Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 1: Tới cổ bảo




Buổi chiều, ánh mặt trời vẫn còn chiếu khắp mọi nơi, thời tiết đặc biệt nóng bức, dự báo thời tiết cũng cho biết, đây sẽ là kỳ nghỉ hè có nhiệt độ cao nhất trong nhiều năm qua.

Lúc này, một nam sinh mặc áo T-shirt màu trắng ngắn tay mang theo một đống hành lý thật lớn đương đứng trước toà Cổ bảo vô cùng hùng vĩ.

Nam sinh đó tên là Giản Nguyệt, có mái tóc ngắn màu nâu, một đôi mắt cũng màu nâu rất sáng, làn da trắng hồng làm cho bất luận kẻ nào nhìn đến cũng muốn nhịn không được mà nhào tới ôm ngay vào lòng đứa trẻ đáng yêu này.

Giản Nguyệt đứng ở chỗ này đã gần ba tiếng đồng hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn sau thời gian dài phơi dưới ánh nắng gắt gao đã sớm ửng đỏ cả lên, áo ướt đẫm mồ hôi bết dính vào da thịt. Giản Nguyệt dùng đôi tay trắng nõn lau đi mồ hôi trên mặt, vẫn như cũ duy trì bộ dáng nôn nóng chờ đợi.

Tuy rằng bị phơi nắng đến nỗi đầu choáng mắt hoa, nhưng trên gương mặt hắn lại lộ ra vẻ tươi cười phi thường sáng láng, cười đến nỗi ngay cả đôi mắt to của hắn cũng phải nheo lại.

Rốt cuộc là chuyện gì làm cho Giản Nguyệt phải đứng ở chỗ này cười chừng ba giờ? Nguyên nhân chính là vào một tuần trước……

Đó là vào một buổi sáng nắng ấm, Giản Nguyệt đang cùng với Chu Công đánh cờ năm quân (hắn nằm mơ đó mà), lúc này thình lình một cuộc điện thoại gọi đến làm thay đổi toàn bộ cuộc sống bình thường của hắn.

” Ai… a……” Cầm lấy chiếc di động đặt ở đầu giường, Giản Nguyệt thì thào nói. Hai mắt hắn còn không có mở, chăn cũng đang trùm ở trên đầu.

” Xin hỏi ngươi là Giản Nguyệt tiên sinh phải không? Ta là nhà bất động sản Chung Hán Văn.” Chung Hán Văn nhiệt tình nói. ” Thật có lỗi vì đã quấy rầy thời gian ngủ của ngươi, chính là trước đây ngươi có nhờ ta tìm một phòng ở, ta tìm được rồi một gian nhất định phù hợp với yêu cầu mà ngươi đã nêu.”

” Cái gì phòng ở… a! Tìm được rồi sao?” Vốn là đang vô cùng buồn ngủ, vừa nghe qua Giản NGuyệt nhất thời thanh tỉnh, hắn hai tay cầm di động, ngồi thẳng thân mình, thật hồi hợp yên lặng lắng nghe.

” Đúng vậy, đó là ở Tuyết Phố, bên cạnh còn có biển rộng xanh mát. Tuy rằng phương tiện giao thông không được thuận tiện và còn….” Chung Hán Văn còn chưa kịp nói xong đã bị Giản Nguyệt cắt lời.

” Mang ta đi xem! Hiện tại! Lập tức!” Giản Nguyệt kích động đứng ở trên giường kêu to.

” Vâng… Được rồi, nửa giờ sau ta sẽ đến gần nơi ở của ngươi, đợi gặp.”

Chung Hán Văn giọng nói có vẻ bất đắc dĩ truyền qua điện thoại.

Giản Nguyệt không có đáp lời, hắn đem điện thoại cất đi sau đó liền nhanh chóng chạy đi rửa mặt chải đầu. Tất cả chỉ hoàn thành trong năm phút đồng hồ, sau đó Giản Nguyệt liền bước ra khỏi cửa rời đi.

Ngay từ khi còn nhỏ, Giản Nguyệt đã rất thích những Cổ bảo của Âu Châu. Hắn thỉnh thoảng hay mơ về một toà Cổ bảo thần bí, ở nơi đó, hắn cảm thấy vô cùng khoái lạc. Hắn cảm thấy được toà Cổ bảo như mang theo một loại mị lực vô cùng thần bí, hắn luôn hy vọng có thể được hảo hảo tham quan Cổ bảo một phen. Bởi vậy, giấc mộng từ thuở nhỏ đến bây giờ của hắn chính là được ở trong Cổ bảo ấy, hưởng thụ loại mị lực thần bí đó.

Nhưng mà cha mẹ Giản Nguyệt cũng không đồng ý với cái ý tưởng đó của hắn, vì đó là giấc mộng rất không thực tế, hơn thế nữa không có người hiện đại nào có thể ở trong một toà thành cũ kĩ. Tuy rằng bọn họ không có ngăn cản Giản Nguyệt tìm hiểu, thăm dò về Cổ bảo, nhưng nhất định sẽ không cho hắn duy trì.

Tuy vậy, Giản Nguyệt vĩnh viễn cũng không có cách nào nghe lọt lỗ tai những lời khuyên bảo của cha mẹ hắn.

Cha mẹ hắn, vào hai năm trước, đúng ngày sinh nhật mười bốn tuổi của hắn, gặp phải sự cố mà qua đời. Khi đó, hắn cơ hồ đã không còn ý chí sinh tồn. Nhờ các bằng hữu kiên trì khuyên nhủ, hắn mới có thể trở lại là một Giản Nguyệt vui tươi, sáng sủa.

Vào lúc này đây, hắn muốn dùng số tiền mà cha mẹ đã để lại để hoàn thành giấc mộng mình ôm ấp bấy lâu nay. Hắn quyết định phải làm một việc gì đó thật ý nghĩa để sau này không phải tiếc nuối.

Chung Hán Văn đem Giản Nguyệt đến trước Cổ Bảo, Giản Nguyệt nhìn về phía Cổ bảo, hắn cả người đều ngây dại. Nhìn chằm chằm vào Cổ bảo trước mặt, cùng với Cổ bảo mà hắn đã nằm mơ thấy rất nhiều lần, quả thật là hoàn toàn giống nhau như đúc.

Phía bên ngoài có một lớp tường dày chắc chắn bao bọc toà thành, nóc nhà của nó cao ngất như muốn tận mây xanh, to lớn lại vô cùng thần bí. Giản Nguyệt có thể tưởng tưởng đến những dãy hành lang hoa lệ dẫn đến mọi nơi bên trong, đến cả toà nhà hình tháp hiện đang là nơi mà hắn muốn khám phá nhất, rồi còn có các phòng ngủ…Chỉ cần nghĩ đến những điều ấy thôi cũng đủ làm cho hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.

” Ta quyết định! Ta muốn ở trong Cổ bảo này!” Giản Nguyệt quay nhìn Chung hán Văn nói một cách dứt khoát, ngón tay chỉ về phía toà Cổ Bảo thật lớn ấy.

Tâm tình hắn đang thật kích động mà không có lời lẽ nào có thể diễn tả được, toà Cổ bảo thần bí kia tựa như đang kêu gọi hắn, khiến cho hắn không thể thoát khỏi cái khát vọng là phải có được nó.

Rốt cuộc hắn có thể thực hiện nguyện vọng của mình rồi! Hắn sắp có thể vào ở nơi mà hắn đã nhìn thấy trong mộng, chính là toà thành này! Đối với cảnh trong mơ đầy nghi hợăc, đối với Cổ bảo luôn nhiệt tình yêu thương, đều khiến cho hắn không chút do dự quyết định mua ngay Cổ bảo này.

” Giản tiên sinh, nếu người đã muốn quyết định mua Cổ bảo này thì ta nghĩ có một số chuyện ta phải nói cho ngươi được rõ.” Chung Hán Văn cùng Giản Nguyệt quay vào trong xe.

” Còn có cái gì a?” Nghe lời lẽ Chung Hán Văn có vẻ e dè làm cho Giản Nguyệt có phần bất mãn, hắn không thích thái độ của Chung Hán Văn đối với Cổ bảo mà hắn nhiệt tình yêu thương.

” Là như vậy, Giản tiên sinh. Toà Cổ bảo này có một truyền thuyết, đó là nơi này đã từng là chỗ của một vị quỷ hút máu vương tử. Ta nghĩ, ngươi cũng biết, thế giới này từng tồn tại quỷ hút máu, mặc dù quỷ hút máu từ thời chiến tranh đã biến mất. Đến nay, vẫn là một điều bí ẩn. Mà từ lúc quỷ hút máu bỗng nhiên biến mất đến nay thì chủ nhân của toà Cổ bảo này cũng không rõ tung tích.” Chung Hán Văn nhăn lại mi.

” Mặt khác, nơi này còn có một số lời đồn đãi không tốt. Như vậy, Giản tiên sinh ngươi còn muốn mua Cổ bảo này hay không?” Chung Hán Văn cũng là lần đầu tiên tìm kiếm một cái Cổ bảo theo yêu cầu của khách, khó khăn lắm mới tìm được một Cổ bảo như yêu cầu, nhưng mà những người sống trong các Cổ bảo gần đấy đánh giá rất không tốt về Cổ bảo này. Nếu không phải Giản Nguyệt vội vã muốn đến xem, hắn cũng không nguyện ý giới thiệu cho hắn.

” Không có vấn đề gì, chỉ là những lời đồn đãi thôi. Chung tiên sinh cũng đừng quá lo lắng, ta không có việc gì!” Giản Nguyệt kiên định cười, trong mắt như toả ra thứ ánh sáng lấp lánh mê hoặc làm cho người ta không có cách nào dời đi tầm mắt.

Ngay khi Giản Nguyệt nhìn thấy Cổ bảo này, hắn liền quyết định mua ngay nó. Cho nên bây giờ không có gì có thể thay đổi quyết tâm của hắn.

” Vậy được rồi……” Chung Hán Văn đối với sự kiên trì của Giản Nguyệt thật sự là không còn lời nào để nói. Nhưng mà sự kiên định của đứa nhỏ này cũng thật là đáng yêu, làm cho người ta không thể không thích được. ” Đúng rồi, chúng ta kết bạn với nhau đi! Nếu sau này ngươi gặp vấn đề gì khó khăn, đừng ngại mà gọi điện cho ta.”

” Ân! Ta sẽ làm thế. Ngươi chẳng những giúp ta tìm được Cổ bảo, lại vì ta mà lo lắng, ngươi thật sự là một người tốt. Chúng ta về sau sẽ là bạn tốt!” Giản Nguyệt sảng khoái nói.

” Thay ngươi tìm Cổ bảo là công việc của ta, vì ngươi mà lo lắng cũng là chuyện thường tình mà người nào cũng có thể làm, như thế liền được cho là người tốt sao? Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa nhóc!” Chung Hán Văn cảm thán, liền rút ra một cái kết luận, Giản Nguyệt đại khái là rất dễ bị lừa. Hắn đơn giản chỉ là một người có tâm tính thật đơn thuần! Là một người bạn mới của Giản Nguyệt, Chung HaánVăn quyết định sau này phải từ từ dạy cho Giản Nguyệt biết, để hắn không bị người xấu lừa gạt.

Giản nguyệt không có trả lời, chỉ nheo lại ánh mắt cười cười, bộ dáng thật sự quá đáng yêu làm cho Chung Hán Văn rất muốn bẹo lấy hai má của hắn mà nựng nịu.

Sự việc chính diễn ra là như thế và Giản Nguyệt đã mua luôn Cổ bảo này. Đó cũng là lý do tại sao hắn lại đứng trước “ngôi nhà” mới của mình một cách ngây ngốc như vậy.

Giản Nguyệt đã đứng như vậy gần bốn tiếng đồng hồ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đã đỏ lựng lên một cách không bình thường. Mở to đôi mắt nhìn về Cổ bảo, Giản Nguyệt cuối cùng cũng thốt lên câu nói đầu tiên sau bốn giờ đứng phơi nắng ngoài trời.

” Ta rốt cục có thể ở trong Cổ bảo này! Nó thật sự to lớn, thật đồ sộ, thật thần bí a!”

Nói xong câu này, Giản Nguyệt liền nhắm hai mắt lại, té xỉu trên mặt đất.