Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 2: Trạng Nguyên




Mùa hè tháng chín ở Thanh Hà có chút luyến tiếc rời đi.

Gió mang theo sức nóng còn vương lại trên vạn vật cỏ cây.

Bên ngoài hội trường sáng ngời, bên trong lại nghe tiếng hoan hô rúng động đèn đuốc sáng trưng.

Cố Dật Nhĩ ngồi ở hậu đài ngáp vài cái, mí mắt trên mí mắt dưới dính vào nhau.

Nghỉ hè hai tháng rưỡi quá thoải mái, cô dưỡng thành thói quen ngủ trễ dậy trễ, hai ba giờ sáng mới ngủ, mười hai giờ trưa mới rời giường là chuyện bình thường. Bữa sáng và bữa trưa xem như một.

Ngày qua ngày thói quen sinh hoạt xấu này làm cô quên cả việc học hành.

Hậu quả chính là cô đến trễ trong ngày khai giảng.

"Sao em không viết gì cả? Tại sao em không viết nó trước chứ" Cao Tự Án quát

Hiệu trưởng bên cạnh nóng nảy, đi qua đi lại lẩm bẩm linh tinh.

Giọng lẩm bẩm kia như bài hát ru, thức suốt đêm làm Dật Nhỉ muốn không ngủ cũng không được.

Gật gà gật gù một chút bỗng đầu cô bị ngã qua một bên bị một bàn tay đỡ đầu cô dậy, cô ngẩn lên nhìn về phía bên cạnh, người đẩy đầu cô hơi nhíu mi lại với bộ dáng cảnh cáo.

"Không được ngủ, mau viết đi." Cao Tự Án nói giọng ra lệnh.

Hiệu trưởng nhìn về phía Cao Tự Án, trên mặt cũng có chút bất đắc dĩ: "Anh Cao, xác thật cái này là trách chúng tôi không nói rõ với bạn học Cố, năm rồi khai giảng sẽ có một người lên đài nói chuyện, năm nay các thầy giáo cũng sơ sót, chậm chạp chưa quyết..."

Ai có thể ngờ rằng năm nay có đến hai Trạng Nguyên kỳ thi trung khảo, ai có thể dự đoán được năm nay trường toàn lực chiêu mộ cả hai Trạng Nguyên vào.

Mười mấy năm nay lễ khai giảng ở Tứ trung Thanh Hà cũng chưa có chuyện này xảy ra, thông thường chỉ cần chọn người thi đứng đầu lên đọc diễn thuyết là xong.

Các thầy cho cả hai cùng lên đọc diễn thuyết, trước hết hai Trạng Nguyên đều phải viết bản thảo, ai viết hay hơn sẽ được chọn để đọc.

Không ai ngờ rằng hai Trạng Nguyên này là hai đứa trẻ lười.

Cố Dật Nhĩ thì không viết, mà một Trạng Nguyên khác thì bây giờ còn chưa tới.

Hiệu trưởng đấm ngực dừng chân, hiện tại học sinh càng ngày càng không được! Học tập không có một chút tính tích cực nào!

"Hiệu trưởng, thật sự là ngại quá, em gái tôi nghỉ hè ở nhà quá thoải mái nên chưa kịp phục hồi tinh thần lại."

Hiệu trưởng lại nhớ tới năm đó khi ông đọc sách, rạng sáng bốn giờ đã dậy.

Nhưng ngoài miệng vẫn là lý giải nói: "Bình thường thôi, hiện tại bọn trẻ đều như vậy."

Cố Dật Nhĩ xoa xoa đôi mắt viết bản thảo, lâu lâu che miệng ngáp một cái, bộ dáng chịu đựng sự buồn ngủ tới thật sự là đáng thương.

Hai mắt có quầng thăm nhìn rất là rõ ràng, hiệu trưởng thở dài: "Gọi tới đây một cô giáo giúp bạn học Cố trang điểm đi."

"Làm phiền hiệu trưởng."

"Không có việc gì."

Hiệu trưởng rời đi, Cao Tự Án mới thở dài: "Nếu không phải hôm nay chú gọi điện thoại cho anh, anh thật đúng là không biết em vẫn còn nằm ngủ ở nhà."

Anh đến công ty, uống được một nửa ly cà phê trợ lý pha cho, bỗng ba của Cố Dật Nhĩ đang đi công tác xa gọi tới. Kêu anh về nhà nhìn xem Cố Dật Nhĩ có phải hay không còn ở nhà ngủ, hôm nay là ngày khai giảng, không thể để cô đến trễ.

Về nhà hỏi dì giúp việc, quả nhiên là đang ngủ.

"Rốt cuộc tối hôm qua em làm cái gì hả?" anh hỏi.

"......" Cố Dật Nhĩ giả chết.

Trước khi đi ngủ cô định đọc truyện ngôn tình một chút, kết quả càng xem càng hăng hái, nói là xem xong chương này sẽ ngủ, ngón tay xem xong một chương lại lật tới chương tiếp.

Chờ đọc xong thì bình minh cũng tới luôn.

Cao Tự Án biết là hỏi không ra được lí do, đành phải thay đổi chủ đề: "Vậy em không biết viết bản thảo như thế nào hay sao mà đợi đến giờ này ngồi đây?"

"Không ai báo với em, em nghĩ là chọn một người khác diễn thuyết, em liền không viết." cô lẩm bẩm lầm bầm, lòng tràn đầy ý không muốn.

Đầu gục nằm trên bàn, hai má hơi hơi phồng lên. Cao Tự Án dở khóc dở cười, vỗ vỗ lưng cô: "Ngẩng đầu ưỡn ngực lên, em bị cận thị à? Anh đi mua bữa sáng cho em, ngoan ngoãn ngồi viết đi."

"Anh ơi." Cô ngẩng đầu nhìn hắn: "Em muốn ăn tào phớ ngọt."

"Biết rồi."

Sau khi Cao Tự Án đi không đến hai phút cửa phòng lại bị mở ra. Là một học tỷ.

"Học muội, viết xong rồi ư?"

Cố Dật Nhĩ lắc đầu: "Chưa ạ."

Học tỷ bưng chén nước cho cô, trên mặt cũng có chút bất đắc dĩ: "Tình huống năm nay thật là từ lúc chào đời tới giờ lần đầu tiên chị thấy đấy, tưởng rằng việc đọc diễn thuyết khẳng định không thành vấn đề, kết quả hai người đều chưa viết."

Cố Dật Nhĩ cũng có chút áy náy, hỏi: "Học tỷ, bạn kia có đến không?"

Học tỷ nhún nhún vai: "Chị nghĩ là không đâu, thầy có gọi cho ba mẹ cậu ta, nhưng cũng không biết rốt cuộc có thể tới hay không, học muội vẫn là mau viết đi."

Cô uhm một tiếng, cúi đầu tiếp tục viết.

"Bất quá hai người thật sự rất có duyên phận." Học tỷ cười tủm tỉm: "Thành tích trung khảo giống nhau, trong tên cũng có từ giống nhau."

Cố Dật Nhĩ biết người kia, ở trên bảng thông báo ngoài cổng lớn, tên của cô và cậu cùng nằm song song ở vị trí đệ nhất trên bảng vàng.

Lần này trừ cô ra lại có một Trạng Nguyên khác.

"Chị cũng là tốt nghiệp từ trường cậu ấy ra, học đệ này ở sơ trung rất thú vị." Học tỷ ngồi ở bên người cô, lải nhải nói: "Trong nhà có tiền, người lớn lên cũng đẹp, cho nên rất nhiều người tự nguyện theo sau cậu ấy, cứ hai ba ngày lại bị gọi phụ huynh. Mọi người ở trường không ai không biết cậu ấy."

Cố Dật Nhĩ bĩu môi: "Là một tên côn đồ sao?"

Học tỷ cười lắc đầu: "Đó chỉ là ở sơ trung thui, cũng không biết lên cao trung cậu ấy có tốt lên được chút nào không."

Cố Dật Nhĩ nghe học tỷ nói như vậy, tức khắc cảm thấy mình và cậu ta không tương đồng giống như tên được dán trên bảng thông báo.

Thoạt nghe chắc tính tình chẳng tốt lành gì.

Học tỷ lại cùng cô dặn dò vài câu rồi rời đi.

Chung quanh yên tĩnh, một chút tạp âm cũng không có, chỉ có âm thanh của chiếc bút nước chà xát trên giấy.

Ở thời điểm cực kỳ buồn ngủ, bất luận là âm thanh gì cho dù là rất to cũng không cảng trở người ta muốn chìm vào giấc ngủ.

Cố Dật Nhĩ cũng không biết cô như thế nào lại ngủ mất.

*****

Cô ngủ bởi vì thanh âm cọ xát của bút và giấy thì cũng chính vì nó mà tỉnh lại.

Lần nữa tỉnh lại, ánh sáng của chiếc đèn huỳnh quang trên trần chiếu vào mắt cô, Cố Dật Nhĩ ghé vào trên bàn, ra sức nhắm mắt mở mắt thích ứng.

Ngoài âm thanh cọ xát của giấy hình như còn có tiếng hít thở rất nhỏ.

Cố Dật Nhĩ xoay người, trong mắt hiện lên cánh tay phải thon dài.

Ngón tay cầm bút nước của cô, viết tiếp một nửa bản thảo mà cô đã dừng.

Cô chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

"Rốt cuộc tỉnh rồi sao?"

Thanh âm lười biếng vang lên, lại ngăn không được giọng điệu mát lạnh sạch sẽ.

Hai tay cô dùng gối đầu lúc này đã buông xuống, chỉ có ánh mắt dần dần ngước lên.

Thiếu niên anh tuấn đang ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nhìn cô.

Ăn mặc đồng phục giống cô, cổ áo sơmi mở một cút, chiếc cà vạt đen treo ở trên cổ cũng có chút lỏng lẻo.

Tóc tai hơi loạn, híp đôi mắt chưa tỉnh, nhưng đôi đồng tử đen kia gặp ánh sáng chói lọi làm cô nháy mắt thanh tỉnh.

Thấy cô không có phản ứng, cậu buông bút dùng tay phải chống cằm, nghiêng đầu nhìn.

Khóe môi hơi hơi giơ lên, cười như không cười.

"Mới ngủ dậy nên còn choáng váng à?"

Cậu so với ảnh chụp trên bảng thông báo còn đẹp hơn nhiều, mắt ngọc mày ngài, mi thanh mục tú, cho dù là bộ dáng lười biếng như vầy, cũng làm người ta không dời mắt được.

Là Tư Dật.

Cố Dật Nhĩ ngồi dậy, trong lòng suy tư rốt cuộc lúc nãy mình là ngủ như thế nào vậy.

Tư Dật hỏi xong hai vấn đề liền không để ý cô nữa, Cố Dật Nhĩ đem đầu lặng lẽ thò lại gần, phát hiện tờ giấy đã tràn ngập chữ viết.

Mấy trăm chữ đầu là cô viết, còn xem như tinh tế, nhưng tới mặt sau, liền biến thành lối viết hiện đại quanh co khúc khuỷu như con giun.

Chữ của cậu và cô khác nhau, nét bút của cậu dứt khoát lưu loát, cô lại uyển chuyển dịu dàng.

Cô nuốt nước miếng: "Đồng học, cảm ơn cậu a."

Tóc Cố Dật Nhĩ bị tối, đồng thời trên mặt hiện vài vết hồng nhạt vì tư thế ngủ lúc nãy.

Người tuy rằng đã tỉnh, nhưng trong ánh mắt còn mang một tầng hơi nước.

Tư Dật nhướng mày nhìn cô một cái, lại cúi đầu viết xuống hai chữ cuối cùng.

"Viết xong rồi." Tư Dật đem giấy đưa cho cô.

Cố Dật Nhĩ mới vừa tiếp nhận giấy, đang chuẩn bị cảm ơn lần nữa, kết quả Tư Dật liền ghé vào trên bàn nhắm mắt ngủ, quá trình không đến hai giây.

Cô ngẩn ra, đẩy đẩy bả vai Tư Dật.

Tư Dật uhm một tiếng, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn: "Làm cái gì?"

Cố Dật Nhĩ cúi đầu nhìn cậu: "Cậu không chuẩn bị lên đài sao?"

Tư Dật dựng thẳng eo, nhìn chằm chằm cô vài giây, một lúc sau biểu tình bắt đầu trở nên thú vị: "Không phải cậu lên sao?"

"Tớ chỉ là hỗ trợ viết bản thảo, không phải lên đài diễn thuyết." Đôi mắt Cố Dật Nhĩ kiên định, đứng dậy sửa sửa váy ngắn trên người: "Tớ đi trước, cậu nhanh lên đài đi."

Cố Dật Nhĩ sắp sửa rời đi liền bị người kia kéo cánh tay.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, Tư Dật không biết khi nào đã đứng lên, nhìn xuống cô.

Cô gái trước mắt, ra dáng nghiêm chỉnh mặc dù là đang thoái thác trách nhiệm.

"Ảnh chụp treo ở cổng lớn gần một tháng, chỉ cần không mù ai cũngcó thể thấy hai ta giống như là chụp ảnh kết hôn, cậu cảm thấy tớ có thể không quen biết cậu sao?..." Tư Dật thoáng cúi đầu, một đôi con ngươi sáng tỏ, đồng tử màu đen phản chiếu hình ảnh của cô.

Cậu cười như không cười nhìn cô, cùng với bộ dáng lười biếng lúc nãy hoàn toàn bất đồng.

"...Cố Dật Nhĩ đồng học."

Gằn từng chữ một, cuốn lưỡi phát âm chuẩn rõ ràng đọc ra tên cô.

Thì ra bọn họ đều là biết nhau.

"Đêm qua tớ chơi game tới hừng đông, hôm nay bị mẹ túm lại đây, bản thảo tớ cũng viết một nửa, cậu liền đưa Phật đưa đến tây thiên, lên đài đọc đi."

Quả thực là hai người cùng lí do ngủ nướng mà thoái thác.

Bỗng nhiên muốn đi WC, Cố Dật Nhĩ cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Thôi được rồi, tớ đi WC đã."

Mới vừa đi hai bước, đã bị cậu nắm chặt cổ áo, giống gà con bị đè lại.

Thình lình bị tình huống như vậy tập kích cô sợ tới mức khẩn trương hai chân run rẩy không vững, nước trong bụng càng muốn trào ra mãnh liệt.

Cố Dật Nhĩ đỏ mặt giật giật thân mình: "Cậu buông tớ ra."

Tư Dật ngữ khí trầm thấp, tựa hồ có chút phẫn nộ: "Vừa mới nói đồng ý hiện tại lại muốn chạy?"

Tư Dật lấy thân cao làm ưu thế, Cố Dật Nhĩ không tránh ra được.

Thừa lúc Tư Dật đắc ý sơ suất, cô linh hoạt vuột áo khoác cởi xuống dưới, Cố Dật Nhĩ hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, xoay người liền hướng cửa mà chạy.

Trong tay cầm áo khoát Cố Dật Nhĩ, Tư Dật thật không phản ứng kịp tình huống như thế này.

Cố Dật Nhĩ chưa kịp mở cửa, thì cánh cửa đã bị mở ra.

Một nam một nữ chuyện trò vui vẻ đi vào tới.

"Cố Dật Nhĩ nhà cậu thật ưu tú a"

"Đâu có đâu có, Tư Dật nhà cô mới là ưu tú ạ."

"Tư Dật nhà chúng tôi, tuy nói lớn lên có chút dáng vẻ tốt, nhưng chính là quá hướng nội, đối mặt con gái không biết uyển chuyển, chúng tôi đều lo lắng nó về sau không thể tìm được đối tượng thì làm sao bây giờ."

"Ha hả, bình thường thôi, Dật Nhĩ cũng hay thẹn thùng lắm ạ."

"Khẳng định hai đứa nói chuyện cũng không dám cho xem."

"Đúng vậy."

Nhìn tình huống khen tặng đối phương như vầy thôi, kỳ thật gợn sóng nổi lên bốn phía.

Hai nhà nhìn cảnh trước mắt yên tĩnh, biểu tình trở nên có chút phức tạp.

Đóng cửa phòng lại, thấy cậu nam sinh kia trong tay cầm áo khoác nữ sinh, nữ sinh thì đầu tóc rối loạn, mặt đỏ hồng, ngực hơi hơi phập phồng.

Trông mờ ám như vậy, thực làm người ta hiểu lầm.

Cao Tự Án mặt âm trầm không nói chuyện, mặt người phụ nữ kia thì giống chiếc đèn nê-on, một chút màu hồng rồi một chút lại màu xanh, cuối cùng biến thành màu tím.

Người phụ nữ vén tay áo lên hung hăng hướng tới phía Tư Dật.

"Tiểu vương bát đản! Chưa đủ lông đủ cánh mà đi học lại cởi áo nữ sinh hả! Xem mẹ thu thập con như thế nào!"

Thấy cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Cố Dật Nhĩ vội vàng đi lên trước tới ngăn mẹ Tư lại: "Dì a, đây là hiểu lầm thôi."

Tư Dật tức khắc nhìn nữ sinh trước mặt có chút ấn tượng khác.

"Con muốn đi WC, cậu ấy không cho con đi, quần áo là con chủ động thoát ra."

"......"

"......"

*****

"Làn da em thật tốt, phấn nền đánh mỏng một chút là được."

Nữ giáo viên nâng mặt Cố Dật Nhĩ lên, ôn nhu nói.

Cố Dật Nhĩ gật đầu: "Đều nghe theo cô ạ."

Nữ giáo viên nâng eo, mắt lại nhìn Tư Dật ngồi bên cạnh.

Tư Dật trừu khóe miệng: "Cô dậm phấn đậm một chút giúp em."

"... Được." Bằng không dấu bàn tay trên mặt thật đúng là che không được.

*****

Tác giả có lời muốn nói: Nam nữ chủ đều là đồ trứng thối