Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 7: Ta muốn có tivi




Giản Nguyệt nhàn nhã đi vào phòng khách thanh lịch, ngồi lên sô pha thật dài, hai tay ôm gối, cằm đặt ở trên gối, một tay cầm lấy điều khiển từ xa mở ra TV.

Nguyên bản, Cổ bảo này là không có TV, bất quá vừa mới tiến vào cổ bảo Giản Nguyệt hiển nhiên không có lưu ý đến vấn đề này.

Trước đó vài ngày, Giản Nguyệt rất mê phim trinh thám nhiều tập, đó là bộ phim về một thiếu niên trinh thám. Giản Nguyệt cảm thấy được vị trinh thám kia rất tuấn tú, không chỉ vậy… mà còn là người có phẩm chất tốt, lại rất thông minh, mỗi lần có vụ án nào qua tay hắn đều được hắn nhất nhất phá giải.

Giản Nguyệt cũng rất muốn trở thành một người lợi hại như vậy, bởi vậy hắn mỗi ngày đều dán mắt vào TV để xem, nghĩ có lẽ có thể học tập được một chút gì đó, sau đó cũng muốn trở thành một nhà trinh thám, vì nhân dân phục vụ.

Nhưng ở cổ bảo này lại không có TV, ngẫm lại cũng có thể biết, Áo Lôi Đức tự nhiên là sẽ không xem TV, hắn giống như đối những vật phẩm của nhân loại không có hứng thú. Mà Mã Toa tất nhiên sẽ không cãi lại mệnh lệnh của Áo Lôi Đức, trước không đề cập tới nàng có thể hay không xem TV, nàng cũng nhất định sẽ không làm chuyện dư thừa.

Bởi vậy, ngay từ đầu ở cổ bảo liền không có sự tồn tại của TV, không cần phải nói là TV, kỳ thật các sản phẩm điện tử khác cũng không có, cho nên hiện tại chẳng nói nhiều làm gì.

Lúc Giản Nguyệt biết nơi này không có TV, liền vội vàng ngay cả áo ngủ cũng không có đổi, đã nghĩ chạy ra cổ bảo. Bởi vì vào ngày hôm nay sẽ có phim thiếu niên trinh thám đặc biệt, hắn tuyệt đối không cho phép mình bỏ qua.

Vẫn đứng ở bên cạnh, Áo Lôi Đức mặt không chút thay đổi nhìn thấy, cũng không biết vì cái gì Giản Nguyệt phải khẩn trương như vậy. Loại phim trinh thám nhiều tập chẳng biết có gì mà hấp dẫn người ta đến vậy? Quả nhiên nhân loại đúng là thích tự tìm phiền não cho mình, một bên ngồi dán mắt vào TV, một bên lại hao tổn tâm trí. Áo Lôi Đức cũng không lưu ý đến những loại đồ vật như thế, hơn nữa cũng không đáng giá để cho hắn phải chú ý. Nhưng mà, nếu đây là Giản Nguyệt muốn......

Áo Lôi Đức dùng ánh mắt ý bảo Mã Toa rời đi, sau đó nhanh tay lẹ mắt bắt được Giản Nguyệt sắp chạy ra đại môn, đem hắn kéo đến sô pha. Hiện tại đã muốn mười giờ, nếu để cho Giản Nguyệt chạy đi ra ngoài gõ cửa nhà người khác, chắc chắn phần lớn sẽ không ai chịu mở cửa, nếu gặp gỡ ác nhân, có lẽ sẽ bị chửi ầm lên. Còn nữa, Áo Lôi Đức cũng không nguyện ý để cho những người khác nhìn thấy Giản Nguyệt đáng yêu mê người đến như thế.

Lúc này, Giản Nguyệt mặc áo ngủ có hình những con chó đốm nhỏ, quần áo có hơi rộng một chút, cho nên mỗi lần Giản Nguyệt kích động có động tác nào đó thì sẽ làm lộ ra một bên bả vai, hai má hồng hồng như quả táo, ánh mắt thật to ngập nước nhìn Áo Lôi Đức, thật sự là phi thường mê người, Áo Lôi Đức thoáng nhíu mày…, cẩn thận giúp Giản Nguyệt sửa sang lại hảo quần áo.

SAu khi sửa sang lại hảo quần áo, Áo Lôi Đức búng tay một cái, Mã Toa liền xuất hiện. Nàng ôm nhất bộ Lcd Tv thật lớn, thoải mái tiêu sái tiến vào phòng khách, bộ TV kia đối nàng mà nói liền như không có sức nặng.

Nhưng mà trong mắt Giản Nguyệt lúc này chỉ nhìn đến bộ Lcd Tv kia, bởi vậy, hắn vừa thấy đến TV hai mắt liền sáng lên chạy tới. Bộ phim sắp bắt đầu rồi, nếu không chuẩn bị tốt sẽ không kịp, Giản Nguyệt có vẻ sốt ruột. Áo Lôi Đức lại đem Giản Nguyệt đang hưng phấn bắt lấy, đem Giản Nguyệt hảo hảo đặt ở sô pha, sau đó hắn chỉ lẳng lặng ngồi, cũng làm cho Mã Toa đem TV phóng hảo.

” Áo Lôi Đức, TV là cho ta xem đúng không?” Giản Nguyệt cao hứng lắc lắc tay Áo Lôi Đức, ánh mắt thật to tràn ngập chờ mong, làm cho người ta không sao cự tuyệt được.

“Ân, đừng chạy loạn.” Áo Lôi Đức sờ sờ mái tóc ngắn mềm mại của Giản Nguyệt.

” A! Ngươi thật sự là người tốt! Áo Lôi Đức cũng cùng nhau xem đi!” Giản Nguyệt hoan hô đứng lên, kìm lòng không đậu ôm lấy Áo Lôi Đức, sau đó nhảy phốc lên sô pha mở ra TV.

Lúc này, vừa mới bắt đầu chiếu phim trinh thám nhiều tập, sau khi Giản Nguyệt mời Áo Lôi Đức cùng nhau xem, liền tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào TV. Mà Áo Lôi Đức nghe xong lời Giản Nguyệt cũng ngồi xuống, cái miệng của hắn hơi nhếch lên, thoạt nhìn tâm tình không tồi.

Giản Nguyệt ngồi ở sô pha, nhàm chán chuyển kênh truyền hình, trong lòng nghĩ đến hành tung của Áo Lôi Đức. Hôm nay, sau khi Áo Lôi Đức nếm qua bữa sáng liền rời đi, hắn cũng tìm không thấy Áo Lôi Đức. Mà Áo Lôi Đức giống như không ở trong cổ bảo. Không, có lẽ là vẫn còn ở trong cổ bảo, nhưng mà cổ bảo lớn như vậy, Giản Nguyệt muốn tìm cũng chẳng biết đến khi nào mới có thể tìm được Áo Lôi Đức?

Từ sau khi dọn vào cổ bảo ở, suy nghĩ của Giản Nguyệt bắt đầu có xu thế vây quanh Áo Lôi Đức, chỉ là bản thân Giản Nguyệt cũng không biết. Hắn vừa nhìn Lcd Tv mà Áo Lôi Đức đã thay hắn tìm về vừa nghĩ đến chuyện của Áo Lôi Đức.

” Không phải còn có Mã Toa sao?” Giản Nguyệt nhảy xuống sô pha. Mã Toa quản lý cả tòa cổ bảo, đối với mỗi nơi trong cổ bảo đều rất quen thuộc, hơn nữa chủ nhân của nàng lại là Áo Lôi Đức, nàng nhất định biết Áo Lôi Đức ở nơi nào.

” Mã Toa, ngươi ở nơi nào?” Giản Nguyệt cứ như vậy đứng ở phòng khách, ngẩng đầu kêu to.

Không lâu, Mã Toa tao nhã đi vào phòng khách, nàng lẳng lặng đứng, chờ đợi chỉ thị của Giản Nguyệt. Giản Nguyệt vẫn cảm thấy được Mã Toa thật sự rất lợi hại, bất luận hắn ở nơi nào, chỉ cần hắn kêu một tiếng, Mã Toa sẽ rất nhanh liền xuất hiện.

Đây chẳng lẽ chính là năng lực của quỷ hút máu sao? Kia thật đúng là một loại năng lực hữu dụng, nếu có được loại năng lực này, Giản Nguyệt sẽ không còn sợ vì ngủ quá hạn mà đến muộn, Giản Nguyệt dùng ánh mắt đầy sùng bái nhìn về phía Mã Toa.

” Xin hỏi có chuyện gì?” Mã Toa bị ánh mắt sùng bái của Giản Nguyệt nhìn cảm thấy mất tự nhiên, liền hỏi.

” Đúng rồi! Mã Toa, ngươi có biết Áo Lôi Đức ở nơi nào không?” Giản Nguyệt nguyên bản là muốn hỏi Mã Toa, Áo Lôi Đức đi về phía nào, sau đó nhớ tới không quên lễ phép hỏi. Đối với nữ sinh, cho dù là quen biết, Giản Nguyệt vẫn là lễ phép, này cũng là thành quả mà Tiểu San đã dạy.

” Chủ nhân đi làm.” Mã Toa đơn giản trả lời.

” Ách? Huyết tộc mà cũng đi làm sao?” Giản Nguyệt nghiêng đầu nghi hoặc đặt câu hỏi, bộ dáng rất đáng yêu. Nhưng mà đối với Mã Toa, loại đáng yêu này lại không có tác dụng gì.

” Đúng vậy, chủ nhân bình thường không cần đến công ty, nhưng khi tiến hành hội nghị trọng yếu thì phải tham gia.” Mã Toa gật gật đầu, trong mắt tản ra sự tôn kính đối với Áo Lôi Đức.

Áo Lôi Đức vẫn luôn là người mà Mã Toa tối tôn kính, lúc Mã Toa tuyệt vọng nhất chính hắn đã cứu vớt nàng. Nàng cũng biết Áo Lôi Đức khi ấy chỉ là thuận tay cứu nàng, nhưng mà khi đó cũng chỉ có Áo Lôi Đức nguyện ý vươn tay hắn.

Bởi vậy, cho dù Áo Lôi Đức là vì mục đích gì mà cứu vớt nàng, nàng cũng sẽ không một câu oán hận. Nàng hướng Áo Lôi Đức thầm hứa hẹn, mạng sống của nàng về sau đều là thuộc về Áo Lôi Đức.

” Đó là công tác ở đâu?” Giản Nguyệt tò mò hỏi.

” Tập đoàn mục thị.” Mã Toa thanh âm không có phập phồng, nhưng mà nàng rõ ràng không muốn nhiều lời. Đối với việc này, tuy rằng nàng không chán ghét Giản Nguyệt, chủ nhân của nàng lại đối Giản Nguyệt thật sủng ái, thế nhưng, nếu Áo Lôi Đức không nói cho Giản Nguyệt biết, Mã Toa cũng không hy vọng nhiều lời.

” Cái kia là một tập đoàn rất có danh tiếng đúng không? Thế cùng Áo Lôi Đức có quan hệ gì?” Giản Nguyệt phát huy tinh thần “mười vạn câu hỏi dành cho bé”, tiếp tục đặt câu hỏi.

” Đó là……” Đúng lúc Mã Toa đang muốn trả lời thì bị một trận tiếng cười quỷ dị đánh gảy, Mã Toa nhất thời đảo mắt đề phòng. Loại thanh âm quỷ dị này làm cho Mã Toa cảm thấy nguy hiểm, chính là ai lại có can đảm lớn như vậy, ngang nhiên mà tiến vào cổ bảo?

” A… Thật có lỗi, là điện thoại di động của ta đổ chuông.” Giản Nguyệt đối Mã Toa gật gật đầu, xuất ra chiếc di động. Mã Toa vẻ mặt cổ quái nhìn Giản Nguyệt.

” Tiểu Nguyệt! Xuất hiện đi!” Một giọng nữ sang sảng từ di động truyền ra.