Cô Ấy Là Sinh Mệnh Của Tôi

Chương 9: Yêu Sớm




Ngồi hàng ghế cuối lớp A là một nam sinh tên Đổng Úy, rất cao to, thành tích học tập cũng không tồi, chơi đùa với các nữ sinh xung quanh rất vui vẻ. Qua một khoảng thời gian, không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy nữ sinh thành tích và bề ngoài không tệ ngầm gọi Đổng Úy là "anh trai", Đổng Úy coi đây là chuyện vui.

Này đó Đổng Úy đi qua bàn của Hạ Ấu Thanh thì đột nhiên dừng lại.

"Hạ Ấu Thanh." Cậu ta gọi.

Hạ Ấu Thanh bị người khác làm gián đoạn, cô ngẩng đầu lên, con ngươi đầy nước mở lớn, trên khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết không có bất kỳ biểu hiện gì.

"Chuyện gì?"

Đổng Úy cố làm ra vẻ ho khan một tiếng: "Chuyện là... Tôi hỏi cậu, cậu có muốn làm em gái của tôi không?"

"Gì?" Hạ Ấu Thanh nhíu mày: "Tại sao lại nhận cậu làm anh trai, tôi có anh trai rồi."

Đổng Úy lập tức sửng sốt.

"Cậu có anh trai à. Ôi chao không phải vậy, tôi là anh trai kết nghĩa thôi, không phải là cùng huyết thống." Đổng Úy cố gắng giải thích.

Hạ Ấu Thanh nghĩ cậu ta thật kỳ quái, dự định không thèm để ý đến cậu ta.

Đổng Úy không có ý định rời đi.

"Nếu như có người bắt nạt cậu, tôi có thể ra mặt cho cậu, tốt biết bao nhiêu."

"Bị bắt nạt, tôi không thể tìm giáo viên à?"

Đồng Úy bị nghẹn không nói nên lời, đứng một lúc rồi bỏ đi.

Cứ nghĩ rằng ngày tháng sẽ trôi qua như gió êm sóng lặng.

Ai ngờ Lâu Khoa Khoa lại bắt đầu dùng hình thức điên cuồng theo đuổi, gửi thư tình tặng hoa đưa đồ ăn vặt, tan học nằm vùng ở cửa nhà vệ sinh, cửa phòng học, vừa trông thấy Hạ Ấu Thanh thì đưa đồ cho cô.

Hạ Ấu Thanh không thích như vậy, cũng không cần đồ của Lâu Khoa Khoa. Cậu ta đưa cho cô, cô bèn quăng đi.

Bởi vì Hạ Ấu Thanh ngồi ở cửa sổ cạnh hành lang, Lâu Khoa Khoa mua đồ ăn tới, mở cửa sổ đặt đồ ăn lên cửa, cũng bất chấp Hạ Ấu Thanh có muốn hay không.

Đợi đến khi học xong tiết hai, Hạ Ấu Thanh gọi Dương Nhụy tới, bảo cô nàng đưa đồ lại cho Lâu Khoa Khoa.

Vốn tưởng rằng Lâu Khoa Khoa sẽ biết khó mà lui, ai ngờ người này không những không lui, ngược lại càng cản càng hăng.

Không ngoài dự liệu, tâm trạng của Hạ Ấu Thanh bị ảnh hưởng rất lớn.

Cô rất ghét Lâu Khoa Khoa, bị một người mình ghét theo đuổi, giống như là có một đám ruồi bọ bay theo phía sau.

Hạ Ấu Thanh lại sợ phiền phức, đi học cũng không tập trung nghe giảng, để đề phòng Lâu Khoa Khoa đến lúc hết tiết, cô khóa cửa sổ lại.

Hết tiết tự học buổi tối, Lâu Khoa Khoa đứng ở hành lang chặn người, như một con ốc sên không thể rẫy ra được. Hạ Ấu Thanh bị chặn nên sợ, có mấy lần vì tránh cậu ta mà nhân lúc sắp hết buổi học, từ phòng học ở lầu hai chạy xuống phòng giáo viên ở lầu một mượn danh nghĩa hỏi bài, đến lúc hỏi xong thì vừa lúc chuông tan học vang lên, xin chỉ dẫn xong thì thuận lợi chạy thoát từ lầu một.

Khoảng thời gian đó, cả người cô đều hoảng hốt lo sợ, đi đâu cũng có thể nhìn thấy Lâu Khoa Khoa âm hồn không tan.

Đồng Úy lại sáp tới lần nữa: "Em gái à, có muốn anh trai giúp em thoát khỏi người đó không?"

Hạ Ấu Thanh cũng không ngẩng đầu lên: "Ai là em gái của cậu, tôi chỉ có một anh trai, đừng có gọi lung tung."

Đổng Úy cũng không giận, chỉ cười hắc hắc: "Cho cậu trở thành em gái của tôi là vinh hạnh của cậu đó."

Hạ Ấu Thanh bận bịu làm bài tập với bạn cùng bàn, không để ý tới cậu ta nữa.

Đổng Úy sờ sờ mũi, đi ra ngoài.

Tiếp theo là hai ngày nghỉ.

Chiều chủ nhật, Hạ Ấu Thanh ở trong phòng đọc sách, Liễu Tuyết Hoa gõ cửa đi vào: "Ấu Thanh, Dương Nhụy gọi điện thoại tới."

Hạ Ấu Thanh buông sách rồi đi xuống lầu, ngồi trong phòng khách nói chuyện điện thoại với Dương Nhụy.

Dương Nhụy: "Ấu Thanh, không xong rồi, Đồng Úy kêu một đám người đi đánh Lâu Khoa Khoa, việc này ầm ĩ lớn rồi, cậu nhanh tới đây một chuyến đi!"

Tim Hạ Ấu Thanh đập nhanh, giọng run vô cùng: "Bọn họ, sao bọn họ lại đánh nhau, ở đâu vậy?"

"Còn không phải do Lâu Khoa Khoa theo đuổi cậu sao, Đổng Úy nhìn không ưa nên tìm người đánh cậu ta. Ở công viên nhỏ, cậu tới nhanh đi!"

Hạ Ấu Thanh cúp điện thoại, mang giày vào rồi nói với Lưu Tuyết Hoa một tiếng.

"Dì ơi, con tới nhà Dương Nhụy chơi nha!"

Cô vội vàng ra cửa, gọi một chiếc xe taxi đến thẳng công viên nhỏ.

Công viên nhỏ là một cái quảng trường nho nhỏ, xung quanh có một ít cây cối phủ xanh, ở giữa là một cái hồ nhân tạo, nước hồ không tính là sạch, nhưng cũng có vài con cá bất chấp nhả bong bóng, chạng vạng sẽ có người dân gần đó đội mũ rơm đến thả câu.

Vừa đến cổng đã nghe thất tiếng cãi cọ ồn ào, Dương Nhụy thấy Hạ Ấu Thanh, cô nàng kéo cô qua: "Đang đánh nhau, Lâu Khoa Khoa bị thương rồi. Nhanh lên nhanh lên, chuyện này mà ồn ào đến nhà trường là xong đời!"

Hiện trường rất loạn, Lâu Khoa Khoa bị Đổng Úy đè xuống đất đánh, trái một bạt tay phải một bạt tay, máu mũi giàn giụa, tay Đổng Úy dính đầy máu.

Bảy tám người vây quanh xem kịch vui, đột nhiên có người hô lên: "Hạ Ấu Thanh tới, Hạ Ấu Thanh tới!"

Lúc này mới ngừng đánh người, đoàn người tự động tách ra, Hạ Ấu Thanh nhìn Đổng Úy, khuôn mặt nhỏ tức giận, trừng mắt với cậu ta: "Đừng đánh nữa!"

Đổng Úy chậm rãi đứng lên, chỉ vào Lâu Khoa Khoa đang nằm trên đất, nhìn Hạ Ấu Thanh: "Không phải cậu rất ghét nó sao? Tôi giúp cậu đánh nó một trận để xả giận."

Lâu Khoa Khoa nằm trên mặt đất thở hổn hển, rên rỉ âm ỉ, mặt sưng phù như cái bánh bao, không bò dậy nổi, nhìn thật sự rất thê thảm, rất đáng thương. Hạ Ấu Thanh không nỡ nhìn, thu hồi ánh mắt rồi chuyển lên mặt Đổng Úy, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ đầy ngang ngạnh, Hạ Ấu Thanh ghét nhất loại nam sinh kiêu căng ngạo mạn này.

"Chuyện của tôi không cần cậu lo." Giọng điệu của Hạ Ấu Thanh vô cùng lạnh lẽo.

Đổng Úy nhíu mày, có chút khó chịu nói: "Tôi càng muốn lo thì làm sao bây giờ!"

Tại sao lại có thể có người đáng ghét như vậy chứ? Hạ Ấu Thanh đã bắt đầu ân hận, không phải là gặp phải tên thiêu thân gì gì đó chứ.

Cô nhìn thẳng Đổng Úy: "Cậu không sợ ồn ào đến trường học sao?"

Đổng Úy thờ ơ nhún vai: "Cậu thử hỏi bọn họ," cậu ta chỉ "các anh em" vây xung quan: "Tôi còn sợ ăn thêm một lần cảnh cáo à?"

Một đám người không biết xấu hổ cười ha ha.

Có một nam sinh nhuộm mấy sợi tóc vàng mở miệng nói: "Đổng ca, anh đừng nên rõ ràng như thế."

Xung quanh cười ầm lên.

Hạ Ấu Thanh có ngốc cũng biết lời này có ý gì, cô hung hăng liếc Đổng Úy, hất đầu đi.

Mãi đến lúc đi rất xa mà vẫn có thể nghe được những tiếng cười điên cuồng kia.

Đêm đó, Hạ Ấu Thanh mất ngủ, hễ nhắm mắt là lại thấy gương mặt ngông cuồng của Đổng Úy, rồi thân thể vặn vẹo nằm trên đất cùng từng tiếng rên đau đớn của Lâu Khoa Khoa.

Lòng cô sinh ra sợ hãi, và còn cảm thấy có lỗi với Lâu Khoa Khoa.

Không tới mấy ngày, việc này ồn ào mọi người đều biết. Lớp A năm nhất Đổng Úy vì bạn cùng lớp Hạ Ấu Thanh, gọi người đánh Lâu Khoa Khoa lớp C cùng trường. Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Ấu Thanh trở thành "hồng nhan họa thủy" trong truyền thuyết, bị kẹp giữa hai nam sinh đó.

Việc này rất nhanh đã tới tai nhà trường.

Vào một ngày thời tiết sáng sủa vạn dặm không mây, Hạ Ấu Thanh ngủ qua giờ trưa vẻ mặt sững sờ bị gọi đến phòng giáo vụ. Nơi điện phủ thần thánh này thường là nơi ở thường xuyên của những học sinh nghịch ngợm gây sự nhất trường, Hạ Ấu Thanh thấp thỏm bất an bước vào phòng làm việc, đối mặt với cô là giáo viên nghiêm trang, còn có hai ông Phật lớn —— Lâu Khoa Khoa và Đổng Úy.

Ngay thời khắc mở cửa bước vào, một ánh mặt trời vừa lúc chiếu nghiêng lên bàn làm việc. Chủ nhiệm phòng giáo vụ túm cổ áo của Đổng Úy, cảnh cáo: "Phòng giáo vụ cũng là chỗ để em gây chuyện sao, em thử lại lần nữa xem?"

Đổng Úy quay mặt sang một bên, vẻ mặt giận dỗi, ánh mắt dừng trên người Hạ Ấu Thanh ở cửa, hình như là ngẩn ra một chút: "Người là do em đánh, thầy gọi cậu ấy tới làm gì?" Rõ ràng là có ý bảo vệ Hạ Ấu Thanh.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ gạt hai nam sinh qua một bên, sắc mặt và giọng nói đều dịu xuống với Hạ Ấu Thanh: "Hạ Ấu Thanh, em thành thật nói cho thầy biết, có nói chuyện yêu đương gì với hai bạn học này không?"

Thế nào Hạ Ấu Thanh cũng không ngờ giáo viên sẽ hỏi như vậy, cô sững sờ tại chỗ, phản ứng này ở trong mắt giáo viên chính là ngầm thừa nhận.

"Không ạ." Qua vài giây cô mới trả lời lại.

Giáo viên nhìn sâu vào mắt cô, dẫn dắt từng bước: "Em nói thật với thầy đi."

Hạ Ấu Thanh cắn môi, cô đã nói không một lần, lần thứ hai vẫn là câu trả lời này.

Đổng Úy đứng không yên, lêu lên: "Em đã nói rõ ràng rồi, việc này không liên quan gì tới Hạ Ấu Thanh!"

Chủ nhiệm phòng giáo vụ hung hăng phóng một ánh mắt hình viên đạn qua: "Thầy hỏi em sao?"

"Được rồi," chủ nhiệm phòng giáo vụ ôn hòa nói với Hạ Ấu Thanh: "Em về trước đi."

Thứ sáu Diệp Chính Thanh về nhà để lấy đồ. Ba Diệp mẹ Diệp đều ra ngoài, trong nhà không có ai. Cậu thay giày ở ngạch cửa, băng qua phòng khách rồi lên lầu, đi ngang qua phòng của Hạ Ấu Thanh, cậu dừng chân một lát, nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đóng kín, chuông gió bằng vỏ sò treo trước cửa là do Ấu Thanh tự làm, tay cô luôn khéo như vậy. Diệp Chính Thanh nghĩ một hồi rồi chuyển bước tới căn phòng của mình ở bên cạnh.

Lấy đồ xong cậu đi xuống cầu thang, điện thoại bàn trong phòng khách đột nhiên vang lên, trong căn nhà an tĩnh nghe rất chói tai. Diệp Chính Thanh bước nhanh hơn, ngay lúc sau tiếng chuông cuối cùng thì nhấc ống nghe lên: "Xin chào?"

Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên: "Xin hỏi đây có phải là nhà của phụ huynh em Hạ Ấu Thanh không? Tôi lag thầy Trương chủ nhiệm của lớp em ấy."

Diệp Chính Thanh hơi ngẩn người, sau đó nói rất nhanh: "Đúng ạ, em ấy... Bị sao vậy?"

Thầy Trương hỏi: "Vậy cậu là ai?"

"Em là anh trai của em ấy?"

"Ba mẹ em ấy đâu?"

Diệp Chính Thanh im lặng hai giây: "Hiện giờ họ đều không có ở nhà, có việc gì thì nói với em cũng được."

Giọng điệu của thầy Trương hơi nghiêm trọng: "Cậu có thể bớt chút thời gian để đến trường một chuyến hay không? Có chuyện tôi phải gặp mặt nói chuyện với phụ huynh của em ấy."

Hai mươi phút sau, Diệp Chính Thanh trở lại trường học cũ sau hai năm xa cách.

Trường học đang trong giờ nghỉ trưa, toàn bộ vườn trường an an tĩnh tĩnh. Diệp Chính Thanh quen thuộc đi vào phòng làm việc, thầy Trương đang dựa vào bàn làm việc nghỉ ngơi.

"Thầy Trương." Diệp Chính Thanh gõ cửa nhè nhẹ.

Thầy Trương đeo kính lên, nhìn kỹ người trước mặt, sau đó không khỏi sửng dốt: "Diệp... Chính Thanh?" Ông vừa nói vừa đứng lên, trên mặt là vẻ kinh ngạc và mừng rỡ đan xen vào nhau.

"Ngồi đi, ngồi đi, ngồi đi."Thầy Trương tự mình pha trà cho cậu.

Diệp Chính Thanh thật sự quá nổi danh cũng quá xuất sắc, đến tận hôm nay, đã tốt nghiệp hai năm, mỗi khi nhắc đến người này, không một giáo viên nào không giơ ngón cái lên khen ngợi. Tuy rằng thầy Trương không dạy Diệp Chính Thanh, nhưng năm lớp sáu ông ở cùng một văn phòng với giáo viên chủ nhiệm của lớp Diệp Chính Thanh, khi làm việc thường thấy bóng dáng của cậu, vô cùng quen thuộc với cậu.

"Thật không ngờ Hạ Ấu Thanh lại là em gái của em." Thầy Trương cảm thán, cuối đầu uống ngụm trà, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Chính Thanh: "Anh em các em nhìn không giống chút nào, anh em họ sao?"

Diệp Chính Thanh trả lời úp úp mở mở, nói tránh đi: "Ấu Thanh phạm lỗi gì ạ?"

Thầy Trương nghe vậy thở dài, sau đó kể rõ ràng mọi chuyện cho Diệp Chính Thanh nghe.

Diệp Chính Thanh nghe xong, im lặng thật lâu.

Từ trong miệng thầy Trương cậu nhận được thông tin là: Hạ Ấu Thanh yêu sớm.

Hạ Ấu Thanh vậy mà lại yêu sớm.

Chuyện này dù thế nào cậu cũng không thể tưởng tượng ra được. Hơn nữa, hai nam sinh đánh nhau vì em ấy?

Diệp Chính Thanh cảm thấy đau đầu, huyệt thái dương ẩn ẩn đau.

"Dạ," cậu ra vẻ trấn định đứng lên: "Em sẽ nói với người lớn, chiều nay... có tiết quan trọng không ạ, em muốn dẫn em ấy về dạy dỗ một chút."

Thầy Trương nhìn thời khóa biểu trên vách tường: "Chỉ có một tiết toán, hơn nữa còn là thời gian tự học, em cứ dắt về đi, sắp cuối kỳ rồi, hy vọng nhà em dạy dỗ thật tốt, không thể để việc học tập bị ảnh hưởng. Có muốn thầy nói dì quản ký túc xá gọi em ấy lên đây không?"

Diệp Chính Thanh lắc đầu ý bảo không cần. Vẫn luôn chờ đợi hết giờ nghỉ trưa, Hạ Ấu Thanh kéo Dương Nhụy đi cầu thang lên lầu hai, còn chưa bước vào phòng học thì có một nữ sinh chạy từ sau tới vỗ lên bả vai cô, cười kỳ quái: "Hạ Ấu Thanh, thầy Trương gọi cậu lên phòng làm việc."

Hạ Ấu Thanh lẩm bẩm trong lòng, lờ mờ nghĩ có liên quan đến chuyện của Đổng Úy và Lâu Khoa Khoa lần trước. Cô nghe nữ sinh vừa gọi mình bàn tán xì xào với người khác ở phía sau, giọng nói lộ ra cảm giác hưng phấn, những câu chữ như "Cực đẹp", "Không biết là ai", "Hình như có liên quan với Hạ Ấu Thanh", "Không biết"... rơi vào tai cô.

Hạ Ấu Thanh chuẩn bị tâm lý thật tốt, cổ vũ một lúc rồi xoay người đi ra khỏi phòng học, đi về phía phòng làm việc.

Có đánh chết Hạ Ấu Thanh cũng không thể ngờ được chính là, vậy mà Diệp Chính Thanh lại ở đó!

Cô ngây người ở cửa, ngay cả việc chào hỏi cũng quên.

"Anh Chính Thanh. Sao anh lại..." Không phải anh ấy đang ở trường ư? Sao lại tới đây?

Hạ Ấu Thanh có cảm giác vô cùng bất an, cô nhìn thầy Trương, bây giờ mới nhớ tới, đã quên mất lễ phép cơ bản. Cô đứng ở nơi đó, nhất thời không biết nên nói chuyện như thế nào.

Trái lại giọng nói của thầy Trương thả lỏng không ít, có lẽ ông đã nói một số chủ đề vui vẻ với Diệp Chính Thanh, sự lo lắng sốt ruột ngay từ đầu đã biến mất, sắc mặt thay đổi, sắp xếp lại nội dung tiết học sau, ông nói: "Hạ Ấu Thanh, chiều nay em về nhà với anh của em đi. Chính Thanh, về nhà khuyên bảo em gái nhé, ngày mai quay lại trường học, em thấy thế nào?"

Diệp Chính Thanh gật đầu, dời ánh mắt về phía Hạ Ấu Thanh: "Đi thu dọn cặp sách."

Giọng điệu của cậu rất lạnh nhạt.

Một cổ lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, hai chân Hạ Ấu Thanh dính ngay tại chỗ, không động đậy chút nào, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Chính Thanh, giống như đang hỏi ý cậu.

Diệp Chính Thanh đứng lên, đi tới trước mặt cô, tự nhiên khoác tay lên vai cô, thấp giọng nói: "Anh và em đến phòng học lấy?"

Hạ Ấu Thanh ngẩng đầu nhìn mắt cậu, cô biết, dây dưa ở đây không có ý nghĩa gì cả. Cô hất tay cậu xuống rồi ra khỏi phòng.

Đi vào phòng học, mấy nữ sinh thân thiết vây cô lại hỏi có chuyện gì. Thật ra không cần hỏi thì trong lòng mọi người đều biết rất rõ. Hạ Ấu Thanh đang rất phiền, tùy tiện ném mấy quyển sách vào cặp, thu dọn xong mới trả lời: "Về nhà."

Tuy là giọng điệu lạnh nhạt, nhưng sự ấm ức cứ đấu đá lung tung trong lòng, khuấy động lục phủ ngũ tạng, buồn bực trong lòng không thể nói thành lời.

Nói chung là một bụng ấm ức.

Mọi người thấy cô không mở miệng, chỉ đành an ủi vài câu, cũng không biết rốt cuộc là cô nghe được bao nhiêu, cúi đầu làm việc của mình. Cuối cùng, cặp sách đã được kéo khóa, vừa muốn mang lên lưng thì đã bị người khác cầm lấy, cô ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Chính Thanh đứng trước bệ cửa sổ, tay cầm cặp sách của cô.

Xung quanh truyền ra tiếng cực kỳ hâm mộ, có nữ sinh gan lớn chủ động hỏi Diệp Chính Thanh: "Anh là anh trai của Hạ Ấu Thanh ạ?"

Diệp Chính Thanh gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy."

Trong tiếng "oa" của những người xung quanh, Hạ Ấu Thanh bước ra khỏi phòng học.

Ánh mặt trời giữa trưa hè chói mắt, cô hơi nheo đôi mắt lại, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt Diệp Chính Thanh.

Diệp Chính Thanh đi ở phía trước, mấy năm gần đây vóc dáng của cậu tăng vọt, sắp cao bằng chú Diệp rồi. Hạ Ấu Thanh cúi đầu nhìn cái bóng của bồn hoa trên hành lang, có chút thất thần.

"Anh, sao anh lại tới đây?" Hạ Ấu Thanh hỏi, ánh mắt không rời khỏi cái bóng.

Diệp Chính Thanh dừng bước, chờ cô đến gần.

Bên cạnh là tiếng nô đùa ồn ào. Cô và Diệp Chính Thanh ra ngoài, khi đi qua cửa sau của phòng học, thấy Đổng Úy nhìn cô và Diệp Chính Thanh đi xa, cũng thấy ánh mắt của Lâu Khoa Khoa, nhưng cô rời đi mà không hề nhìn lại.

Diệp Chính Thanh cầm cặp sách của cô trong tay, không còn quan tâm và tình thương, biểu tình có chút chán nản nhìn cô, hỏi: "Người nam sinh kia là ai?"

Hạ Ấu Thanh ngây ngẩn cả người.

Chống lại ánh mắt có chút lạnh lùng sắc bén của Diệp Chính Thanh.

Đã bao giờ cô thấy Diệp Chính Thanh dùng vẻ mặt như thế này để nhìn mình?

Hạ Ấu Thanh thở ra một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào cậu, trong mắt thái độ thờ ơ: "Là một nam sinh trong lớp em."

Gương mặt Diệp Chính Thanh căng chặt: "Bắt đầu từ khi nào?"