Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 157: Không ngừng quấn quýt si mê




Năm đó mẹ cùng Âu Thiên đúng là mến nhau đấy! Mặc dù biết rõ ông ấy đã có một vị hôn thê do gia đình chọn cho, nhưng bà vẫn là thấy việc nghĩa không chùn bước đi theo ông ấy. Chuyện sau đó cũng rất giống một vở kịch được sắp đặt. Lý Dao Viện cùng Âu Thiên tuy là vị hôn phu và hôn thê, nhưng hai người chỉ bởi vì một lần duy nhất say rượu, Lý Dao Viện mang thai. Mà vì yêu mẹ, Âu Thiên giấu giếm tất cả sự thật! Tính toán đợi sau khi Lý Dao Viện sinh hạ đứa bé liền cùng với cô ta giải trừ hôn ước, ai ngờ Lý Dao Viện lại biết được ý đồ của ông ta liền đi tìm được bà cũng đạo diễn để cho Âu Thiên hiểu lầm là bà bởi vì tiền tài mới theo bên cạnh ông ấy, mà đứa bé trong bụng của bà cũng là của bạn trai trước. Chuyện sau đó thì giống như những gì đã xảy ra . . . . .

Khi Âu Y Tuyết hiểu đựợc mọi chuyện, trong lòng trừ khổ sở thì không còn thấy gì khác. Cô chỉ có thể nói, trong cái âm mưu tình yêu dai dẳng đó không có ai là người thắng cuộc.

Thở dài một hơi thật sâu, Âu Y Tuyết sửa sang lại một chút tâm tư vô cùng phức tạp của mình. Đợi đến khi cảm thấy gần như đã bình thường trở lại, lúc này mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Mặc xong quần áo, đứng ở trước gương xem kỹ toàn thân chính mình một lần, một chút sau đó nhìn đã là 6 giờ 30, lúc này mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Theo thói quen vừa ra khỏi phòng ngủ liền tính toán muốn mở cửa phòng trẻ đối diện, nhưng khi tay của cô vừa chạn tới cái tay nắm cửa, một giây kế tiếp liền do dự.

Nghĩ đến hiện tại vẫn còn rất sớm, hơn nữa hôm nay bán hàng từ thiện sẽ có thể bận rộn cả ngày không có lúc nào chăm sóc bé, cô liền tính toán để Nhược Y ở lại nhà, để bảo mẫu chăm sóc bé một ngày.

Trong lòng âm thầm ngẫm nghĩ một lát, cô lúc này mới buông tay nắm cửa ra sau đó đi xuống lầu.

Cùng lúc này ——

Ánh bình minh miễn cưỡng xuyên thấu qua một mảnh màn tơ thật mỏng kia bắn vào trong phòng ngủ, lập tức phủ lên bên trong phòng to như vậy một tầng ánh áng mờ mịch. Trên mặt giường rộng lớn, một đôi nam nữ đang kịch liệt quấn lấy nhau.

"Ừ. . . A. . ."

Theo tốc độ gia tăng của người đàn ông, âm thanh yêu kiều của người phụ nữ bên dưới anh cũng càng tăng lên, ở lúc dục vọng vọt tới đỉnh, đợt sóng vui sướng mãnh liệt cuốn tới. Người đàn ông thấp giọng hô lên một tiếng kết thúc trận hoan ái kịch liệt này.

Người đàn ông rút người ra rời khỏi thân thể của người phụ nữ, lật người nằm ở trên giường nghỉ ngơi, sau khi hô hấp đã thoáng vững vàng rồi thân thể mới trần truồng bước xuống giường. Đúng là tỷ lệ vàng tam giác, thân thể tinh tráng thoáng qua trước mắt người phụ nữ, sau đó đi vào bên trong phòng tắm.

Một hồi tiếng nước chảy ào ào truyền đến, mười phút sau, người đàn ông thân thể không hề che dấu trần truồng đi ra khỏi phòng tắm, anh đi về phía một bên tủ quần áo tiện tay từ bên trong lấy nhanh ra một bộ quần áo, bắt đầu mặc.

Trên gương mặt xinh đẹp của Lisa phiếm ửng hồng, một đầu tóc vàng óng ánh cuộn sóng mơ hồ có chút mồ hôi giờ phút này xốc xếch xõa ra trước ngực. Trên da thịt trắng như tuyết lưu lại những vệt đỏ do người đàn ông trong lúc cuồng dã phấn đấu lưu lại, cô hoàn toàn không để ý đến thân thể trần truồng tản ra ái dục của mình, xuống giường đi thẳng tới bên cạnh người đàn ông.

"Trạch, nhanh như vậy muốn đi rồi sao". Hai mắt thông minh lanh lợi liếc qua chiếc đồng hồ rơi dưới đất, lúc này kim mới chỉ đến 6 giờ 30, cách thời gian đến công ty của anh còn hơn một giờ nữa, Lisa không khỏi có ý nghĩ xấu.

Tay thon dài không an phận đi tới lồng ngực còn chưa cài nút áo của anh, hai mắt Lisa tràn ngập tình dục mỉm cười liếc nhìn hắn, kêu: "Người ta còn muốn á. . .". Nói xong, cái tay còn lại đi tới trước đáy quần của anh, kéo khóa xuống, duỗi tay nhỏ bé đi vào. . .

Quả nhiên, ở dưới sự trêu đùa của cô, ánh mắt Mạc Dĩ Trạch lạnh một chút, vốn là lửa giận đã bình ổn trong nháy mắt lại bị cô trêu chọc khơi lên.

"Em là đang đùa với lửa!". Giọng anh khàn khàn nói. Trải qua cả đêm phát tiết, sau khi tắm rửa sạch sẽ tinh thần lập tức đã khá lên nhiều, lại khôi phục tuấn lãng anh khí như trước.

"Ha ha". Thấy mình trêu đùa có hiệu quả , Lisa cười không đáp. Lúc cô cầm lên tấm chi phiếu trắng, đã cho là giữa bọn họ không còn có bất kỳ cái gì xuất hiện nữa. Không nghĩ tới tối hôm qua anh nửa đêm xông vào nhà của cô, không nói lời nào không kịp chờ đợi liền muốn cô ngay tại phòng khách! Mà sớm nay nghỉ ngơi còn chưa đến mấy giờ lại muốn cô, xem ra anh còn rất mê luyến cô! Mà giấc mộng làm Phu nhân tổng giám đốc của cô cũng không phải đã hết hi vọng.

Chỉ là mặc dù tự tin như thế, nhưng cô không biết, Mạc Dĩ Trạch từ đầu đến cuối đều chỉ xem cô là đối tượng để phát tiết!

Mạc Dĩ Trạch chỉ cảm thấy tay của cô trên thân thể anh đốt một tấc lại một tấc lửa dục, cảnh tượng hôm qua Âu Y Tuyết ôm ấp tên đàn ông kia lập tức lại hiện thoáng qua trong đầu anh, rốt cuộc, hắn gầm lên một tiếng, ngay sau đó đẩy Lisa té nhào xuống đất. Mà lisa cũng vui vẻ tại chỗ đó, bộ dạng gấp gáp cởi bỏ áo sơ mi cùng với quần tây của anh, một giây kế tiếp môi tươi đẹp đỏ mọng liền hôn lên anh. . . . . Bên trong thân thể khô nóng.

Cùng lisa triền miên liều chết cả đêm, cảm thấy tức giận của bản thân dần dần được nén xuống, cho đến 7 giờ 30 phút, Mạc Dĩ Trạch mới mặc lại y phục rời khỏi biệt thự của Lisa. Mà lúc trước anh cùng Lisa phủi sạch quan hệ, lập tức lại tăng trở lại.

Ra khỏi cửa biệt thự, Mạc Dĩ Trạch cũng không giống như thường ngày đến Khải Tát Đế Quốc bắt đầu một ngày làm việc, mà là về nhà trước một chuyến.

Ở trong thư phòng anh lấy được tài liệu hôm qua đã phê duyệt tốt liền chuẩn bị rời đi, nhưng còn không đợi anh bước xuống cầu thang một bước, một trận tiếng khóc của trẻ nít chợt vang lên.

Anh cau mày dừng lại bước chân đang đặt xuống, một giây kế tiếp liền thẳng tắp đi về phía phòng trẻ.

Đẩy ra cánh cửa phòng trẻ, không nhìn thấy một cái bóng dáng như dự đoán, nhìn vòng quanh bên trong phòng căn phòng rộng lại đem tầm mắt chuyển qua đến cái bóng dáng nhỏ nhắn trên giường trẻ (nôi trẻ) kia, đang không ngừng phát ra tiếng khóc thê lương, trong con ngươi Mạc Dĩ Trạch vốn lạnh lẽo không có bất kỳ nhiệt độ nào lập tức lóe ra ánh sáng nhu hòa.

Anh dạo bước đi qua, đem tài liệu cầm trong tay đặt lên giường trẻ, sau đó êm ái ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đống của Nhược Y, nhẹ giọng nói: "Nhược Y đừng khóc, đừng khóc a". Nói xong, lại vỗ nhè nhẹ lưng của bé.

Mà Nhược Y đâu thèm để ý lời nói của anh, vẫn khóc không ngừng.

Từ cửa phòng trẻ mở rộng truyền ra một loạt tiếng khóc khiến bảo mẫu đang chuẩn bị sữa tươi ở lầu dưới nghe tiếng lập tức xông lên lâu. Khi cô thấy thiếu gia cả đêm không về lại xuất hiện tại phòng trẻ, hơn nữa còn tự mình ôm lấy bé con đang khóc không ngừng, trong lòng cả kinh, lập tức tiến lên muốn ôm lấy Nhược Y.

"Thiếu gia" Bảo mẫu yếu ớt kêu, vươn tay cố gắng ôm lại Nhược Y .

Mà Mạc Dĩ Trạch nghe được tiếng bước chân nhìn sang cũng tất nhiên đưa Nhược Y cho cô, dù sao để cho những người tài giỏi chuyên nghiệp (có chuyên môn) chăm sóc đứa bé vẫn tốt hơn. Chỉ là, bình thường trước sau như một đều là Âu Y Tuyết tự mình chăm sóc Nhược Y, lúc này tại sao lại ... . .

Ánh mắt kinh ngạc về phía bảo mẫu đang dỗ dành Nhược Y, bảo mẫu nhận được ánh mắt bén nhọn của anh, lập tức giống như là hiểu được, run run rẩy rẩy trả lời.

"Thiếu . . Thiếu phu nhân sáng sớm liền đi ra ngoài, cô ấy để cho tôi chăm sóc bé con. . .". Dứt lời, trong nháy mắt liền bắt gặp con ngươi ám trầm (tối tăm) của Mạc Dĩ Trạch, mà người luôn luôn nhát gan như bảo mẫu hận không thể lập tức co cẳng chạy.

Như có điều gì suy nghĩ liếc mắt nhìn Nhược Y vẫn còn đang khóc rống, cảm thấy mi tâm có một chút đau nhức, Mạc Dĩ Trạch dặn dò: "Chăm sóc con bé thật tốt".

"Dạ, Thiếu . .".

Còn không đợi bảo mẫu nói xong một câu đó, Mạc Dĩ Trạch đã cầm lấy tài liệu đang đặt ở trên giường trẻ, đi thẳng.