Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy

Chương 27




Tuy rằng quán ăn phục vụ chả ra sao nhưng hương vị đồ ăn lại không tồi, Lộ Ninh ăn đến vui vẻ vô cùng, Diệp Phồn Tinh cũng ném điểm không khỏe ra sau đầu.

"Nào nào nào, chúc tiểu mỹ nữ Ninh Ninh sinh nhật vui vẻ! Mong sao em mỗi ngày đều hạnh phúc, khỏe mạnh trưởng thành!"

"Mỗi ngày hạnh phúc! Khỏe mạnh trưởng thành!"

Hát bài hát sinh nhật cho bạn nhỏ Lộ Ninh xong, lại đáp ứng ba nguyện vọng của cô bé, nhân không khí đang vui vẻ tay thiện nghệ Hầu Tử đột nhiên đề nghị: "Cứ ăn ăn uống uống thế này thôi cũng chán, chúng ta chơi trò khác đi? Chơi kéo búa bao, ba thắng một, người thua. . . phạt bị quét bơ lên mặt nhé?"

"Quét bơ lên mặt? Được nha được nha!" Lộ Ninh vừa nghe xong hai mắt sáng bừng.

Lộ Thâm lại lắc đầu: "Nơi công cộng không thích hợp chơi cái này, cẩn thận lát nữa ông chủ tới đuổi người đấy."

"Chúng ta cũng đâu đánh giặc, chỉ nhẹ nhàng, hòa hòa khí khí, cẩn thận chơi chút thôi!" Hầu Tử híp mắt cười "thiện lương" cực kỳ. Lộ Thâm chỉ cần liếc mắt cái đã nhìn thấu mục đích của hắn.

". . . Cũng không được." Lộ Thâm cho rằng tên đồng bọn ngốc nghếch e sợ thiên hạ không loạn, ánh mắt vô ý thức rơi xuống sườn mặt trắng nõn tinh xảo của Diệp Phồn Tinh: "Ăn đồ ăn của mày đi."

Cơ hội tiếp xúc thân mật tốt như thế mà cũng không biết nắm chắc! Kiểu này đến khi nào mới tìm được bạn gái a!

Hầu Tử hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn, còn đang định khuyên thì Diệp Phồn Tinh đã mở miệng: "Ninh Ninh muốn chơi thì chúng ta chơi đi, tôi có khăn ướt, chút nữa lấy lau là được."

Cô không biết mục đích đen tối của Hầu Tử, chỉ nghĩ Lộ Thâm bận tâm tới cảm xúc của mình nên không đồng ý —— đương nhiên Lộ Thâm một phần cũng nghĩ tới điểm này, dù sao con gái đều tương đối để ý hình tượng bản thân, hắn sợ Hầu Tử trêu đùa quá mức khiến cô xấu hổ. Quan trọng hơn cả là vì Hầu Tử "có mục đích riêng", cố tình hắn lại không thể nói rõ, cuối cùng chỉ có thể âm thầm liếc Hầu Tử một cái cảnh cáo, nhả ra đáp ứng.

"Tốt! Bắt đầu nào!"

Cùng bạn nhỏ Lộ Ninh hoan hô, trò chơi bắt đầu.

"Nào, ván thứ nhất, kéo búa bao!"

Bốn người đồng thời ra tay, ba cái búa một cái kéo, kéo là Lộ Thâm.

Diệp Phồn Tinh sửng sốt, vui vẻ: "Chúc mừng anh nha bạn cùng bàn, trúng giải nhất."

Lộ Thâm: ". . ."

"Ha ha ha dám chơi dám chịu, mau tới, Thâm Nhi mau thò khuôn mặt đáng yêu ra đây để anh trai quét một phát!" Hầu Tử một bên cười ngu, một bên dùng tay quẹt một khối kem to, cọ trên mặt Lộ Thâm.

Lộ Ninh cũng học theo, cười khanh khách cho anh trai yêu nhà mình một đạo thất oai bát nữu[1] "trừng phạt".

[1] hình dung sự nghiêng lệch bất chính. Xuất phát từ《 Tam hiệp ngũ nghĩa 》.

"Tới lượt Phồn Tinh, quẹt nhiều vào, đừng khách khí!"

Lúc này Diệp Phồn Tinh mới nhận ra phương thức trừng phạt này đối với quan hệ của vài người bọn họ có chút quá thân mật. Nhưng mà cô không phải người chơi không nổi, nếu đã đồng ý chơi thì sẽ không lật lọng quét hết hưng phấn của mọi người, lại nói tay dính nhiều bơ kem cũng sẽ không nhất định chạm vào mặt.

Nghĩ như vậy, Diệp Phồn Tinh liền nhanh chóng dùng đầu ngón tay quét một khối bơ kem to tướng, cười tủm tỉm để sát bên mặt Lộ Thâm: "Nào nào, để tôi xem quét vào chỗ nào thì đẹp."

Lộ Thâm lại một lần nữa nghe thấy mùi thơm thơm ngọt lại thanh đạm này.

Hương bơ sữa nồng đậm cũng không thể áp chế nó, ngược lại bất tri bất giác bị nó dung hòa, hợp thành một loại hương vị càng ngọt ngào.

Hắn đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên. Đặc biệt là cô gái trước mắt càng dựa càng gần. . .

"Ở chỗ này đi!" Diệp Phồn Tinh cười xấu xa, giơ tay chạm vào chóp mũi thiếu niên: "biubiubiu, biến thành lão thái giám phản bội!"

Cô khống chế lực đạo rất tốt, không để ngón tay mình chạm vào da hắn. Nhưng trong mắt Lộ Thâm chính là cô gần trong gang tấc, dưới đôi lông mi dài là đôi mắt lấp lánh đầy ý cười, cong cong tựa như vầng trăng non khiến hắn càng thêm mất tự nhiên.

"Ha ha anh biến thành lão thái giám phản bội!” Cũng may Diệp Phồn Tinh đã lùi lại, Lộ Ninh vỗ tay nở nụ cười, Lộ Thâm hoàn hồn, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Hầu Tử nhìn hắn rồi nhìn Diệp Phồn Tinh, tự cảm thấy bản thân thật thiên cmn tài, ồn ào nói: "Nào nào, tiếp tục, ván thứ hai!".

Kế tiếp mấy lần đều là hai với hai, hai và một cùng một, không tính. Thẳng đến ván thứ sáu, mới một lần nữa xuất hiện cục diện ba đối một.

Mà ván này người thua lại là Diệp Phồn Tinh.

"Oa, đúng là quả báo tới sớm." Diệp Phồn Tinh cười cười, hào phóng đưa mặt qua.

Lộ Ninh vui vẻ quẹt một cái ở má phải, Hầu Tử cũng hư hư thực thực quẹt trên trán cô, sau đó tới lượt Lộ Thâm.

"Đại nhân, mong đại nhân thủ hạ lưu tình nha!"

Diệp Phồn Tinh chắp tay trước ngực làm bộ dáng đáng thương vô cùng, Lộ Thâm vốn định giống Hầu Tử quẹt nhẹ một cái cho xong, nhưng thấy cô như vậy không hiểu sao lại sinh ra tâm tư trêu đùa.

Khóe miệng hơi cong, ánh mắt đi xuống, chậm rãi đảo qua cái trán no đủ, mặt mày xinh đẹp, cái mũi thẳng tinh xảo, cuối cùng không tự giác dừng trên cánh môi no đủ hồng nhuận của cô.

"Anh, anh nhìn cái gì đấy? Mau nhanh lên a!"

Bị hắn nhìn như vậy, da mặt Diệp Phồn Tinh có chút nóng lên, thấy hắn vẫn chậm chạp bất động, cô có chút không nhịn được nâng mắt nhỏ giọng oán giận một câu.

Cái liếc mắt nghiêng nghiêng này cất giấu tình đậu sơ khai lại không muốn người khác biết cùng sự ngượng ngùng của thiếu nữ. Lộ Thâm không hiểu ý nghĩa trong đó, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên trong lồng ngực.

Cảm giác xa lạ cổ quái này khiến Lộ Thâm giật mình, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì cái di động nát trong túi đã vang lên. Hắn theo bản năng lấy ra, vừa nhìn là bà nội Vương Kiến Phân gọi tới.

Nhìn màn hình không ngừng sáng lên, Lộ Thâm không hiểu sao có dự cảm không tốt, hắn nhanh chóng ấn nghe, quả nhiên giây tiếp theo giọng lão thái thái hoảng sợ mang theo nức nở sắp khóc truyền ra: "A Thâm! A Thâm cháu đang ở đâu? Mau mau trở về đi! Ba cháu, ba cháu hắn cắt cổ tay tự sát!!!"

Lộ Thâm đầu óc đình trệ, máu trong người như bị đóng băng.

Diệp Phồn Tinh cách hắn rất gần nên nghe rõ ràng nội dung cuộc gọi, cô tươi cười cứng đờ, rồi không dám tin mà mở to hai mắt.

"Làm sao vậy? Ai gọi tới thế?" Hầu Tử không biết chuyện gì xảy ra, thấy vậy liền buồn bực hỏi.

Lộ Thâm không trả lời, thân thể khẽ run, cả người từ trên ghế bắn lên, giống như phát điên lao ra ngoài.

Lộ Ninh hoảng sợ: "Anh ơi?!"

"Không sao, không có chuyện gì, chúng ta đuổi theo xem."

Trạng thái của Lộ Thâm rõ ràng không ổn, Hầu Tử cũng nóng nảy, một bên trấn an Lộ Ninh một bên đứng dậy hô to: "Phục vụ, tính tiền!"

Biến cố tới quá bất ngờ Diệp Phồn Tinh từ trong khiếp sợ hoàn hồn, thẳng đến khi Hầu Tử quay đầu chào tạm biệt cô, cô mới giật mình nói: "Hầu Tử! Vừa, vừa rồi người gọi điện thoại, hình như là bà nội Lộ Thâm, bà ấy nói ba hắn. . . tự sát!"

Mấy chữ cuối cùng Diệp Phồn Tinh theo bản năng đè thấp thanh âm, không dám để cho Lộ Ninh nghe được.

"Cái gì? Chị nói cái gì?" Hầu Tử thoạt tiên ngây người, sau đó sắc mặt khẽ biến ném xuống mấy tờ mao gia gia[2], tiền lẻ cũng không cần ôm Lộ Ninh chạy ra khỏi quán ăn khuya.

[2] hình in trên tiền Trung Quốc.

Trong đầu Diệp Phồn Tinh cũng một mảnh hỗn loạn. Cô theo bản năng cầm lấy cặp sạch, cũng chạy như điên theo Hầu Tử, cuối cùng chạy tới một con hẻm nhỏ hẹp.

Con hẻm này thoạt nhìn có chút xưa cũ, chung quanh đều là chung cư lâu năm, nằm kề sát nhau, vừa có vẻ chật chội lại vừa có vẻ bẩn thỉu. Nhất là lúc này là buổi tối, đèn đường hai bên phụ cận cái hỏng cái không, càng tăng thêm vẻ cũ nát không chịu được.

Nhà Lộ Thâm trong một hẻm nhỏ, có hai tầng lầu nhỏ hẹp không kém, vách tường bong ra từng mảng, có vẻ gồ ghề lồi lõm, còn có chỗ phủ đầy rêu xanh từ năm tháng này qua năm tháng khác.

"Đều tại tôi! Đều tại tôi! Tôi không nên mềm lòng cho hắn bình rượu! Ô ô ô ô con trai đáng thương của mẹ, con đi rồi mẹ biết phải làm sao? Mẹ biết phải làm sao!"

Đằng sau cánh cửa rỉ sắt truyền ra tiếng khóc bén nhọn của lão thái thái, nhưng rất nhanh bị thanh âm dồn dập nghẹn ngào, phẫn nộ cực điểm của Lộ Thâm đánh gãy: "Đủ rồi! Trước khi ra cửa cháu đã dặn bà thế nào? Bà —— bà cứ quản ông ấy đi, quản đến khi chết cho bà vừa lòng!"

Diệp Phồn Tinh trước nay chưa từng nghe qua hắn nói lời như vậy, trong lòng vừa sợ vừa lo, cái gì cũng không quan tâm, chạy theo Hầu Tử vào.

Trong phòng nhỏ một mảnh hỗn độn.

Một lão thái thái đầu tóc hoa râm, thoạt nhìn khoảng sáu, bảy chục tuổi ngã trên mặt đất vừa đấm ngực vừa kêu khóc, mu bàn tay bà sưng đỏ một khối giống như bị phỏng.

Trên giường nhỏ bên cạnh, Lộ Thâm run rẩy làm sơ cứu cho một người đàn ông trung niên gầy gò, nhìn không rõ mặt.

Người đàn ông như mất hết tri giác, cả người không nhúc nhích nằm đó, dưới thân là vết máu chói mắt.

Vết máu nhiễm đỏ ga giường màu xám, cũng nhiễm đỏ gạch trắng, cả nhà thoạt nhìn như hiện trường án mạng, nhìn thôi cũng ghê người.

Lộ Ninh sợ tới mức choáng váng, không kịp phản ứng vội vàng đưa tay che mắt Lộ Ninh: "Đừng nhìn! Đừng nhìn Ninh Ninh!"

Nhưng đã chậm.

Lộ Ninh ngơ ngác miệng cứng đờ, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, hô hấp khó khăn, thân thể nho nhỏ cũng bắt đầu run rẩy.

"Ninh Ninh!"

"Ninh Ninh! Thuốc đâu, mau lấy thuốc cho con bé!"

Hiện trường lập tức hỗn loạn, cũng may Hầu Tử biết thuốc của Ninh Ninh ở đâu, kịp thời đút cho cô bé uống mới nhanh chóng ổn định tình huống của bé.

Trong chốc lát xe cứu thương Lộ Thâm gọi cũng tới. Dưới sự trợ giúp của nhận viên y tế, Lộ Thâm đưa ba hắn, Hầu Tử đỡ lão thái thái bị phỏng lên xe.

Diệp Phồn Tinh cũng nhẹ nhàng thở ra, lý trí bị sợ hãi làm cho rối loạn cũng trở lại.

"Xe cứu thương không thể chở nhiều người như vậy, Ninh Ninh giao cho tôi đi. Tôi ở lại chăm sóc con bé, anh đừng lo, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho anh."

Nhìn cô gái không hề hỏi gì thêm, chỉ gắt gao ôm lấy Lộ Ninh đứng ở đầu ngõ nhìn theo bọn họ. Lộ Thâm đôi mắt bỗng nhiên đỏ bừng, từ trong cổ họng phát một câu nghẹn ngào: "Cảm ơn."