Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 138: Chín tháng sau 




Thời gian qua mau, ngày tháng nháy mắt. Mặc dù mỗi ngày hai mươi bốn giờ, mỗi giờ sáu mươi phút, mỗi phút sáu mươi giây nhưng chớp mắt đã trôi qua chín tháng.

Trong những tháng ngày này làm cho người ta có càm giác nhẹ nhàng. Gió nhẹ thổi qua lọn tóc, trong không khí có mùi hương nhàn nhạt, lại một trận gió quay về lúc ban đầu.

Khu vườn trong biệt thự trên núi Dương Minh.

Một chuỗi tiếng cười vang lên không dứt, nhìn theo nới vang ra âm thanh là ba cô gái đang ngồi bên một chiếc bàn khắc hoa, nhìn cuốn tạp chí nói chuyện rôm rả.

“Cô xem, kỳ này cậu chủ cũng lên tạp chí”. Tiểu Tiểu vừa nói vừa cười chỉ vào tạp chí mới ra nói với Âu Y Tuyết.

Âu Y Tuyết nhìn theo tầm mắt Tiểu Tiểu, cô nở nụ cười dịu dàng. Trong chín tháng này, sự quan tâm của anh đối với cô làm cô rất cảm kích. Dĩ nhiên cô cũng biết tất cả chỉ vì đứa nhỏ trong bụng cô.

“Tôi xem một chút”. Vừa nghe đến tin Mạc Dĩ Trạch lại lên tạp chí Trần Di đang ngồi kế bên ăn điểm tâm cũng giành lấy tạp chí trên tay Tiểu Tiểu. Khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Mạc Dĩ Trạch liền kêu lên: “OMG, đã là lần thứ mấy trong tháng rồi”. Cô không nhịn được hỏi.

Người đàn ông này quá rãnh rỗi sao? Lại cho tòa soạn kiếm tiền!

"Hình như là lần thứ mười một". Tiểu Tiểu tính toán trả lời.

Dứt lời, lại thấy mắt Trần Di trợn trắng.

“Với lại, cục cưng trong bụng bạn khi nào mới chịu ra”. Đột nhiên Trần Di đổi đề tài, ánh mắt sáng rực nhìn Âu Y Tuyết đang đọc sách, có chút mong mỏi hỏi: “Thật muốn biết cục cưng có đẹp trai như Mạc Dĩ Trạch không!”. Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Trần Di không ngừng mơ mộng.

Nhớ ngày cô biết Mạc Dĩ Trạch vì đứa bé mà nhốt Âu Y Tuyết, cô tức giận muốn tát cho anh hai bạt tay. Nhưng khi thấy những hành động chăm sóc của anh dành cho Tuyết, cô thấy được Mạc Dĩ Trạch không phải vì đứa bé mà là mẹ đứa bé.

“Cô Trần, miệng cô thật ác”. Nghe lời nói của Trần Di, Tiểu Tiểu chế nhạo: “Đứa bé trong bụng tiểu thư là bé gái, nếu lớn lên giống cậu chủ cũng không gọi là đẹp trai”. Gọi kinh khủng! Dĩ nhiên câu cuối cùng là Tiểu Tiểu nói trong lòng.

“A..” Là vậy à ? Trần Di Kinh ngạc nhìn Âu Y Tuyết cho đến khi thấy cô gật đầu, Trần Di mới biết bản thân thật ngốc .

囧 a!

“Vậy thì bé gái sẽ giống như bạn rất xinh đẹp”. Trần Di vừa khen vừa mắng bản thân hồ đồ.

Âu Y Tuyết nhàn nhạt cười, không có trả lời.

Gió nhẹ nhẹ thổi những sợi tóc của cô, có những sợi che mất tầm mắt. Âu Y Tuyết vươn tay vén sau tai, đầu rủ xuống nhìn bụng hơi cao của mình, cảm giác ngọt ngào tràn khắp trong lòng.

Cô không còn xem đứa bé như một sai lầm, đã qua nhiều tháng như vậy, đứa bé đã cùng cô vượt qua nhiều đêm mất ngủ, mỗi khi cô buồn thì đứa bé sẽ lắng nghe nỗi buồn của cô, khi cô vui sẽ chia sẻ cùng cô...thỉnh thoảng còn nghịch ngợm đá cô.

Suy nghĩ của cô bay càng lúc càng xa cho đến khi một giọng nói vang lên gọi cô về hiện tại.

“Bạn có nghĩ sau khi sinh xong đứa bé, bạn sẽ làm gì?”. Nhìn khuôn mặt bình thản của cô, Trần Di thận trong hỏi. Cô có hỏi Minh Vũ giữa họ xảy ra chuyện gì nhưng Minh Vũ chỉ nói họ có chút hiểu lầm ngoài ra không có gì.

Nghe vậy, Âu Y Tuyết bần thần sau đó chậm rãi nói: “Mình sẽ đi, tiếp tục học”. Đối với vấn đề này cô đã nghĩ qua vô số lần. Vấn đề rời đi là trước hết.

“Tiểu thư...”. Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của cô Tiểu Tiểu và Trần Di cùng trố mắt ra, hai người cũng không nghĩ cô quyết tâm như thế.

Trần Di nháy mắt với Tiểu Tiểu, bảo cô không cần nói nữa sau đó mới nói: “Mình thấy hắn đối với bạn…”.

Trần Di chưa nói hết, liền bị Âu Y Tuyết cắt đứt.

"Mình hiểu". Âu Y Tuyết trả lời, nhẹ nhàng nhắm mắt, cô đem đau buồn cất giấu trong lòng. Cô biết anh không thích cô, cũng biết anh làm tất cả là vì đứa nhỏ, cho nên anh muốn cô đồng ý sau khi sinh xong thì rời đi, cô cũng đồng ý.

"Bạn biết?". Trần Di nhìn khuôn mặt cô đầy đau buồn, nghi ngờ hỏi.

"Bạn không phải còn có việc sao?". Vì không muốn tiếp tục đề tài này, Âu Y Tuyết hỏi: "Bây giờ đã là hai giờ chiều rồi".

Nói chưa dứt lời, Trần Di đã nhảy lên, thu gom đồ đạc.

"Mình đi trước". Âm thầm mắng trong lòng, Trần Di vội vàng cầm túi và sách bỏ chạy. Đi vài bước, đột nhiên nhớ cái gì, lại xoay người nhìn Âu Y Tuyết hô: "Trưa mai nhớ tới chỗ mình làm". Lúc này mới xoay người rời đi.

Âu Y Tuyết gật đầu, nhìn bóng cô càng lúc càng xa, nỗi khổ trong lòng từ từ mở rộng.

Màn đêm buông xuống, bảy giờ tối ——

Trên chiếc bàn ăn kiều ý, phủ lên chiếc khăn trải bàn màu bạc có vô số các món ngon do đầu bếp hạng nhất trình bày tỏa ra mùi thơm khiến người ta phải động lòng.

Âu Y Tuyết ăn xong ngụm cơm cuối cùng mới buông chiếc đũa trong tay.

Mạc Dĩ Trạch ngồi đối diện thấy thế nhăn mày, nói: “Cô gầy quá, ăn nhiều một chút”. Nói xong lại dùng ánh mắt bảo người giúp việc kế bên. Sau đó Âu Y Tuyết lại cầm tiếp một chén cơm đầy.

Nhìn bữa cơm theo kiểu Trung, Âu Y Tuyết cũng không phản đối lại cầm đũa tiếp tục ăn.

Vậy mà Mạc Dĩ Trạch cũng không muốn cô làm vậy!

Đôi mắt phức tạp trên khuôn mặt đẹp trai vô cùng lạnh lùng. Anh buông chiếc đũa trong tay An Đức Liệt lập tức bước lên dọn dẹp thay bằng một đĩa trái cây

Anh chờ cô, chờ cô nói là ăn không nổi nữa. Nhưng nhìn cô hơn năm phút, cô đều không phản ứng, giống như là đang làm theo lệnh, không ngừng ăn và ăn.

Kết quả là Mạc Dĩ Trạch cứ nhìn cô, cho đến khi cô ăn xong chén thứ hai.