Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ

Quyển 1 - Chương 6: Biết sai mà sửa có khen thưởng (H)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy

Người dịch: Khiết Lâm

"Ưm... Xuýt, thả lỏng chút! Muốn kẹp chết ta sao!"

Bất mãn vì đại bảo bối của mình ra vào khó nhọc, Vệ Hy nhíu mày, vỗ nhẹ một cái lên cặp mông trắng bóng trước quần, hông eo đong đưa căng mở huyệt nhỏ chặt khít.

"Ưm..." Cái tên cầm thú không biết xấu hổ này!

So với chút đau đớn cỏn con bị đánh này, Mục Hâm Kỳ lại càng cảm thấy nhục nhã nhiều hơn, bĩu môi không phục dáng vẻ đã chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ của hắn, bèn không muốn cho hắn được như ý. Trong lúc bị khai phá khi nãy, hoa huy*t cũng đã lĩnh hội được tinh túy, trúc trắc co rút huyệt thịt, không ngừng xoắn chặt côn th*t đang xâm nhập, khiến nó nửa bước cũng khó đi.

"Xuýt..." Bên trong huyệt nhỏ vừa được khai phá vốn đã siết chặt rồi, bị Mục Hâm Kỳ rắp tâm kẹp một cái, truyền đến một trận căng đau, cảm nhận được ý xấu của Mục Hâm Kỳ, Vệ Hy giận quá hóa cười, "Đây là nàng tự tìm đấy nhé."

Vừa dứt lời, Mục Hâm Kỳ còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Vệ Hy đã giữ chặt lấy eo nàng, cái mông rung động, giống như cuồng phong bão táp mà cắm đút không ngừng, côn th*t thô to kia ra ra vào vào, gần như không thể nhìn rõ dáng vẻ ban đầu của nó. Mật dịch trong suốt bị tốc độ đâm chọc nện thành bọt trắng, bắn tung tóe khắp nơi, vẩy dính trên phần lông đang quấn vào nhau của hai người, vô cùng dâm mỹ.

"A a a a a!" Ngoại trừ tiếng rên rĩ dồn dập, căn bản là Mục Hâm Kỳ không thể nói được một chữ nào để cầu xin Vệ Hy chậm lại. Hai tay chống trên vách tường, bộ ngực trắng nõn va vào nền gạch lạnh băng, theo bản năng lùi người, nhưng phía sau lại là sự tiến công điên cuồng của nam nhân, nếu không phải bàn tay to lớn trên eo gắng sức giữ lấy nàng, có lẽ sớm đã mềm nhũn ngã xuống đất.

"A... Vệ Hy... Ô ô... Ta sai rồi ta sai rồi... Nhẹ... A... Nhẹ một chút... Chậm lại... A a a!"

Mục Hâm Kỳ chính là dạng người ăn mềm sợ cứng.

Vệ Hy nhìn rõ điểm này, không đếm xỉa đến sự cầu xin của nàng, một tay cố định eo thon hung hăng thúc về phía trước, một tay vươn lên, nắn bóp hai vú không ngừng rung lắc.

"Ừ... Biết sai là đứa bé ngoan, chẳng qua biết sai thì phải sửa sai, có đúng hay không?" Vệ Hy nói đến thản nhiên, nhưng động tác thẳng tiến hung ác dưới hông lại vạch trần nội tâm không mấy bình tĩnh vào giờ khắc này của hắn, dục vọng mãnh liệt thiêu đốt trong đôi mắt đen kịt, lộ ra cảm giác đặc biệt yêu mị.

"Ô... Ta sửa... ta sửa mà... A ưm..."

Mục Hâm Kỳ không dám giở trò khôn vặt nữa, Vệ Hy nói cái gì thì chính là cái đó, cũng không nghe rõ trong lời nói của hắn rốt cuộc mang ý nghĩa gì, đã cuống cuồng thừa nhận. Sự rút cắm bất quy tắc trong cơ thể, kéo theo khoái cảm gần như là chìm ngập, khiến nàng không tránh khỏi sợ hãi.

"Ngoan~" Vệ Hy tạm dừng động tác, cúi người tiến gần đến bên tai Mục Hâm Kỳ, lồng ngực khỏe mạnh dính sát sống lưng mịn màng của Mục Hâm Kỳ, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt như kiểu trẻ nhỏ dễ dạy, "Biết sai mà sửa là tốt rồi, tiếp đến... là ban thưởng."

"A--!! A a a a a..."

Mục Hâm Kỳ mở trừng mắt, cả cơ thể ngã nhào về phía trước, bên trong hoa huy*t nháy mắt bị căng đầy, quy đầu cứ thế mà húc thẳng vào hoa tâm, một trận run rẩy từ lòng bàn chân truyền lên, hoa dịch giống như không bị khống chế nên dốc sức tuôn ra, tí ta tí tách nhỏ xuống tạo thành một vũng nhỏ bên chân, Mục Hâm Kỳ co người, mặt áp vào gạch đá, đôi mắt tròn thất thần mở to.

Vệ Hy căng chặt đôi mông, giữ vững tinh quan, đợi đợt co rút cao trào bên trong vách thịt qua đi, lại thừa thắng xông lên.

"Phốc thử phốc thử... Ba ba ba... Thử... Thử..."

"Ô ô ô... A a a... Dừng lại... A a... Ôi, trời ạ... Ưm... Không... không muốn nữa..." Cao trào của Mục Hâm Kỳ còn chưa kịp lắng xuống, đã bị đâm rút mãnh liệt, không chịu đựng nổi mà cất tiếng ngâm nga mềm mại.

Vệ Hy nghe thấy, không hề mềm lòng chút nào, càng thấy nàng giãy dụa, hắn càng hưng phấn, phần dưới háng dán chặt lấy miệng huyệt ướt át, một khắc cũng không muốn rời xa, hơi hơi rút ra rồi lại nhanh chóng cắm vào trong, ba ba ba đánh vào mông thịt, khiến màu da trắng nõn bị đâm đến mức sưng đỏ cả lên.

"A... A ha... Ừm... A a a..." Ngón tay chống trên vách tường của Mục Hâm Kỳ không khỏi cuộn tròn, như muốn tìm được một nơi có thể bám víu, đưa nàng thoát khỏi sự cắm rút điên cuồng ở phía sau.

"Ách... Hô..." Hô hấp của Vệ Hy trở nên hỗn loạn, đáy mắt giăng đầy tơ máu đỏ sậm, tinh dịch nóng hổi dưới háng đến tận bây giờ vẫn chưa bắn gần như sắp phá thủng miệng mà ra.

Nhưng vẫn không đủ... Vĩnh viễn không đủ, huyệt thịt non mềm gắng gượng bám vào gậy th*t, hệt như hoa thỏ ti[1] vậy, quấn quanh xương cốt, khiến người ta thực tủy tri vị.

[1]菟丝花: là một giống tầm gửi, sống nhờ cây khác.



"Ba! Ba! Ba!"

"A! A! A!"

Vệ Hy không biết mệt mỏi mà vũ động thanh kiếm thô to dưới háng, hai cái túi màu nâu cũng theo đó mà va đập vào bờ mông trắng nõn, dịch nước đầm đìa, dường như chỉ hơi dùng sức một chút thôi thì sẽ có thể nhét hết tất cả vào trong.

"Ách a... Ô ô ô... A a a" Âm thanh Mục Hâm Kỳ khàn khàn, muốn mở miệng cầu xin nam nhân dừng lại, nhưng lại sợ khiến hắn càng thao làm mãnh liệt hơn, bèn thăm dò xoay đầu nhìn nam nhân bằng đôi mắt ngấn lệ ủy khuất mông lung, trông mong vào lòng từ bi của hắn.

"Yêu tinh..." Vệ Hy nhìn thấy ánh mắt sáng trong của nàng, dáng vẻ rụt rè khiếp sợ, chỉ chốc lát cây gậy th*t thô to đang rong ruổi trong huyệt nhỏ lại trướng thêm vài phần, không khỏi mắng thầm một tiếng, cắn răng nghiến lợi siết chặt eo thon, liều mạng thúc vào trong, gậy th*t trái xoay phải chuyển trong mật huyệt, một lần lại một lần lật xoáy khuấy đảo.

Hắn vốn đã hít phải thôi tình hương rất lâu ở chỗ Lưu Nghĩa, nhịn đến vừa rồi mới giải được chút khát, nhưng vẫn còn chưa bắn tinh, dược tính còn lâu mới giải hết, chẳng may tiểu nữ nhân không biết sống chết này, câu dẫn hắn khắp mọi nơi, bây giờ cả thân tà hỏa như muốn đốt người, dù cho có lòng thương tiếc đi nữa cũng không cách nào dừng lại được.

Mục Hâm Kỳ không biết rõ thật hư ra làm sao, không hiểu tại sao thình lình hắn lại phát điên, bị cách cắm chọc không muốn sống này dọa đến bật khóc thút thít.

"Ô ô ô... Cứu mạng... Ưm a a a a... Cứu với..."

Vệ Hy một tay túm lấy thân thể bị dịch về trước của nàng, khom lưng phốc thử phốc thử chỉ mặc sức cắm rút, môi lưỡi ấm nóng liếm mút dọc theo sống lưng xinh đẹp, lưu lại từng đốm từng đốm ấn ký ái muội. Hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi quấn siết dây dưa một chỗ, không ngừng rung động, lắc lư, xóc nảy, hiện lên một tầng ánh nước mập mờ dưới trăng.

"A a a... Không được rồi... Ưm a... Không... A a a..." Mục Hâm Kỳ kêu khóc liên miên, chỉ cảm thấy eo lưng đau đớn như sắp đứt rời, nơi giữa hai đùi lại càng chua xót không thôi, hai chân run rẩy, sự co rút vừa quen thuộc vừa xa lạ từ trong dũng đạo lại một lần nữa đánh úp toàn thân.

"A -- A a a!"

"Ách..." Sống lưng Vệ Hy đè xuống, bắt lấy cặp mông trắng mịn bởi vì cao trào mà lay động của Mục Hâm Kỳ, hung hăng đâm vào chừng một trăm cái, một lần cuối cùng nặng nề húc thẳng vào sâu trong hoa huy*t, chống đỡ thân thể rung rung của nàng, bắn một luồng tinh dịch nóng bỏng vào tận bên trong.

Mục Hâm Kỳ ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp, run rẩy thở dốc, đôi mắt to tròn long lanh như vừa được nước mắt giội rửa, càng thêm trong vắt mê người. Suy nghĩ sâu xa cũng đã bị vùi dập đến tan thành mảnh nhỏ, không biết người ở phương nào, không biết đêm nay đêm gì.

"Hô... hô..."

Vệ Hy ôm lấy thân thể mềm mại xụi lơ dựa vào vách tường, bàn tay to dọc theo sống lưng ẩm ướt mồ hôi của người trong lòng, vỗ về an ủi.

Ánh trăng lén lút giấu mình vào trong đám mây, để lại ngõ hẻm mờ tối, cùng với tình nồng hồi lâu chưa dứt.

Hết chương 6.