Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 116: Cô bé lọ lem may mắn có thai -Sóng gió may mắn có thai (5)




Lúc này hắn không hỏi “Cô có sao hay không” bởi người sáng mắt đều nhìn thấy, Âu Y Tuyết có chuyện, nhưng đối với sự quan tâm thân thiết của hắn, cô lạnh nhạt nói.

“Không sao” Đối với sự xuất hiện bất ngờ của hắn, không khiếp sợ là giả.

Mái tóc dài lộn xộn che ở mặt của cô, trong lúc này cô không muốn đem bản thân mình xuất hiện trước mặt người khác, nhất là hắn! Âu Y Tuyết tránh ánh mắt tha thiết của hắn, kiềm nén những tủi thân của mình. Nghiên người nhìn thấy ánh mắt thê lương của Lý Dao Viện gắt gao nhìn mình chằm chằm, kết quả là mi mắt Âu Y Tuyết cụp xuống.

Cảm thấy cô hờ hững, Bạch Tuấn Ngạn cảm thấy đau nhói. Mím chặt môi để lộ ra hắn đầy lo lắng, tròng mắt đen không chớp nhìn chằm chằm cô, như muốn đem cô nhìn cho rõ.

Cô, rốt cuộc là một cô gái như thế nào. . . .

Không chấp nhận sự bố thí của người khác, tình nguyện để người khác chà đạp tàn nhẫn, rồi lại kiên cường kiên quyết như thế, cô mâu thuẫn như vậy làm cho hắn không hiểu được. Trong lòng Bạch Tuấn Ngạn đang đắm chìm trong suy nghĩ, không chú ý một bóng người trên đỉnh đấu hắn sắc mặt tái nhợt.

“Đây là xảy ra chuyện gì!” Trong lúc này Lý Dao Viện nhận thấy được bầu không khí thay đổi, con ngươi xinh đẹp bắn ra lửa nhìn Bạch Tuấn Ngạn. Tức giận cùng kinh ngạc tầm mắt nhìn về phía Âu Xảo Lệ hỏi: “Xảo Lệ, không phải con nói hắn là bạn của con sao? Tại sao. . . .?”

Tại sao nó lại quan tâm con nhỏ tiện nhân đáng chết này như vậy!

Lý Dao Viện trong lúc này nguy hiểm như chim diều hâu, bất cứ chuyện nhỏ nào cũng có thể bừng lên lửa giận.

Cảm thấy bất bình bởi vì thái độ ngang ngược của họ hoặc sự chịu đựng bị giày xéo của Âu Y Tuyết, ở câu nói của Lý Dao Viện mang ý nghĩa sâu xa, Bạch Tuấn Ngạn không để ý đến Âu Y Tuyết lập tức đứng lên.

“Độc nhất là lòng dạ đàn bà, những lời nói đúng là dành cho các người!” Hắn lưng đứng thẳng, giọng nói không lớn nhưng mọi người đề nghe thấy. Nhìn thấy Lý Dao Viện nghe hắn nói liền thay đổi sắc mặt, Bạch Tuấn Ngạn không lưu tình nói: “Những việc các người vừa làm, là cố y gây thương tích. Huống chi đường đường là Âu Gia phu nhân lại đánh con gái mình, chuyện này mà truyền ra ngoài, chắc nhiều phóng viên sẽ đến phỏng vấn bà” Giọng nói nhàn nhạt vô cùng lạnh lùng.

Nghe vậy, sắc mặt Âu Xảo Lệ trắng xanh, trợn mắt khiếp sợ, thím Trương bị cô ngăn cản cũng như thế, huống chi là Lý Dao Viện.

“Ngươi . . .khốn kiếp!” Bà làm xao có thể để người khác chê cười mình, huống chi còn là một thằng nhóc! Cho nên Lý Dao Viện giơ tay lên định cho hắn một cái tát.

Bạch Tuấn đoán được ý đồ của bà, tay bà cách hắn khoảng hai cm hắn giơ tay chụp lấy.

“Hừ!” Bạch Tuấn Ngạn cười nhạo Lý Dao Viện, hắn nhướng mày, sắc mặt trầm xuống sau đó hất tay Lý Dao Viện.

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lý Dao Viện còn chưa chuẩn bị, bị hắn dùng lực mạnh lăn té trên mặt đất.

Trong lúc này, Âu Xảo Lệ còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng , Âu Y Tuyết nâng mắt nhìn Lý Dao Viện chật vật té trên mặt đất, lòng trầm xuống.

Nếm phải cảm giác nhục nhã, Lý Dao Viện muốn liều mạng với Bạch Tuấn Ngạn, nhưng bị lời nói lúc nãy của hắn uy hiếp, bà muốn bảo toàn danh dự của mình đành nhường nhịn.

Trong mắt bà bùng nổ giận dữ, không thể động đến Bạch Tuấn Ngạn, vì thế bà đổ hết tội lỗi lên đầu Âu Y Tuyết.

“Cô và mẹ cô thật giống nhau đều đê tiện! Không những thích quyến rũ chồng chưa cưới của người khác, còn ở bên ngoài quyến rũ những người đàn ông khác” Trong lòng đột nhiên nhớ lại những ký ức khó chịu, Lý Dao Viện không thể khắc chế sự đau thương căm giận của mình, lời nói tàn nhẫn.

Tưởng rằng sau khi nói nói những lời nói này, người đàn ông trước mặt sẽ thay bà bất bình, Lý Dao Viện không nghĩ tới xung quanh mình không có bất kì lời nói nào trừ yên tĩnh ra chính là chết lặng.

Lý Dao Viện cười hả hê, đang tức giận nhưng nhìn thấy Bạch Tuấn Ngạn trố mắt ra thì bà vui vẻ nói: “Ngươi thì biết cái gì! Nhất định ngươi nghĩ ta là mẹ của nó? Hừ! Sai lầm rồi! Nó là nghiệt chủng do một người phụ nữ đê tiện sinh ra, ta nuôi nó nhiều năm như vậy, dù có đánh chết nó, nó cũng cam tâm tình nguyện, ta. . . .”

Càng nghe Lý Dao Viện nói sắc mặt Bạch Tuấn Ngạn càng nặng nề, Âu Y Tuyết sắc mặt càng tái nhợt, bà thật đắc ý muốn được cổ động khen thưởng, chính là không chờ bà nói nữa, một tiếng nói cắt đứt lời nói của bà!

“Im miệng!”

Giọng nói mang theo tức giận, mang theo uy nghiêm làm cho người khác cảm thấy kính nể.

Kinh ngạc khi nghe tiếng nói mọi người nhìn về phía cửa, không biết từ lúc nào, một bóng người to lớn đứng ở đó.

Đứng giữa là một người đàn ông dáng cao, người mặc tây trang màu đen, lớn khí chất không tầm thường, đầu tóc đen nhánh mang dưới khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị, mơ hồ trong mắt mang theo tức giận nhìn chằm chằm Lý Dao Viện.

Nhìn thấy hắn mang theo ý thù địch, cả người Lý Dao Viện cảm thấy run rẩy, cả người rợn tóc gáy, nhưng bà vẫn như cũ giọng nói sắc bén cùng thái độ ương ngạnh.

Âu Thiên hai chữ này không nghi ngờ là dẫn đến Lý Dao Viện giận dữ. Căn bản là bà cùng Âu Y Tuyết “chiến tranh”, bởi vì Bạch Tuấn Ngạn cùng Âu Thiên xuất hiện, trong chớp mắt trở thành chiến trường của Lý Dao Viện.

“Anh tại sao muốn tôi im miệng!” Mắt Lý Dao Viện nheo lại, từ dưới đất đứng lên, bước chân có chút không ổn: “Tất cả mọi việc đều là lỗi của nó, chẳng lẽ dạy dỗ nó cũng không được?” Nói sao còn nghĩ âm thanh cất cao.

Lời nói của bà khiến cho Âu Thiên nổi giận, trên mặt mang theo vẻ sắc bén, lạnh lùng cứng rắn.

“Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng, nghiêng mắt nhìn Lý Dao Viện sau đó chuyển qua Âu Y Tuyết đang ngồi trên mặt đất,nhìn thấy hai gò má sưng đỏ của cô, trong lòng kêu lên một tiếng “lộp bộp”, vẻ mặt đông lại.

Âu Y Tuyết cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô nâng khuôn mặt lên, con ngươi trong suốt chống lại hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, một cỗ phức tạp trong không khí toát ra.

Bạch Tuấn Ngạn, Âu Xảo Lệ, thím Trương đều cảm nhận không khí biến chuyển, không ai dám nói thẳng, ánh mắt bọn họ nhìn thẳng tới trên người Âu Thiên và Âu Y Tuyết.

Lúc này từng phút trôi qua, đang lúc mọi người bất động Một giọng nói thê lương mang theo đau thương cùng bi phẫn vang lên.

“Có phải anh còn chưa quên cô ta!”

Một tiếng nói phá vỡ sự yên lặng, ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Không biết từ lúc nào Lý Dao Viện chạy tới trước mặt Âu Thiên,hai tay nắm lấy cánh tay hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp không giấu được lo lắng và nghi ngờ.

“Mẹ . . .” Âu Xảo Lệ không hiểu lời nói của mẹ, đôi mắt to tròn nhìn chằm vẻ mặt kỳ lạ của Lý Dao Viện, muốn nói lại thôi.

Đồng thời, cô cũng không nhìn tới người bị cô ngăn cản ở sau lưng, ánh mắt của thím Trương trầm xuống, vẻ mặt già nua của bà cực kì bi thương, dường như nghĩ tới chuyện bất hạnh trước kia.

Đối mặt mọi người ánh mắt kinh ngạc, Âu Thiên chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, con ngươi trong mắt trầm xuống, hắn chầm mặt một lúc, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Em mệt mỏi rồi, đi nghỉ thôi”

Nhìn hắn trước một bộ dáng lảng tránh, khuôn mặt Lý Dao Viện cười ảm đạm. Bà cắn môi dưới khuôn mặt bi thương muốn chết nhìn hắn, điên cuồng lắc đầu giống như muốn nổi điên.

“Anh không phải đã từng thề với tôi, anh đã quên cô ta rồi sao! Chẳng lẽ tất cả đều là gạt tôi!” Đã từ lâu, không dưới một trăm lần bà tự nói với mình, tất cả đều là quá khứ, nhưng hiện tại nhìn hắn giống như trước kia lạnh lùng, bà biết, trong lòng hắn không thể quên hình bóng người đó.

Cũng không phải hình bóng đó quấy rầy hắn,mà là chính hắn không có định buông cô ta!

Trong lúc này bà mới phát hiện mình thật là ngu ngốc! Vì ngu ngốc năm đó mới tin tưởng hắn, cho nên mới nhân từ nương tay . . . . Tốt,nếu đã như vậy! Đừng trách bà xé rách mặt!

Bà che giấu vẻ mặt bi thương thay vào là gương mặt lạnh lùng, Lý Dao Viện quan sát Âu Thiên, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi nuôi con gái của tình địch mười tám năm, anh vẫn đối với tôi như thế! Tại sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, tai sao anh có thể nhẫn tâm như vậy!” Tròng lòng cô lửa giận không ngừng sôi trào, giọng điệu cũng kém cực điểm.

Cô cố tình gây sự, nhưng không có làm cho Âu Thiên dao động, đối với sự tức giận của Lý Dao Viện, Âu Thiên chỉ chau mày.

Âu Thiên im lặng làm cho quả bom trong lòng Lý Dao Viện bùng nổ! Bà buông tay Âu Thiên, xoay người quan sát những người ở đây.

Từ người gần bà nhất Âu Y Tuyết, thím Trương, đem mắt đảo qua người xa lạ Bạch Tuấn Ngạn cuối cùng thẳng tắp nhìn vào người Âu Y Tuyết.

Không thể khống chế được trong lòng tức giận! Lý Dao Viện lớn tiếng nói: “Cô ta phản bội anh sinh con của người khác, anh vẫn không bỏ được cô ta! Dám đem nuôi đứa nhỏ đó, mang họ của mình, a, thật sự mỉa mai! Xem ra trong nhà này anh là người đáng thương nhất!”

Trong lời nói không những nhắm vào Âu Y Tuyết mà cũng nhằm vào Âu Thiên, tóm lại bà vừa nói xong, không khí lập tức giảm xuống.