Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 1 - Chương 14: Một hồi tranh chấp




Mạc Doãn? Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đó không phải là nhị công tử đã bị trục xuất khỏi gia môn kia sao? Nàng cẩn thận xem xét nam tử kia. Từ nhỏ theo sư phụ vào Nam ra Bắc, tất nhiên là đã luyện được con mắt nhìn người. Có tiền hay không có tiền, liếc mắt một cái là biết ngay. Mạc Doãn công tử này tuy giày rơm áo vải, bộ dạng trông thật đáng thất vọng, nhưng nhìn thân hình và tướng mạo của hắn, cũng biết là chưa từng bị đói bao giờ. Ai, người nghèo chân chính chỉ có một mình nàng mà thôi.

Chỉ thấy trong tay hắn nâng một hộp gỗ, nói vậy, kia chính là “Cửu Hoàng thần khí” trong miệng mọi người. Thích thị danh binh, ngàn vàng khó cầu. Kiện Cửu Hoàng thần khí này, sợ là vô giá. Chỉ là, giờ này ngày này, cầm một thứ đồ như vậy, không khác nào tự rước lấy họa.

Tiểu Tiểu đang thở dài, chợt nghe Tịch phu nhân quát, “Hỗn trướng! Ngươi đã không còn là người của Anh Hùng Bảo, thế mà còn dám quay về!”

Bên người nàng, vẻ mặt Ngụy Dĩnh phức tạp. Hắn lẳng lặng nhìn Mạc Doãn, không nói một câu.

Mạc Doãn chậm rãi mở miệng, “Phu nhân không cần tức giận, ta không lấy thân phận ‘Ngụy Thừa’ để quay về…” Hắn thoáng nhìn qua hộp gỗ trong tay, mở miệng nói, “Ta đến để tìm người.”

Tịch phu nhân nhíu mày, “Tìm người?”

Mạc Doãn gật đầu, “Chỉ cần tìm được người kia, Mạc Doãn sẽ rời đi ngay.”

“Được.” Tịch phu nhân bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống, “Ngươi muốn tìm ai?”

Mạc Doãn nhìn quanh bốn phía, mở miệng nói, “Người ta muốn tìm, là đứa bé mồ côi mà Tịch phu nhân đã thu dưỡng ở vùng Giang Hoài tám năm về trước…”

Ánh mắt Tịch phu nhân hơi chuyển, “Bé gái mò côi? Tám năm trước, Giang Hoài bị lũ lụt gây thảm họa, cô nhi có tới trăm ngàn người. Anh Hùng Bảo một lòng nhân nghĩa cứu tế nạn dân. Lúc đó lấy danh nghĩa của ta thu dưỡng rất nhiều bé gái mồ côi. Mạc Doãn công tử, xin hỏi người ngươi muốn tìm, là ai?”

Mạc Doãn nhíu mày, “Nếu phu nhân không chịu chỉ rõ, ta chỉ có thể dựa vào bản thân để tìm ra nàng.”

“Hừ! Muốn tìm người, sao lại cố tình phải tìm lúc mở Kỳ Hóa hội?” Tịch phu nhân lạnh lùng nói, “Ta thấy ngươi rõ ràng là mượn cớ tìm người, đi khiêu khích mới đúng! Người đâu, tiễn khách.”

Tiếng nàng vừa dứt, đệ tử ở hai bên lập tức tiến lên, vây quanh Mạc Doãn.

Mạc Doãn ngước mắt, “Phu nhân, Mạc Doãn vô tình mạo phạm. Chỉ là phụng mệnh gia sư, nhất định phải tìm được người này. Mong phu nhân giúp đỡ cho.”

“Không cần lấy cớ. Ta nói, trong Anh Hùng Bảo không có người như vậy. Tiễn khách!” Tịch phu nhân vẫy tay, lạnh lùng nói.

Đám đệ tử nghe được câu này, lập tức tấn công. Tay phải Mạc Doãn nâng hộp, tay kia ứng chiến. Chỉ thấy thân pháp của hắn mau lẹ, bộ pháp nhẹ nhàng. Chỉ trong vài chiêu đã chặn lại được thế công của đám đệ tử.

Tiểu Tiểu nhíu mày. Công phu của Mạc Doãn vô cùng hỗn độn, nói dùng bộ pháp Tông Thiếu Âm Lưu, thì thứ võ công thi triển trên tay trái kia lại là Võ Di Bắc Lộc – công phu gia truyền của Tống thị. Nhiều công phu giao tạp như vậy khiến cho người ta không thể nhận ra hắn thuộc môn phái nào. Nhưng mà, có thể đem nhiều loại công phu của nhiều môn phái khác nhau trộn lại nhuần nhuyễn như vậy, khả năng của Mạc Doãn công tử này cũng coi như có một không hai.

Tiểu Tiểu suy nghĩ chưa được bao lâu, Mạc Doãn đã xông ra khỏi vòng vây, tung người một cái, đã dừng lại ở trước mặt Tịch phu nhân.

Tịch phu nhân quá sợ hãi, cuống quít đứng dậy.

Ngụy Dĩnh lúc này mới ra tay, tấn công về phía Mạc Doãn. Mạc Doãn cũng chỉ né tránh, chứ không tấn công lại. Nhưng qua mấy chiêu, trong hai người, ai mạnh ai yếu, tất cả người xem đều nhìn ra được.

Ngụy Dĩnh tất nhiên cũng phát hiện ra điều này, thu tay, dừng chân lại.

“…Nhị ca.” Hắn do dự một lát, mở miệng nói.

Mạc Doãn cúi mắt, “Không dám nhận.”

Trong ánh mắt của Ngụy Dĩnh có chút đau thương, nhưng ngay sau đó liền biến mất vô tung. Hắn vươn tay, ngăn ý muốn tấn công của đám đệ tử lại, mở miệng nói, “Người huynh muốn tìm, có bộ dáng như thế nào?”

Mạc Doãn nhìn hắn, lắc dầu.

“Vậy, có tín vật không?”

Mạc Doãn vẫn lắc đầu như cũ. Hắn nhìn thần sắc e ngại còn chưa biến mất của Tịch phu nhân, mở miệng nói, “Gia sư chỉ nói, bát tự của nữ tử kia là: Bính Thần Bính Thân Ất Dậu Nhâm Ngọ.”

Ngụy Dĩnh nghe xong, xoay người, “Nương, có người này không?”

Sắc mặt Tịch phu nhân đanh lại, “Nữ quyến của Anh Hùng Bảo đông như vậy, chỉ dựa vào bát tự, sao có thể biết được.”

“Là không thể biết được, hay là phu nhân không chịu giao người.” Mạc Doãn mở miệng, trong thanh âm chất chứa lạnh lùng.

“Giao người? Mạc Doãn công tử, ngươi tới để tìm người hay là bắt người vậy.” Tịch phu nhân nhìn hắn, nói, “Cho dù thiếp thân* có giao ra người này, cũng chưa chắc nàng đã muốn đi theo ngươi a.”

(Thiếp thân: Cách xưng hô khiêm tốn của phụ nữ)

Mạc Doãn nhíu mày, “Ta chẳng muốn dẫn nàng đi. Chỉ là phục mệnh gia sư, đem hộp gỗ này giao lại cho nàng. Đương nhiên…” Hắn từ bên hông rút ra bội đao, “Gia sư có mệnh, nếu như nàng thiếu ân tình của Anh Hùng Bảo, bội đao “Mẫn Yên” này xem như vì nàng chuộc thân. Thỉnh phu nhân giúp đỡ cho.”

Mọi người trong sảnh ồ lên.

Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn. “Mẫn Yên”, là Thích thị danh binh đời thứ nhất. Theo truyền thuyết, chính là thứ mà người cả đời chỉ đúc đao kia – Đương gia đương nhiệm của Thích thị – Thích Hàm làm cảm thấy đắc ý nhất. Ba thước năm tấc, đứng đầu trong năm mươi cương đao, vô luận là tính dẻo hay sắc bén, trong thiên hạ không có đao của người nào so sánh nổi.

Dùng một thanh tuyệt thế hảo đao như vậy đổi lấy một nữ tử? Xem ra lai lịch của nàng kia cũng không nhỏ đâu. Huống hồ, tất cả mọi người nơi này đều biết, hộp gỗ trong tay Mạc Doãn kia, tám chín phần là hàng mà Hành Phong tiêu cục nhận chuyển, là Thích Hàm tự mình ký thác, vô cùng có khả năng là “Cửu Hoàng thần khí”. Mà hộp gỗ này cũng là muốn giao cho nàng kia, hiển nhiên, nàng và Thích thị có quan hệ rất sâu xa. Tiểu Tiểu vươn ngón tay tính toán, Bính Thần Bính Thân Ất Dậu Nhâm Ngọ, nàng kia cũng chỉ mới mười bảy tuổi, rốt cục là có quan hệ gì với Thích Hàm đây?

“Ha ha ha…” Tịch phu nhân nở nụ cười, “Xem ra, sư phụ ngươi chính là Thích Hàm?”

“Đúng vậy.” Mạc Doãn trả lời

“Tôn sư thật sự cho rằng ‘Binh khí Thích thị’ có thể đổi được tất cả mọi thứ trong thiên hạ này sao?” Khẩu khí của Tịch phu nhân trở nên nghiêm túc, “Mạc Doãn công tử, thiếp thân vốn không phải là người trong giang hồ, binh khí trong mắt thiếp thân, chỉ như tú hoa châm trong mắt của các vị. Thứ cho thiếp thân ngu dốt, nhưng đao của ngươi, ở trong mắt thiếp thân, cái gì cũng không đổi được.”

Lúc Tiểu Tiểu nghe thấy câu này, đột nhiên cảm thấy Tịch phu nhân là người tốt. Loại ý niệm này quái dị kinh người, nhưng không hiểu sao nàng lại cứ nghĩ như vậy.

Người trong thiên hạ đều biết, Thích Hàm, truyền nhân cuối cùng của Thích thị, tính cách quái dị. Nghe đồn, ngoại trừ định ra cái quy tắc chỉ đúc đao thôi, hắn còn định ra cả một quy tắc bất thành văn nữa đó là, cứ hễ là binh khí do hắn luyện ra, đều không bán, mà chỉ có thể dùng một thứ khác để trao đổi. Mười mấy năm trước, trên giang hồ còn có câu “Thích thị danh binh, ngàn vàng khó cầu. Lấy vật đổi vật, phương pháp tối ưu”. Theo truyền thuyết, tâm tính của Thích Hàm thay đổi thất thường, muốn đổi cái gì, đều tùy theo tâm tình của hắn. Bí tịch võ công thất truyền, đình viện Giang Nam thanh tú đẹp đẽ, ngọc khí châu báu, tranh chữ, đồ cổ… Chỉ cần hắn thích, bất luận quý giá hay ti tiện, hắn đều nguyện ý dùng binh khí để trao đổi. Mà trong đó, nổi tiếng nhất chính là, hắn từng lấy đoản đao, “Dạ Linh” để đổi lấy thiếp thấp của thiếu trang chủ Tê Vũ sơn trang, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Diễm Cơ.

Thiên hạ có rất nhiều người, coi chuyện này như giai thoại tài tử giai nhân để tán dương. Nhưng mà, sư phụ lại từng thở dài, cười nói: Không phải cái gì cũng có thể dùng vật để đổi. Thích thị danh binh, dù thế nào cũng chỉ là binh khí thôi, sao có thể so sánh với con người được.

Khi đó, Tiểu Tiểu còn nhỏ, liền miên man suy nghĩ, chạy tới hỏi sư phụ: Nếu có một ngày, Thích Hàm dùng binh khí đổi lấy Tiểu Tiểu, sư phụ có đồng ý hay không? Sư phục lúc đó liền nở nụ cười, hắn vuốt đầu Tiểu Tiểu, nói: Nếu là Cửu Hoàng thần khí kia, có lẽ sư phụ sẽ suy nghĩ một chút.

Nghe xong câu này, Tiểu Tiểu lập tức ngoác miệng khóc lớn. Dù cho sư phụ dỗ lâu thật lâu cũng không chịu ngừng. Mà hiện tại, Tiểu Tiểu nhớ lại, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Có Cửu Hoàng thần khí có được thiên hạ. Ở trong lòng sư phụ, nàng chẳng khác nào toàn bộ thiên hạ… Ý tứ hồi đó của sư phụ, chắc là như vậy nhỉ.

Nghĩ đến đây, nàng liền cúi đầu mỉm cười.

Nghe được mấy lời kia của Tịch phu nhân, Mạc Doãn cũng có chút kinh ngạc. Hắn nhìn “Mẫn Yên” trong tay, khẽ nhíu mày. Hắn dừng lại một chút, cất cao giọng nói, “Một khi đã như vậy, Mạc Doãn chỉ có thể đổi cách khác để làm.” Hắn nhìn nhân sĩ võ lâm bốn phía, nói, “Chư vị ở đây, ai có thể tìm ra tên của nữ tử kia, Mạc Doãn ta liền đem “Mẫn Yên” tặng cho người đó.”

Trong phòng bỗng chốc ồn ào lên.

Sắc mặt Tịch phu nhân xanh mét, “Mạc Doãn! Ngươi coi Anh Hùng Bảo là chỗ nào?!”

Mạc Doãn nhỏ giọng nói, “Phu nhân, quy củ của Anh Hùng Bảo ta không hiểu. Nhưng quy củ của Kỳ Hóa hội, ta hiểu rất rõ. Chỉ cần hai bên đồng ý, người bán có thể tùy ý ra điều kiện.” Hắn giơ bội đao trong tay lên, “Ta muốn bán chính là chuôi đao “Mẫn Yên” này.”

Toàn thân Tịch phu nhân run rẩy, tức giận hiện hết lên trên mặt.

Đột nhiên, Triệu Nhan đứng bên cạnh nàng vươn tay ra đỡ nàng, “Phu nhân? Phu nhân người không sao chứ? Người đâu, phu nhân ngất xỉu rồi!”

Tỳ nữ hai bên lập tức đi lên, bao vây xung quanh Tịch phu nhân.

Mạc Doãn nhíu mày nhìn hiện trường hỗn loạn kia.

Triệu Nhan vẫn khẩn trương như cũ, hô lớn, “Mau đưa phu nhân về phòng!”

Nhóm tỳ nữ lập tức đỡ lấy Tịch phu nhân, lui xuống. Triệu Nhan đi sau cùng, lúc đi qua bên người Mạc Doãn, liếc hắn một cái. Đó là một ánh mắt tràn đầy oán độc, thù hận sâu sắc ẩn bên trong đôi mắt nàng, khiến lòng người lạnh ngắt.

Mạc Doãn cả kinh, không hiểu vì sao nàng lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. Hắn không khỏi quay đầu, nhìn các nàng rời đi.

Lúc này, Thạch Nhạc Nhi từ trên ghế đứng lên, đi nhanh tới bên cạnh Mạc Doãn, kêu, “Mạc Doãn ca ca!”

Vẻ không hiểu của Mạc Doãn hiện hết lên trên mặt.

“Mạc Doãn ca ca, huynh không nhớ ta sao?” Thạch Nhạc Nhi vươn tay, ôm lấy cánh tay Mạc Doãn, cường sáng lạn như hoa, “Ta là thành chủ thành Thái Bình, là người được chỉ phúc vi hôn với Anh Hùng Bảo, Thạch Nhạc Nhi nha!”

Mạc Doãn lắc lắc đầu, “Ta không nhớ rõ…”

Thạch Nhạc Nhi cười cứng ngắc, “Không nhớ rõ cũng không sao, Nhạc Nhi nhớ là được rồi. Mạc Doãn ca ca, cuối cùng huynh đã về rồi, Nhạc Nhi rất muốn gặp huynh.”

Trong lòng Tiểu Tiểu không khỏi lạnh lẽo. Nhị công tử Mạc Doãn của Anh Hùng Bảo, mười năm trước bị trục xuất khỉ gia môn. Khi đó, Thạch Nhạc Nhi cũng chỉ mới ba tuổi. Câu “Ta nhớ là được rồi”, “Rất muốn gặp huynh” kia, căn bản là nói hươu nói vượn… Xem ra, kế sau Liêm Chiêu, lần này là đến phiên Mạc Doãn? Ách… Ý định không muốn gả cho Ngụy Dĩnh của Thạch Nhạc Nhi coi vẻ rất là quyết liệt a…

“Mạc Doãn ca ca, huynh yên tâm, Tịch phu nhân không giúp huynh, ta nhất định sẽ giúp huynh. Người huynh muốn tìm, Nhạc Nhi nhất định sẽ giúp huynh tìm được.” Thạch Nhạc Nhi quay đầu nhìn Ngụy Dĩnh, “Huynh xem ta nói có đúng không, Văn Hi ca ca?”

Ngụy Dĩnh nhìn mạc Doãn, gật gật đầu.

Mạc Doãn tránh đi ánh mắt hắn, trầm mặc.

Thạch Nhạc Nhi tất nhiên cũng nhận thấy là không khí không tốt, nàng mở miệng cười, “Mạc Doãn ca ca, huynh lặn lội đường xa, nhất định mệt mỏi rồi. Nhạc Nhi bảo người chuẩn bị rượu và thức ăn, giúp huynh tẩy trần.” Nàng kéo tay Mạc Doãn, “Đến đây ~ “

Mạc Doãn có chút kinh ngạc, lại không biết cự tuyệt như thế nào. Liền bị nàng lôi kéo đi.

Hạ Vân và Nhạc Hoài Giang yên lặng đuổi theo.

Tiểu Tiểu tự mình hiểu lấy, cũng đứng lên đi theo. Chỉ là, nàng luôn luôn không thể quên được một điểu, trong thời khắc đó, ánh mắt mọi người trong phòng đều giống nhau, tập trung tại một vật, đó là một cái hộp gỗ nho nhỏ, bên trong có thể là đang cất chứa Cửu Hoàng thần khí kinh động thiên hạ kia.

Lời sư phụ nói, vẫn vang lên rõ ràng trong đầu nàng.

Cửu hoàng thần khí, tuyệt đối không thể tái hiện trên thiên hạ.