Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 24




Edit: Pii

Beta: TH

Lần bệnh này của Kiều Hạ thật kinh khủng, khắp người không có chỗ nào thoải mái.

Đầu thì nhức, ý thức thì mơ mơ hồ hồ, cả người không còn chút sức lực nào. Cô cứ nằm đắp chăn trên giường, ôm một túi ấm trước bụng, chân tay vẫn rất lạnh.

Lạnh đến mức cô cuộn mình lại.

Đang ngủ mê man thì điện thoại bên cạnh "đinh đinh" reo lên.

Một lúc sau Kiều Hạ mới tỉnh, mò điện thoại trong bóng tối, cô gắng sức mở mắt ra. Từ ánh sáng yếu ớt của điện thoại, cô thấy có một người điện đến.

"Cậu gọi cho mình có chuyện gì vậy?" Cổ họng cô đau nhói, giọng nói như có thứ gì đè lên, âm thanh phát ra khàn đặc vô cùng.

Nghe thấy âm thanh của cô, Cố Duyên Xuyên rất đau lòng.

Bạn nhỏ cùng bàn ngày thường luôn tràn đầy năng lượng, nhưng bây giờ yếu ớt lắm, đến nỗi âm thanh cũng vô lực.

"Lúc ở lớp, tớ vô tình nghe bạn cậu nói cậu bị bệnh, tớ nghĩ nên đưa cậu đến bệnh viện."

Kiều Hạ mệt đến mức ý thức mơ màng, vừa nghe hai từ bệnh viện. Cô theo bản năng từ chối: "Tớ không cần đi."

Cố Duyên Xuyên nghe cô kháng cự, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Nhưng cậu đang bị bệnh, nếu không đi bệnh viện thì sao mà khoẻ lên được?"

"Tớ không cần đến bệnh viện đâu, uống thuốc xong ngủ một lát là khỏi thôi, trước kia cũng vậy mà." Kiều Hạ kiên trì nói.

Thật ra việc này để lại trong lòng cô một bóng ma tâm lí.

Hồi còn nhỏ, có một lần bị bệnh, hơn nửa đêm, cô và người nhà phải đến phòng khám.

Lúc ấy, mạch máu của cô quá nhỏ, y tá đâm bốn năm lần đều không trúng. Máu chảy không ít, tay cô như muốn sưng phồng lên.

Lúc y tá muốn đâm thêm lần nữa, Kiều Hạ sợ hãi rút tay lại: "Em, em muốn đổi y tá."

Y tá trẻ nhướng mày, bực dọc bắt lấy tay cô: "Mạch máu của mình sinh ra nhỏ còn trách ai, đổi người khác cũng vậy thôi."

Nói xong, y tá trẻ còn cười trêu nói: "Nhà máy đóng cửa rồi vẫn tưởng mình là công chúa nhỏ cần được chiều chuộng sao?"

Y tá khác bên cạnh nói theo: "Đóng cửa thì sợ gì chứ, không phải nó có một người mẹ xinh đẹp sao, còn sợ không kiếm ra tiền? Nó y như là bản sao của mẹ, về sau không chừng cũng "tiền đồ vô kể"."

Hai người nhìn nhau cười, trong lòng ngầm hiểu ý của đối phương.

Họ đều cho rằng Kiều Hạ còn nhỏ, không hiểu những gì mình đang nói, dù cô không hiểu thật nhưng vẫn cảm nhận được sự ác ý, cũng biết đây không phải lời tốt đẹp gì.

Kiều Hạ không rõ mình bị chích bao nhiêu lần. Nhưng từ đó về sau, cô không thích đi bệnh viện một chút nào.

"Đến bệnh viện họ sẽ tiêm tớ, tớ không muốn... Tớ sợ..."

Bạn nhỏ ngồi cùng bàn nói khẽ, như là uất ức nói không nên lời, Cố Duyên Xuyên nghe xong càng thêm khó chịu.

"Khi chích tớ sẽ ở cùng cậu, nắm tay cậu. Giống như lần trước cậu làm với tớ ở rạp chiếu phim vậy."

Giống như nói chuyện với một đứa trẻ đang cáu giận, anh nói chậm rãi, giọng nói đầy cưng chiều: "Tớ biết cậu rất ngoan, rất hiểu chuyện, lần này nghe lời tớ đi, được không?"

Nhiều năm qua, Kiều Hạ chưa bao giờ được người khác kiên nhẫn dỗ dành mà dịu dàng đến vậy.

Cô mím môi, nhẹ nhàng nói: "Được."

"Lúc đi nhớ mặc nhiều đồ một chút, nhớ đem chứng minh thư theo. Tớ đã gọi xe tới rồi, đang đứng ở dưới lầu." Cố Duyên Xuyên nhắc nhở cô.

Kiều Hạ cúp điện thoại, bò xuống giường.

Vừa đứng xuống, đầu cô choáng váng, muốn ngã đến nơi.

Đỡ bàn đứng vững lại, cô khó khăn thay quần áo, mang giày, sau đó kéo ngăn bàn tìm chứng minh thư.

Kiều Hạ vừa đi xuống, Cố Duyên Xuyên nhanh chóng nghênh đón.

Nhìn cô ốm yếu, bộ dáng tiều tụy, anh nhăn mày: "Đã đo nhiệt độ cơ thể chưa?"

"Trong phòng không có nhiệt kế." Kiều Hạ lắc lắc đầu, nói cho anh biết, "Nhiệt kế đã hòng hồi tháng trước rồi."

Cố Duyên Xuyên mở cửa xe, lo cô bị cụng đầu, liền cẩn thận đỡ cô ngồi xuống, xong mới khóm lưng vào xe.

Anh nói địa chỉ cho tài xế, cởi áo khoác của mình rồi khoác lên người Kiều Hạ: "Đến bệnh viện sẽ mất hơn nửa tiếng, cậu nhắm mắt ngủ một chút đi."

"Được." Kiều Hạ sợ đám bạn cùng phòng lo lắng, mở WeChat, nhắn một tiếng cho họ. Nhét điện thoại vào trong túi xách, đột nhiên nhớ ra gì đó, tự giác cách xa anh.

"Sao thế?" Cố Duyên Xuyên khó hiểu hỏi.

"Tớ sợ sẽ lây bệnh cho cậu." Kiều Hạ khàn giọng nói.

Cố Duyên Xuyên không nghĩ đến nguyên nhân này, sửng sốt vài giây, sau đó kéo cô vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

"Sức đề kháng của tớ rất tốt, không sợ bị lây bệnh. Cậu ngủ đi, đến nơi tớ gọi dậy."

Kiều Hạ vốn đang phát sốt, mặt đột nhiên nóng thêm vài phần.

Cô nghĩ nghĩ, hình như ngủ trong lòng nam sinh không thích hợp cho lắm.

Nhưng mà cả người cô đều rét run, cái ôm của anh thật sự rất ấm áp, cho nên cô không muốn nghĩ nhiều.

Lúc đó, Kiều Hạ nhớ đến trên xe công cộng thường phát một câu-- "Trân trọng người già yếu, bệnh tật, mang thai."

Giờ mình đang bị bệnh, bệnh cũng rất khó chịu, hẳn là cũng có thể hưởng đặc quyền này đi.

"Cảm ơn." Kiều Hạ đỏ mặt nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Cố Duyên Xuyên vừa cúi đầu là thấy ngay gương mặt của cô. Khuôn mặt đỏ ửng nhỏ nhắn, thở ra hơi nóng, dồn dập.

Trên trán là một mảng nóng rực, tay lại lạnh như ngâm trong đá.

Sức khoẻ Cố Duyên Xuyên rất tốt, quanh năm suốt tháng rất ít khi nào bị bệnh, lâu lâu mới bị cảm mạo, nhưng cũng không nặng. Chỉ cần uống thuốc đủ là không sao.

Nhưng hiện tại cả người Kiều Hạ nóng rần, anh liền bắt đầu cảm thấy bệnh này sao lại nghiêm trọng đến vậy. Anh chỉ hận mình không thể thay cô gánh bớt.

Cố Duyên Xuyên cầm tay nhỏ lạnh lẽo của cô. Sợ đánh thức cô, cả đoạn đường vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích.

Kiều Hạ cảm thấy cảm giác này thoải mái như đang nằm trong phòng ngủ.

Đến cửa bệnh viện, anh gọi cô dậy. Kiều Hạ chậm rãi mở mắt.

Cố Duyên Xuyên đỡ cô ngồi dậy, thanh toán tiền xe rồi đi xuống.

Hai người đi đến khu chờ, anh để cô ngồi xuống: "Đưa chứng minh thư cho tớ, tớ đi đăng kí."

"Đây." Kiều Hạ lục túi lấy chứng minh thư đưa cho anh.

Cố Duyên Xuyên cầm lấy, không vội đi mà lấy từ trong túi ra một viên kẹo đưa cho cô, xoa đầu cô rồi nói: "Ngoan ngoãn ngồi đây một lát, tớ sẽ về nhanh tôi."

"Ừm." Mặt cô đỏ lên.

Cô cảm thấy giọng điệu của anh giống như của cha mẹ đối với con cái. Chẳng lẽ anh sợ cô chạy loạn bị người xấu bắt cóc sao?

Cô rũ mắt, là kẹo vị mình thích nhất, kẹo bơ. Trên tay còn lưu lại hơi ấm của anh.

Bóc vỏ kẹo, cô nhét vào miệng.

Vị ngọt chậm rãi tan trên đầu lưỡi, cô bắt đầu tò mò, từ khi nào anh có thói quen mang theo kẹo?

Vài phút sau, Cố Duyên Xuyên cầm sổ khám bệnh trở lại, cầm tay cô: "Chúng ta lên tầng 4 khoa nội hô hấp."

Bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi trong văn phòng. Thấy hai người họ tiến vào hỏi vài câu, rồi lấy nhiệt kế đo cho cô.

"Ồ, 39 độ!"

Bác sĩ đeo kính, nhìn vào con số trước mặt: "May là đến kịp, trễ chút nữa sẽ tăng còn tăng thêm. Sao cháu sốt?"

Kiều Hạ thành thật trả lời, "Lúc cháu đang tắm, bình nóng lạnh ở kí túc xá bị hỏng nên cháu xách xô xuống lầu lấy nước. Có thể do đi đường lạnh nên trúng gió ạ."

Bác sĩ gật đầu, cầm bút ghi ghi: "Đi truyền hai bình nước, nằm lại viện quan sát qua đêm."

Trước khi đi, bác sĩ gọi Cố Duyên Xuyên lại, nói với anh: "Bạn gái cháu sức khoẻ không tốt lắm, cháu nhớ bảo cô ấy rèn luyện. Rồi bồi bổ cô ấy, chú ý cân bằng."

Cố Duyên Xuyên tiếp nhận: "Vâng, cháu cảm ơn."

Kiều Hạ mơ màng, phản ứng chậm chạp, chờ ra cửa mới biết anh vừa nói gì.

Hình như anh không phủ nhận lời của bác sĩ?

Hơn nữa... Còn nói rất tự nhiên.

"Cậu lúc nãy vì sao không..." Cô nhỏ giọng, chuẩn bị hỏi anh, chưa kịp nói xong đã bị anh cắt lời.

Vẻ mặt Cố Duyên Xuyên cực kì nghiêm túc nói: "Về sau lúc ăn cơm, cậu phải ăn nhiều rau, tớ sẽ giám sát cậu."

Kiều Hạ không ăn kiêng: "..."

Anh tiếp tục nói: "Chờ cậu hết bệnh, mỗi tối tớ sẽ ra sân thể dục chạy bộ với cậu, tăng cường thể chất."

Kiều Hạ ghét vận động: "..."

Chẳng qua chỉ là phát sốt một chút, sao anh lại nghiệm túc vậy nhaaa!!

Nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, cô đã bị anh nắm tay tới phòng tiêm.

Nỗi sợ hãi nhiều năm trước trỗi dậy, Kiều Hạ theo bản năng lùi về sau một bước.

"Đừng sợ, có tớ ở đây." Cố Duyên Xuyên thấy vậy thì dịu dàng nói.

Một vị y tá trung niên đứng dậy, mời bọn họ ngồi, xem qua bệnh án, dựa theo lời dặn của bác sĩ: "Nắm tay chặt vào."

Kiều Hạ nghe lời làm theo, nhịn không được hỏi: "Cháu sinh ra mạch máu đã nhỏ, vậy có thể tiêm không ạ?"

Y tá quấn tay cô bằng dây thun, bà nhìn thoáng qua rồi nói thẳng: "Trường hợp của cháu hơi khó."

Nhìn sắc mặt cô gái nhỏ nhắn chuyển sang trắng bệch trong chớp mắt, y tá uyển chuyển an ủi: "Nhưng mà tôi có hơn mười năm kinh nghiệm, cháu yên tâm, nếu một lần không được thì chắc chắn lần thứ hai sẽ được."

Nghe bà nói, Kiều Hạ nhẹ thở ra, chỉ là... Khi nhìn thấy kim tiêm vẫn còn sợ.

Kiều Hạ cắn môi, mắt thấy kim tiêm càng lúc càng gần, bỗng một bàn tay lớn che mắt cô lại.

"Đừng nhìn, tin tớ, một chút là ổn."

Giọng anh trầm ấm, tựa như có một loại phép màu diệu kì làm lòng cô yên tĩnh lại.

Sau khi nghe anh nói, Kiều Hạ cảm thấy dường như không còn sợ hãi như trước nữa.