Cô Bé Du Côn Của Tôi

Chương 36




Vương Anh bước vào cả Thiên Nam và Hạ Nhi cùng quay lại.

- sao vô giờ này, ở nhà nghỉ ngơi sáng vào chứ – Thiên Nam nói.

Hắn nhẹ lắc đầu: – em chỉ về tắm thay đồ rồi vào liền với Linh, ở nhà em cũng không yên được nên vào đây luôn, hai người nên về đi, nhìn 2 người mệt mỏi lắm rồi đó -

- thôi để tôi với anh Nam ở đây. Tôi...... – Hạ Nhi chưa nói hết câu đã bị Hắn đẩy tất cả ra ngoài khóa chặt cửa lại.

Thiên Nam với Nhi nhìn nhau rồi cũng đi về.

1 mình hắn ở trong phòng nhìn nó với khuân mặt xanh xao yếu ớt trong lòng hắn lại quặn thắt.

Hắn ngồi xuống nắm chặt tay nó áp sát bàn tay nó vào má hắn, để như hắn muốn cảm nhận hơi ấm cuả nó, để biết rằng nó vẫn tồn tại.

Hắn cũng không biết hắn yêu nó nhiều như thế này từ bao giờ, nhưng hắn biết 1 điều: "hắn có thể làm tất cả vì nó, ngay cả việc phải hi sinh mạng sống cuả mình vì nó ".

Ánh sáng mặt trời chiếu vào căn phòng.

Nó khẽ nhíu đôi mày, chớp nhẹ đôi lông mi để hoà nhập với ánh sáng ban mai tuyệt diệu.

Nó thấy người mình đau ê ẩm, sống lưng mỏi nhừ, hình như bàn tay nó đang có ai nắm chặt, sợ rằng buông ra nó sẽ đi mất vậy.

Nó mỉm cười, nụ cười yếu ớt xanh xao nhưng cũng không kém phần đẹp.

Trước mắt nó là mái tóc màu hạt dẻ,cùng mùi hương đặc biệt mà rất quen thuộc.

Đang nhìn hắn nằm ngủ đột nhiên hắn tỉnh dậy nhìn thấy nó thì hai mắt trợn to nhấp nháy liên tục.

- làm gì nhìn em giữ vậy, bộ em ốm nhìn xấu lắm hả – nó định loay hay sờ mặt mũi mình coi xem mất chỗ nào không.

Hắn cuống cuồng giữ tay nó lại.

- không, không phải đâu, tại...tại anh nghĩ em chưa tỉnh nhanh vậy nên... Với lại em không nên cử động nhiều ảnh hưởng đến vết thương đó, ngoan đi anh mua kẹo cho – hắn dụ nó.

- anh đưa ra điều kiện hậu hĩnh ghê – nó hơi gật gù.

Hắn thì mừng ra mặt tưởng nó sẽ nghe lời ai dè

- nhưng em lớn rồi không muốn ăn kẹo, em muốn ăn thịt người cơ – nó nhìn hắn với ánh mắt cực đểu.

Hắn trợn tròn mắt, đưa tay lên che ngực

- em định "dê" anh đó hả -

Nó nhìn hành động của hắn mà cười khanh khách.

Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng. Đột nhiên:

....cạch....

Cánh cửa bật mở Khánh bước vào.

Nó và hắn cùng nhìn Khánh.

Hắn tiến lại gần gường đỡ nó ngồi dậy tựa lưng vào gối.

Nó nhìn hắn

-anh có tin em không? -

hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

- em đói rồi, anh xuống mua hộ em đồ ăn nhe – nó nói tiếp.

Hắn vẫn không nói gì,lẳng lặng đi ra ngoài.

-anh...anh xin lỗi – Khánh nhìn nó với ánh mắt hối lỗi.

Nó lắc đầu

- không phải lỗi cuả anh, anh...không cần...xin lỗi – vết thương cuả nó khá nặng, bây giờ tỉnh là 1 kỳ tích rồi, vết thương vẫn hành hạ nó dài dài.

Nó nói tiếp.

- em mong anh sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự cuả mình, tình yêu thì không thể gượng ép, hạnh phúc nhất chính là khi mình nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, anh hãy đi tìm nửa kia cuả mình, mỗi trái tim đều có mảnh ghép riêng cuả mình và anh cũng vậy, đó là định mệnh rồi – giọng nó càng ngày càng yếu ớt.

-anh sẽ...về Mỹ,...anh..sẽ đi tìm cô bé tóc vàng đã đánh thắng anh và thắng cả trái tim anh nữa chứ không phải cô bé yếu ớt nằm trên gường bệnh kia – Khánh vẻ mặt khẳng định.

- em chúc anh thành công – nó gượng cười nhưng là nụ cười thật lòng.

- tạm biệt em, nhớ giữ gìn sức khỏe nha...em...gái – Khánh quay ra cửa thật nhanh cũng đúng lúc hắn về.

- cô ấy là viên pha lê quý giá nhất trên đời nhưng rất dễ vỡ, cậu đừng bao giờ làm cô ấy phải buồn, đối xử thật tốt với cô ấy, nếu không tôi nhất định sẽ quay lại và không tha cho cậu đâu- Khánh bỏ đi thẳng mà chả để hắn ú ớ

Khánh đi khuất hắn tiến vào phòng lẩm bẩm

- cái đó ai chả biết, còn lâu mới quay lại cướp còng gà cuả tôi nha -

- cháo về rùi nè, mời tiểu thư thưởng thức – hắn thổi thổi tô cháo.

- ăn cháo sống sao nổi, hay anh mua bánh mì cho em ăn đi na – nó nhìn hắn với ánh mắt cún con chớp chớp.

- không, há miệng ra nào. – hắn đưa thìa cháo lên.

- không, em không thích cháo, em không ăn cháo – nó bướng bỉnh.

- người em đang rất yếu, ăn cháo là tốt nhất, ngoan đi – hắn tiếp tục giỗ dành.

- không.. Em không ăn -

- em ăn không? -

-không ăn -

- ăn -

-không-

- ăn -

- không -

- em phải ăn -

- em không ăn đó làm gì được em – nó vênh mặt.

Hắn cười gian

- em không muốn ăn bằng thìa chứ gì, để anh bón bằng miệng nha -

- không...không em ăn, ăn là được chứ gì -

- ngoan -