Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 35: Đại móng heo*




Edit: Tiểu Màn Thầu

Thực ra việc làm bánh nhân thịt này đã được lặp đi lặp lại vài lần, Thiên Chi có chút chịu không nổi nữa, nó dứt khoát đã không còn giống như lúc xưa, cơn buồn ngủ trực tiếp bị cuốn bay mà không thể nói thành lời.

Ngược lại cô bắt đầu thấp giọng kháng nghị.

Giọng nói không rõ ràng, giống như một chú mèo con vài tháng tuổi, thực là yếu ớt.

So với trước đây, nghe càng nũng nịu hơn.

“Em thực sự không ổn rồi….”

Vốn dĩ cô gái nhỏ cứ cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, trong lúc nhắm mắt lại, cô còn có thể cảm nhận được động tác tiếp theo của Tống Kỳ Thâm.

Tay anh ôm trọn vòng eo thon gọn của cô, hơi thở phả ngay bên ót cô.

Nước trong hồ suối nước nóng gần như không còn trong veo nữa, cũng không thể tiếp tục sử dụng.

So với gợn sóng dồn dập trước đó, giờ đây nó đã dần bình lặng lại, biên độ sóng dần nhỏ lại, cứ nhấp nhô lên xuống như vậy.

“Nhưng anh vẫn chưa làm gì mà.”

Tống Kỳ Thâm thấp giọng nói rồi cười rộ lên, âm thanh vang lên trong đêm khuya, réo rắt lại trong trẻo, không hoà lẫn nửa điểm mơ hồ.

Cái này còn nói là không làm gì hả……

Con khổng tước này đã xoè đuôi nhiều lần rồi đó!

Thiên Chi đẩy anh ra, đầu nhỏ tựa vào bờ vai anh, đôi mắt lại hạ xuống, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đừng ngâm mình nữa, em chỉ muốn quay trở về đi ngủ ngay lập tức.”

Sau nửa ngày, cô gái nhỏ không thấy Tống Kỳ Thâm có bất kì hành động nào.

Cô đành nâng giọng lên, cường điệu nói lại một lần.

“Thực sự mệt lắm rồi.”

Tống Kỳ Thâm im lặng một lúc, duỗi thẳng cánh tay ra, hơi cong tay lại để phần đầu của cô di chuyển đến gần vai mình, rồi anh đứng dậy.

Sau đó, anh cũng không trì hoãn thêm nữa, trực tiếp dùng bàn tay còn lại, đầu tiên nắm một góc khăn tắm gắt gao bao bọc lấy cô, theo sau di chuyển đến đôi chân của Thiên Chi, anh bế cô lên.

“Thực ra em….”

Trong lúc nói Tống Kỳ Thâm còn cố tình dừng lại, âm cuối kéo dài ra, theo một chút ý tứ trêu chọc không rõ ràng.

Về sau khó khăn lắm anh mới chớp mắt một cái, chậm rãi lên tiếng, cánh tay siết chặt lại, bỗng nhiên bổ sung thêm một câu như vậy, “Chính là muốn để cho anh bế em trở về mà thôi.”

Nói như vậy còn chưa đủ, trong giọng nói lại mang theo sự khẳng định.

Lời nói đó khi lọt vào tai Thiên Chi, còn nghe ra một chút đắc ý rắm thối không tả được.

Cô gái nhỏ không thèm nâng mắt lên, chỉ ậm ừ hai tiếng có lệ, theo sau trong khoang mũi hừ ra hai tiếng rất nhỏ.

Thiên Chi được bế ra hồ suối nước nóng, ngay khi dòng nước ấm rời khỏi cơ thể, mặc dù trên người cô vẫn đang quấn trong một chiếc khăn tắm mềm mại, nhưng làn da trắng như sữa nơi cần cổ lộ ra ngoài tiếp xúc với không khí lạnh lẽo vào ban đêm.

Vừa ngâm nước ướt sũng rồi lại gặp lạnh, dường như thân thể không chịu đựng nổi, cứ như vậy mà nhẹ run lên.

Cho dù không có gió, nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến mức rùng mình một phen.

Vừa rồi chỉ nghĩ đến việc hưởng thụ mà thôi, chỉ là sau khi được bế quay về Nam Uyển, cô vẫn cảm thấy có chút hối hận.

Hồ tắm bên này theo kiểu lộ thiên, còn ngâm mình trong thời tiết giá lạnh như vậy, ban đầu thì vui sướng, nhưng sau khi kết thúc mọi việc thì lại phiền toái, còn mang theo sự thống khổ.

Dường như không chỉ phần cổ bị đóng băng như muốn tách ra làm hai đoạn, Thiên Chi còn cảm thấy giọng nói của mình giống như tiếng gà kêu khi bị cứa cổ, cứ nghẹn trong cổ họng.

Tống Kỳ Thâm thì ngược lại, anh vẫn không nhanh không chậm mà bước đi, trên người chỉ mặc một cái áo choàng tắm đơn giản.

Với cái điệu bộ này, dường như đêm nay không có gì có thể chạm vào anh, cũng không cảm nhận được một chút lạnh lẽo nào.

Bởi vì lo lắng cho thân thể của Tống Kỳ Thâm, Thiên Chi vỗ nhẹ bờ vai của anh, thúc giục anh, “Này…. Lạnh quá đi, anh phải chú ý một chút, chúng ta nhanh vào nhà thôi.”

Tống Kỳ Thâm bước đi vững vàng, sau khi nghe Thiên Chi nói xong, quả thực anh đã bước nhanh hơn, chỉ tầm vài chục bước, rất nhanh đã đi vào trong nhà.

Thiên Chi vốn ngâm mình đến mức mắt hoa đầu váng, còn bị lăn lộn một phen, làm thân thể mệt rã rời, hiện giờ lại trải qua lễ rửa tội nóng lạnh luân phiên, cô chợt tỉnh táo hơn.

Sau khi đặt cô vào ổ chăn ấm, Tống Kỳ Thâm lập tức muốn rời đi, Thiên Chi canh đúng thời điểm, không suy nghĩ nhiều vội giơ tay lên, nắm chặt lấy anh.

“Hử?” Tống Kỳ Thâm cảm nhận được, quay đầu lại, lên tiếng dò hỏi.

Thiên Chi nắm chặt tay anh rồi thả lỏng, “Anh đi đâu vậy?”

Đương nhiên là Tống Kỳ Thâm muốn đi ra ngoài pha sữa bò cho cô gái nhỏ rồi.

Thiên Chi có một thói quen rất đặc biệt, cô thích uống sữa trước khi đi ngủ.

Hơn nữa Tống Kỳ Thâm cũng phát hiện ra cái thói quen này đã được hình thành từ khi còn nhỏ, cho nên đa số thời gian, sau khi vận động làm bánh nhân thịt xong, khi ấy cô sẽ lười uống sữa.

Về sau, mặc dù cô đã chìm vào giấc ngủ, nhưng cô luôn ngủ không an ổn.

Chỉ là không biết Tống Kỳ Thâm đang suy nghĩ đến việc gì, dường như lời nói đã lên đến miệng, nhưng lại nuốt nó trở về.

Anh vừa đi vừa nói.

“Em đoán xem?”

Đoán…..

Đoán cái xẻng* nè!

(* 铲铲: chỉ cái xẻng. Đây là từ địa phương của vùng Tứ Xuyên, dùng để từ chối những hành động, suy nghĩ thiếu thực tế, kiểu dùng để chế giễu nhau.)

Không cần nghĩ cũng là biết chuyện gì rồi.

Có lẽ anh lại muốn đi đến thư phòng ở tầng một, làm việc đến khuya.

Thiên Chi suy nghĩ một lúc cảm thấy như vừa bỏ qua việc gì đó.

Nhưng một chút manh mối vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp gây sóng gió gì, đã bị chính cô áp chế xuống.

“Anh muốn đi làm việc đúng không.” Thiên Chi tự mình lên tiếng khẳng định một phen, nói ra một câu mang tính chất tượng trưng, cuối cùng cô cũng đã chịu nói đến điểm mấu chốt ——

“Nhưng anh có thể giúp em đem nước ép blueberry lên đây không?”

Bất thình lình vấn đề này lại từ trên trời rơi xuống, có đôi khi chính là đột nhiên rơi xuống không kịp đề phòng như vậy.

Trong đầu Thiên Chi chỉ nghĩ đến chuyện vui sướng này, cho nên cô lập tức thi triển ra nó ngay.

Đột nhiên cô lại rất muốn uống nước ép blueberry.

Trong phòng bếp ở Nam Uyển, vẫn còn vài chai chưa uống được để trong tủ lạnh.

Sau khi Tống Kỳ Thâm nghe xong, chợt nhướng mày, “Vừa rồi chính em nói mình rất mệt, nhưng hiện giờ lại đòi uống nước ép blueberry, em không mệt nữa à?”

“Việc này sao có thể coi là mệt mỏi.”

Cô chỉ đơn giản muốn Tống Kỳ Thâm đem giúp mình một chai nước ép lên đây mà thôi, kết quả anh lại nói đến vấn đề mệt hay không mệt, trong nháy mắt cô có chút lờ mờ.

“Anh cũng thuận đường xuống dưới mà.” Thiên Chi dừng một lúc, quyết định vẫn nên đặt hy vọng lên người mình thì hơn, cô lên tiếng vì bản thân mình, “Nếu anh không muốn thì thôi, em tự mình xuống phòng bếp lấy vậy.”

Nói xong, cô lập tức xốc chăn lên.

Lần này Tống Kỳ Thâm không đáp lời, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh lại cúi người tiến đến, đầu ngón tay đặt trên vai cô, hơi dùng sức một chút, đem cả người cô nhét vào trong chăn.

“Em vừa mới tiêu hoá xong, còn muốn uống đồ lạnh hả?”

Thiên Chi bất chợt nghe thấy hai từ “Tiêu hoá” này, khuôn mặt nóng như lửa đốt, nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại.

Theo như lời tiêu hoá mà Tống Kỳ Thâm vừa nói, tuyệt đối ý nghĩa không phải thể hiện trên mặt chữ.

“Không lạnh, em uống xong sẽ lập tức đi ngủ ngay.” Thiên Chi tiếp tục lên tiếng giải thích cho chính mình, “Chỉ là đột nhiên lại muốn uống chúng thôi.”

“Còn không phải do đột nhiên nhìn thấy người nào đó em lại muốn uống chúng à?”

Thiên Chi nghe xong lời nói này, cô cảm thấy có hơi cạn lời, dường như không thể tìm ra lý do để giải thích được nữa, cô dứt khoát quay trở về trạng thái im lặng trước đó.

So với trạng thái lười nói chuyện trước đây, hiện giờ cô hoàn toàn đã bị chọc tức.

Tống Kỳ Thâm nhìn cô trong chốc lát, anh cảm thấy đêm nay bất luận như thế nào cũng không thể thoát ra khỏi cái vấn đề này được.

Ngay cả sữa bột anh cũng không thèm pha, thay vào đó đột nhiên lại hành động, anh cởi áo ngủ ra, trực tiếp xốc chăn lên, nhanh chóng tiến vào trong chăn.

?

“Anh làm gì thế…..”

“Không có gì, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, vẫn nên đi ngủ thôi.” Giọng điệu của Tống Kỳ Thâm hời hợt, không nghe ra bất kì cảm xúc gì.

Cảm nhận được anh đang nằm bên cạnh, Thiên Chi lập tức trợn tròn mắt, hành động của Tống Kỳ Thâm quá bất ngờ.

Anh không cần đi xử lý công việc nữa sao.

Trong đầu có vài ý nghĩ lướt qua, Thiên Chi nằm nghiêng người, muốn quay người lại, cô vừa định lên tiếng nói chuyện với Tống Kỳ Thâm một chút, lời nói ấp ủ bấy lâu đã lên đến miệng, nhưng ngay sau đó dứt khoát bị đánh gãy.

“Anh không cho phép đâu, buổi tối không nên uống đồ lạnh.”

Tống Kỳ Thâm nói xong còn liếc mắt nhìn cô, thậm chí anh còn đột nhiên cười rộ lên, “Cho dù lần này em có gọi anh ơi, cũng vô dụng thôi.”

Thực ra ngày thường không phải anh không cho cô uống, chẳng qua thời điểm này lại quá trùng hợp, trước đó hai người vừa ngâm mình vừa vận động trong suối nước nóng xong.

Thiên Chi nghe như thế, lời nói lên đến miệng lại một lần nữa nghẹn trở về.

Hơn thế nữa, cũng không thể đặt hy vọng vào chế độ làm việc và nghỉ ngơi này của anh.

Tống Kỳ Thâm rõ ràng là không muốn cho cô uống, Thiên Chi không còn biện pháp nào, nhưng bất ngờ lại nghe thấy anh nói kiên định như vậy.

Dường như trong tiềm thức của cô, đã vứt chuyện nước ép blueberry ướp lạnh qua một bên, tốc độ nhanh đến mức làm người ta phải sợ hãi thán phục.

“Vô dụng thì vô dụng…”

Thiên Chi thì thầm hai tiếng, còn không phải do Tống Kỳ Thâm vô dụng sao, cô nhất định sẽ nhớ rõ chuyện này!

Thân thể cô gái nhỏ dần dần hạ xuống, cả người đều chôn trong chăn, nếu Tống Kỳ Thâm cũng đã mệt mỏi, vậy nên chuẩn bị đi ngủ thôi.

Tuy Thiên Chi đã khuất phục nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, Tống Kỳ Thâm thấy thế lập tức ấn mở cây đèn đặt trên tủ đầu giường lên, nhất thời trong phòng lâm vào một mảnh mờ ảo.

Về phần anh, đột ngột có một sự tức giận không tên dâng lên.

Sau một lúc rất lâu, Tống Kỳ Thâm mới chậm rãi lên tiếng.

“Em rất thích mua nước ép blueberry ở chỗ của Lâm Thanh Lai à?”

Một câu không đâu vào đâu, còn không đầu không đuôi, nhưng lại thành công lọt vào lỗ tai của Thiên Chi.

…..Cái gì mà Thanh Lai.

Lâm Thanh Lai!??!

Cơn buồn ngủ của Thiên Chi bay mất, cô dứt khoát không ngủ nữa, trực tiếp hỏi, “Mua cái gì ở chỗ của Lâm Thanh Lai? Hình như em nghe không rõ.”

“Nước ép blueberry.”

“Dạ?” Thiên Chi phản ứng lại, trong giọng nói mang theo một chút khó tin, “Cho nên anh cảm thấy là em đã mua từ chỗ của anh Thanh Lai hả?”

Tống Kỳ Thâm vẫn không phản ứng, hai mắt nhắm chặt, giống như đã ngủ rồi.

Thiên Chi dừng một chút, sau đó “Phụt” cười một tiếng.

Cô không kìm nén nữa.

“Chao ôi —— Vì sao anh lại có thể nghĩ rằng em mua ở chỗ đó?” Thiên Chi tiến đến gần anh, kề sát bên tai anh, tiếng nói nhẹ nhàng như một cây cọ nhỏ, rõ ràng còn mang theo ý cười.

Tống Kỳ Thâm dựa theo phản ứng của Thiên Chi đã nhận thấy được điều gì đó, nhưng anh vẫn lên tiếng, “Anh nhìn thấy trên bao bì, nơi sản xuất và vườn trồng blueberry của Lâm thị ở nước ngoài, đều nằm tại cùng một địa phương.”

Chỉ cần nói bao nhiêu đó thôi là đủ rồi.

Thiên Chi đã hiểu Tống Kỳ Thâm muốn nói cái gì.

“Việc đó chỉ là sự trùng hợp mà thôi, em tự đặt hàng trên mạng đấy.” Sau đó Thiên Chi giơ tay lấy điện thoại nằm trên đầu giường, trực tiếp mở khoá màn hình, cô muốn cho anh xem lịch sử mua hàng nằm trong điện thoại.

“Anh nhìn đi, quả thực là đặt mua trên mạng nha, em còn đánh giá năm sao đây nè!”

Mặc dù cô không hiểu vì sao Tống Kỳ Thâm lại có sự hiểu lầm lớn như vậy, nhưng một khi đã dính líu đến vấn đề chi tiết, thì cần phải nói cho rõ ràng

Tống Kỳ Thâm không mở mắt lên, anh luôn duy trì bộ dạng nhắm mắt y như cũ.

Thiên Chi cảm thấy hiếu kỳ, càng tiếng đến gần, tò mò ngó trái ngó phải.

Nhưng cô không biết rằng, với cái tư thế khi gần khi xa này, dẫn dắt lẫn nhau, chỉ cần chạm vào là sẽ bùng nổ ngay.

Mùi hương hoa sơn chi thoang thoảng, như có như không toả ra từ vạt áo, nhẹ nhàng êm ái, mới có thể khơi gợi lên nguồn gốc của ngọn lửa không tên.

Chỉ cần nhiều người nguyện lòng đi tìm hiểu một chút, đều sẽ biết được rằng, sau khi xông pha khói lửa, có đôi khi được đắm chìm trong ôn nhu hương, có thể kiềm chế lẫn nhau, kề vai sát cánh tiến về phía trước.

Thiên Chi còn chưa cười đủ, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một đôi mắt đào hoa, ngay sau đó ánh mắt bọn họ giao trong không trung.

Tống Kỳ Thâm nhẹ nhàng kéo một cái, anh lập tức xoay người đè lên người cô, hoàn toàn đảo khách thành chủ. Vẻ mặt anh đầy gian xảo tiến đến gần, “Vừa rồi em cười cái gì vậy?”

Thiên Chi giãy giụa, nhưng động tác của Tống Kỳ Thâm lại nhanh hơn một bước, cô nức nở hai tiếng, tỏ vẻ kháng cự.

“Không…..Không cười gì cả.”

“Hiện giờ còn cười nữa không?”

“Không cười, không cười nữa!”

Tống Kỳ Thâm dường như đang thực hiện công tác chuẩn bị trước khi làm bánh nhân thịt vậy, anh lật người Thiên Chi lại, trầm giọng nói, “Nằm sấp vẫn tốt hơn.”

*

Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao.

Thiên Chi mới từ từ mở mắt, cô vừa giơ tay tìm kiếm điện thoại của mình, chợt phát hiện cánh tay mình mềm nhũn.

Cuối cùng từ tối hôm qua, theo như Thiên Chi nghĩ, xem ra Tống Kỳ Thâm không còn giống như một con khổng tước nữa.

Khả năng rất cao chính là anh không hề muốn trở thành một con chim ở dưới đất.

Anh chỉ muốn bay lên trời cao mà thôi. 

Nếu không vì sao từ suối nước nóng trở về, anh vẫn có thể tùy ý lăn lộn ở trong phòng ngủ chính như vậy.

Huống chi, còn với cái tư thế nằm sắp nữa.

Nghĩ như thế, khuôn mặt Thiên Chi như muốn nổ tung.

Nói đến đây, hình như hiện giờ đầu gối của cô vẫn còn có chút đau đớn.

Nhưng Thiên Chi rõ ràng vẫn cảm nhận được, ngày hôm qua Tống Kỳ Thâm trông rất vui vẻ.

Đặc biệt là từ sau khi cô đem lịch sử mua nước ép blueberry trên mạng cho anh xem.

Thiên Chi cầm điện thoại lên xem giờ, tin nhắn của Tống Kỳ Thâm lại đi trước một bước xuất hiện trong tầm mắt, rất dễ làm người ta chú ý đến.

[Tống khổng tước: Thức dậy nhớ báo với anh một tiếng, anh ở dưới lầu, trưa hôm nay anh sẽ nấu cơm, em muốn ăn món gì?]

Thiên Chi có hơi bất ngờ, thực ra từ sau cái lần Tống Kỳ Thâm mời bếp trưởng đến đây, cô đối với việc xuống bếp của anh đã không còn ôm kỳ vọng gì nữa.

Cũng đã chấp nhận việc anh chính là một người không biết nấu ăn.

Chỉ là ——

Tống Kỳ Thâm lại muốn làm thức ăn cho cô?!

[Tiền tiền ái thiên thiên: ⊙w⊙]

Mặc dù anh đang ở dưới lầu, nhưng trả lời tin nhắn rất nhanh.

[Tống khổng tước: Đây là cái gì.]

[Tống khổng tước: hai quả trứng luộc và một cái chân giò.]

Ban đầu Thiên Chi không hiểu tin nhắn Tống Kỳ Thâm gửi đến nói cái gì.

Sau khi cô suy nghĩ một phen, nhất thời những hình ảnh trong đầu xâu chuỗi lại với nhau, rồi nhìn đến ký hiệu mình vừa gửi đi, ánh mắt di chuyển đến câu cuối cùng mà Tống Kỳ Thâm gửi đến

Thiên Chi:……

——————-//—-//—————-

* Tác giả có lời muốn nói: trên thực tế Tống khổng tước chỉ mới vừa học được món trứng xào cà chua. Việc này hình như có hơi nói quá.

* Đại móng heo = móng heo lớn: từ này gần nghĩa với tra nam, chỉ loại đàn ông xấu xa. Thường được phái nữ dùng đê diss phái nam.