Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 15




Edit: Pii, TH

Beta: TH

Hai giờ chiều ngày thứ sáu, trận bóng rổ giữa mười trường được tổ chức tại sân vận động A.

Đến sớm sẽ chiếm được một vị trí tốt. Vì vậy lúc một giờ rưỡi, Triệu Mẫn Mẫn đã hối thúc.

"Điềm Điềm, Duyệt Duyệt, các cậu mau nhanh lên. Chúng ta đi xem bóng rổ chứ có phải lên sân khấu đâu, trang điểm tỉ mỉ làm cái gì?"

"Ấy ấy! Để tớ quẹt son một cái nữa là ok rồi."

"Tớ cũng vậy, sửa soạn lại một chút, 30 giây thôi!"

Hai người nhanh chóng dọn đồ, mặc áo khoác vào, đeo túi lên người, hỏi Kiều Hạ lần thứ ba.

"Hạ Hạ, cậu thật sự không cùng bọn tớ đi xem trận bóng rổ này sao? Trời hôm nay rất đẹp, không khí rất tốt, cả bốn người chúng ta cùng đi xem, cực tuyệt!"

"Hơn nữa Quý Hành siêu đẹp trai, cậu đi xem với tụi tớ đi, nha nha ~" Kiều Hạ đang có ý định thay đồ ngủ, nghe vậy cười lắc đầu, từ chối lời mời của họ: "Thôi, tớ không thích xem bóng rổ, các cậu cứ đi đi, xem vui vẻ nhé."

"... Được rồi." Ba người cũng không miễn cưỡng cô nữa.

Chờ họ đi, Kiều Hạ mở máy tính lên, tìm kiếm tài liệu, bắt đầu dịch văn bản mà thầy giáo giao.

Đang tra một cụm từ chuyên môn thì điện thoại di động trên bàn vang lên, cô dừng động tác đánh máy lại, cầm điện thoại xem.

Là thông báo từ WeChat, Kiều Hạ mở mật khẩu, bấm vào xem thử, cô sửng sốt hơn nửa ngày.

Là tin nhắn của Quý Hành?

Quý Hành: [Trận bóng rổ chiều nay, em có đi xem không?]

Đã hơn nửa năm, hai người mới nhắn tin lại với nhau.

Tin nhắn cuối cùng là vào tháng 11, là ngày sinh nhật của Quý Hành. Quý gia tổ chức cho anh ta một bữa tiệc rất hoành tráng, cô lúc ấy nhắn nói rằng mình không đi, sau đó chúc anh ta sinh nhật vui vẻ.

Khi ấy Quý Hành cũng không rep lại cô.

Kiều Hạ không biết vì sao bây giờ anh ta nhắn hỏi mình, nhưng cô vẫn trả lời: [... Em không đi, buổi chiều em ở phòng làm bài tập.]

Chưa đến ba giây sau, đối phương đáp: [Ồ, không hỏi em, anh nhắn nhầm người.]

Kiều Hạ: "..."

Cô không nghĩ nhiều, nhắn lại: [... Vậy thì anh chơi tốt, cố lên.]

Đợi hai phút mà vẫn không thấy Quý Hành nhắn lại, cô cũng không để ý nữa, đặt điện thoại qua một bên tiếp tục làm PPT trên máy tính.

Buổi chiều rất dễ mệt mỏi, mới làm vài tờ cô đã ngáp lên ngáp xuống, buồn ngủ, máy tính trước mặt bỗng trở nên mơ hồ.

Kiều Hạ cũng không cố nữa, cô tắt máy, bò lên giường nằm ngủ.

Lúc sáng cô mới phơi chăn, lúc này đắp lên ấm áp hơn hẳn, còn có hương thơm thoang thoảng, mùi của nắng.

Kiều Hạ nhắm mắt lại, rõ là khi làm bài rất mệt, nhưng đến khi nằm xuống lại không ngủ được.

Ý thức mơ mơ màng màng, cô lại nghĩ tới những năm cấp 2, chuyện giữa cô và Quý Hành.

Cô phát dục sớm hơn so với những bạn học nữ khác. Sau khi nghỉ lễ, vóc dáng tuy không cao lên, nhưng ngực thì ngày càng lớn.

Điều này làm cô khác biệt với nữ sinh cùng tuổi, khá đột ngột.

Lúc đó Kiều Hạ ghét nhất là giờ thể dục, vì khi chạy bộ sẽ có vài bạn nam bàn tán về cơ thể cô.

Thậm chí bình thường trong giờ nghỉ có nam sinh xấu xa nghịch ngợm đứng trước mặt cô, chỉ về phía cô, ác ý đùa cợt: "Cậu nhét thêm hai cái bánh bao vào trong quần áo sao?"

Quãng thời gian ấy Kiều Hạ rất buồn.

Mẹ cô - Triệu Như Mi luôn tất bật tham gia yến hội, các buổi trà chiều, vội vàng củng cố địa vị, căn bản không có thời gian quản lí cô.

Tâm sự và phiền não của thiếu nữ chỉ có thể giấu trong lòng, không có ai để bày tỏ. Đến tháng 5, cô thường mặc đồng phục tay dài đến trường.

Đến một buổi sáng nọ, khi người lái xe đưa bọn họ đến trường thì Quý Hành phá lệ hỏi cô: "Này nhóc lùn tịt, em ngày nào cũng mặc nhiều vậy, không thấy nóng sao?"

Khi đó quan hệ của cô với anh ta không tốt. Hơn nữa vào thời kỳ trưởng thành, nữ sinh rất dễ dàng thẹn thùng. Cô làm sao mà mặt dày nói với anh ta biết nguyên nhân, chỉ đỏ mặt lắc đầu nói bản thân không sợ nóng.

Nhưng không qua vài ngày, sau khi tan học, nam sinh đã cười nhạo cô chạy vọt đến chỗ cô nhận lỗi, trên mặt còn bị thương.

Không còn ai bàn tán về cô.

Mà theo lời những nam sinh kia, Kiều Hạ cũng đoán được chuyện này là do ai làm.

Cũng biết người anh trai trên danh nghĩa kia của cô, miệng thì luôn nói chán ghét cô, lại luôn nói những lời khiến cô tổn thương nhưng thật ra là người tốt.

Buổi trưa mùa xuân rất dễ chịu nên dễ dàng ngủ một giấc sâu. Đến lúc Kiều Hạ tỉnh lại, mặt trời đã lặn từ bao giờ.

Ý thức còn hơi mơ hồ, cô dụi mắt, nhớ lại mình có hẹn ăn cơm với Cố Duyên Xuyên vào 5 giờ chiều, vì vậy cầm lấy điện thoại lên nhìn thời gian.

A! Đã là 4:50 rồi.

Sợ anh đến sớm còn phải đợi mình, Kiều Hạ nhanh chóng gọi điện cho anh: "Thật xin lỗi, tớ ngủ quên mất, bây giờ mới bắt đầu thay đồ. Cậu có thể cho tớ mười phút không?"

Bởi vì vừa tỉnh ngủ, giọng cô đặc biệt ngọt, mang theo một chút lười nhác, giống như đang làm nũng vậy.

Mà những âm thanh đó đều truyền đến tai Cố Duyên Xuyên.

Tim như mềm nhũn ra. Làm sao đây, thật muốn hôn lên khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của bạn nhỏ cùng bàn quá đi.

Anh mím môi, một lúc sau mới mở miệng, giọng khàn xuống: "Được, tớ biết rồi."

"Ừm, vậy tớ lập tức thay đồ, một xíu nữa sẽ đến gặp cậu."

Cúp máy, Cố Duyên Xuyên cầm chặt điện thoại, cảm giác ngưa ngứa bên tai vẫn chưa biến mất.

Anh tự hỏi, nên dùng cách nào để về sau bạn nhỏ cùng bàn không gọi điện cho người khác lúc vừa tỉnh ngủ.

Không, cũng không phải toàn bộ, là trừ anh ra.

-

Trận đấu bóng rổ kịch tính cũng chấm dứt.

Ở phòng thay đồ, các thành viên của trường S vừa thay quần áo vừa thảo luận rằng lát nữa đi đâu ăn mừng. Họ đề ra vài địa điểm cuối cùng hỏi Quý Hành.

"Anh Hành, anh muốn ăn gì vào tối nay?"

Quý Hành thay áo thể thao ra nhét vào túi sách: "Tôi không đi ăn cùng các cậu được, ăn xong rồi thì gửi định vị qua cho tôi, tôi sẽ đi."

Các thành viên trong đội khuyên nhủ: "Anh Hành, anh đi ăn cùng tụi em đi thì anh ăn cơm chiều chỗ nào?"

Quý Hành đáp, anh cũng không quay đầu lại: "Đi nhà ăn A."

Một đám thành viên vẻ mặt ngu ngơ: "???"

Ý gì đây? Là ai nói nhà ăn trường mình khó ăn, một ngày ba bữa đều gọi món bên ngoài??

Để mấy bà cô ở căn tin biết S đại nhân đi ăn ở đấy thì sao có thể chịu nổi đây!

-

Dựa vào bảng hướng dẫn bên đường, Quý Hành dễ dàng tìm được nhà ăn A.

Thật đúng lúc, vừa mới đi tới cửa nhà ăn, anh đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc.

Vẫn vóc dáng nhỏ như vậy, làm anh không khỏi nghi ngờ cô không phát triển thêm từ cấp 2.

Thói quen cũng không có thay đổi, vẫn thích đeo tai nghe như cũ, cúi đầu đi đường, không sợ đụng vào người khác.

Quý Hành đi qua, ngăn đường đi của cô.

Trước mắt bị che lại, Kiều Hạ ngẩng đầu, thấy rõ bóng dáng đó, cô lộ ra vẻ bất ngờ: "Anh... Sao anh lại ở đây vậy ạ?"

Nói xong cô cảm thấy mình hơi ngốc, anh đến trường cô tham gia thi đấu bóng rổ, sau khi đánh xong đến nhà ăn cũng là bình thường.

Chỉ là cô vẫn khá ngạc nhiên, trường học có nhiều nhà ăn, hơn nữa gần với sân vận động là nhà ăn số một, tại sao lại gặp ở đây được?

Quý Hành nhướn mày, giọng điệu có chút bướng: "Tới nơi này ăn cơm, không được sao?"

Kiều Hạ đương nhiên không thể nói không được, nhà ăn trường cũng không phải do cô mở.

Cô "à" một tiếng, nhỏ giọng nói: "À... Vậy anh đi ăn đi, gặp sau ạ."

Nói xong còn phất tay với anh ta.

Cô nhóc lùn nói xong cũng không do dự bước đi, Quý Hành tức giận đến hừ lạnh hai tiếng trong lòng, gọi cô lại: "Anh không có thẻ cơm ở trường học các em, không ăn được."

Kiều Hạ quay đầu, nghĩ nghĩ, rất tốt bụng nói cho anh: "Không có thẻ cơm thì dùng tiền mặt cũng được. Anh chọn món ăn rồi qua bên kia mua thẻ cơm, đưa cho dì là được rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Quý Hành lạnh xuống: "Anh không mang tiền. Anh từ xa đến đây, một bữa cơm em cũng tiếc không muốn mời anh ăn?"

Kiều Hạ đột nhiên bị chỉ trích thì hơi tủi thân.

Rõ ràng lúc trước anh ta nói, nhìn thấy cô thì ăn không ngon, mong cô không có chuyện gì thì ở trong phòng, đừng lắc lư trước mặt anh ta.

Anh ta thuộc loại não cá vàng sao? Trí nhớ lại kém như vậy...

Kiều Hạ trong lòng thầm phỉ nhổ, khe khẽ thở dài một tiếng, không so đo với anh ta: "Đi thôi, anh muốn ăn cái gì, em mua cho."

Sắc mặt Quý Hành hòa hoãn hơn, cùng cô đi vào căn tin, nhìn một lượt qua menu thực đơn, chỉ vào sườn xào: "Anh muốn ăn cái này."

"Đi." Kiều Hạ lấy thẻ cơm ra soát một chút, đưa cơm cho anh: "Anh ăn đi, em ra ngoài chờ bạn."

Quý Hành đương nhiên cho rằng người cô chờ là bạn cùng phòng hoặc bạn nữ. Nhìn con nhóc lùn này ngốc như vậy, không giống đang yêu đương.

Anh ta cầm cơm tìm chỗ không người ngồi xuống, nhưng mà không đến mấy phút thì đã thấy cô nhóc lùn này và một nam sinh đi vào, sau đó hai người cùng mua cơm.

Hay, con nhóc lùn đó thế mà không tới đây ngồi mà còn ngồi xa anh ta cả đoạn.

Quý Hành cũng không ăn nữa, gác chân đặt đôi đũa xuống, nhìn xem bọn họ làm trò gì.

Sau khi ngồi xuống, Cố Duyên Xuyên liếc mắt bắt gặp ánh mắt vô cùng ác liệt, không cách nào bỏ qua được bèn hỏi: "Nam sinh mặc áo đen kia, cậu có quen biết sao?"

Kiều Hạ vài giây sau mới phản ứng lại, gật đầu một cái.

"Rất thân?" Anh hỏi.

Ở chung dưới cùng một mái nhà mấy năm, ngẩng đầu cái là thấy nhau, chắc cũng gọi là thân thiết. Cô suy nghĩ một lát rồi lại gật đầu.

Ánh mắt Cố Duyên Xuyên khẽ nheo lại: "Quan hệ cũng rất tốt?"

Lúc này, Kiều Hạ không chút suy nghĩ đáp ngay: "Không ổn, thật ra thì... Anh ấy có hơi ghét tớ."

Cố Duyên Xuyên khẽ cười một tiếng. Ánh mắt đối phương mãnh liệt như vậy, khi nhìn anh sắc như dao, cùng là đàn ông, sao anh có thể không hiểu được.

Ghét bỏ? Chỉ sợ là trái lại thì đúng hơn.

Giấu nụ cười trên môi, anh nghiêm mặt nói: "Kiều Hạ."

Kiều Hạ ngẩng đầu nhìn: "Hả?"

Cố Duyên Xuyên bình tĩnh nói: "Trên đầu cậu có dính gì ấy, chắc là lá rụng."

Kiều Hạ không hề nghi ngờ, sờ loạn đầu hai bên trái phải: "Còn không?"

"Vẫn còn." Cố Duyên Xuyên đúng lên, khẽ nghiêng người, động tác vô cùng thân mật nhẹ nhàng phẩy vài cái trên đỉnh đầu cô gái, làm vẻ tìm kiếm cái thứ không hề có ấy: "Để tớ giúp cậu cho."

Vừa nói vừa liếc mắt nhìn bên kia, quả nhiên mặt đối phương xanh mét lại rồi bỏ đi. Sau khi anh ta đi, anh mới cong môi, giọng điệu dịu dàng nói: "Được rồi, hết rồi đó."