anh ta. Nhiều tuần trôi qua, chị hiểu ta rằng cả chị và các con gái đều không thể không thuê anh ta. Họ cần biết chuyện gì đã xảy ra với Dan, và dường như họ không còn cách nào khác. "Nỗi thất vọng khiến tớ phát điên".

"Các con gái cậu có tán đồng không?".

Grare gật đầu. "Chính chúng bảo tớ làm thế. Chúng cũng muốn có câu trả lời hệt như tớ vậy. Chúng đủ sức giúp tớ trả phí tổn". Thuê thám tử tư khá đắt nhưng như Maryellen nói đùa thì, các hoá đơn thanh toán tiền thuốc men cho chứng suy nhược thần kinh còn tốn kém hơn.

Grace đã thường trực trong trạng thái bồn chồn, lo lắng và giận dữ kể từ cái đêm chị dọn sạch tủ quần áo của Dan. Lẽ ra chị phải đến phòng mạch khám bệnh. Chị đã quá căng thẳng, và ngay cả nếu chị không biết thì các con gái chị cũng ngay lập tức nhận thấy điều đó.

"Roy nói sao?".

"Tớ cung cấp cho anh ta những thông tin tớ có và anh ta hứa sẽ tìm ra câu trả lời".

"Cậu có cho anh ta biết những nghi ngờ của mình không?".

Grace thở dài, cầm chiếc dĩa và liếc nhìn vệt nước mờ mờ dính trên đó. "Anh ta không tán đồng mà cũng không phản đối ý kiến của tớ. Nhưng tớ tin nếu Dan có người đàn bà khác, anh ta sẽ tìm ra kể đó là ai".

"Và", Olivia nói, rướn người về phía trước, "cậu đưa cho anh ta những bằng chứng gì?".

"Chẳng có gì cả", Grace đã tìm kiếm trong đống đồ của Dan và càng cảm thấy bối rối hơn. Dan mới cẩn trọng và khôn khéo làm sao. Anh ta đã không để lại một mẩu chứng cứ nào để chị giao cho Roy.

"Nhưng linh tính mách bảo cậu có sự tồn tại của người đàn bà nào đó khác?".

Grace chậm rãi gật đầu. "Càng nghĩ lại, tớ lại càng chắc chắn về điều đó hơn".

"Ví dụ?".

"Cậu biết Dan rồi đấy. Anh ấy không chăm chút nhiều cho ngoại hình, nhưng gần đây tớ bắt đầu nhớ ra đôi chút về lần đầu tiên anh ấy biến mất".

"Ví dụ?".

"Sáng hôm ấy tớ nhận ra anh ấy đã chải tóc và cạo râu. Dan thường cạo râu buổi tối. Vậy là anh ấy đã thay thổi thói quen hàng ngày".

"Anh ấy đi gặp cô ta?".

"Đó là phỏng đoán của tớ".

"Thế còn lần này?".

Grace đã kể lại buổi sáng cuối cùng họ ở bên nhau cho mọi người đến một trăm lần hoặc hơn. "Tớ không nhớ chính xác, nhưng tớ nghĩ thế". Chị nhớ được mùi nước hoa cạo râu thoảng qua trong lúc anh thu dọn bữa sáng và đi ra ngoài.

"Tớ nhớ một năm trước tớ đã hỏi liệu anh có cảm thấy có lỗi vì làm điều gì đó... lén lút không".

Grace nhớ rằng lúc ấy, Dan đã đột ngột nhìn vợ như thể vừa bị chị bắt quả tang. Tất nhiên, anh ấy phủ nhận tất cả, và vì muốn tin chồng nên Grace cũng không nghi ngờ nữa.

"Cậu có tin tức gì của Roy chưa?".

Grace vo tờ giấy ăn trong lòng bàn tay. "Chiều nay anh ta đã gọi điện".

"Và?" Olivia mở to mắt dự đoán.

"Chẳng có gì cả. Anh ta nỏi nếu Dan đang có một công việc khác, anh ấy sẽ không dùng số thẻ an sinh xã hội của tớ".

"Thế còn người đàn bà? Roy có cho cậu biết người đó là ai không?"

"Không. Anh ta đã hỏi tớ mấy câu, anh ta loại bỏ khả năng người đó sống ở Seattle những vùng quanh đây, nhưng anh ta chưa đưa ra được một manh mối nào. Cho dù kẻ đó là ai, tớ tin là họ đã gặp gỡ nhau trong nhiều năm rồi. Có thể cô ta mệt mỏi với sự bất lực của Dan trong việc đưa ra quyết định chấm dứt với tớ và báo anh ấy hoặc chọn tớ hoặc chọn cô ta. Và Dan đã chọn cô ta". Mặc dù Grace nói một cách lạnh nhạt, nhưng trong thâm tâm, chị thấy giận dữ. Bây giờ, chị ngày càng thấy rõ khi đó Dan dã chịu nhiều áp lực. Về bản chất anh ấy không phải là con người tàn nhẫn, dù đôi lúc anh có thể nói và làm những điều khiến người khác đau lòng. Cho dù người đàn bà này là ai, Dan chắc phải rất yêu cô ta.

"Cứ như là anh ấy đã biến mất khỏi trái đất ấy".

"Tớ biết". Grace nhìn chằm chằm xuống bàn. “Những gì tớ muốn là một câu trả lời", chị thì thầm. "Tớ biết có thể khó tin, đặc biệt là sau những gì bọn tớ đã trải qua, nhưng tớ muốn Dan được hạnh phúc". Chị đã chẳng bao giờ có thể lấp đầy khoảng trống trong anh. Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn sau khi Dan từ Việt Nam trở về. Rồi Kelly ra đời, và đứa con gái thứ hai này đã làm trỗi dậy tình yêu của anh. Họ đã rất hạnh phúc trong mấy năm liền. Dan đã khuyến khích Grace lấy tấm bằng đại học và anh trở thành một tài sản vô giá với các cô con gái. Họ đã từng là một gia đình ngập tràn hạnh phúc. Nhưng giờ thì anh đã ra đi.

"Nếu cậu không có được những câu trả lời thì sao?", Olivia nhẹ nhàng hỏi.

Grace cũng đã cân nhắc đến chuyện đó. Khả năng ấy hoàn toàn có thể xảy ra. Dường như Dan không muốn cho Grace biết lý do anh bỏ đi - ít nhất thì anh cũng không dám trực tiếp bày tỏ. Có lẽ vì thế mà anh chọn cách xuất hiện trong giây lát ở vịnh Cedar. Anh muốn mọi người trông thấy mình. Có lẽ anh muốn nói với chị rằng anh đang sống rất tốt và chị cũng nên như thế.

"Nếu không tìm được câu trả lời, tớ sẽ coi đó như những chuyện bình thường khác trong cuộc sống".

Olivia lắc đầu ngưỡng mộ. "Cậu là người phụ nữ dũng cảm, Grace Sherman ạ".

Grace không nghĩ mình dũng cảm nhưng chị chấp nhận lời khen. "Này, khi nào chúng ta sẽ gọi đồ ăn đấy?"

Olivia đặt hai ngón tay lên môi và khẽ huýt sáo. Chị luôn tự hào vì mình có khả năng này - và tất nhiên các con chị rất ấn tượng về điều đó.

"Chờ chút!", người bồi bàn sáu mươi tuổi vui tính kêu to lên từ đầu kia nhà hàng. "Tôi chỉ có hai tay thôi".

"Pancake Palace vẫn thế", Grace cười vang. Có những thứ chẳng bao giờ thay đổi, và chị thấy dễ chịu vì điều đó.

Tuần cuối cùng của tháng Sáu, Olivia đột nhiên nhận ra đã hơn một tháng rồi chị không nhận được tin tức của Jack Griffin. Tính từ lúc đi California về cho tới khi bắt đầu lên kế hoạch tổ chức mừng sinh nhật mẹ, Olivia mới chợt nhận ra thời gian trôi nhanh đến vậy. Olivia không thể làm ngơ trước công việc bộn bề của toà án, những khúc mắc với Justine, gia đình mới của James, nỗi ám ánh của Charlotte về Tom Houston và những rắc rối của Grace. Chị gần như quên mất mình cũng có cuộc sống riêng.

Chiều thứ hai, từ toà án trở về nhà khá sớm, Olivia tự nhiên thèm muốn một chút không khí gia đình, chị chuẩn bị một mẻ bánh nướng xốp ăn sáng ưa thích theo công thức riêng mà mẹ đã dạy cho. Vì đã lâu rồi Jack không gọi điện tới, nên Olivia quyết định hôm nay sẽ gọi cho anh. Chị không có thói quen gọi cho đàn ông, nhưng lần này, chị có lý do chính đáng - đó là một lời mời. Không có số điện thoại bàn, chị bèn gọi đến cơ quan anh.

"Jack Griffin xin nghe", anh trả lời ngay khi lễ tân nối máy.

"Chào anh, Jack".

"Ồ, Olivia".

Xem chừng chị đã làm anh ngạc nhiên.

"Em đoán anh bất ngờ vì em gọi", Olivia nói.

"Có thể nói là đúng vậy". Giọng anh dịu dàng.

Olivia nghĩ rằng cách tốt nhất là vào thẳng vấn dề.

"Anh đã có kế hoạch gì cho ngày 4 tháng 7 chưa?".

"Còn tuỳ", anh có vẻ đề phòng. "Em có ý tưởng gì à?". Anh không chờ chị trả lời mà đưa luôn đề xuất của mình. "Anh đang định viết một bài báo về Hội những người theo chủ nghĩa khoả thân. Em có muốn đi cùng không?".

Olivia cười thay cho câu trả lời.

"Đó là điều anh đã lường trước". Jack nói bằng giọng nhẫn nhục, và Olivia lại bật cười.

"Thực ra, ngày 4 tháng Bảy là sinh nhật mẹ em", Olivia nói, "và em đang định tổ chức một bữa tiệc nhỏ đầy bất ngờ".

"Nhỏ như thế nào?".

"Em, anh và mẹ". Justine cũng được mời, Warren thì tất nhiên là không.

Nhưng chị nghĩ con gái chị sẽ không nán lại lâu.

"Anh trả lời em sau được không?".

"Tất nhiên rồi". Họ nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, Olivia gác máy cùng cảm giác thất vọng. Có lẽ chị đã xúc phạm Jack, mặc dù chị không biết mình đã nói gì để Jack thấy bị xúc phạm. Chị đã phải hoãn lần hẹn hò gần đây nhất của họ vì cuộc gặp mặt với Hiệp hội luật sư, nhưng anh vẫn rất vui vẻ. Tuy nhiên kể từ đó, hai người đã không liên lạc với nhau.

Năm phút sau, chuông cửa ngân vang. Khi mở ra, Olivia ngạc nhiên thấy Jack Griffin đang dựa lưng vào khung cửa, trông anh chẳng khác gì Cary Grant trong phim Ngày thứ Sáu của cô bạn gái.

"Jack? Anh đang làm gì ở đây thế?".

"Anh đã nghĩ rồi", anh cưởi gượng gạo. "Anh muốn tới dự bữa tiệc của em".

"Tuyệt quá".

"Em mời anh vào nhà chứ?".

"Ồ, tất nhiên rồi". Olivia nhích sang bên cạnh, anh bước vào nhà, theo chị đi vào trong bếp, tại đó chị mới pha một bình cà-phê, những chiếc bánh nướng xốp thì vừa ra khỏi lò.

"Đây là công thức truyền thống của gia đình", Olivia nói với Jack trong lúc đặt những chiếc bánh còn ấm nóng lên đĩa. "Mẹ thường nhắc em loại bánh này tốt cho người lớn tuổi hơn như thế nào". Chị tròn mắt khi thấy mình dùng từ ‘lớn tuổi hơn’.

"Bánh táo xốp nướng? Mẹ em đã nêu công thức này ngay ở một trong những số báo đầu tiên".

"Những bài viết ấy rất hay và hữu ích". Olivia với tay lấy một chiếc bánh và cùng anh thưởng thức.

"Anh mừng vì em đã gọi", Jack nói. "Lâu rồi chúng ta mới nói chuyện với nhau".

"Anh có thể gọi cho em mà".

Jack do dự. "Anh không chắc đó là ý tưởng hay".

"Tại sao không?", Olivia hỏi một cách thẳng thắn.

Anh lại ngập ngừng, cân nhắc lời nói. "Anh biết em ly dị đã lâu... rằng em và chồng cũ là…?".

"Bạn bè".

Jack nhìn chị. "Còn hơn cả những người bạn", anh nói. "Em vẫn còn yêu anh ấy đúng không, Olivia?".

Olivia không cần cân nhắc lâu với câu hỏi này.

"Em và Stan sinh dược ba đứa con. Chúng em sẽ luôn gắn kết với nhau qua chúng".

"Anh không hỏi em chuyện đó".

"Em biết". Chị ước có thể giải thích cảm nhận của mình về người chồng cũ, nhưng lòng chị đang rối bời và ngay cả bản thân chị cũng cảm thấy khó hiểu.

Chị hít thở thật sâu. "Anh nói đúng, chúng em đã ly dị. Em yêu anh ấy, nhưng không phải là tình yêu như hồi còn là vợ chồng.”

Jack nhìn đi nơi khác như thể anh không hiểu câu trả lời. Hoặc anh có hiểu, nhưng không thích điều mình vừa dược nghe. Olivia cảm thấy chị nói vẫn chưa đủ. Mối ràng buộc giữa chị và Stan không chỉ ở những đứa con mà họ đã sinh ra, không chỉ ở đứa con mà họ đã mất, mà là ở những gì họ đã chia sẻ trong suốt quãng thời gian sống cùng nhau. Họ có thể hiểu nhau qua từng hành động, cử chỉ nhỏ nhất. Về mặt pháp luật, họ đã ly dị. Stan đã có vợ mới và gia đình mới, nhưng quyết định của toà án không hoàn toàn chia tách được mối liên hệ giữa họ.

"Anh không hiểu", Jack nói, khuôn mặt tối sầm lại. "Anh tự hỏi em sẽ như thế nào với chồng cũ nếu trái tim em đang có chỗ cho người khác".

Rồi hơi ngả người về phía sau, anh quyết định hỏi thẳng. "Thực ra, anh nên nói cụ thể hơn. Trái tim em có chỗ dành cho anh không?".

Olivia không trả lời ngay. Jack lẩm bẩm, "Đó không phải là câu hỏi khó trả lời".

"Đúng", chị ngập ngừng. "Em rất muốn trái tim mình có một chỗ cho anh".

Jack chằm chằm nhìn chị. "Thật không?".

Olivia cười vang. Chị thấy Jack Griffin thật thông minh và hài hước, đôi khi anh lại nhiệt tình và hiếu thắng như một đứa trẻ. Chị thích sự tự nhiên ở anh.

"Em thích anh, Jack ạ".

Jack rạng rỡ nhìn Olivia. "Anh cũng thích em. Rất thích. Có thể thừa nhận điều đó vào lúc này không hợp lý lắm, nhưng anh không biết phải làm gì cả?".

Nói xong, anh rướn người về phía trước và hôn lên môi Olivia. Chị chắc chắn ý định ban đầu của anh chỉ là một cái hôn thân thiện, một cái hôn nhẹ để chứng tỏ họ đã hiểu nhau. Nhưng lúc môi họ chạm nhau, do sự ấm áp và mềm mại của đôi môi cùng hương vị cà-phê mới pha đem lại nụ hôn bỗng nhiên trở thành say đắm nồng nàn. Jack luồn tay vào tóc chị và nhích chân lại gần hơn.

Olivia ôm chầm lấy anh.

Nụ hôn càng đắm đuối hơn khi môi anh quyện chặt vào môi chị. Đã nhiều năm rồi mới có một người đàn ông chạm vào thân thể chị một cách gần gũi và say mê như thế. Chị đã bỏ qua những khát khao xác thịt, để nó bị chôn vùi cùng với thời gian, và giờ Jack đã đưa nó trở về với cuộc sống.

Một tiếng động làm họ giật mình, Jack vội vàng buông Olivia ra. "Có người đến", anh thì thầm.

"Mẹ!".

Olivia vội lùi ra xa Jack, suýt nữa chị ngã ra khỏi ghế.

"Justine".

"Xin chào". Justine đứng ở cửa bếp. Cô soi mói nhìn hết Olivia rồi lại nhìn sang Jack. "Con không phá ngang chuyện gì đấy chứ?".

"Không!", Olivia vội kêu lên. "Ý mẹ là...". Chị liếc nhìn Jack và thật tệ mặt chị đỏ bừng lên.

Trước sự ngượng ngùng của mẹ, cô con gái cười vang. "Mẹ ơi, con nói thật, không có gì to tát đâu. Nếu hai người muốn tiếp tục việc đang làm, thì cứ tự nhiên nhé, con ủng hộ. Con sẽ quay lại vào lúc thích hợp".

"Anh nghĩ anh nên về", Jack hôn lên má Olivia. "Hẹn gặp lại em vào ngày mùng 4. Em có muốn anh mang theo thứ gì không?"

Olivia lắc đầu, lúc này chị không thể nghĩ được điều gì cả. Chị không nhớ nổi họ sẽ làm gì vào ngày mùng 4. À, đúng rồi, sinh nhật của bà Charlotte. Jack đi né qua Justine, huýt một điệu sáo rồi rời khỏi nhà.

"Mẹ", Justine nói, hai tay khoanh trước ngực lộ rõ vẻ hân hoan và thích thú. "Con ngạc nhiên đấy".

"Đừng tỏ ra hào hứng thế con. Mẹ không già nua như con nghĩ đâu".

"Con biết chứ", Justine cam đoan, "nhưng con không chắc mẹ ý thức được điều ấy".

Olivia đứng đó mà như muốn ngồi thụp xuống. Nụ hôn của Jack khiến chị run rẩy hơn tưởng tượng. Chị bước tới bên chiếc bình cà-phê, rót ra một tách, rồi rót luôn cả cho con gái. Lý do của chuyến viếng thăm này là gìi chị không thể đoán ra.

"Mẹ và chú Jack có cảm tình với nhau bao lâu rồi?".

"Làm gì có chuyện đó".

"Chú ấy đã có mặt ở nhà mình lúc mẹ từ California trở về, mẹ nhớ không?" Justine nhắc.

"Ừ, mẹ biết". Olivia rất không thích khi bị những câu hỏi như thế này làm cho bối rối. Giữa cô và Jack chưa có gì rõ ràng cả. Nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn chưa có gì. Thôi được, họ đã đồng ý bắt đầu hẹn hò với nhau, nhưng còn quá sớm để biết mối quan hệ của họ có kết quả hay không?

"Khi đó, con có hỏi chú Jack, chú ấy khẳng định hai người chỉ là bạn bè. Con thật ngốc vì đã tin chú ấy".

Tất nhiên Justine thích thú với chuyện này.

"Bọn mẹ là bạn bè".

"À, đúng rồi", Justine trêu mẹ.

"Justine!".

"Bạn bè, và sau đấy là như vừa rồi hả?".

Olivia lắc đầu. "Thôi được, nếu con muốn biết... mối quan hệ này mới nảy nở gần đây thôi".

"Gần như thế nào ạ?".

Olivia chỉ tay vào đồng hồ. "Hai mươi phút trước".

"Mẹ!".

"Thật đấy". Olivia cảm thấy vui và lạc quan hơn. Dù rằng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, tất nhiên, đặc biệt là khi họ chưa xác định được mối quan hệ của mình. Nhưng chị rất muốn biết nụ hôn sẽ đưa họ đến đâu nếu không bị chen ngang.

"Chuyện về mẹ thế đủ rồi", Olivia bỗng nói, lý do gì mà con lại bất ngờ tới thăm mẹ thế này?".

"À", Justine ngồi xuống chiếc ghế mà vừa mới trước đây là chỗ của Jack, "con tới xem mẹ đã có kế hoạch gì cho sinh nhật của bà chưa".

Đó chỉ là cái cớ; Justine hoàn toàn có thể hỏi qua điện thoại. "Mẹ nghĩ chúng ta sẽ có một buổi dã ngoại nho nhỏ".

“Công viên Bến Cảng hả mẹ?".

"Mẹ chưa quyết định địa điểm, nhưng chỗ đó có vẻ hay đấy". Có thể đi bộ từ nhà bà Charlotte tới đó và vào ngày mùng Bốn, ở đó có rất nhiều hoạt động ngoài trời. "Con có đến được không?".

"Con có thể ghé qua khoảng một giờ hoặc hơn".

Không nhìn Justine, cô với tay lấy một chiếc bánh.

"Warren sẽ đi cùng con chứ?".

"Chắc là không, nhưng bọn con vẫn đang cặp với nhau".

Olivia thấy lo sợ. Chị muốn hỏi con gái về tương lai của Justine và warren hơn bất cứ điều gì nhưng lại không dám nói vì sợ ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ giữa hai mẹ con.

"Sự thực là gần dây, quan hệ của con và anh Warren không được tốt lắm".

Nghe con mình nói thế, một mặt Olivia cảm thấy vui mừng dù biết là mình đang hẹp hòi, mặt khác chị lại thấy khổ tâm. Bởi nếu Warren đúng là người con bé cần, mà giữa hai người lại xảy ra chuyện thì chắc chắn con bé sẽ đau khổ lắm. Có người mẹ nào lại không mong muốn con mình được hạnh phúc đâu?

"Nguyên nhân vì sao?", chị cẩn trọng hỏi.

"Con không biết". Justine thở mạnh. "Bọn con khác nhau quá".

Khác cả thế hệ nữa, nhưng Olivia không nhắc đến điều đó. "Để cải thiện tình hình, hai đứa hãy nhớ lại những điều đã hấp dẫn mình từ lần đầu tiên gặp nhau".

"Gần đây con đã nghĩ rất nhiều tới điều đó". Justine khoảng chiếc thìa trong tách cà-phê. "Con bị anh ấy hấp dẫn ngay lập tức - anh ấy vô cùng lịch lãm và là người thành dạt. Con từng hẹn hò với nhiều người đàn ông, và họ luôn gây áp lực cho con, họ luôn muốn quá nhiều từ mối quan hệ ấy". Chị lưỡng lự. "Cũng có thể họ đơn giản hoá vấn đề quá". Nhấc tách cà phê lên, chị nhìn chằm chằm rồi lại hạ xuống bàn mà không hề nhấp một ngụm. "Thực ra, con mới chính là người đáng trách vì những cuộc hẹn hò không thành trước đây. Con không muốn một sự ràng buộc lâu dài hay một gia đình". Chị nhìn Olivia chằm chằm. "Con đã từng nói với mẹ rồi đấy. Con biết điều đó khiến mẹ phiền lòng, con xin lỗi nhưng đó là sự thật".

"Warren đã từng kết hôn", Justine lại nói.

Olivia muốn Justine tiếp tục bộc bạch suy nghĩ của mình, qua đó chị sẽ thấu hiểu cảm xúc của con gái.

"Thực ra, anh ấy đã kết hôn ba lần"

Olivia chỉ biết đến hai cuộc hôn nhân trước của Warren, nhưng chị khôn khéo không đưa ra lời bình luận nào.

"Con cái của anh ta cũng trưởng thành rồi". Justine nói.

Theo những gì chị nghe được, Warren Saget có một con gái ít hơn Justine bốn tuổi.

“Nói cách khác, anh ta không hứng thú với việc bắt đầu có một gia đình mới mẹ ạ. Sự thật là như thế.”

Olivia chỉ gật đầu.

"Warren khiến con có cảm giác an toàn", Justine hạ thấp giọng, vẻ nghiêm túc. "Ở bên anh ấy thật dễ chịu. Dường như anh ấy dễ dàng chấp nhận những điều con từ chối trong các mối quan hệ khác. Anh ấy luôn tốt với con và con không phải lo lắng về... mẹ biết đấy".

Olivia không chắc mình có thật sự hiểu con gái mình đang nói gì không, nhưng một lần nữa chị kiềm chế không bình luận. "Trông con buồn lắm". Chị đưa tay vuốt ve má con gái.

"Con buồn", Justine lặp lại mặc dù dây là một sự phát hiện. "Đó mới đúng là con người con".

Olivia muốn nói một câu để an ủi, hoặc đưa ra một lời khuyên nào đó cho con gái. Nhưng thật tiếc, đầu óc chị bỗng nhiên trống rỗng. Hàng ngày, chị ngồi ở toà án, đưa ra các phán quyết làm thay đổi cuộc sống của rất nhiều người.

Nhưng khi có chuyện xảy ra với con gái mình, Olivia lại lúng túng.

"Con đã quyết định chia tay chưa?". Ngay khi thốt ra Olivia biết là mình đã lỡ lời, Justine lập tức nổi giận. "Mẹ muốn điều đó, đúng không?"

"Không". Olivia đáp, hối hận vì mình đã hỏi như vậy. "Cho dù có xảy ra chuyện gì giữa con và Warren thì đó cũng là việc của con. Rõ ràng là con có quan tâm đến anh ta".

"Đúng. Đôi lúc anh ấy làm con cáu, đôi lúc anh ấy lại trở nên rất tốt bụng và chu đáo... Con biết mẹ và mọi người nghĩ gì, nhưng Warren cũng có những lúc thiếu tự tin và có những điểm yếu giống như hầu hết những người khác. Và anh ấy yêu con theo cách của anh ấy".

"Mẹ tin đó là sự thật".

Justine đứng lên bỏ tách cà-phê vào trong chậu rửa, chuẩn bị ra về. "Cảm ơn mẹ, con thấy khá hơn rồi".

Olivia mừng vì con đã thoải mái hơn, nhưng chị cảm thấy bối rối. Chị không biết mục đích của cuộc viếng thăm này và chị cũng không muốn nó lại kết thúc sớm như vậy. "Chẳng phải sắp đến ngày họp lớp của con rồi sao?".

"Tháng sau ạ", Justine lẩm bẩm, với tay lấy chìa khoá ô tô. "Nếu mẹ muốn biết thì con không nghĩ Seth sẽ đến".

"Mẹ không muốn biết", Olivia nói dối. "Nhưng... tại sao nó lại không?", chị hỏi, ngạc nhiên vì con gái tự nhắc đến Seth. Từ trước đến nay Justine luôn cố hết sức tránh chủ đề về Seth Gunderson.

"Anh ấy đang ở Alaska, và đây là thời điểm bận rộn nhất trong năm. Anh ấy sẽ không thể nghỉ bốn, năm ngày để bay về dự buổi họp lớp được.

"Có lẽ là không", Olivia nhẹ nhàng tán đồng.

Hoàn toàn bất ngờ, Justine nói, "Yêu Seth sẽ vô cùng mạo hiểm".

"Sao lại thế?".

"Mẹ cứ nghĩ mà xem. Con với anh ấy chẳng có điểm gì chung. Hơn thế anh ấy lại là mẫu đàn ông con muốn tránh. Anh ấy là ngư dân, không hề có sự nghiệp. Ngoài ra, anh ấy sống trên thuyền. Đó là một cuộc sống đơn độc, ít bè bạn. Con dám chắc mình có nhiều khăn trải bàn hơn số bát đĩa anh ấy có. Chúng con không... hoà hợp được".

"Nhưng con thấy cậu ta hấp dẫn?".

"Anh ấy làm con phát điên". Con gái chị nín bặt và khoanh tay trước ngực.

"Yêu cậu ta là mạo hiểm", Olivia nhắc lại lời con gái.

Justine than thở. "Con biết chứ, mẹ.".

"Ôi Justine", Olivia thì thầm, ôm Justine thật chặt. "Con hãy suy nghĩ kỹ. Tất cả những thứ có giá trị trong cuộc sống này đều tiềm ẩn sự nguy hiểm con ạ".

Chị con gái dụi trán vào vai Olivia, "Mẹ, giá mà con biết phải làm gì".

"Hãy nghe theo trái tim mình".

"Con không thể", Justine nói đứt quãng.

"Tại sao không?".

"Con sợ nó sẽ dẫn con thẳng đến chỗ Seth".

Olivia vỗ nhẹ lưng con gái an ủi, nhưng chị thấy khó có thể không mỉm cười trước điều Justine vừa thú nhận.

Ngày 25 tháng 6

Cecilia yêu dấu!

Anh biết em sẽ ngạc nhiên khi nhận được lá thư viết tay này. Anh đã quen với việc gửi thư điện tử vì nó đơn giản và nhanh chóng. Nhưng hôm nay, ngồi xuống chiếc máy tính mà anh chẳng muốn viết chút nào. Nó không diễn tả được hết tâm trạng và tình cảm của anh lúc này. Nếu con còn sống, chúng ta sẽ được tổ chức sinh nhật lần thứ nhất của con. Và năm nay, cũng như năm ngoái, cha con bé lại đang ở ngoài biển.

Anh không biết dùng từ nào để diễn tả được hết sự hối tiếc của anh khi không được ở bên em lúc Allison chào đời. Anh sẽ làm tất cả, kể cả hy sinh tất cả để ôm con gái của chúng ta dù chỉ một lần. Nỗi đau trong anh sẽ chẳng bao giờ tan biến, vì anh biết rằng không những anh không được ở bên em, mà anh còn chẳng bao giờ có cơ hội được nhìn thấy con gái mình.

Lần mang thai năm ngoái của em thực sự không phải là một sai lầm đâu.

Anh rất hạnh phúc khi biết tin em có thai. Anh đã phát điên vì em từ giây phút chúng ta gặp nhau, và bất chấp sự xa cách, bất chấp mọi điều tồi tệ đã xảy ra, tình cảm ấy vẫn không hề thay đổi. Allison Marie là món quà Chúa ban tặng cho chúng ta. Anh không biết vì sao con bé phải chết, không biết liệu đó có phải là ý Chúa không, nhưng anh biết một điều là anh không bao giờ hối tiếc về cuộc hôn nhân của chúng ta. Không mảy may hối tiếc. Chúng ta đã cùng nhau sinh được một đứa con gái xinh xắn và vô cùng thương yêu con. Đến giờ chúng ta vẫn cùng nhau giữ tình thương yêu đó. Anh muốn nhấn mạnh ở hai chữ cùng nhau, Cecilia ạ. Và anh muốn chúng ta lại tiếp tục cùng nhau như thế. Sau tai nạn trên tàu George Washington, em đã nói em yêu anh. Em yêu dấu, em không biết anh thấy hạnh phúc đến nhường nào khi được nghe em nói thế đâu. Lúc đó xương sườn của anh nhức buốt; nhưng anh lại không cảm thấy đau đớn nữa.

Anh đã muốn hét lên thật to niềm hạnh phúc của mình để em có thể nghe thấy, mặc dù em đang ở vịnh Cedar.

Em đừng làm điều gì hồ đồ nữa - ví dụ như ly hôn chẳng hạn. Khi George Washington cập xưởng đóng tàu Bremerton, anh hi vọng em sẽ đứng đó chờ anh giữa những người vợ khác. Anh không muốn chấm dứt cuộc hôn nhân của chúng ta, mà muốn khỏi đầu một cuộc sống mới bên nhau. Anh nghĩ Allison sẽ đồng ý để bố mẹ tổ chức sinh nhật cho mình đấy, em thấy sao? Con đã đưa chúng ta lại gần nhau, đúng không em? Đã đến lúc chúng ta gạt nỗi đau sang một bên và mừng cho sự ra đời của con, dù nó rất ngắn ngủi. Nhờ có Allison mà em là vợ anh và anh là chồng em, chúng ta hãy cứ tiếp tục như thế em nhé!

Yêu em rất nhiều.

Ian.