Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 111: Cô bé lọ lem may mắn có thai – Sầu triền miên (4)




Bên trong xe trình diễn một màn nóng bỏng, vai nam nữ chủ không coi ai ra gì mà biểu diễn; ngoài xe những người giúp việc mặt đỏ lên ánh mắt đơ ra dừng lại ở hình ảnh đó; duy chỉ có Âu Y Tuyết trên mặt không mang theo bất kỳ biểu tình, trong đôi mắt không mang theo bất kỳ tình cảm.

Lúc đang từng giây từng phút giây theo khe hở trong lúc đó trôi qua đi, một màn kia không biết kéo dài bao lâu.

Dường như Mạc Dĩ Trạch cảm thấy chán ghét lúc này mới mặt lạnh đưa tay đem cô gái trên người đẩy ra, thuận tiện lột xuống tay cô ấy đang chọc hỏa trên người anh. Nhưng không nghĩ đưa tới một trận hờn dỗi.

"Trạch" Lúc người bị đẩy ra. Giữa hai người có khoảng một gang tay, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đó.

Một đầu tóc màu vàng óng theo động tác của cô mà hơi toát ra, ở dưới chính là một đôi mắt xanh thẳm mang theo tình dục, gương mặt xinh đẹp của cô cộng thêm vóc dáng kiêu ngạo đủ để khiến nam nhân khắp thiên hạ sùng bái. Mà cô không phải ai khác, chính là thư ký riêng của anh ——Lisa.

"Cô mặc quần áo vào đi và cô có thể đi rồi" Trong giọng nói có chút mệt mỏi mệt mỏi, trên khuôn mặt tuấn lãng anh khí cũng có chút uể oải không sánh bằng ngày xưa, chỉ là cho dù như vậy anh vẫn còn mị hoặc bất kỳ một nữ nhân nào.

"Em không muốn đi" Lisa vừa sửa sang lại nửa người trên của mình, vừa cong miệng lên bất mãn nói: "Hôm nay em muốn ở lại chỗ của anh" Thật ra thì cô vì vững chắc địa vị của mình, thuận tiện ở trước mặt tình địch của cô khoe khoang, cho nên cô mới có thể đi theo anh trở về.

"Không cần" Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng trong giọng nói không mang theo một tia nhiệt độ, ngay sau đó hướng về Minh Vũ ở phía ngoài xe nói một câu cái gì, rất nhanh Minh Vũ liền đẩy xe lăn của anh đi tới bên cửa xe.

Theo thường lệ anh có thói quen chống một tay lên xe sau đó đem lấy thân thể chính mình chậm rãi chuyển qua xe lăn, làm xong một loạt động tác này sau đó An Đức Liệt liền tiến lên đẩy anh vào bên trong biệt thự.

Lisa nhìn đến bóng dáng anh đã đi xa, mặt xinh đẹp trở nên xanh mét, cô cắn môi giống như là hạ quyết tâm, vượt qua xuống xe không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người liền chạy tới bên cạnh anh: "Trạch, cho em ở lại có được hay không, em sẽ chăm sóc anh thật tốt" Dĩ nhiên, lúc nói câu này vì không để ình lúng túng, Lisa đặc biệt dùng tiếng mẹ đẻ của cô là tiếng Anh để nói.

Mạc Dĩ Trạch nhướng mày vốn định bảo người làm đuổi cô đi, nhưng lúc anh vừa nhìn qua Âu Y Tuyết ở bên cạnh, trông thấy cô thờ ơ, trên mặt có chút tái nhợt, trong lòng lại lạnh lên, ánh mắt nghiêm lên, hé mở môi mỏng: "Vậy cô ở lại đi" Giọng nói âm u.

Lisa bởi vì anh đồng ý mà cực kỳ mừng rỡ, gật đầu một cái nâng cao ngực kiêu ngạo đi ngang qua những người làm, thần khí giống như một con thiên nga trắng cao ngạo.

Mà An Đức Liệt cùng Âu Y Tuyết cả người vẫn còn sửng sốt. . .

"Cô ta nghĩ cô ta là ai."

"Cho dù là cũng không phải là thiếu phu nhân, cư nhiên đường hoàng tới cửa, đây cũng quá cao ngạo một chút đi."

"Còn nữa, cô ta vừa mới nói câu nói kia là có ý gì. . ."

Cùng bóng dáng Mạc Dĩ Trạch, An Đức Liệt, Lisa biến mất trong thang máy thì sau đó tất cả người làm nữ lập tức tụ họp lại thành một đám, bắt đầu bày tỏ bất mãn đối với Lisa.

Âu Y Tuyết yên lặng đứng ở một bên, nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng vừa rồi của Mạc dĩ Trạch bỗng dưng liền cảm thấy toàn thân có chút lạnh lẽo.

Là cô nhìn lầm rồi sao?

Tại sao cô cảm thấy ánh mắt của anh hình như là nhằm vào cô? Còn có. . . Cô gái kia không phải là cô gái mình đụng phải ở lần dự tiệc từ thiện sao? Chẳng lẽ cô ấy là bạn gái của Mạc Dĩ Trạch? Vậy Âu Xảo Lệ là gì? .

Những thắc mắc nghi ngờ liên tiếp mà đến với cô, trong lòng buồn bực, còn không kịp phản ứng thì cảm thấy trong dạ dày trống không có chút khuấy đảo, theo trực giác cô che miệng mình không nói lời gì liền chạy về phía phòng rửa tay.

"Ào ào" Một trận tiếng nước chảy cùng với nước chua cô ói ra mà dội đi.

Thân thể vô lực chống lên bồn rửa mặt, cô nhìn mình trong kính có chút phiền muộn. Mấy ngày qua, bởi vì công việc cho nên hốc mắt cô chung quanh thâm đi, da cũng không trở nên xanh xao, cả người trừ bỏ vẻ trắng bệch chính là tiều tụy. Cô thò tay mà tiếp nhận chút nước nhẹ nhàng vỗ mặt của mình, đợi đến cảm thấy trong dạ dày không hề cảm giác khó chịu nữa, cô lấy lại tinh thần lúc này mới đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Không nghĩ mới mới ra cửa phòng rửa tay, một bóng dáng liền chặn lại đường đi của cô. Âu Y Tuyết không hiểu ngẩng đầu lên lại chống lại một đôi mắt mang theo chút thân thiết.

"Cô không có việc gì chứ?" Nhìn vẻ mặt trắng như tờ giấy của cô, Minh Vũ quan tâm hỏi.

Âu Y Tuyết không nghĩ tới người tới lại sẽ là hắn, cho nên sửng sốt có chừng hai giây, lúc này mới lắc đầu một cái: "Ừ, tôi không sao" Nhẹ nhàng thu mắt lại, cô che giấu đi thân thể suy yếu của mình.

Nhìn đầu cô đang rủ xuống, Minh Vũ chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, nói tiếp: "Nhiều ngày như vậy, nhất định mệt chết đi" Mặc dù hắn không biết giữa cô gái này và thiếu gia có ân oán gì, nhưng mà hắn cũng không có hỏi.

"Không mệt" Trong giọng nói có chút lạnh nhạt, Âu Y Tuyết sợ còn ở tiếp tục nữa nhất định sẽ bị hắn nhìn ra, cho nên liền nói: "Tôi còn có việc" Nói xong liền xoay người muốn rời đi. Cô tính đi dọn lại phòng bếp sau đó sẽ đi về nghỉ, vậy mà Minh Vũ lại nhanh hơn một bước chặn đường cô lại.

"Cô rất giống một người" Đầu óc còn không có phản ứng kịp, Minh Vũ cũng đã đứng ở trước mặt cô.

Âu Y Tuyết nghe vậy, ngẩn ra ngay sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp kinh ngạc ngắm nhìn hắn.

Tựa hồ là đối với tầm mắt Âu Y Tuyết có cảm giác rung động, Minh Vũ lạnh lùng trước sau như không khỏi có chút lúng túng, ánh mắt cũng có chút né tránh: "Cô rất giống em gái của tôi" Lúc nói, trong mắt vốn là sáng ngời đột nhiên trở nên ám trầm. Không đợi Âu Y Tuyết phản ứng kịp, hắn tiếp tục nói: "Em gái của tôi cùng với cô không khác nhau lắm, mỗi lần đau khổ luôn đè nén ở trong lòng, coi như là đau đến không muốn sống em ấy cũng luôn là nói với tôi ‘Không có việc gì’.

Hắn vốn là kinh ngạc tại sao đối với cô không có cảm giác bài xích, hiện tại hắn rốt cuộc đã hiểu! Thì ra tính cách của Âu Y Tuyết cùng cô em gái mình có chút giống nhau, không thích nói chuyện, luôn im lặng, có khổ đều tự mình chịu mà không muốn để hắn lo lắng, cho nên cuối cùng mới có thể. . .

"Anh. . ." Nhìn ánh mắt hắn dần dần ướt át, Âu Y Tuyết mới vừa lãnh đạm cũng trong khoảnh khắc rút đi. Nơi nào đó trong lòng có chút chấn động, cô cắn cắn môi, trong ánh mắt trong suốt mang theo an ủi: "Anh không sao chứ?"

Thiên ngôn vạn ngữ cũng đã không thể đại biểu cho tâm tình giờ phút này của cô, rõ ràng quan hệ với hắn không thân nhưng khi cô nhìn thấy hắn bi thương, vẫn là nhịn không được muốn quan tâm, an ủi hắn.

Vậy mà Minh Vũ cũng không có trả lời câu hỏi của cô, trên ngũ quan không tự nhiên giờ phút này không hề có vẻ lạnh cứng, dường như cả người trở nên gần gũi rất nhiều.

Nhìn hắn khổ sở, Âu Y Tuyết không khỏi chậm rãi đưa tay, không lưu loát vỗ lưng của hắn muốn an ủi cho hắn.

Nhưng không nghĩ đến hành động vô ý này đập vào trong mắt của bóng dáng đứng ở lầu hai lại thành trêu đùa. . .